Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 29

Về quê mấy ngày nay, ngoài Phó Dư Sí ra, còn có Sở Nhất Vọng liên tục gửi tin nhắn cho cậu. Nhưng Diệp Nịnh không nói cho hắn biết chuyện bà ngoại mình đã qu·a đ·ời, cũng không nói điện thoại bị c·ướp mất.

Diệp Nịnh vội vàng trả lời tin nhắn.

Sở Nhất Vọng:

【 Chanh đệ lại lại lại lại không để ý tới ta! 】
【 Ngươi còn chưa trở về sao? Kỳ nghỉ đều qua rồi 】
【 Ngươi không phát sóng trực tiếp, đám lão công phấn kia ngày nào cũng chạy vào phòng live stream của ta kêu trời khóc đất 】
【 Không có việc gì chứ? Là không thấy di động, hay đơn thuần không muốn để ý đến ta 】

Diệp Nịnh:

【 Hôm nay vừa về nhà, xin lỗi làm ngươi lo lắng. Bà ngoại ta qu·a đ·ời, mấy ngày nay đều ở quê 】

Tin nhắn mới vừa gửi đi chưa bao lâu, Diệp Nịnh đã nhận được cuộc gọi từ Sở Nhất Vọng.

Đối phương vụng về an ủi cậu một hồi:

"Ai nha, Chanh đệ, ngươi cũng biết ta không giỏi an ủi người khác. Dù sao thì... ngươi đừng quá khổ sở, sau này sẽ có rất nhiều người ở bên ngươi!"

"Ừm ừm, ta biết rồi, cảm ơn ngươi, Vọng ca."

Cậu biết đối phương thật lòng quan tâm mình, trong lòng cũng rất cảm kích.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, hẹn hôm nào ra ngoài ăn cơm cùng nhau, rồi cúp máy.

Diệp Nịnh mở ứng dụng livestream Hắc Miêu. Tin nhắc hiện 99+, mở ra xem, là rất nhiều fans bình luận dưới bài đăng gần nhất của cậu, toàn bộ đều thúc giục livestream.

【 Người đâu rồi người đâu rồi! 】
【 Còn chưa trở về sao aaaa, kỳ nghỉ đều hết rồi! 】
【 Không có livestream thì ta ngủ kiểu gì đây 】
【 Lão bà lão bà lão bà ngươi đi đâu rồi, sao lại mặc kệ chúng ta ô ô ô 】
【 Nhớ ngươi aaaa 】
【 Mau mở live đi!!! 】
【 Bên cạnh toàn mở rồi mà ngươi còn chưa 】
【 Nói! Hai ngươi ai thua rồi?? Hay lại lén hẹn đi chơi 】

......

Diệp Nịnh không ngờ lại có nhiều bình luận đến vậy, cũng không ngờ mình vô tình mà tích góp được nhiều "chân ái phấn" như thế, ngày nào cũng chờ cậu mở live. Trong lòng vừa cảm động vừa vui, lại xen lẫn áy náy.

Đêm livestream lần trước, cậu vốn chỉ xin nghỉ ba ngày. Ai ngờ mấy ngày liền trôi qua, vẫn chưa lên sóng, cũng không nói rõ lý do cho fans quan trọng. Đúng là lỗi của cậu.

Vì vậy cậu vội biên tập một status gửi đi:

【 Xin lỗi, gần đây trong nhà có người thân qu·a đ·ời, sự việc quá đột ngột, chưa kịp xin nghỉ với mọi người. Sẽ sớm livestream trở lại. 】

Ngày hôm sau, Diệp Nịnh tỉnh rất sớm.

Có lẽ bị bóng ma dọa, nên đêm qua cậu ngủ chẳng yên, cứ mơ kỳ quái, giữa chừng còn tỉnh nhiều lần.

Nhờ có uống thuốc, cảm giác choáng váng, nóng đầu cùng ngứa sau cổ đã đỡ hơn nhiều, nhưng thân thể vẫn vô lực, lại chưa ăn uống gì.

Cậu ngồi uể oải trên sofa, thất thần.

Khoảng 9 giờ, Phó Dư Sí gửi tin nhắn:

【 Tỉnh chưa? Tôi vừa đón Kem từ cửa hàng thú cưng ra, nó cứ ầm ĩ đòi gặp em 】

Đôi mắt Diệp Nịnh lập tức sáng rực, trả lời:

【 Em dậy rồi, hai người đang ở đâu? 】

【 Ừ, tôi đến tìm em 】

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên. Là Phó Dư Sí, dẫn theo Kem.

