Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 11

Hai người trò chuyện hăng say, hoàn toàn quên mất còn một đồng đội im lặng từ đầu tới cuối.

Nếu như trước đây có thể có cơ hội được chơi game chung với Mãnh Liệt đại thần, hắc cánh ác ma chắc chắn sẽ vui mừng phát điên. Nhưng hiện tại... niềm vui trong tưởng tượng chẳng còn bao nhiêu, ngược lại trong lòng chỉ chất đầy bực bội, không cam lòng, xen lẫn chút hụt hẫng vì bị Mộc Ninh vô thức bỏ quên.

Hắc cánh ác ma biết chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới Mộc Ninh, là do bản thân anh ta vẫn luôn không mở miệng nói gì cả. Nhưng nhìn hai người họ trò chuyện ăn ý đến vậy, anh ta phát hiện dù có cố thế nào, mình cũng chẳng chen nổi vào.

Nhìn lại bảng thành tích — bản thân 1-2-1, còn Mãnh Liệt thì 4-0-2 — sự tự ti càng dâng tràn.

"Trung lộ xuống."

Phó Dư Sí nói, ngay khi phát hiện tướng địch biến mất ở đường giữa, lập tức ping tín hiệu.

Hắc cánh ác ma khi đó sắp sửa g**t ch*t AD địch còn chút máu, nghe vậy nhưng không rút lui, mà liều lĩnh lao lên dưới trụ kết liễu đối phương. Nhưng bản thân máu cũng không còn nhiều, kết quả bị A Thác thu mạng.

Tương đương đổi một mạng lấy một mạng.

Phía bên này, Phó Dư Sí lập tức dùng W – phân thân bóng ảnh lao tới, miệng theo phản xạ gọi: "Miêu Miêu."

Diệp Nịnh hiểu ngay, lập tức nhảy lên người anh ta.

Phó Dư Sí tung ngay combo REQ dưới trụ, hạ gục support đối phương, rồi dùng W lao ra khỏi trụ, tiếp tục xử A Thác.

Đúng lúc đó, chiêu cuối của Diệp Nịnh hồi xong, anh tung một khống chế lớn trúng A Thác, tạo điều kiện để Phó Dư Sí kết liễu hắn.

"Nice."

Mang theo Diệp Nịnh trở về thành, Phó Dư Sí cố ý như vô tình nói:
"Hay là Miêu Miêu theo ta đi, hai chúng ta 2 đánh 4 cũng dễ."

Diệp Nịnh hơi do dự, dù sao AD bên họ là khán giả lên xe, bỏ mặc thì cũng không hay cho lắm.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắc cánh ác ma đã nói trước:
"Ngươi cứ đi với hắn, ta tự farm."

Hiện giờ Mãnh Liệt đã là người giàu nhất trận, trang bị đầy đủ, lại là tướng sát thủ. Nếu thêm Miêu Miêu hỗ trợ, việc hạ gục mấy tướng máu giấy của địch chẳng khác nào lấy đồ trong túi.

Diệp Nịnh biết đây là lựa chọn tối ưu, nên gật đầu:
"Được, vậy ngươi tự lo cẩn thận."

Những pha combat sau đó, quả thực có thể nói là màn trình diễn cá nhân của Mãnh Liệt. Anh ta liên tục lao vào hạ gục C vị đối phương rồi vẫn toàn mạng rút ra, phối hợp cùng Miêu Miêu đánh xoay quanh cả đội địch, biến ảo khôn lường với phân thân bóng ảnh, khiến đối thủ hoàn toàn không đoán được anh sẽ xuất hiện ở đâu giây tiếp theo.

Bức đến mức cả bốn người bên kia đều phải lên Đồng Hồ Cát.

Sau một chuỗi thao tác đến cực hạn, máu của Mãnh Liệt tụt xuống gần cạn, chỉ chờ ngọn lửa thiêu đốt trên đầu kết liễu giọt máu cuối. Đúng lúc ấy, Diệp Nịnh lập tức nhảy xuống, bắn một đòn tạo khiên, rồi lại quay về trên người anh, cộng thêm hồi máu từ kỹ năng E, cứu anh ta chỉ còn một chấm máu.

Phó Dư Sí như được sống lại, buột miệng kêu:
"Hảo nãi!" (ý là "sữa ngon quá", ca ngợi khả năng hồi máu)

Diệp Nịnh mím môi khẽ cười, không đáp.

Nhưng hắc cánh ác ma cùng khán giả trong phòng live stream thì đã sốc đến há hốc.

