Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 26

Lão nãi nãi vừa chỉ vừa nói: "Phía trước ngã tư kia rẽ phải, chính là cái nhà đầu tiên!"

"Hảo, cảm ơn bà."

Nói xong, hắn không trì hoãn thêm một khắc nào, liền đi về phía kia.

Cửa không khóa, Phó Dư Sí nhìn vào trong, thấy một nam một nữ đang ngồi ở phòng khách ồn ào cái gì đó.

Trước khi chưa làm rõ tình huống, hắn vẫn nhẫn nại mà gõ cửa.

"Ta cũng không tin ta còn trị không được hắn......"

Đang bàn tán đến cao trào, Từ Anh kích động mà đứng bật dậy, lại bị một tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Ai vậy?"

Bà ta nghi hoặc quay đầu nhìn lại, thấy một nam nhân đứng trước cửa.

Rất cao, hơn nữa lớn lên cực kỳ tuấn tú, vừa nhìn liền biết không phải người trong thôn.

Phó Dư Sí ngữ khí bình thản: "Xin chào, nơi này là nhà họ Diệp phải không?"

Hai người đi tới, Từ Anh hỏi: "Anh tìm ai?"

Bà ta nghĩ, người trẻ tuổi tuấn tú thế này, trước đây chưa từng gặp qua.

"Diệp Nịnh có ở đây không?"

Phó Dư Sí vừa nói, thấy người phụ nữ trung niên trước mặt lộ ra vẻ cảnh giác, vì thế hắn hơi mỉm cười bổ sung: "Nghe nói cậu ấy muốn kết hôn, tôi đến để bao một phong hồng bao."

"A?"

Từ Anh sững người, tin tức nhanh như vậy đã truyền ra ngoài? Ngay sau đó lại nghĩ, di động của Diệp Nịnh vốn bị con trai mình lấy đi, hẳn là thằng nhóc kia đã nói cho người này biết. Nếu ngay cả địa chỉ cũng nói ra, vậy thì người này thật sự là như lời hắn, đến để chúc mừng.

Trong lòng vừa xoay chuyển, trên mặt bà ta liền nhanh chóng nở nụ cười: "Đúng, đúng, Nịnh Nịnh là bạn của anh sao? Mau mời vào!"

Phó Dư Sí: "Diệp Nịnh đâu?"

Từ Anh vẫn cười dối trá: "Tôi là nhị thẩm của nó, đây là nhị thúc nó. Không giấu gì anh, chúng tôi hiện tại là thân nhân duy nhất của nó, sau này hôn lễ cũng khẳng định là chúng tôi lo liệu. Còn bao lì xì kia......"

Phó Dư Sí không kiên nhẫn cắt ngang: "Gặp được Diệp Nịnh rồi tôi sẽ cho các người."

Do dự một lúc, Từ Anh mới nói: "Nó ở trong phòng. Gần đây cãi nhau với bạn trai, anh là bạn nó, chút nữa nhớ khuyên nhủ nó."

Nói rồi, bà ta lấy chìa khóa từ trong túi ra, đi về phía căn phòng.

Phó Dư Sí đi theo phía sau, lông mày nhíu chặt: "Các người nhốt cậu ấy trong phòng?"

"Hại, chỉ để nó bình tĩnh lại chút thôi." Từ Anh không nghe ra trong giọng hắn có sự lạnh lẽo, "Người trẻ tuổi mà, luôn nghĩ mình trưởng thành, không chịu nghe lời bề trên. Không nghĩ rằng, chính chúng tôi thân nhân mới là những người thật sự tốt với nó."

Nếu lúc này bà ta và Diệp Trì quay đầu lại, hẳn sẽ phát hiện, gương mặt Phó Dư Sí đã hoàn toàn lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ toàn là băng hàn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Nịnh đã ngồi một mình rất lâu rất lâu.

Không biết từ khi nào, hắn cảm thấy đầu mình trở nên nặng nề, hô hấp cũng dồn dập, thở không ra hơi.