Đón lấy cục bông nhỏ mềm mại vào lòng, cuối cùng Diệp Nịnh cũng nở nụ cười nhợt nhạt. Kem được ôm vào ngực, lập tức nhận ra hơi thở quen thuộc, ngẩng cổ kêu "meo meo" liên tục, còn giơ móng vuốt nhỏ cào cào người Diệp Nịnh, muốn trèo lên ngực "tác oai tác quái", như đang "kháng nghị" việc bị cậu bỏ lại lâu như vậy.

Diệp Nịnh vội vàng v**t v* lông mèo, miệng nhỏ giọng xin lỗi:

"Xin lỗi mà, tao sai rồi."

Nghĩ đến Phó Dư Sí còn đang đứng ngoài cửa, Diệp Nịnh nghiêng người, nhường lối để anh vào.

"Sí ca sớm."

"Sớm."

Thấy sắc mặt Diệp Nịnh so với hôm qua đã khá hơn, Phó Dư Sí hơi yên lòng.

Lúc này, Diệp Nịnh phát hiện trong tay hắn ngoài kem và mấy thứ đồ sinh hoạt, còn cầm theo... đồ ăn?

Thấy cậu chú ý tới, Phó Dư Sí hơi nhướng mày:
"Ăn không? Đợi lát tôi nấu cơm cho em."

"Còn chưa ăn..." Diệp Nịnh trả lời, lại thấy khá bất ngờ:
"Hẳn là tôi nấu mới đúng."

Phó Dư Sí nhếch môi cười:
"Em chơi với Kem đi, nó nhớ em muốn ch·ết, cả ngày mắng tôi."

Cách nói của hắn làm Diệp Nịnh bật cười, đôi mắt cong cong:
"Sao có thể chứ, Kem cũng rất thích anh mà."

Phòng bếp trong nhà không lớn, Phó Dư Sí lại cao, đứng trong đó trông có chút chật chội. Trên người hắn mặc chiếc tạp dề size nhỏ, làm cả người thoạt nhìn không hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng động tác lại thuần thục, đâu ra đấy — rửa rau, xắt rau, thả vào nồi, xào đảo... Mỗi động tác bình thường hắn làm lại đều mang theo phong vị, hấp dẫn ánh mắt người khác.

Kem tự mình đi chơi. Diệp Nịnh thì dựa ở cửa phòng bếp, len lén nhìn hắn nấu cơm.

Vốn nghĩ rằng trong game Phó Dư Sí đã rất lợi hại, không ngờ ở ngoài đời, hắn cũng giống như vậy, cái gì cũng làm được.

Sí ca cái gì cũng biết, lợi hại quá.

Diệp Nịnh không khỏi cảm thán trong lòng.

Nhìn gương mặt góc cạnh tuấn tú của hắn trong phòng bếp, Diệp Nịnh bỗng nhớ ra, đường nét gọn gàng sạch sẽ ấy, gần đây mình thường xuyên thấy.

Lúc hắn tìm được mình, mở cửa ôm lấy mình; lúc ngồi xe ba bánh dựa vào mình; lúc trong xe ôm mình ngủ...

Đến giờ Diệp Nịnh mới nhận ra, bất kể lần nào, động tác của họ dường như đều quá mức thân mật, thân mật đến giống như... người yêu.

Hơi nóng dâng lên mặt, mang theo một vệt đỏ rõ rệt, Diệp Nịnh vội xoay người, "vèo" một cái chạy về phòng khách.

Nửa giờ sau, Phó Dư Sí bưng hết thức ăn ra, hai người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn trong phòng khách.

Chỉ là bữa cơm nhà đơn giản, vài món xào, vài món hầm, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ.

Dưới ánh mắt chăm chú của Phó Dư Sí, Diệp Nịnh gắp thử một miếng đưa vào miệng.

Mùi thơm ngay lập tức lan tỏa, k*ch th*ch vị giác.

Đôi mắt cậu sáng bừng, khích lệ:
"Ngon lắm!"

Phó Dư Sí thả lỏng tâm tình, khóe miệng cong lên, giọng trêu chọc:
"Tôi đã nói rồi mà, đầu bếp trình độ, chuẩn bài."

Diệp Nịnh tiếp tục khen:
"Ừ ừ, thật sự rất ngon."

Kỳ lạ thật, rõ ràng trước đó không thấy đói lắm, nhưng chỉ sau một miếng, cả bàn đồ ăn trong mắt Diệp Nịnh đều trở nên cực kỳ mỹ vị, khiến người muốn ăn nhiều thêm.

