Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 10

【 Này mấy ván xem thật sự sảng 】

【 Đừng động mấy cái anti-fan ngốc đó, duy trì chủ bá 】

【 Duy trì? Ngươi biết hắn đã trải qua cái gì mà còn duy trì, thật là buồn cười 】

......

Làn đạn lăn qua nhanh đến mức Diệp Nịnh không cách nào thấy hết mà đáp lại.
Hắn chỉ cảm ơn những khán giả nhấn chú ý cùng tặng tiểu lễ vật, nói một tiếng ngủ ngon rồi liền hạ phát sóng.

Hôm nay hạ sóng có hơi trễ, rửa mặt xong, Diệp Nịnh nằm lên giường, theo thói quen mở app livestream Hắc Miêu, phát hiện Mãnh Liệt đã hạ sóng rồi.

Di? Mới đó chưa đến giờ hắn thường hạ sóng, sao lại tắt sớm như vậy?

Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Diệp Nịnh nhắm mắt lại, suy nghĩ trôi xa.

So với đời trước gần như cắt đứt hết thảy giao tiếp, ru rú trong nhà, hiện tại cuộc sống Diệp Nịnh đã hoàn toàn thích ứng, hơn nữa còn rất thích.

Có bà ngoại, còn có Sở Nhất Vọng – một người bạn chân thành như vậy.
Tuy nói trước đó đã đắc tội Mãnh Liệt, nhưng đối phương ngoài ý muốn lại dễ nói chuyện, hiện tại đã hoàn toàn không trách hắn, thậm chí còn chủ động rủ hắn chơi game.

Trong lúc phát sóng, hắn cũng có thể tán gẫu với khán giả bốn phương.

Chỉ là, đến tận bây giờ trong lòng Diệp Nịnh vẫn còn vài phần không thật cùng bất an —— tất cả những điều này, hắn thật sự có thể nắm giữ sao?

Nguyên chủ đi đâu rồi? Có trở lại hay không?

Có thể sẽ có một ngày tỉnh dậy, hết thảy liền không còn thuộc về hắn nữa.

Mang theo tâm tư như vậy, hắn mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Trong mộng, hắn thấy một người có dung mạo giống hệt mình.

Người kia đang ngồi trên sô pha xem kịch.
Diệp Nịnh nhìn quanh một vòng, phát hiện bố cục nơi này chính là nhà của mình trước khi xuyên qua.

Hắn đứng cách người nọ mấy mét, bất giác mà đi tới.

Người kia ngẩng đầu thấy hắn, cũng không có biểu tình kinh ngạc, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đi."

Diệp Nịnh chậm rãi ngồi xuống, đang muốn mở miệng hỏi.

Như sớm đã đoán được hắn muốn hỏi gì, người kia nói: "Ta là ngươi, ngươi cũng là ta. Nghe nói qua thế giới song song chưa?"

Đối phương cười cười, thân thể lười nhác duỗi ra: "Ngươi ở thế giới này đã chết, ta ở thế giới kia cũng xảy ra ngoài ý muốn. Không thể đổi lại được."

"Ta rất thích nơi này, hơn nữa ngươi còn có khoản tiết kiệm lớn như vậy."

Diệp Nịnh cúi mắt, hiểu rõ ý hắn.

"Ân."

"Phải đối xử tốt với những người bên cạnh." Người nọ đứng dậy, đưa tay về phía Diệp Nịnh: "Chúng ta đều phải sống thật tốt."

Diệp Nịnh cũng đứng lên, nắm lấy tay hắn: "Sẽ làm vậy."

 

Ngày hôm sau tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên bả vai Diệp Nịnh, mang đến vô hạn ấm áp.

Ngồi dậy, đưa tay che ánh sáng, trong lòng hắn bỗng nhiên sáng rõ.

Sẽ sống thật tốt.

Diệp Nịnh mở tài khoản đăng video cắt nối biên tập, lượng fans đã tăng lên hơn ba vạn, mỗi ngày đều có một đống lớn người thúc giục hắn cập nhật.

Tin nhắn riêng cũng bắt đầu có người hỏi hắn có nhận đơn không.

Diệp Nịnh chọn nhận hai đơn, tính toán thừa dịp hôm nay rảnh sẽ hoàn thành.

Buổi chiều, hắn gọi video cho bà ngoại.

Trên màn hình hiện lên gương mặt hiền từ, từ ái của bà, vừa nhìn thấy hắn liền vui mừng rạng rỡ, cười gọi: "Nịnh Nịnh."

Trong lòng Diệp Nịnh ấm áp, cũng cười đáp: "Bà ngoại!"

