Sư phó còn chưa đi xa, đơn hàng lớn như vậy hắn tất nhiên là vui mừng tiếp nhận, tỏ ý hai mươi phút nữa có thể tới thôn đón người.
Theo sau, Phó Dư Sí gửi tin nhắn cho trợ lý, đơn giản kể lại sự tình, bảo đối phương lập tức dẫn người tới thành phố H giúp hắn xử lý mọi việc.
"Không phải, mẹ, rốt cuộc người kia là ai?"
Thấy người bị mang đi, Diệp Triệu Hưng mặt đầy tức giận.
Sắc mặt Từ Anh cũng khó coi không kém: "Ta làm sao biết! Không phải con gọi bạn của Diệp Nịnh tới sao? Lúc đầu hắn nói muốn đưa bao lì xì, ta mới để hắn vào, ai ngờ lại trực tiếp cướp người đi?"
Diệp Trì ở bên cạnh thần sắc hoảng loạn: "Các ngươi... ta đã nói rồi mà? Chuyện này vốn không đáng tin cậy."
"Được rồi được rồi, giờ mới nói thì có ích gì? Nhìn cháu trai bất hiếu này đi, ngay cả lời trưởng bối cũng không nghe!"
Nghe Từ Anh nói vậy, sắc mặt Diệp Triệu Hưng lập tức trở nên đặc sắc, giống như nuốt phải ruồi.
Chẳng lẽ người đó chính là cái gã "Sí ca"?
Hắn điên rồi sao? Nếu thật là, nhìn dáng vẻ thì hẳn là đã chạy suốt đêm từ thành phố S đến tận đây. Cái thằng Diệp Nịnh kia đúng là có bản lĩnh, thế mà có thể khiến người ta để tâm đến mức đó.
Thật sự nghẹn không thở nổi, lại không cam lòng để miếng thịt béo tới miệng còn bay đi, Diệp Triệu Hưng nghiến răng: "Đừng nóng, ta giờ lập tức đi tìm huynh đệ. Ta không tin, ở trong thôn chúng ta, cho dù lên trấn, cũng không ai dám chọc Viên gia! Huống chi còn dám cướp dâu ngay trước mặt!"
"Đúng đúng, Triệu Hưng, mau đi!" Nghe hắn nói vậy, Từ Anh thấy có hy vọng liền vội vàng giục: "Bọn họ không có xe, ta đoán một chốc một lát cũng chưa đi xa, mau gọi Viên gia dẫn người tới!"
Phó Dư Sí nắm chặt Diệp Nịnh đi thẳng đến cửa thôn, thu hút vô số ánh mắt tò mò của dân làng.
"Đại nương, xe này có thể cho chúng ta mượn ngồi không?" Phó Dư Sí chỉ vào chiếc xe ba bánh đỗ bên cạnh, "Em ấy đang bệnh."
Vương Bình nhìn hai cậu trai tuấn tú, gật đầu: "Ngồi đi, ngồi đi."
Phó Dư Sí lại hỏi: "Có cái đệm nào không?"
Vương Bình lập tức vào nhà, lấy ra hai cái đệm đưa cho hắn.
"Một cái là đủ, cảm ơn."
Phó Dư Sí nhận lấy, đặt lên ghế sau xe ba bánh rồi dìu Diệp Nịnh ngồi xuống.
Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra hai tờ tiền đỏ đưa cho đại nương: "Xe tới, chúng tôi sẽ đi ngay."
Đại nương nhận tiền, tức khắc cười tươi rói: "Ôi giời, cậu khách khí quá, muốn ngồi bao lâu thì ngồi."
Diệp Nịnh lúc này đã chẳng còn chút sức lực, ngoan ngoãn ngồi xuống mà không chối từ. Trên người cậu ngay sau đó liền được khoác thêm một chiếc áo khoác.
Là Phó Dư Sí cởi áo mình ra, phủ lên người cậu.
Ngẩng đầu định nói từ chối, nhưng đã nghe hắn nói: "Ngoan, nơi này gió lớn, em đang bệnh."
"Nhưng mà anh......"
Biết cậu định nói gì, Phó Dư Sí khẽ cười, vươn tay đặt l*n đ*nh đầu cậu xoa nhẹ: "Tôi không lạnh."
Thấy hai người họ thân mật như thế, Vương Bình lập tức hiểu ra điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười, liền nói chen vào: "Hai vợ chồng tình cảm thật tốt. Bạn trai ở rể thôn à?"
Nghe vậy, đồng tử Diệp Nịnh hơi trợn to, định mở miệng giải thích, nhưng đối phương lại tiếp tục hỏi: "Đây là chuẩn bị đi đâu vậy? Cậu bé này ta mấy hôm trước còn thấy qua, hình như là người Diệp gia nhỉ?"
