Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 42

"Cũng cũng, đây là huynh đệ tốt của ta Mộc Ninh, Nịnh Bảo, còn đây là cái đùi vàng của ta đó."

Diệp Nịnh lúc đầu chưa kịp phản ứng: "Đùi... của ngươi?"

"Siêu lợi hại, đại vương ca ca đó!" Sở Nhất Vọng lập tức túm lấy Nam Diệc Sâm mà khen không ngớt: "Anh ấy trận nào cũng gánh, ngày nào cũng kéo ta lên rank, ngươi xem giờ ta cũng đã là Vương Giả tôn quý rồi nha ~"

"Anh ấy quả thực chính là cứu tinh trời ban của ta, bạch mã hoàng tử!"

Trong lời nói đầy khoe khoang lẫn kiêu ngạo.

Nam Diệc Sâm: "......"

Tuy rằng mấy ngày qua chơi cùng nhau, hắn đã sớm lĩnh hội vô số lần cái kiểu "tùy thời tùy chỗ đều có thể xuất hiện cầu vồng thí" của Sở Nhất Vọng, nhưng mỗi lần nghe vẫn nhịn không được mà tâm tình vui vẻ, khóe miệng cũng khẽ cong lên.

"Không khoa trương như vậy đâu," hắn nói, "Nhìn cậu chơi cũng rất lợi hại."

Nghe thế, Sở Nhất Vọng cười đến nỗi miệng sắp vểnh tận trời: "Hắc hắc ~"

Diệp Nịnh cũng bật cười. Trình độ chơi game của Sở Nhất Vọng thì hắn rõ quá rồi, không đến mức tệ đến tức giận, nhưng mà "rất lợi hại" thì đúng là chẳng dính dáng gì.

Xem ra quan hệ bọn họ thật sự rất tốt.

Trong game, từ cách trò chuyện tự nhiên, phối hợp ăn ý của hai người mà xem, đúng là như vậy.

Diệp Nịnh có chút tò mò, bọn họ rốt cuộc quen biết nhau thế nào, hiện giờ lại là quan hệ gì.

Không phải hắn nghĩ nhiều, mà là hai người này ở chung cứ toát ra sự thân mật và mập mờ......

Nhưng bao nhiêu người đang xem, hắn cũng không tiện hỏi.

Thấy Nam Diệc Sâm không nói hai lời liền nhường bãi bùa xanh cho Sở Nhất Vọng, Diệp Nịnh theo bản năng cảm thán: "Bọn họ quan hệ thật tốt."

Câu này là nói trong kênh voice của game, nên hai người kia không nghe thấy, nhưng mấy vạn người xem trong phòng live thì nghe rất rõ.

【 còn không phải sao, hai người này như lão phu lão thê 】
【 lão bản thật sự sủng cũng cũng vô điều kiện 】
【 còn chuyên nhất nữa, từ lúc xem cũng cũng đến giờ chưa từng qua kênh khác ha ha ha 】
【 đúng vậy, nghe nói trước đây lão bản chỉ coi kỹ thuật chủ bá, nhìn sang thì Nịnh Bảo lại là người duy nhất thuộc dạng giải trí mà anh ấy xem 】
【 mỗi ngày quà cáp tặng không ngớt, một ngày không tặng thì chịu không nổi, đây không phải ái tình thì là gì? 】
【 Sí-Chanh × Cũng-Vọng, cặp đôi này ta cực kỳ đồng ý 】
【 quan hệ dĩ nhiên tốt, giống hệt như ngươi với Mãnh Liệt đó, nói ra là hiểu liền 】

......

Ngoài màn hình, Phó Dư Sí đang xem live thì sững sờ.

ID trong game này, giọng nói này, chẳng phải Nam Diệc Sâm sao?

Cái người trong game luôn kêu "Tới lấy bùa xanh đi", "Đợi chút, ta bắt giúp ngươi" đó, khó mà liên hệ với người bạn thường ngày ít nói, trầm mặc, lạnh lùng của hắn.

Không chắc chắn, hắn lại nhìn thêm.

Kết quả vừa nhìn kỹ, quả nhiên đúng là Nam Diệc Sâm.

Xem bộ dạng này, e là cũng đã rơi vào biển tình rồi.

Diệp Nịnh cùng Sở Nhất Vọng đánh với nhau ba trận, thắng hai thua một.