【 ???? 】
【 Tôi nghi ngờ ngươi đang trêu người...... 】
【 Đây là cái kiểu từ ngữ mờ ám gì vậy 】
【 ? Nói rõ đi, ngươi chỉ là buff máu thôi đúng không 】
【 Chính chủ không giải thích? Vậy tôi bắt đầu tự biên đây 】
【 Ha ha ha ha ha, Mãnh Liệt vừa kích động liền buột miệng nói lung tung, bình tĩnh bình tĩnh 】
【 Tôi nghe không hiểu hai người đang nói cái gì luôn. Cơ mà vừa nãy combo đó soái thật đấy 】
【 Đội kia sao toàn chết? Không đánh nổi rồi 】
【 Tôi vừa vào, kia thật là Mãnh Liệt? 】
【 Đúng vậy, không nhìn nhầm đâu, hắn lại tới tìm chủ bá chơi nữa kìa! 】

......

Ván đấu kết thúc, Mãnh Liệt với KDA 17-2-6 dẫn dắt cả đội giành chiến thắng.

Trở lại phòng chờ, khi Diệp Nịnh chuẩn bị vào trận mới, lại thấy hắc cánh ác ma hủy trạng thái sẵn sàng.

"Có chút việc, ta xuống trước, các ngươi chơi tiếp đi."

Hắn chỉ nói một câu, không chờ ai đáp lại đã rời khỏi phòng.

"Ể?" Diệp Nịnh khó hiểu.

Nhanh vậy đã lui rồi, xem ra chắc thật sự có việc gấp.

Thấy người kia đi, trong lòng Phó Dư Sí bỗng dâng lên một trận hưng phấn, khóe miệng khẽ nhếch cười. Chính hắn cũng chẳng hiểu sao tự nhiên lại thấy sảng khoái như vậy.

Hắn đổi vị trí trở về xạ thủ, nói: "Vậy chúng ta tiếp tục?"

"Hảo."

Diệp Nịnh đáp, rồi bấm tìm trận.

Hai người vẫn tiếp tục chơi cho đến khi Diệp Nịnh tắt live. Tuy không phải ván nào cũng thắng — rốt cuộc đây là game tổ đội năm người, đôi khi gặp đồng đội gánh không nổi cũng đành chịu — nhưng phần lớn đều thắng với ưu thế rất lớn.

Trên chiếc sofa xa hoa mềm mại, Phó Dư Sí cầm tay cầm, lười biếng dựa vào. Trên TV treo tường đang phát live stream của Mộc Ninh nhưng tắt tiếng.

Diệp Nịnh đang chuẩn bị kết thúc thì thấy làn đạn ồn ào hỏi "Mãnh Liệt ngày mai còn mở live không?".

Trong phòng live giờ có rất nhiều fan của Mãnh Liệt đang xem, tối nay nhân khí cao thế này, fan Mãnh Liệt tất nhiên cũng phải hóng. Diệp Nịnh thấy mình thay mặt hỏi một câu cũng hợp tình.

Thế là cậu mở miệng: "Mãnh Liệt, mai ngươi còn live không?"

"Cái này a......" Phó Dư Sí cũng biết câu này tám phần là do fan nhờ Diệp Nịnh hỏi, nên cố ý dừng lại một chút, rồi vòng vo: "Phải xem ta có xử lý xong một việc không đã."

"Hảo." Nghe vậy, Diệp Nịnh cũng không hỏi thêm.

"Kia ta out trước nhé, tạm biệt."

"Ân, nghỉ sớm một chút, ngủ ngon."

Phó Dư Sí nói xong rời khỏi tổ đội. Hắn mở tiếng TV, nghe thiếu niên dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe, từng câu từng câu gửi lời cảm ơn tới các fan.

Ước chừng cảm ơn bốn năm phút rồi mới tắt live.

Thấy đối phương vẫn còn online trong game, Phó Dư Sí liền gửi tin nhắn:

【Cảm ơn chủ bá đã kéo rank, có thể thêm WeChat không?】

Nhận được tin nhắn ấy, Diệp Nịnh hoàn toàn không nghĩ đối phương đang đùa, cuống quýt trả lời:

【Không có gì, là ngươi lợi hại. Còn có, cảm ơn ngươi đã tặng quà】

【Có thể thêm, WeChat ta là XXXXXX】

Không lâu sau, Mãnh Liệt hồi đáp một chữ 【OK】. Diệp Nịnh liền gửi thêm một cái biểu cảm, rồi thoát game.

Rất nhanh, WeChat báo có một lời mời kết bạn.

Ảnh đại diện nền đen đơn giản, tên WeChat là "blazing". Diệp Nịnh lập tức xác định đây chính là Mãnh Liệt.