Giải thích còn chưa kịp thốt ra, Diệp Nịnh đã nói:
"Con tên Diệp Nịnh, bà em là Liễu Khê Ngọc."
"Thì ra là cháu Khê Ngọc, bảo sao lớn lên đẹp như vậy."
"Cháu đừng quá thương tâm. Trước khi đi, điều bà nhớ mãi chẳng qua cũng chỉ có mình cháu. Chỉ cần cháu sống tốt, bà cũng yên lòng nhắm mắt."
"Trước đây trò chuyện, bà còn khen cháu lắm — nói cháu hiểu chuyện, thông minh, lại hiếu thảo với bà."
Đại nương nói giọng quê nặng, nhưng Diệp Nịnh vẫn nghe hiểu được ý an ủi. Cậu gật đầu đáp:
"Cảm ơn đại nương."
Chỉ là, vừa nhắc đến bà ngoại, trong lòng cậu vẫn không kìm được dâng lên một nỗi buồn sâu nặng.
Vương Bình lại hỏi:
"Sao đang bệnh mà còn phải sáng sớm chạy về quê? Tự mình đi xe à?"
Diệp Nịnh chưa kịp đáp, Phó Dư Sí ngồi bên cạnh đã nói thay:
"Phong cảnh thì hữu tình, núi non tươi đẹp... nhưng sao lại sinh ra cả nhà súc sinh như vậy chứ?"
Nghe hắn nói, trong lòng Vương Bình như có "radar" vang lên, lập tức ngửi thấy mùi "dưa" mới. Phải biết, bà vốn nổi tiếng nhiều chuyện nhất làng, chuyện lớn nhỏ trong thôn nắm rõ như lòng bàn tay, ngày thường chỉ thích ngồi đầu làng tám nhảm. Lúc này sao có thể bỏ lỡ một quả "dưa" to như thế?
"Tiểu tử, nói thật nghe xem? Bạn trai cháu bị nhà đối xử oan ức gì hả?"
Diệp Nịnh ngẩng mắt, định giải thích mối quan hệ, nhưng Phó Dư Sí lại cướp lời:
"Chính là nhà họ Diệp, nhị thúc nhị thẩm cùng con trai họ. Họ nhốt em trong phòng, nếu không phải tôi chạy tới kịp thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi."
Vương Bình nghe thế liền trợn mắt:
"Hả? Vì sao lại nhốt người ta?"
Phó Dư Sí khựng lại, nhất thời không chắc Diệp Nịnh có muốn để người ngoài biết hay không, nên chưa trả lời.
Diệp Nịnh chủ động mở miệng:
"Họ ép con gả sang nhà Viên. Con không chịu, nên mới bị khóa trong phòng."
Vương Bình hít sâu:
"Nhà Viên...!"
Diệp gia cũng thật tàn nhẫn. Cho dù không phải con ruột, cũng đâu thể đem người ta đẩy vào miệng cọp! Ai mà không biết nhà Viên nổi tiếng ác bá khắp thôn.
"Thế này thì không được đâu, cháu! Mau đưa em nó đi nhanh đi, nhà Viên kia không phải thứ tốt lành gì, gả vào đó thì chẳng chết cũng bị lột da!"
Đang nói, cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng quát thô lỗ:
"Để ta xem, đứa nào dám cướp vợ Viên Thăng Thái này!"
Diệp Nịnh cùng Phó Dư Sí quay đầu, chỉ thấy kẻ dẫn đầu kéo theo một đám người hùng hổ kéo tới, trong đó có cả ba người nhà họ Diệp. Thanh thế chẳng khác nào "xã hội đen" đời thực.
Diệp Nịnh nhận ra đó chính là Viên Thăng Thái. Thấy hắn mang theo lắm người như vậy, cậu liền hoảng hốt, khẽ nắm tay áo Phó Dư Sí, giọng run run:
"Sí ca, chúng ta đi thôi..."
Phó Dư Sí trấn an, khẽ siết tay cậu, nhướng mày:
"Không sao. Chỉ là vài quả dưa vẹo táo nứt, để tôi xử lý."
Hắn tháo mũ lưỡi trai của mình, đội lên đầu Diệp Nịnh, che đi quá nửa khuôn mặt thiếu niên.
"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Một mái tóc xanh lam phóng túng xõa ra, tung bay trong gió. Hắn đứng thẳng bất động, dáng vẻ ung dung, nhưng đáy mắt đã lạnh lẽo đến rợn người.