Thấy thời gian hạ sóng đã gần, hắn cáo từ hai người, rời khỏi tổ đội.

Khán giả lại vẫn chưa xem đã.

【 a a a a a Nịnh Bảo đánh thêm một trận nữa đi!! 】
【 đừng hạ sóng nha ~】
【 chủ bá tăng ca chút đi 】
【 đang coi vui thế này, đừng tắt mà ô ô ô 】
【 chủ bá là ngoan bảo bảo, làm việc nghỉ ngơi rất quy luật 】

Đạn màn vẫn luôn năn nỉ giữ lại. Nếu bình thường, Diệp Nịnh mềm lòng là sẽ đồng ý.

Nhưng hôm nay Phó Dư Sí không ở đây, hắn cảm thấy niềm vui trong game mất đi một nửa.

Xin lỗi mà quay sang khán giả nói:
"Hôm nay thì tới đây thôi, tôi có chút mệt rồi."

"Ngày mai gặp nhé, cảm ơn mọi người quan tâm và tặng quà nhỏ."

Hạ bá xong, Diệp Nịnh thu dọn một chút rồi trở lại phòng ngủ, nhận được tin nhắn WeChat của Phó Dư Sí.

【Ngủ ngon, nghỉ sớm một chút.】

Tâm trạng uể oải hơi chút chuyển biến tốt đẹp, Diệp Nịnh ôm di động, cũng nhắn lại cho hắn một câu "Ngủ ngon".

Chỉ là mới gần một ngày không gặp, hắn đã bắt đầu nhớ.

Phó Dư Sí dễ cảm kỳ giằng co suốt bốn ngày.

Trong mấy ngày này, bất kể là ban ngày, hay ban đêm trong mộng, hắn nghĩ tới đều là Diệp Nịnh.

Không nhìn được mặt, hắn cũng chỉ có thể mỗi đêm thủ ở phòng live stream, nghe giọng cậu, mượn lấy chút an ủi.

Ca ca Phó Dư Hàn phát hiện hắn không bình thường, trên bàn cơm thẳng thắn nói:
"Ngươi có phải đang yêu đương?"

Phó Dư Sí cầm đũa khựng lại: "Cũng không tính là vậy."

Dù sao cũng là em trai trong nhà, Phó Dư Hàn đối với tâm tư của hắn coi như hiểu rõ, nhìn ra chút gì đó:
"Còn chưa theo đuổi được?"

Bị nói trúng tim đen, trên mặt Phó Dư Sí không kìm được, thấp giọng:
"Còn chưa tỏ tình."

Phó Dư Hàn hơi ngạc nhiên: "Tình huống thế nào, cậu ta không thích ngươi?"

Đệ đệ khó khăn lắm mới thông suốt, có người mình thích, nếu đối phương không thích hắn, vậy thì thảm quá.

Phó Dư Sí bực bội đưa tay vò tóc: "...... Cũng không phải."

"Vậy ngươi còn đợi cái gì?" Một bên Trần Diệu cười hì hì trêu:
"Chờ người ta tỏ tình trước, hay là chờ có tình địch thì mới càng có động lực?"

Phó Dư Sí: "......"

Thấy người vốn dĩ giỏi ăn nói nay hiếm thấy trầm mặc, như nghĩ ra điều gì, Trần Diệu trừng lớn mắt:
"Ngươi chẳng lẽ là không dám đi?"

Nhìn sắc mặt quẫn bách của Phó Dư Sí bị chọc trúng, Trần Diệu cười sảng khoái:
"Ha ha ha ha, trời ạ, ngươi cũng có hôm nay ~"

Phó Dư Hàn bất đắc dĩ nhưng cũng dung túng, chỉ ngồi bên cạnh đỡ lấy bà xã đang cười, nhàn nhạt quét mắt nhìn đệ đệ một cái, không lên tiếng.

Phó Dư Sí hung hăng gắp một miếng đồ ăn nhét vào miệng, hừ một tiếng:
"Có cái gì mà kỳ lạ? Chuyện này chẳng phải càng nên cẩn thận một chút sao?"

Trần Diệu cười đủ rồi, đứng dậy, vẫn gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng."

Hai giây sau lại chọc chọc cánh tay người bên cạnh:
"Dư Hàn, nếu không anh dạy em trai anh đi, lúc trước anh theo đuổi em thế nào?"