Cậu đổi ghi chú, đồng ý kết bạn.

Đang do dự có nên chủ động nhắn tin không, thì đối phương đã gửi trước một câu "Buổi tối hảo" kèm icon bao thư.

Cậu đáp lại ba chữ: "Buổi tối hảo."

Mãnh Liệt lại gửi: 【Ân, ngủ đi, ngủ ngon】

Diệp Nịnh cũng đáp: 【Ngủ ngon】

Đêm nay, lần thứ hai cả hai nói "ngủ ngon", nhưng tâm tư lại khác nhau.

Phó Dư Sí thì nghĩ ngày mai nên nói thế nào với Mộc Ninh về chuyện kia, liệu cậu có đồng ý không? Có cần đưa thêm chút phúc lợi không?

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn còn căng thẳng hơn mấy ngàn vạn hạng mục làm ăn trước đây.

Còn Diệp Nịnh thì chỉ thấy ngoài ý muốn. Cậu vốn tưởng Mãnh Liệt có chuyện gì cần nói, nhưng nghĩ lại chắc chỉ là đánh game chung rồi thêm WeChat cho lịch sự thôi.

Hôm sau, Diệp Nịnh thức dậy, đơn giản làm chút bữa sáng.

Đang ngồi ăn thì điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn. Mở ra xem, là Mãnh Liệt.

【Buổi sáng tốt lành】

Diệp Nịnh vừa uống một ngụm sữa đậu nành vừa gõ trả lời:

【Sớm a】

Tin nhắn vừa gửi đi, đã thấy hiển thị đối phương "đang nhập...".

Diệp Nịnh chớp mắt, trực giác cho rằng chắc Mãnh Liệt có chuyện gì muốn nói với mình.

Nhưng đợi một lúc lâu, lại chẳng thấy tin nào gửi đến.

Cậu nghi hoặc nhíu mày, quay lại tập trung ăn sáng.

Đến khi âm báo vang lên lần nữa, mở ra xem thì chỉ thấy vài chữ:

【Muốn hỏi ngươi chuyện này】

Diệp Nịnh tò mò: 【Ân, ngươi nói】

Mãnh Liệt: 【Ngươi lúc live đều đánh đơn à?】

Diệp Nịnh: 【Đúng vậy, mấy hôm gần đây có lúc ngẫu nhiên người xem lên chung thôi】

Người xem? Phó Dư Sí nhớ lại tối qua có mấy ván ba AD chung đội, với cái trình độ đó thì Mộc Ninh chắc chắn không để ý.

Hắn ho nhẹ một tiếng, rồi mập mờ "quảng cáo" chính mình:

【Vậy ngươi có nghĩ tìm một người: top 1 quốc phục, nhiều tướng vào top 10, tâm trạng ổn, tính tình tốt, không đổ lỗi lung tung, có thể C gánh, thân sĩ Alpha, tám múi cơ bụng, cao 1m87, còn hơi đẹp trai, ADC cùng nhau song bài?】

Diệp Nịnh: "......?"

Câu này... là ý gì vậy?

Cậu còn đang nghĩ nên trả lời thế nào, thì đã thấy tin nhắn ấy bị Mãnh Liệt rút lại.

Phó Dư Sí ngẫm lại mấy giây, thấy mình nhắn như thế có phần tùy tiện quá, liệu Mộc Ninh có bị dọa không?

Thế là hắn thu hồi, định sắp xếp lại cách nói.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy gõ chữ không rõ ràng, hắn dứt khoát gọi thẳng qua WeChat.

Diệp Nịnh giật mình khi chuông reo, thấy là Mãnh Liệt thì vội nuốt miếng trứng trong miệng, bấm nghe.

"Alo?"

Giọng thiếu niên trong trẻo mang theo chút khàn nhẹ. Phó Dư Sí hơi ngẩn ra, rồi gọi: "Mộc Ninh."

"Ân." Diệp Nịnh đáp nhẹ.

"Ừm, vừa rồi ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Ngươi nói đi, ta nghe đây."

"Về sau ngươi có muốn cùng ta song bài khi live không? Thế này, trước kia ta cũng toàn đánh đơn, muốn tìm một support cố định, nhưng vẫn chưa tìm được ai hợp. Đánh với ngươi rồi, ta thấy phối hợp rất ăn ý. Nên muốn hỏi, ngươi có đồng ý về sau đánh cùng ta luôn không?"

Ngừng một chút, hắn nói thêm:

"Tất nhiên, ta sẽ không để ngươi đánh không công. Nếu ngươi chịu, coi như ta thuê ngươi, mỗi tháng trả năm vạn. Nếu không hài lòng có thể thương lượng thêm."