Hai người nói chuyện rất lâu, bà ngoại liên tục hỏi gần đây hắn sống có tốt không, có cần tiền không, có bị bệnh hay không......

Sợ hắn chịu một chút ủy khuất.

Diệp Nịnh kiên nhẫn trả lời từng câu, cũng quan tâm tình hình sức khỏe và sinh hoạt gần đây của bà. Nghe bà nói mọi chuyện đều ổn, hắn mới yên tâm hơn chút, nhưng vẫn âm thầm quyết định sẽ sắp xếp thời gian trở về thăm bà.

Chiều tối, Diệp Nịnh đúng giờ phát sóng.

Rất nhanh, phòng livestream liền tràn vào một lượng lớn người xem. Nhiều người liên tục tặng tiểu lễ vật, còn treo đèn bài fans.

Diệp Nịnh răm rắp cảm ơn:

"Chào mọi người buổi tối, cảm ơn các ngươi tặng quà."

Vừa nói, hắn vừa mở một ván game mới. Nhân lúc trận đấu chưa chính thức bắt đầu, hắn phân tâm nhìn làn đạn mà trò chuyện cùng khán giả.

"Miêu Mễ nên mang phù văn gì thì tốt hơn? —— Các ngươi có thể xem thử cách ta mang, ta vốn quen dùng mấy cái này."

"Sao không chơi tướng phụ trợ chống chịu? —— Ừm... Thỉnh thoảng ta cũng có chơi."

"Chủ bá năm nay bao nhiêu tuổi? —— Mới tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm."

"Giọng của ngươi dễ nghe thật. —— Cảm ơn."

"Hôm nay sao lại không ghép chung với Mãnh Liệt? —— Bởi vì ta đâu phải ngày nào cũng có thể ghép trúng hắn nha."

"Hôm nay Mãnh Liệt không phát sóng, nên ta sang phòng ngươi xem thử. —— Tốt tốt, hoan nghênh ~"

......

Chơi hai ván, ghép trúng xạ thủ ngẫu nhiên không phải lúc nào cũng phối hợp tốt, hơn nữa các đường khác còn bị băng trụ chết, nên ván thứ hai cũng không thắng được.

Đang định mở trận tiếp theo, Diệp Nịnh phát hiện có người xem bất ngờ tặng quà lớn — một pháo hoa lãng mạn trị giá hai trăm tệ.

Thân là một chủ bá nhỏ bé vô danh, vốn chẳng thường được tặng đại lễ như vậy, Diệp Nịnh thấy thế liền mở miệng cảm tạ:
"Cảm ơn... cảm ơn Hắc Cánh Ác Ma tặng pháo hoa lãng mạn, thật sự cảm ơn ngươi nha."

Cái ID này nhìn rất quen, hắn lập tức nhớ ra:
"Là người xem hôm qua cùng ta chơi chung phải không? Cảm ơn ngươi, ngươi tiêu pha rồi."

Bên kia, Hắc Cánh Ác Ma ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khung camera nhỏ ở góc trái màn hình, nơi thiếu niên chỉ lộ ra nửa thân trên. Đối phương hôm nay chỉ tùy ý mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay, để lộ một cánh tay trắng đến mức chói mắt.

Mãi đến khi điện thoại vang lên tiếng thiếu niên nói lời cảm ơn, hắn mới bừng tỉnh.

Hắn gõ chữ gửi làn đạn:

【 Không có gì 】
【 Hôm nay còn có thể lên xe không 】

Nếu đổi lại là mấy ngày trước, có ai nói hắn sẽ đi tặng quà cho Mộc Nịnh, hắn nhất định cho rằng kẻ đó điên rồi.

Thế nhưng bây giờ... Quả thật vừa rồi chính hắn tự nguyện tặng quà.

Nghĩ kỹ lại, ai mà chẳng có lúc chơi game tâm trạng nổ tung, không muốn đánh tiếp. Biết đâu trước đây Mộc Ninh cũng chỉ vậy thôi?

Người ta bây giờ đã khác, đánh game cũng giỏi, tính tình cũng tốt.

Trái lại bản thân mình cứ cố chấp bắt bẻ chuyện cũ, suốt ngày vào phòng live mắng chửi, hôm qua còn cố ý "diễn" hắn, quả thật quá đáng.

Hắn vốn đã dễ bị bắt nạt như vậy.

Hắc Cánh Ác Ma nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy mình trước kia làm thế thật không nên. Nếu hôm nay người ta vẫn chịu đánh cùng, vậy thì mình nhất định phải dẫn cậu ta đi thắng!

Thấy hắn gõ chữ như vậy, Diệp Nịnh hơi bất ngờ — đây chẳng phải là "lão bản" truyền thuyết, tặng quà xong xin lên xe sao?