"Không nói cho hắn," Phó Dư Hàn yên lặng gắp đồ ăn cho vợ:
"Để hắn tự cân nhắc."

Phó Dư Sí đối với cảnh ân ái phơi phới này tỏ vẻ chán ghét mãnh liệt, hoàn toàn không thấy mình trước đây ở phòng live stream cùng Diệp Nịnh cũng thường xuyên có hành vi tương tự.

Hắn mạnh miệng: "Ai thèm giống vậy."

Ngày về nhà hôm đó, hắn cố ý không nói trước với Diệp Nịnh, muốn nhìn thử lúc gặp bất ngờ đối phương sẽ có phản ứng ra sao.

Nhưng khi hắn mở cửa nhà, thấy thiếu niên cuộn mình trên sofa, vẻ mặt an tĩnh, ngủ rất say.

Thân hình mảnh khảnh theo nhịp hô hấp khẽ phập phồng, có lẽ vì lâu giữ một tư thế, nửa bên mặt của Diệp Nịnh đỏ hồng, nổi bật trên làn da trắng nõn.

Tim Phó Dư Sí trong thoáng chốc mềm nhũn.

Hắn đổi giày ở huyền quan, bước chân thật nhẹ mà đi qua.

Kem nghe thấy động tĩnh, duỗi người ngồi dậy nhìn hắn, còn lo lắng mà giơ ngón tay trỏ đặt trước môi, ý bảo nó giữ yên lặng.

Kem "hiểu ý", cúi đầu l**m lông trên người.

Diệp Nịnh ngủ rất sâu, chẳng biết tối qua có phải thức đêm. Thảm mỏng trên người chỉ đắp đến ngang hông, cánh tay trắng trẻo lộ ra ngoài.

Phó Dư Sí khẽ thở dài, cẩn thận kéo thảm lên, phủ thêm cho bờ vai của cậu.

Trong giấc mơ, thiếu niên hơi nhúc nhích, nhưng không tỉnh.

Phó Dư Sí liền ngồi xuống cạnh đó, nhìn chằm chằm cậu suốt mười mấy phút.

Đến khi nhận thấy đối phương có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lập tức giấu đầu lòi đuôi, quay sang lôi điện thoại ra nghịch.

Diệp Nịnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ngơ ngác nhìn một hồi.

Khóe mắt thấy hình như có người ngồi cạnh, cậu quay đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, suýt tưởng mình đang mơ.

Không chắc chắn cất tiếng: "Sí ca?"

Trên mặt nam nhân bày ra nụ cười dịu dàng: "Tỉnh rồi?"

"Ngồi nghỉ chút hãy dậy, đừng cảm lạnh."

Diệp Nịnh chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy áo khoác hắn đưa, vẫn còn ngơ ngẩn: "Anh...... khi nào về vậy?"

Vì vừa mới tỉnh, giọng nói lẫn chút khàn mềm.

"Vừa mới thôi," hắn nói: "Thấy em ngủ say nên không gọi."

Diệp Nịnh có chút ngượng: "À......"

Trầm mặc một lát, lại hỏi: "Vậy thân thể anh khá hơn chưa?"

"Bây giờ không sao rồi."

Phó Dư Sí ngả người tựa vào sofa, chủ động giải thích:
"Trước đó là kỳ mẫn cảm . Tôi...... sợ làm em bị thương."

Cho nên mới vội vã rời đi.

"À."

Diệp Nịnh khẽ đáp, cắn môi, không biết nên nói gì.

"Ngày mai chúng ta đi công viên giải trí đi?"

Phó Dư Sí đột nhiên đổi chủ đề: "Lần trước từng hẹn rồi."

Câu nói nhắc nhở Diệp Nịnh nhớ lại. Đêm đó trong live stream quả thật bọn họ có hẹn, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà cậu bị kẻ lạ xông vào.

Sau đó vì dọn nhà và nhiều lý do khác, ước định ấy bị bỏ dở.

Kỳ thật khi ấy trong lòng cậu cũng rất mong chờ.

Hiện tại Phó Dư Sí nhắc lại, Diệp Nịnh không do dự: "Được."

 

Ngày hôm sau, cả hai dậy rất sớm, mỗi người tự chuẩn bị.