Hai người ăn trong bầu không khí yên tĩnh một lúc.

Bỗng Diệp Nịnh mở miệng:

"Hồi nhỏ ba mẹ tôi mất sớm. Là ông bà nội nuôi lớn tôi. Sau đó ông cũng mất."

"Tốt nghiệp đại học xong, tôi vốn định nhanh chóng kiếm tiền, để bà chữa bệnh. Lần này trở về, bà cũng đồng ý đi cùng tôi đến thành phố S để chữa bệnh, rồi sống chung với tôi."

Diệp Nịnh cúi mắt xuống, trên mặt phủ đầy bi thương:
"Rõ ràng nói là chuẩn bị mấy ngày, tôi sẽ tới đón bà, vậy mà sáng hôm đó, nhận được tin bà đã mất. Rõ ràng hôm trước chúng tôi còn ngồi nói chuyện với nhau, bà còn dặn tôi phải sống thật tốt."

Âm thanh nghẹn ngào:
"Bọn họ nói là do tôi khắc chết..."

"Chuyện này không thể nào, Tiểu Nịnh."

Phó Dư Sí cắt ngang lời cậu:
"Em có từng nghĩ đến không, chính vì trong lòng bà còn vướng bận em, cho dù mỗi ngày chịu đựng bệnh tật hành hạ, bà vẫn cắn răng kiên trì."

"Đến khi thấy em sống tốt, bà mới có thể yên tâm rời đi. Đừng tự trách mình."

"Em là vướng bận duy nhất của bà, cho nên em phải sống thật tốt, đúng như bà mong muốn."

Trong đầu Diệp Nịnh bất chợt hiện lên lần gặp mặt cuối cùng với bà, lúc chia tay, gương mặt bà bình thản, hiền từ, nở nụ cười mãn nguyện.

Khoảnh khắc ấy, cậu bỗng thấy chính mình như tan rã.

*

Buổi tối, trong sự mong chờ của vạn người, Mãnh Liệt rốt cuộc đúng hẹn phát sóng.

Diệp Nịnh vốn cũng muốn cùng lên sóng, nhưng thân thể cậu còn chưa hoàn toàn khôi phục, Phó Dư Sí không chịu, "cưỡng chế" cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, nói chừng nào thân thể khỏe hẳn rồi hãy lên. Thế là cậu bị "bắt buộc" tiếp tục nghỉ phép.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Nịnh đành thỏa hiệp. Rốt cuộc với tình trạng hiện tại, cả người vô lực, chơi game nhất định không được như trước, nói không chừng còn liên lụy đến Sí ca.

Thế nên đêm nay, cậu ôm iPad nằm trên sô pha, giống như bao người xem khác, chờ Mãnh Liệt phát sóng.

Chiếc iPad này chính là "phúc lợi công nhân" mà Phó Dư Sí đưa cho cậu không lâu trước đây. Không ngờ lại là món đồ quý trọng như vậy, lúc nhận được Diệp Nịnh còn vừa mừng vừa sợ.

Khi hỏi, Phó Dư Sí chỉ nói đây vốn dĩ nên là thiết bị phát sóng trực tiếp cho cậu.

Tám giờ tối, Phó Dư Sí vừa phát sóng, lập tức hàng ngàn hàng vạn người ùa vào.

【 a a a a a a a a a a a a! 】
【 Thiệt hay giả? Đây là chân nhân sao? 】
【 Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng chịu phát sóng! 】
【 Ngươi chờ ta ch·ết rồi mới lên phát sóng sao? 】
【 Ông nội các ngươi, chú ý! Chủ bá cuối cùng cũng phát sóng! 】
【 Mười lăm ngày! Nửa tháng nay không có ngươi, ta sống thế nào ngươi biết không?? 】
【 Mau vào rank đi? 】
【 Kết hôn với phụ trợ đi 】
【 Hưởng tuần trăng mật với phụ trợ đi 】
【 Sinh con với phụ trợ đi 】

......

Mắt thấy làn đạn càng nói càng quá trớn, Phó Dư Sí bất đắc dĩ ngăn lại:
"Từng người thôi, quá giỏi bịa chuyện rồi đấy."

Sau đó nghĩ lại, chính mình đúng là bỏ qua khán giả suốt từng ấy ngày, bản thân cũng có sai. Kiêu ngạo vốn có bớt đi không ít, hắn hơi dịu giọng, an ủi:
"Được rồi được rồi, vậy cho các ông một cái khái đi."