"Tuyệt đối sẽ không thiệt cho ngươi, chúng ta ký hợp đồng, chính thức, có pháp luật công nhận."

Nói gần hết, cuối cùng Phó Dư Sí hạ giọng mang theo chút dụ dỗ: "Thế nào, suy nghĩ thử đi?"

"Chờ chút, để ta hiểu rõ đã..." Diệp Nịnh hơi ngốc, "Ý ngươi là, sau này chúng ta lúc live đều cùng nhau đánh game?"

"Đúng vậy. Thời gian live thì thống nhất, ngươi khi nào tiện ta sẽ theo ngươi."

Diệp Nịnh thấy lạ: "Vậy sao ngươi còn phải trả lương cho ta?"

Có thể song bài với đại chủ bá thế này, nhìn kiểu gì cũng là mình lời to rồi.

Không ngờ cậu lại hỏi vậy, Phó Dư Sí sững người, rồi giải thích:

"Đương nhiên phải trả. Là ta tìm ngươi, chiếm thời gian của ngươi. Hơn nữa... nếu ngươi đồng ý, ngươi chính là support chuyên chúc của ta, cũng không thể bỏ ta đi tìm người khác đánh nữa."

Diệp Nịnh lại hỏi: "Nhưng như thế, chẳng phải ngươi sẽ rất mệt?"

"Không hề lỗ đâu." Phó Dư Sí thuận miệng nói, nửa thật nửa đùa: "Có support tốt, thao tác của ta sẽ càng mượt, người xem thích xem, nhân khí cũng cao hơn."

Mệt thì chẳng đáng kể.

Phó Dư Sí mỗi tháng live tuy kiếm rất nhiều, tầm ba bốn trăm nghìn, với người thường đã là con số khổng lồ, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ thu nhập của hắn.

Là nhị công tử nhà họ Phó, từ nhỏ hắn sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy, kể cả không làm gì cũng có thể cơm no áo ấm cả đời.

Đại học còn chưa tốt nghiệp đã bị người nhà gọi về công ty làm việc, nhưng hắn chẳng có hứng thú với mấy việc đó, chỉ muốn chơi game.

Dù sao công ty đã có anh trai quản, hắn dứt khoát tự lập công ty riêng — nền tảng Hắc Miêu Live chính là sản nghiệp dưới tay hắn.

Phó Dư Sí đúng là có năng lực, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đưa Hắc Miêu Live thành nền tảng top đầu trong nước.

Khi công ty đã đi vào quỹ đạo, hắn giao phần lớn nghiệp vụ cho người khác quản, còn mình thì ở nhà làm streamer, chơi game, sống thoải mái vô cùng.

Nên nói, kiếm tiền không phải mục đích chính của hắn, vui vẻ thoải mái mới là quan trọng.

Còn với Diệp Nịnh, lời đề nghị này thật sự khiến người ta động lòng. Thân là một tiểu streamer, hiện tại thu nhập của cậu cơ bản chỉ 4–5000 một tháng, kể cả nhận thêm job cắt ghép video cũng chưa chắc được năm vạn.

Làm support chuyên chúc cho Mãnh Liệt, bản thân cậu chẳng thiệt thòi gì, vốn dĩ mỗi đêm cũng live, lại có thể nhờ hắn tăng thêm nhân khí cho phòng live, lại còn nhận năm vạn trắng trợn.

Nếu có số tiền đó, cậu sẽ nhanh chóng đưa bà đi phẫu thuật...

Nghĩ vậy, Diệp Nịnh nói: "Vậy ta có thể xem hợp đồng trước, xem cụ thể yêu cầu thế nào không?"

Nghe cậu trả lời, Phó Dư Sí thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hợp đồng chưa soạn, chúng ta cứ bàn trước nội dung."

Thế là hai người thương lượng, cơ bản xác định nội dung hợp đồng.

Thời gian live sẽ giữ nguyên như trước của Mãnh Liệt: buổi tối 8 giờ đến 12 giờ, tùy tình huống có thể tăng ca. Mỗi tuần live sáu ngày, nghỉ chủ nhật. Nếu Diệp Nịnh có việc, mỗi tháng được xin nghỉ.

Trong game, nếu không có gì đặc biệt, hai người sẽ lần lượt đánh xạ thủ và support. Tướng thì tùy ý chọn, không yêu cầu cứng nhắc. Nếu xếp hàng vào mà không được đúng vị trí thì tùy chơi vị trí khác, không ảnh hưởng.

Bình Luận (0)
Comment