Diệp Nịnh thấy thời tiết đẹp, mặc áo thun ngắn tay, khoác thêm áo mỏng, quần kaki nhạt màu, trông rất trẻ trung. Cậu đeo balo, mang theo nước và sạc dự phòng.

Phó Dư Sí thì mặc áo thun đen in hình đơn giản, quần túi hộp, giày thể thao. Trước ngực đeo túi chéo trắng, mái tóc lam bị mũ lưỡi trai che, chỉ lộ vài sợi. Một dáng vẻ "cool guy" chính hiệu.

Khí chất hắn cả người sáng rực, giống như con công xòe cánh, ánh mắt cũng sáng hơn mấy phần.

Diệp Nịnh nhận ra hôm nay hắn đặc biệt hưng phấn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là hắn háo hức đi chơi.

Ăn sáng xong, cho kem ăn xong, hai người chuẩn bị ra ngoài.

Phó Dư Sí xoa đầu kem, nhân lúc Diệp Nịnh không để ý, ghé tai mèo nhỏ nói khẽ:
"Hôm nay là thế giới của hai người chúng ta, không mang theo ngươi ~"

Nghe ra giọng điệu đắc ý của hắn, kem không kiên nhẫn mà nhe răng "meo" một tiếng.

 

Công viên giải trí rất đông người, nhất là hôm nay trúng cuối tuần.

Hai người bọn họ hiện tại đều có lượng fan lớn. Phó Dư Sí trước đó từng lộ mặt, dễ dàng bị nhận ra. Hắn mà bị nhìn ra, thân phận bên cạnh Diệp Nịnh cũng sẽ bị lộ.

Vì tránh phiền toái, cả hai cùng đeo khẩu trang.

Vừa bước vào đã thấy người chen chúc.

Có gia đình dắt nhau đi dạo, có ba mẹ dắt con nhỏ, cũng có nhiều đôi tình nhân mặc đồ đôi tay trong tay.

Phó Dư Sí và Diệp Nịnh không mặc đồ đôi, cũng không nắm tay, nhưng trong mắt người ngoài lại giống hệt một đôi.

Diệp Nịnh vốn nhìn ngoan ngoãn, thật ra ở công viên giải trí trò gì cũng dám chơi, trò gì cũng muốn thử.

Bọn họ mua dịch vụ ưu tiên, nên cả ngày hầu như chơi hết tất cả trò.

Chơi mệt thì đi ăn, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục.

Mãi đến tận tối.

Dưới tòa lâu đài rực rỡ đèn màu, đám đông giơ điện thoại chờ giây phút đặc biệt.

Pháo hoa muôn màu bùng nổ trên bầu trời đêm, lộng lẫy rực rỡ, hòa cùng sao trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Bên tai là tiếng hoan hô, tiếng cười vang dội, Diệp Nịnh ngẩng đầu, đôi mắt mở to, ánh sáng pháo hoa phản chiếu vào con ngươi.

Rồi cậu cảm thấy có người nắm lấy tay mình.

Bàn tay to, ấm áp, so với cậu lớn hơn hẳn, chặt chẽ bao lấy tay cậu.

Là tay Phó Dư Sí.

Diệp Nịnh thoáng ngẩn ra, sau đó tim đập nhanh đến mức không kiểm soát được, như muốn nổ tung.

Trước mắt pháo hoa nở rộ, mà trong lòng cũng rối loạn, vui sướng xen lẫn hoang mang.

Trước đây bọn họ không phải chưa từng nắm tay, Diệp Nịnh còn nhớ rõ vân tay trong lòng bàn tay kia.

Nhưng lần này khác hẳn, mang theo sự ái muội rõ ràng, cùng thân mật sâu sắc.

Hai trái tim gần nhau, cùng chung một nhịp đập.

"Tiểu Nịnh."

Giữa tiếng ồn ào náo động, nam nhân khẽ gọi cậu, nhưng Diệp Nịnh lại nghe rõ rành rành.

Cậu quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt Phó Dư Sí.

Trong mắt hắn, nóng bỏng và ôn nhu sắp tràn ra ngoài.

"Anh thích em." Giọng nói Phó Dư Sí kiên định, nghiêm túc:
"Em nguyện ý yêu anh không?"

Bình Luận (0)
Comment