Sức lực trong cơ thể dường như bị rút cạn, cả người mềm nhũn vô lực.

Căn phòng này không rõ là ai ở, trên giường còn vương mùi hương lạ lùng khó ngửi. Diệp Nịnh dĩ nhiên sẽ không nằm lên đó.

Vì vậy hắn ngồi xổm xuống đất, co gối ôm chặt lấy mình.

Lạnh quá, đầu cũng đau quá. Là bị cảm rồi sao?

Diệp Nịnh chôn đầu vào đầu gối, nhắm mắt lại. Lạnh lẽo trong phòng không ngừng thấm vào cơ thể, mang theo từng đợt rét thấu xương.

Hắn sẽ không bỏ cuộc, nhưng giờ phút này trong lòng vẫn trào dâng cảm giác tuyệt vọng.

Đúng lúc đó, cách đó không xa vang lên một tiếng động.

Cửa phòng bị mở ra, theo sau là một luồng sáng rực rỡ tràn vào.

Diệp Nịnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi tới.

"Tiểu Nịnh," người nọ đưa tay về phía hắn, giọng khàn khàn: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Diệp Nịnh cảm thấy nhất định là mình đang nằm mơ.

Bằng không sao có thể nhìn thấy Phó Dư Sí chứ?

Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông ấy đã sải bước nhanh đến, ngồi xổm xuống cạnh cậu, đưa tay sờ trán:
"Bị thương sao? Hay là bị bệnh?"

Cảm giác quen thuộc rõ ràng đến thế.

"Phó Dư Sí..."

Diệp Nịnh ngơ ngác nhìn anh, khẽ gọi tên anh.

Sau đó nghe thấy người kia dứt khoát đáp lại:
"Là tôi, tôi tới tìm em."

Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, ánh mắt Phó Dư Sí lập tức dừng trên thiếu niên đang co ro nơi góc giường.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Nịnh ngẩng đầu, đôi mắt đẹp không còn ánh sáng, gương mặt tái nhợt.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã gầy đi rất nhiều.

Vừa nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Phó Dư Sí, tất cả lo lắng, hoảng loạn, phẫn nộ... đều hóa thành đau xót cho người trước mắt.

Như có ai dùng vô số gai nhọn đâm thẳng vào tim, từng đợt nhức nhối.

Anh không dám tưởng tượng những ngày qua Diệp Nịnh bị nhốt trong căn phòng âm u lạnh lẽo này đã phải sống ra sao.

Cậu nhất định rất sợ hãi, cũng rất bất lực.

Dưới sự dìu đỡ của anh, Diệp Nịnh cố đứng lên.

Ngay giây sau, cậu đã bị ôm chặt vào lòng. Cho đến khi thân thể hai người gắn khít, Diệp Nịnh mới thật sự cảm nhận được hơi ấm cuồn cuộn từ người kia, cuối cùng tin tưởng: Phó Dư Sí thật sự đã đến bên mình.

Mọi bất an và tuyệt vọng tan biến như thủy triều rút.

Anh khẽ vuốt lưng cậu từng chút một, dịu dàng mà vững chãi.

Nỗi ấm ức bị đè nén tận đáy lòng nháy mắt ùa tràn.

Cậu dụi đầu vào ngực anh, hai cánh tay yếu ớt nhưng vẫn cố chấp siết lấy áo sau lưng anh, giọng nghẹn ngào:

"Bà tôi qu·a đ·ời rồi..."

"Bọn họ muốn bán tôi cho một người xa lạ."

"Tôi không chịu, họ liền nhốt tôi lại."

"Còn cướp mất điện thoại của tôi. Tôi không liên lạc được với anh..."

"Sí ca, tôi thật sự rất khổ sở, cũng rất sợ hãi, chỗ này lạnh lắm. Tôi muốn về, không muốn ở lại đây..."

