Phó Dư Sí ngẩng cằm, ý bảo mọi người nhìn sang Diệp Triệu Hưng:
"Đó mới là con trai ruột của bọn họ."
"Thấy chưa, hắn mới xứng đôi với các người."
"Đều xấu đến mức đó, lại còn cùng một giuộc súc sinh."
Viên Thăng Thái vốn quen thói ngang ngược trong thôn, trước nay chưa từng bị ai mắng thẳng mặt như vậy. Nay lại thêm bị dân làng xì xào nghị luận, lửa giận trong lòng gã lập tức dâng đến cực điểm.
Mặt hắn vặn vẹo vì tức tối:
"Mày tìm chết!"
Vừa nói, hắn liền phóng thích tin tức tố của mình.
Mùi hôi thối như đậu phụ thiu loãng nồng tỏa ra, nháy mắt xộc vào mũi tất cả Alpha và Omega có mặt. Thứ mùi ghê tởm ấy làm người ta buồn nôn đến muốn ngã quỵ.
Mọi người đồng loạt che mũi, có kẻ chịu không nổi liền nhanh chóng lùi ra xa, thế nhưng mùi hôi ấy vẫn quẩn quanh không tan.
Thấy phản ứng của mọi người, sắc mặt Viên Thăng Thái mới có chút đắc ý, gã vừa duy trì việc phóng thích tin tức tố vừa nghênh ngang tiến về phía Phó Dư Sí:
"Không chịu uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt?"
Phó Dư Sí mặt trầm xuống, trước tiên trấn an Diệp Nịnh:
"Em ngồi yên, chờ tôi một lát."
Nói rồi buông tay em ra, khẽ vỗ hai cái lên mu bàn tay em, sau đó mới đứng dậy.
Bất luận là Alpha hay Omega, việc phóng thích tin tức tố ở nơi công cộng đều bị pháp luật nghiêm cấm, vì nó có thể dẫn đến bộc phát kỳ ph*t t*nh, gây hậu quả nghiêm trọng không thể vãn hồi.
Nhưng đối phương lại dám động thủ trước —— Phó Dư Sí tự nhiên không việc gì phải nhẫn nhịn.
Hắn khống chế phạm vi phóng thích để không lan sang người khác, rồi ngay sau đó bung ra tin tức tố của mình.
Nóng bỏng, cuồng bạo, tựa như biển lửa tràn tới muốn nuốt chửng hết thảy ——
Viên Thăng Thái chỉ cầm cự chưa đến nửa giây đã quỳ rạp xuống đất.
Cảm giác như bị ném vào trong lò lửa, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt mỗi tấc da thịt, mỗi tế bào đều bị nung đỏ đến xoắn chặt. Thống khổ và sợ hãi cuồn cuộn dâng lên trong não, khiến gã khó thở đến mức gần như ngất lịm, toàn thân không còn chỗ nào không đau đớn.
Không ngờ lại yếu kém đến mức ấy, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Phó Dư Sí thu lại tin tức tố, mắt lạnh nhìn kẻ đang quỳ gối trước mặt mình.
Chưa nguôi giận, hắn giơ chân đá mạnh một cái, giọng băng lãnh từ trên cao dội xuống:
"Rác rưởi."
Dù tin tức tố đã biến mất, nhưng Viên Thăng Thái vẫn như còn mắc kẹt trong biển lửa dữ dội, hoảng loạn đến lăn lộn dưới đất.
Trong miệng liên tục van xin:
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi ca, cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho tôi......"
đ*ng q**n gã ta đã loang lổ một mảng nước, rõ ràng bị dọa đến tè dầm.
Phó Dư Sí vốn còn muốn mỉa mai thêm vài câu, nhưng lập tức nhận ra tiếng hít thở gấp gáp phía sau, hắn vội xoay người lại.
"Sao vậy Tiểu Nịnh? Em khó chịu à?"