Thấy tình hình không ổn, Viên gia tiểu bá vương tìm đến quá nhanh, Vương Bình vội chào một tiếng với Phó Dư Sí rồi lủi về nhà, thò đầu ra "xem kịch vui".
Diệp Nịnh liếc sang Phó Dư Sí, thấy hắn mặt không chút sợ hãi. Lại quay lại nhìn đám người đông như kiến, cậu theo bản năng rụt sát về phía hắn.
Hai thân ảnh dựa sát vào nhau, càng làm người ngoài nhìn thấy càng thêm thân mật.
Một màn ấy khiến mắt Viên Thăng Thái đau nhói. Trong lòng gã, từ lúc hai nhà bàn chuyện hôn sự, Diệp Nịnh đã được gã mặc nhiên coi là "vợ". Vậy mà giờ "vợ" gã lại nắm tay một thằng đàn ông khác? Sao chịu nổi?
Đến gần hơn, Viên Thăng Thái mới thấy rõ kẻ ngồi cạnh "vợ mình" — thân hình cao lớn, đôi chân dài vắt gọn, gương mặt tuấn mỹ ngạo nghễ, khí thế bức người, trong mắt đen sâu lại ánh lên hàn quang.
Không tự chủ, Viên Thăng Thái lùi nửa bước.
Người này... là ai? Ở đâu tới?
Tuy hắn cao lớn, đẹp trai, khí thế mạnh hơn thật. Nhưng ai chẳng biết Viên Thăng Thái gã ta là kẻ ai trong trăm dặm cũng không dám chọc?
Nghĩ vậy, Viên Thăng Thái lại lấy lại tự tin.
Gã chỉ tay vào Phó Dư Sí, gào lên:
"Mày biết tao là ai không? Dám cướp vợ của tao ?"
Phó Dư Sí mắt lóe sáng lạnh lẽo:
"Đồ giòi trong cống, tôi cần biết ngươi là ai sao?"
"Ngươi xấu xí thế này mà cũng đòi sánh với em ấy? Cóc ghẻ còn mơ ăn thịt thiên nga à?"
Viên Thăng Thái đỏ bừng cả mặt:
"Mày... mày to gan!"
Nếu là trước đây, hễ có người dám sỉ nhục như vậy, gã đã lao lên đánh ngay. Nhưng đối mặt người này, gã vẫn thấy chột dạ, không dám hành động vội.
Thấy mái tóc xanh của đối phương, gã ta nghiến răng mắng:
"Mày là hạng du côn đâu tới? Không biết nhà họ Diệp đã gả hắn cho ta rồi sao?"
Lúc này, Từ Anh cũng chen ra:
"Ấy, tiểu tử à, Tiểu Viên nói đúng đó. Mau giao Nịnh Nịnh ra đi. Diệp gia chúng ta đã định sẵn hôn sự với Viên gia. Vả lại, trước đó ngươi chẳng phải hứa cho bao lì xì sao? Nếu có hiểu lầm thì ngồi xuống nói chuyện, ngươi cũng ở lại dự hôn lễ, coi như chúc mừng, mọi người vui vẻ, hòa khí mà!"
Phó Dư Sí suýt bật cười vì sự mặt dày vô liêm sỉ này. Hai mươi mấy năm sống trên đời, hắn chưa từng thấy loại người shameless đến thế.
Hắn nghiêm mặt, lạnh giọng:
"Bao lì xì thì không có. Nhưng tiền giấy để cúng thì có thể suy xét cho các ngươi."
"Diệp gia với Viên gia định hôn, liên quan gì đến chúng tôi? Còn cái kiểu 'cha mẹ chi ước, mai mối chi ngôn', thời nay rồi mà vẫn còn lấy ra dùng? Xã hội phát triển không kịp báo cho các ngươi à?"
"Hơn nữa, các ngươi đâu phải sinh hay nuôi em ấy. Không có tư cách quản."
Từ Anh chưa từng nghĩ lời nói có thể sắc bén, công kích mạnh đến vậy. Bà ta lập tức như bị người ta tát thẳng vào mặt, vừa chật vật vừa mất mặt.
Trận náo loạn càng lúc càng lớn, người trong thôn bắt đầu tụ tập lại, già trẻ lớn bé đều kéo đến xem náo nhiệt. Vương Bình cũng từ trong nhà đi ra. Nghe xong sơ sơ, bà con trong thôn đã hiểu đại khái chuyện này.
Ai nấy đều thấy, nhà họ Diệp đúng là quá thất đức. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, bà ngoại mới mất chưa lâu, vậy mà nhìn cháu trai lớn lên xinh đẹp, liền toan tính mặc kệ ý nguyện của nó, ép gả vào nhà họ Viên. Nhà họ Viên thì có tiếng chẳng ra gì, việc này rõ ràng là vì muốn nuốt trọn tiền sính lễ!