"Sí ca, tôi rất sợ..."

Diệp Nịnh chẳng biết mình nói những gì, cũng không chắc Phó Dư Sí có nghe rõ không. Chỉ biết bản thân đang ở trong vòng tay an toàn, được bao bọc bởi hơi thở quen thuộc, nên cậu chỉ muốn trút hết mọi sợ hãi, đau khổ, tủi nhục mấy ngày qua ra ngoài.

Lông mi thiếu niên run rẩy, giọng nói khàn khàn, chôn mặt vào ngực anh, kể về những ngày thống khổ vừa qua.

Từng câu từng chữ như xé một lỗ hổng trong tim Phó Dư Sí.

Anh thấy cổ họng mình khô khốc:
"Đừng sợ, không sao cả. Tôi ở đây rồi, Tiểu Nịnh, tôi đưa em về."

Cánh tay đặt sau lưng siết chặt hơn, hốc mắt Diệp Nịnh nóng rực, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng trào ra.

Ngay cả khóc cũng chỉ dám nức nở khe khẽ.

Phó Dư Sí chỉ thấy tim mình bị bóp chặt, đau đến mức khó thở.

Diệp Trì và Từ Anh vốn đứng ở cửa nhìn, thấy Diệp Nịnh bị một gã trẻ tuổi tuấn tú ôm chặt, thì lập tức thấy có gì đó sai sai.

"Này, sao còn bế nó lên luôn vậy?" – Diệp Trì nhíu mày.

"Cái này... cái này..." – Từ Anh nhất thời nghẹn lời, đến khi phản ứng lại thì liền quát lớn:
"Các người đang làm gì vậy??"

Bà ta sải bước vào:
"Thả nó ra mau! Ôm ấp thế còn ra thể thống gì!"

Nghe thấy giọng nói, Diệp Nịnh khẽ quay đầu từ trong ngực anh, gương mặt đầy nước mắt, ánh mắt chan chứa chống cự.

Từ Anh giận dữ lao đến, định kéo cậu ra.

Phó Dư Sí kịp ôm người lùi lại hai bước, tránh thoát.

Nụ cười dịu dàng khi nhìn Diệp Nịnh biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng dữ dội:
"Câm miệng, cút."

Ánh mắt u ám của anh khiến cả người Từ Anh run rẩy, chân không còn nhúc nhích nổi.

Bà ta đứng chôn chân tại chỗ, khí thế tiêu tan quá nửa, lắp bắp:
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"

Phó Dư Sí không thèm để ý, cúi đầu hỏi Diệp Nịnh:
"Có hành lý cần mang theo không?"

Diệp Nịnh lắc đầu, chợt nhớ ra:
"Điện thoại của tôi bị Diệp Triệu Hưng lấy mất, còn ở chỗ hắn."

Giọng thiếu niên mang theo âm mũi nghèn nghẹn, nghe thật đáng thương.

Cậu rời khỏi vòng tay anh, ngượng ngùng lau nước mắt trên mặt. Thấy áo anh bị mình làm ướt một mảng, lại càng hối hận.

Phó Dư Sí không biết Diệp Triệu Hưng là ai, chỉ nghe tên là đàn ông. Anh liền nhìn sang người phía sau Từ Anh:
"Điện thoại đưa cho em ấy."

Giọng lạnh lẽo, khí thế bức người.

Trước mặt Diệp Nịnh, Diệp gia còn có thể cưỡng ép. Nhưng trước một người đàn ông cao lớn, khí thế áp bách như Phó Dư Sí, bọn họ không dám manh động.

"Ngươi... ngươi định đưa nó đi đâu?" – Từ Anh run run hỏi.

Đúng lúc ấy, Diệp Triệu Hưng mới lò dò thức dậy. Hắn mặc áo ngủ rộng thùng thình, bụng mỡ phệ, ngáp ngắn ngáp dài:
"Ba, mẹ, sáng sớm ồn ào cái gì thế? Sao lại thả cái tiện nhân đó ra..."