Diệp Nịnh cảm thấy thân thể mình vô cùng kỳ quái. Rõ ràng nghỉ ngơi một lúc đã đỡ nhiều, nhưng ngay khi Viên Thăng Thái tiến lại, em lại đột nhiên khó chịu, cơ thể mềm nhũn, mặt đỏ bừng, sau gáy nóng rực, còn ngửi thấy một mùi hôi gay mũi khó chịu cực kỳ.
Nhưng rất nhanh, một mùi hương khác ùa tới —— ấm áp, nồng cháy, tựa như từng ngọn lửa nhảy múa quấn quanh, bao bọc bên người.
Nghe thấy Phó Dư Sí hỏi, Diệp Nịnh ngơ ngác ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, theo bản năng trả lời:
"Hôi quá......"
Thế nhưng khi Phó Dư Sí tiến lại gần, mùi hương ấm áp ấy lại càng rõ rệt, xua tan hoàn toàn thứ mùi buồn nôn kia.
Diệp Nịnh lắc đầu:
"Em... choáng, nóng quá."
Lông mày Phó Dư Sí khẽ nhíu lại. Hôi? Nghĩa là em ngửi thấy được tin tức tố của người kia? Nhưng rõ ràng em là một Beta kia mà...
Ở lúc hắn còn đang hơi ngẩn ra, Diệp Nịnh khó nhịn được ngửa đầu cọ cọ sau cổ áo, đưa tay muốn chạm vào mảnh da nơi sau cổ đang nóng rát ngứa ngáy kia.
Nhưng bởi vì tay không còn sức, với thế nào cũng không tới, nét mặt càng thêm ủy khuất.
Phó Dư Sí vội nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng dỗ:
"Để tôi xem nào."
Tuy ý thức đã mơ hồ, nhưng nghe thấy giọng Phó Dư Sí, Diệp Nịnh vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, lộ ra khối da nhỏ ấy cho hắn nhìn.
Đỏ hồng, hơi gồ lên thành một mảnh.
Thế nào cũng giống... tuyến thể chưa ph*t d*c hoàn chỉnh.
Phó Dư Sí không kìm được khẽ thở ra:
"Đệt."
Hắn không tự chủ được đưa tay chạm nhẹ, đầu ngón tay lạnh chạm tới mảnh da ấy, cả hai người đều theo bản năng run lên.
Phó Dư Sí lập tức rụt tay lại, tim đập loạn như trống.
Hắn thử thả ra một chút tin tức tố nhạt, để hương khí lan quanh Diệp Nịnh.
Rồi khẽ hỏi:
"Còn khó chịu không, Tiểu Nịnh?"
Luồng khí nóng bị hương thơm kia đè ép dần tản đi.
Cơ thể Diệp Nịnh không tự chủ nghiêng về phía hắn, gần như vùi cả người vào ngực Phó Dư Sí. Cậu nhắm mắt lắc đầu:
"Không khó chịu... ấm quá..."
Đúng lúc ấy, tài xế lái xe tới, nhấn còi gọi:
"Tiểu tử, lên xe mau!"
Phó Dư Sí gật đầu:
"Biết rồi."
Sau đó hắn một tay vòng qua vai, một tay ôm lấy chân Diệp Nịnh, bế bổng cậu lên.
Đầu Diệp Nịnh choáng váng, mơ mơ màng màng. Được người bế lên, cậu chỉ thấy an toàn và ấm áp, theo bản năng cọ vào ngực đối phương, tìm một tư thế thoải mái để dựa.
Bước chân Phó Dư Sí khựng lại, nhịp tim càng hỗn loạn.
Ôm cậu về phía xe, hắn quay sang gằn giọng với Viên Thăng đang nằm đất r*n r*:
"Viên gia, phải không? Tôi nhớ rồi."
Ánh mắt lại lia sang ba người nhà họ Diệp, những kẻ không dám hé răng:
"Còn cả các người nữa."
Vương Bình nhanh tay mở cửa xe. Phó Dư Sí đặt Diệp Nịnh vào trước, rồi cũng ngồi xuống. Hắn kéo người lại, để cậu an ổn dựa trong lòng mình.