Một người trong thôn nhịn không được mà đứng ra nói giúp:
"Thằng bé nói đúng đấy, Từ Anh à, thời nay ai cũng hô hào tự do yêu đương, hơn nữa ngươi đâu có phải mẹ ruột nó, quản không tới Nịnh Nịnh đâu."
Lời này vừa dứt, những ánh mắt khinh thường lập tức dồn về phía Từ Anh, khiến nàng càng thêm bối rối, khó chịu. Nàng vội giảo biện:
"Trời xanh a! Ta là nhị thẩm của nó! Từ nhỏ ta còn nuôi dưỡng như mẹ nó bao năm. Nó cái đồ không biết ơn, một chút cũng không thèm quay về nhìn. Ngươi biết chúng ta khổ thế nào không? Tiền nong cũng chẳng thấy gửi về nữa!"
Vương Bình lập tức bật cười:
"Ngươi nói thế thì sai rồi! Con cái hiếu thuận với cha mẹ chẳng phải là chuyện đương nhiên à? Diệp Trì, ngươi nói coi, có phải nên phụng dưỡng mẹ ngươi không?"
Bị nhắc đến, Diệp Trì như chim cút rụt cổ đứng phía sau, không tình nguyện mà bước ra, cười gượng:
"Đúng, đúng thế."
Diệp Nịnh siết chặt tay Phó Dư Sí, lấy lại dũng khí, đối diện mọi người nói rõ ràng:
"Sí ca nói đúng. Các ngươi không phải ba mẹ tôi, cũng chẳng nuôi tôi ngày nào, không có tư cách quản tôi. Hơn nữa mỗi tháng tôi đều chuyển bốn ngàn cho bà ngoại, đủ để bà dùng. Tôi không thường xuyên về thăm bà là lỗi của tôi, nhưng đó cũng không phải lý do để các ngươi nhốt tôi trong phòng, ép tôi phải gả chồng."
Cái nắm tay kia cho cậu vô hạn tự tin, để cậu có dũng khí phản bác ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Giọng không lớn, nhưng từng chữ từng câu đều rành rọt, ai cũng nghe thấy.
Nghe xong, bà con trong thôn càng thêm phẫn nộ, tiếng bàn tán nổi lên càng lớn.
Vương Bình cao giọng nói:
"Từ Anh à, làm trưởng bối thì cũng nên có dáng trưởng bối một chút. Nịnh Nịnh người ta đã có bạn trai rồi, ngươi chẳng phải đang cố tình chia rẽ vợ chồng son hay sao? Thật là thất đức mà!"
Nghe vậy, thân mình Diệp Nịnh khẽ cứng lại. Vừa rồi còn chưa kịp giải thích, đại nương đã hiểu nhầm mất rồi.
Đúng lúc cậu còn chưa biết phải làm sao, thì Phó Dư Sí nghiêng đầu, cúi sát bên tai cậu, thấp giọng nói:
"Đại nương là người tốt, em phối hợp với bà ấy một chút."
Thấy trong mắt hắn lóe lên ý cười, Diệp Nịnh do dự giây lát, rồi khẽ gật đầu.
Nhìn thế, gương mặt lạnh lùng của Phó Dư Sí cũng nhu hòa hơn, hắn giơ cao bàn tay đang nắm tay Diệp Nịnh cho mọi người thấy:
"Đúng vậy, chúng tôi tự do yêu đương, tình cảm ổn định, ở thành phố S có xe có nhà, cuộc sống hạnh phúc. Không hiểu sao nhà này phát điên, cứ khăng khăng lôi chuyện súc sinh ra trước mặt Tiểu Nịnh."
Bà con xung quanh lập tức bàn tán rộn ràng:
"Không ngờ nhà họ Diệp lại nhẫn tâm thế này!"
"Tưởng Từ Anh chỉ chua ngoa thôi, ai dè độc ác như vậy!"
"Ai, đứa nhỏ này thật đáng thương, gặp phải họ hàng như vậy."
"Nhà họ Viên thì vào được chắc? Cả thôn ta đã biết bọn họ hại không biết bao nhiêu người rồi!"
......
Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn.
Có người còn hô lên:
"Các cháu chạy nhanh đi!"
Viên Thăng Thái thấy tình thế bất lợi, liền hét:
"Ta mặc kệ! Diệp gia đã hứa gả hắn cho ta, hắn chính là vợ ta!"
Phó Dư Sí liếc hắn, nhếch môi:
"Bọn họ có hứa thì là chuyện của bọn họ. Ai muốn gả thì gả, mắc mớ gì đến em ấy?"