Cảm giác kỹ thuật của mình được công nhận, hắn cũng thấy vui vẻ.

Vì thế cậu đáp với giọng nhẹ nhàng:
"Đương nhiên có thể, vậy ta kéo ngươi nhé?"

Hắc Cánh Ác Ma:

【 Ừ, chờ chút. Ta lập tức vào nick chính 】

Để chứng minh bản thân quả thật có trình độ top 7 quốc phục, Hắc Cánh Ác Ma vẫn chọn Verus.

May mắn lần này đối thủ không phải cái "b**n th**" Mãnh Liệt, cả hai phối hợp cực kỳ thuận lợi, dễ dàng dẫn dắt cả đội. Chỉ mười lăm phút đã đẩy thẳng cao điểm, giành lấy thắng lợi.

Liên tiếp ba ván, tất cả đều thắng.

Nếu có thể luôn đánh cùng một phụ trợ như vậy thì tốt biết mấy.

Trong lòng Hắc Cánh Ác Ma chợt lóe lên ý nghĩ ấy.

Có lẽ cũng không phải là không thể... Hắn nghĩ, đợi chút có thể hỏi thử Mộc Ninh, có muốn sau này song hàng cố định với mình không. Dù gì đánh đơn ghép thì đồng đội toàn thiên kỳ bách quái, giống như lần trước gặp phải cái Draven vô lý kia.

Biết đâu Mộc Ninh cũng mong có một xạ thủ lợi hại ổn định làm đồng đội thường trực.

Hắc Cánh Ác Ma vốn tự tin trình độ của mình vượt qua 99.9% người trong phòng live.

Tuyệt đối là một lựa chọn hàng đầu cho Mộc Ninh.

Diệp Nịnh thì không biết hắn nghĩ gì, vẫn nghiêm túc thao tác, tận tâm bảo hộ ADC.

Đột nhiên, làn đạn trong phòng trở nên hỗn loạn, tốc độ trôi rõ ràng nhanh hơn hẳn:

【 A??? Ta thấy ai thế này?! 】
【 Ai tới kìa!! Không phải chỉ mình ta thấy chứ 】
【 Trời ạ, không nhìn nhầm, là Mãnh Liệt tới a 】
【 Mẹ ơi!!! Hôm qua còn song hàng, hôm nay lại mò tới xem live, chuyện gì đây 】
【 Hai người các ngươi có gian tình đúng không 】
【 Còn dám quang minh chính đại tới nữa? 】
【 Tiểu tử kia, ngươi không phát sóng mà chạy qua phòng người ta à 】
【 Mãnh Liệt!! Mau đi mở live! Đừng có trốn việc nha! 】

......

Quả nhiên là Mãnh Liệt.

Diệp Nịnh khẽ hé miệng, vừa định nói gì đó thì màn hình bỗng hiện ra hiệu ứng quà tặng cực kỳ khoa trương.

Là Mãnh Liệt tặng một món quà trị giá 500 tệ — cây mèo nhà.

"Cảm ơn Mãnh Liệt tặng quà," hắn kinh hãi đến mức nói năng lắp bắp: "Không, không cần tặng quà quý như vậy đâu."

Khán giả trong phòng live đều sợ ngây người:

【 ???? Rốt cuộc quan hệ các ngươi thân tới mức nào vậy 】
【 Ối giời, Mãnh Liệt mà tiến phòng người khác tặng quà? Hiếm thấy lắm nha 】
【 Đại lão bản hồ đồ rồi 】
【 Quá khí phách, xem ra Mãnh Liệt thật sự công nhận kỹ thuật của chủ bá 】
【 Ngươi không phát sóng, lại chạy qua phòng khác tặng quà? Đáng giận, đồ Bồ Câu Vương! 】
【 Hay là tiểu tử ngươi cũng muốn lên xe? 】

......

Phía sau màn hình, Phó Dư Sí — vừa cao hứng vừa bốc đồng mà tặng quà — đang chăm chú nhìn.

Ánh mắt hắn không kìm được bị hút vào khung camera nhỏ ở góc trái.

Sao mà gầy vậy? Da còn trắng nữa.

Nhìn qua tuổi cũng rất nhỏ.

Phó Dư Sí thấy Diệp Nịnh đang đánh cùng một người khác, cái ID xạ thủ kia hắn nhớ loáng thoáng, hình như chính là tên Verus "bệnh nặng" hôm qua?

Từ làn đạn mới biết, hóa ra người này tặng quà để được song hàng.

Ngón tay Phó Dư Sí khẽ động, lại quét thêm một món quà nữa.