Xe nổ máy, chạy đi. Ngoài cửa kính, hắn mỉm cười lười nhác, lịch sự nói một câu:
"Cảm ơn các vị, chúng tôi đi đây."
Diệp Nịnh cả đêm không ngủ, trong lòng toàn bất an và sợ hãi, lúc này mới thấy yên ổn. Quen thuộc hơi thở bao quanh, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Từ góc nhìn này, Phó Dư Sí thấy rõ hàng mi dài run run, khuôn mặt non nớt mềm mại, đôi má tái nhợt giờ ửng hồng như hai áng mây.
Hắn như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay nhéo nhẹ má cậu.
Quả nhiên, mềm và ấm như trong tưởng tượng.
Diệp Nịnh ngủ say, không biết gì. Nhưng tài xế thì nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hết.
Ông cười hỏi:
"Tiểu tử, tìm được người yêu rồi hả?"
"Ừ," Phó Dư Sí đáp, không buồn sửa cách xưng hô ấy. "Suýt thì xảy ra chuyện lớn. Nếu tôi không tới kịp, không biết em ấy còn bị bắt nạt thế nào nữa."
"Sao thế?"
Tài xế còn muốn hóng chuyện, nhưng sợ đánh thức Diệp Nịnh, Phó Dư Sí chỉ nói sơ rồi thôi.
Từ thôn L về thành phố S mất hơn ba giờ. Trong lúc ấy, Diệp Nịnh tỉnh dậy một lần, ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sí, gọi "Anh" bằng giọng mềm dính, rồi lại ngủ tiếp.
Dù trên xe, nhưng cậu ngủ không yên, lại còn sốt, mặt đỏ, trán nóng.
Phó Dư Sí bảo tài xế chở thẳng đến bệnh viện.
Ban đầu định ôm cậu xuống, nhưng xe vừa dừng, Diệp Nịnh đã tỉnh, nói tự mình đi được.
Hắn tiếc nuối thu tay lại.
Cậu vốn tưởng chỉ sốt nhẹ, khám khoa nội là xong. Ai ngờ bác sĩ xem xét rồi đề nghị chuyển sang khoa khác.
Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, hai người ngồi ở hành lang.
Diệp Nịnh uể oải, chẳng còn chút tinh thần nào.
Phó Dư Sí kéo cậu tựa vào vai mình:
"Ngủ một lát đi."
Diệp Nịnh thuận thế nghiêng đầu, nửa người dựa hẳn vào hắn, đúng là thoải mái hơn nhiều. Cậu nhắm mắt, thì thầm dính giọng:
"Cảm ơn anh Sí."
Vốn đã rất ngoan, lúc bệnh lại càng ngoan hơn, như chú mèo nhỏ vô hại, phơi bày mặt mềm mại nhất của mình, mặc người yêu thương thế nào cũng không giận.
Phó Dư Sí chỉ thấy lòng như bị lông vũ nhẹ quét qua, tê dại khắp người.
Kết quả xét nghiệm có rồi.
Bác sĩ cau mày, hỏi:
"Chỗ sau cổ ngứa và nóng kéo dài bao lâu?"
Diệp Nịnh nghĩ nghĩ:
"Chưa tới một tháng."
"Năm nay 22 tuổi, đúng không?"
"Vâng."
Bác sĩ nghiêm giọng:
"Cậu đang trong giai đoạn phân hoá lần hai. Trước mắt tình hình cho thấy, thiên hướng là Omega."
Cả hai đều ngây ra.
"A...?" Diệp Nịnh hoảng hốt:
"Nhưng tôi vẫn luôn là Beta mà, sao tự nhiên lại phân hoá nữa chứ?"
"Phân hoá lần hai rất hiếm, nhưng không phải chưa từng có. Nguyên nhân có thể do tuyến thể phát triển chậm, cũng có thể do tác động k*ch th*ch bên ngoài."
Nói rồi, bác sĩ dừng lại, hỏi tiếp:
"Gần đây hai cậu có ở chung phòng không? Nếu có, có thể chịu ảnh hưởng từ tin tức tố của Alpha, khiến phân hoá nhanh hơn."