Nói xong, hắn nhấc con thú bông bên cạnh, dí đầu nó xuống mặt bàn gỗ, phát ra một tiếng "đông" vang dội.

Coi như khái xong.

Làn đạn:
【......】
【 Hảo hảo hảo, coi bọn ta là ngốc hả 】
【 Ngươi còn có thể qua loa hơn được không 】
【 Con thú bông làm sai cái gì! 】
【 Rốt cuộc ngươi định làm gì! 】
【 Phụ trợ đâu? Ninh Bảo đâu? Lão bà của ta đâu? 】
【 Đúng đó, Mộc Ninh đâu? Không có hắn phát sóng thì còn gì vui 】

Phó Dư Sí vừa vào game, vừa đáp:
"Phụ trợ bị bệnh, dạo này tạm thời không lên được. Tôi solo."

【 A...... Bệnh gì, nghiêm trọng không? 】
【 Chắc là quá thương tâm, thấy hắn đăng động thái nói trong nhà có người qu·a đ·ời 】
【 Ô ô ô ô ô ô lão bà 】
【 Nhớ lắm Ninh Ninh lão bà 】
【 Lão bà lão bà, thật muốn nhìn lão bà! Không có lão bà đi cùng, Mãnh Liệt chơi cũng chẳng còn thơm 】

......

Phó Dư Sí thấy đám người gọi "lão bà" lung tung, phiền muốn chết, suýt chút nữa bấm cấm ngôn hết.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ đều là fan của Diệp Nịnh, hắn đành nén xuống, ép bản thân tập trung vào trận game để xua đi khó chịu.

Có lẽ lát nữa giết thêm vài mạng sẽ thấy dễ chịu hơn.

Lúc này, đang lặng lẽ xem trong phòng live stream, Diệp Nịnh nhìn thấy đầy làn đạn nhắc tới mình, c*n m** d***.

Bị nhiều người gọi "lão bà" trước mặt Phó Dư Sí như vậy, thật mất mặt......

Nghĩ nghĩ, cậu biên tập một cái làn đạn gửi đi, định khuyên mọi người nghiêm túc xem phát sóng.

【 Tôi vài ngày nữa sẽ lên sóng, mọi người hảo hảo xem Sí ca phát sóng đi 】

Chương 49: Phòng quản

Thấy Diệp Nịnh xuất hiện, Phó Dư Sí tâm trạng lập tức tốt hẳn, khóe miệng cong lên:
"Hoan nghênh Tiểu Nịnh vào phòng live stream của tôi."

Không ngờ khán giả thấy Diệp Nịnh cũng ở đây, liền kêu gào càng thêm không kiêng nể.

【 Lão bà lão bà lão bà lão bà lão bà!! 】
【 Cái gì! Lão bà ngươi cũng đang xem Mãnh Liệt phát sóng sao! 】
【 Sinh bệnh còn tới, ngươi thật sự, ta khóc ch·ết 】
【 Đừng quá ái 】
【 Làn đạn kêu lão bà đầy ra, chính quy lão công còn chưa hô, các ngươi hô cái gì 】
【 Nói không chừng ngày nào đó hai người lén lút hô nhau đấy ha ha ha 】
【 Lão bà ngươi làm sao rồi, không có việc gì chứ? 】
【 Ô ô ô rất nhớ ngươi Ninh Ninh 】

......

Hai người từng cùng phát sóng trực tiếp, nên tích lũy không ít fan couple, thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai phòng live stream. Nhưng fan của Mãnh Liệt đông đảo, trong đó không thiếu nhiều người chỉ thích một mình hắn – "duy phấn". Thấy làn đạn như thế, họ lập tức nhảy ra giáo huấn:

【 Ách, đây là phòng live stream của Mãnh Liệt, thích xem người khác thì đi ra ngoài đi 】
【 Chính là đó, muốn xem phụ trợ thì đợi hắn phát sóng 】
【 Đừng ở phòng lão công của ta mà cứ nhắc người khác, rất phiền 】
【 Thật sự chịu không nổi mấy kẻ thích ghép cp, thấy hai người là cứ cố đẩy 】
【 Cũng đừng bịa đặt mấy lời đồn quá lố, người sáng suốt đều nhìn ra họ chỉ là quan hệ ông chủ – nhân viên thôi 】
【 Muốn ghép cp thì đi xem luyến tổng đi? Đây là phòng phát sóng game 】
【 Ai mà không biết Mãnh Liệt hot, có kẻ tất nhiên muốn cọ nhiệt 】

Bình Luận (0)
Comment