Đồng thời gửi làn đạn:

【 Ta có thể lên xe không 】

Sau khi quét quà, làn đạn của hắn còn kèm hiệu ứng màu, thêm vào đó bản thân ID của hắn cũng quá nổi bật, nên Diệp Nịnh lập tức nhìn thấy.

"Lúc nào cũng có thể," Diệp Nịnh thoáng chấn động, vội vàng đáp: "Không cần tặng quà đâu."

"Cảm ơn Mãnh Liệt đại thần vì lễ vật. Lát nữa ta kéo ngươi, được không?"

Phó Dư Sí:

【 OK 】

Nghĩ đến mình còn đang song hàng, Diệp Nịnh bật mic tổ đội để giải thích tình huống với Hắc Cánh Ác Ma, được đối phương đồng ý.

Kết thúc ván đó, hắn lập tức kéo Mãnh Liệt vào phòng, hỏi:
"Ba người hàng có ổn không? Đây là khán giả vừa nãy vẫn chơi cùng ta."

"Hợp lý."

Phó Dư Sí ngừng một chút, rồi hỏi:
"Có điều, huynh đệ này, ngươi có chơi được AD không?"

Hai người chọn trùng vị trí, đều là xạ thủ.

Chưa đợi Hắc Cánh Ác Ma trả lời, Phó Dư Sí đã nói tiếp:
"Hoặc là ngươi không chơi được vị trí khác? Vậy ta đổi. Ta toàn năng."

Hắn nói lời kiêu ngạo ấy với vẻ dĩ nhiên, chẳng ai dám nghi ngờ.

Dù sao đã xem hắn phát sóng thì ai cũng biết — đó là sự thật.

Nói xong, Phó Dư Sí chuyển vị trí của mình sang mid.

Hắc Cánh Ác Ma vốn định nói gì đó, nhưng đành nghẹn lại:
"... Được."

Thấy cả hai đều chuẩn bị xong, Diệp Nịnh bấm tìm trận, tiến vào game.

Hắc Cánh Ác Ma chọn Ezreal, Diệp Nịnh pick trước, khóa Miêu Mễ, còn Phó Dư Sí thì lấy Zoe.

Làn đạn:

【 Ủa? Ezreal? Hôm qua chính Ezreal của Hắc Cánh Ác Ma bị Mãnh Liệt hành ra bã đấy 】
【 Đúng rồi, trận đó thảm lắm 】
【 Tốt rồi tốt rồi, Mãnh Liệt lấy Zoe, chờ coi màn show kỹ năng 】
【 Sao ta lại cảm thấy Hắc Cánh Ác Ma này như muốn chứng minh cái gì... 】
【 Ta nhớ tên này trước còn thường vào phòng live chửi chủ bá, sao giờ lại quay ngoắt, tặng quà rồi xin lên xe? Ta bỏ lỡ gì thế 】
【 Để coi trận sau Miêu Mễ buff cho ai đây, ha ha ha ha 】
【 Đáng giận, ai ngờ có ngày ta phải vào phòng anti-fan xem chủ bá của mình 】
【 Ha ha ha, đừng nói bậy, Mộc Ninh bây giờ anti cũng thành fan rồi, ngươi coi hai người bọn họ hợp nhau chưa kìa ~ 】

......

Khi đẩy Á Tác (Thresh) đối diện thấp máu phải lùi về ăn máu, Phó Dư Sí vừa last-hit vừa mở miệng:
"Chờ ta lên cấp 5, sẽ xuống bot bắt một pha. Mộc Ninh, nhớ nhìn tín hiệu ta."

Diệp Nịnh: "Được."

Mở đầu câu chuyện, hắn thuận thế tán gẫu cùng Diệp Nịnh:

"Ngươi ngày nào cũng phát sóng à? Không nghỉ ngơi lấy một hai ngày sao?"

Diệp Nịnh thật ra chưa từng nghĩ đến vấn đề này:
"Ừm, dạo này thì chưa, gần như ngày nào cũng mở."

"Rất chăm chỉ, rất chuyên nghiệp."

"Không hẳn đâu, chỉ là... dù sao mỗi ngày giờ này ta cũng rảnh."

"Ra vậy, thế có lẽ ngươi nên trốn ra ngoài chơi một chút cho thoải mái."

Nhớ đến làn đạn vừa rồi nói Mãnh Liệt hôm nay không phát sóng, Diệp Nịnh tò mò hỏi:
"Cho nên hôm nay ngươi không mở live cũng vì thế à?"

Phó Dư Sí cười khẽ:
"Không phải, tối nay ta có việc, vừa mới xử lý xong thôi."

__________________

【 Tác giả có lời muốn nói 】:
Mãnh Liệt: Ta mới là ADC trời sinh của Nịnh Nịnh!!

Bình Luận (0)
Comment