Diệp Nịnh sửng sốt, mặt đỏ bừng, như lửa xông lên tận óc.
"Không... không có đâu bác sĩ, chúng tôi không phải loại quan hệ đó..."
Ánh mắt bác sĩ liếc qua hai người, gật gù như đã hiểu.
Phó Dư Sí thì chú ý đến điểm khác:
"Hôm qua cậu ấy bị nhốt cả đêm trong phòng, sáng nay còn có Alpha phóng thích tin tức tố công kích quanh cậu ấy."
"Có sự kiện k*ch th*ch cộng thêm tin tức tố gây áp chế, việc cậu ấy sốt, choáng váng là bình thường."
Thấy Diệp Nịnh lúng túng, bác sĩ dịu giọng an ủi:
"Cậu đừng lo. Tuy phát hiện muộn, nhưng phân hoá vẫn trong phạm vi bình thường. Tôi kê đơn thuốc, nhớ uống đúng giờ và nghỉ ngơi."
"Trước khi hoàn tất phân hoá, tuyệt đối không được ở chung phòng với người khác."
Diệp Nịnh đỏ mặt gật đầu:
"Vâng. Cảm ơn bác sĩ."
Rời bệnh viện, cảm giác với cậu vẫn thật kỳ lạ.
Hơn hai mươi năm là Beta, đột nhiên lại sắp trở thành Omega?
Phó Dư Sí vốn muốn cho cậu nằm viện vài ngày, nhưng Diệp Nịnh khăng khăng không cần, chỉ muốn nhanh chóng về thành phố S.
Nghĩ đến chuyện cậu vừa trải qua, hắn cũng thấy mau chóng trở về là tốt, bèn đặt chuyến bay đêm.
Trong lúc chờ máy bay, hắn đưa Diệp Nịnh vào khách sạn 5 sao, gọi bàn tiệc thịnh soạn.
Cậu vốn không muốn ăn, nhưng bị Phó Dư Sí "giám sát" nên cũng cố ăn kha khá, rồi uống thuốc, sau đó lại ngủ say.
Hắn ngồi ở giường bên, ngắm gương mặt ngủ yên kia, lắng nghe nhịp tim hỗn loạn của chính mình.
Ít lâu sau, tin tức từ trợ lý báo về:
Ba người nhà họ Diệp bị bắt giam vì tội giam giữ và buôn người. Còn nhà họ Viên – vốn nổi tiếng hống hách, phạm pháp chẳng ít, trước đây còn có người che chở – lần này cũng sa lưới, biệt thự xa hoa trong thôn bị niêm phong.
Sau này dù có ra tù, cũng chẳng làm được sóng gió gì, ngược lại có khi còn quay sang cắn xé với nhà họ Diệp.
Nhưng chuyện ấy, đã chẳng còn liên quan gì đến Diệp Nịnh ở thành phố S.
Trở về S, Diệp Nịnh muốn cùng đi đón Kem ở cửa hàng thú cưng, nhưng Phó Dư Sí lấy cớ "em cần nghỉ ngơi" mà từ chối, hơn nữa lúc đó cũng đã khuya, cửa hàng chắc chắn đóng cửa.
Cậu đành thôi.
Về đến căn phòng nhỏ quen thuộc, cuối cùng trái tim luôn căng thẳng mới thả lỏng, trở về vị trí vốn có.
Đi đến kệ đồ ăn vặt, cậu muốn lấy túi khoai tây, nghĩ đến tình trạng sức khoẻ, lại rút tay về, thay vào đó lấy túi sữa chua từ tủ lạnh.
Ngồi xuống sofa, vừa uống vừa lướt điện thoại.
Thấy những tin nhắn mà Diệp Triệu Hưng gửi cho Sí ca, cậu tức đến mức chỉ muốn đá bay tên đó một cái. May là Sí ca không tin, còn lập tức đoán được cậu gặp nguy hiểm.