Chưa nói hết câu, đã thấy một ánh mắt lạnh thấu xương chĩa thẳng về phía mình. Đối diện con ngươi băng giá kia, hắn giật bắn, cơn buồn ngủ tan biến sạch.

Người đàn ông trước mặt quét mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân, bật cười khẩy:
"Phì heo biết bình luận à?"

"Cái lưỡi không cần thì ta cắt bỏ cho nuốt."

Tên kia vừa cao vừa đẹp trai, khí chất như đại gia, uy thế mạnh mẽ đến mức Diệp Triệu Hưng sợ tái mặt.

Hắn lắp bắp:
"N... ngươi, ngươi là ai?"

Nhìn thấy hắn, Diệp Nịnh liền uất ức, hung hăng trừng mắt, nói với Phó Dư Sí:
"Chính là hắn lấy điện thoại của tôi."

"Điện thoại đưa đây. Đừng để tôi phải nói lần ba."

Ba người nhà kia do dự hồi lâu, cuối cùng Diệp Trì thúc giục con trai:
"Đưa cho nó đi!"

Trong xã hội này, Alpha là tối cao. Cả nhà ba người họ đều là Beta, căn bản không dám đắc tội loại nhân vật thế này.

Diệp Triệu Hưng nuốt cục tức, miễn cưỡng giao điện thoại cho Diệp Nịnh.

Xác nhận không còn gì sót, Phó Dư Sí liền dắt cậu rời đi.

Trước khi bước ra, anh quay lại nhìn ba người Diệp gia, ánh mắt lạnh như bão tố:
"Phi pháp giam giữ người? Giỏi thật đấy, cả nhà đều là một lũ lưu manh."

Chuyện này tất nhiên sẽ không bỏ qua. Ba kẻ này, anh sẽ không tha bất cứ ai.

Nhưng lúc này, quan trọng nhất vẫn là đưa Diệp Nịnh rời khỏi đây. Cậu bệnh đến sắc mặt trắng bệch, trán nóng hổi, cơ thể mềm nhũn không còn sức.

"Chúng nó có đánh em không?" – Phó Dư Sí cúi đầu khẽ hỏi.

Diệp Nịnh nhăn mũi, dù ra ngoài đã dễ thở hơn, nhưng vẫn thấy choáng váng, toàn thân khó chịu.

Cậu nắm chặt tay anh, như bấu víu vào chỗ dựa cuối cùng.

Nghe anh hỏi, ngoan ngoãn đáp:
"Không... chỉ nhốt tôi lại, còn muốn ép tôi gả chồng."

Nghĩ tới chuyện ấy, hốc mắt cậu lại đỏ lên.

"Không sao, tôi sẽ đòi lại công bằng cho em."

Phó Dư Sí cúi người, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ còn vương trên lông mi cậu.

Trước kia dẫn cậu đi ăn uống, khó khăn lắm mới nuôi được chút thịt trên má, giờ đã chẳng còn.
Đáng chết thật, Diệp gia dám bắt nạt cậu thành thế này.

Khuôn mặt anh chỉ cách Diệp Nịnh chưa đến mười phân, ánh mắt đầy đau lòng.

Tim Diệp Nịnh chua xót.

Cậu vốn nghĩ sẽ chẳng ai đến cứu mình, chỉ có thể bị bỏ rơi nơi đây. Nhưng thật sự có một người, vượt ngàn dặm tìm đến, nắm chặt tay cậu, đưa cậu thoát khỏi địa ngục này.

Cậu khẽ lắc đầu, coi như đáp lại lời anh.

"Tôi muốn về nhà."

"Được."

Phó Dư Sí thử đặt xe qua ứng dụng, nhưng nơi hẻo lánh này phải đợi tận hai giờ mới có xe. Anh dứt khoát gọi điện cho tài xế vừa chở anh đến.

Bình Luận (0)
Comment