Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 43

Diệp Nịnh một đôi trong trẻo con ngươi trợn to, bên trong phản chiếu thân ảnh Phó Dư Sí.

Quanh mình ầm ĩ thanh giống như đột nhiên biến mất, lỗ tai hắn giờ phút này chỉ nghe thấy thanh âm Phó Dư Sí.

Sí ca nói thích cậu.

Hắn hỏi cậu có muốn yêu đương không.

Pháo hoa, dắt tay, thông báo......

Hết thảy hết thảy, đều như là một hồi tốt đẹp đến không chân thật mộng.

Trong lúc thất thần, Phó Dư Sí nhéo nhéo tay Diệp Nịnh, gọi hồn cậu về.

Theo sau trong mắt mỉm cười, tiếp tục nói:

"Anh không nghĩ chỉ làm ADC của em."

"Anh muốn trở thành người yêu của em, Alpha của em."

"Được không?"

Diệp Nịnh chỉ cảm thấy cả người như là sa vào ở hạnh phúc ngọt ngào hải dương, ngay cả gió thổi qua đều mang theo vui sướng hương vị.

Cậu cong lên mặt mày, mở miệng đáp lại: "Dạ."

Ngực nóng lên.

Phó Dư Sí bỗng nhiên cúi người, cách khẩu trang, ở trên môi hắn nhẹ nhàng một hôn.

Hai người đều mang khẩu trang, lại đều cảm thấy rõ ràng mà chạm vào đối phương.

Một cái đơn giản hôn qua sau, Phó Dư Sí lại gắt gao ôm chặt hắn.

Nếu không phải chung quanh người nhiều, hắn đều muốn ôm người chuyển vài vòng.

Một thốc màu tím nhạt pháo hoa vừa vặn xông lên không trung, trán thành ngũ thải ban lan lãng mạn.

Hình như là ở vì trận này chỉ có hai người biết đến thông báo ăn mừng.

Có người tựa hồ chú ý tới bọn họ.

Nhìn bên này khe khẽ nói nhỏ:

"Các cậu xem kia hai anh chàng."

"Thân hình tuyệt, thật xứng đôi."

"Bọn họ là một đôi đi? Tuyệt đối là!"

"Trời ạ, ta nhìn kỹ, người nọ giống như cái kia ai......"

"Mãnh Liệt??"

Phó Dư Sí nắm Diệp Nịnh tay liền kéo đi, hai người xuyên qua ở náo nhiệt trong đám người.

Hôm nay chủ nhật, không phát sóng trực tiếp.

Ra nhạc viên sau, bọn họ lại đi ăn một bữa khuya, về đến nhà thời điểm đã là khuya.

Diệp Nịnh từ nhạc viên mang theo thật nhiều đáng yêu mao nhung món đồ chơi về nhà, còn mang về cho Kem một cái thích hợp bồi nó.

Hai người về phòng rửa mặt, chuẩn bị ngủ.

Diệp Nịnh rửa mặt xong từ phòng tắm ra tới, vẫn là cảm thấy lâng lâng, đáy lòng vui thích nhảy nhót.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng cùng Phó Dư Sí ở lâu đài trước cùng nhau xem pháo hoa, đối phương thông báo, ôm, cái kia cách khẩu trang hôn môi......

Bọn họ thật sự ở bên nhau.

Phó Dư Sí hiện tại là Alpha của em.

Diệp Nịnh khóe môi gợi lên một cái cười, đang muốn lên giường ngủ, đột nhiên nghe thấy giàu có tiết tấu tiếng đập cửa.

Vì thế đi qua đi mở cửa.

Dự kiến bên trong, ngoài cửa là Phó Dư Sí.

Thấy đối phương sáng quắc mà nhìn chằm chằm hắn xem, Diệp Nịnh nhẹ chớp mắt lông mi, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy, Sí ca?"

"Muốn một cái ngủ ngon hôn."

Phó Dư Sí cổ họng một lăn, thanh âm khàn khàn: "Có thể chứ? Bạn trai."

Ngẩn ra một giây, Diệp Nịnh rụt rè gật đầu: "Dạ."

Lời nói vừa nói xuất khẩu, nam nhân liền cả người áp lại đây, một tay đặt ở Diệp Nịnh bên hông, đem người để ở trên tường, cúi người hôn xuống.

Mới đầu chỉ là môi dán môi, sau lại không thỏa mãn với nhợt nhạt thử, Phó Dư Sí cạy ra môi, thâm nhập đi vào.

Môi răng quanh quẩn, hơi thở dây dưa.

So trong tưởng tượng còn muốn mềm, còn muốn ngọt.

Đây là Phó Dư Sí trong đầu đệ nhất ý tưởng.

Nhàn nhạt thanh chanh vị chui vào chóp mũi, Phó Dư Sí đôi mắt hơi lóe. Đây là Diệp Nịnh tin tức tố hương vị.

Thực đạm thực đạm, đạm đến có thể xem nhẹ bất kể, nhưng hắn xác thật bắt giữ tới rồi.

Thơm quá, hắn rất thích.

Lần đầu tiên hôn môi liền như vậy kịch liệt, Diệp Nịnh chịu không nổi, cảm giác mềm cả người, đều mau đứng không yên.

"Ưm......"

Diệp Nịnh khẽ bật ra một tiếng rên, một tay theo bản năng đẩy nhẹ bờ vai Phó Dư Sí.

Đối phương rốt cuộc cũng "đại phát từ bi" mà lui ra.

Nhưng rất nhanh, còn chưa đợi Diệp Nịnh kịp thở lấy vài hơi, Phó Dư Sí đã vòng tay đặt lên eo em, gần như nhấc bổng, ôm lên.

Anh cúi đầu tiếp tục hôn.

Toàn thân Diệp Nịnh căng cứng, chỗ nào cũng là hắn, cậu chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy bờ vai hắn, ngửa đầu thừa nhận.

Không biết qua bao lâu, đến khi Diệp Nịnh gần như thở không nổi nữa, Phó Dư Sí mới dừng lại.

Phó Dư Sĩ khẽ lui đầu về sau, vẻ mặt còn chưa thoả.

Trước mắt là đôi mắt đỏ hồng, hơi ướt nước, cậu tựa vào vai hắn mà th* d*c khẽ khàng. Tim hắn đập loạn, suýt nữa lại muốn áp xuống lần nữa.

Nhưng bị Diệp Nịnh kịp thời đưa tay ngăn môi hắn lại. 

"Đừng, đừng hôn nữa......"

Đôi mắt cậu đỏ hoe, bên trong phủ một tầng hơi nước.

"Anh thân quá......" Đầu óc chậm rãi xoay chuyển, mấy giây sau, cậu rốt cuộc nghĩ ra một từ thích hợp: "Quá hung."

Nói xong, cậu như trách móc mà "trừng" anh một cái, rồi lập tức cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn nữa.

Diệp Nịnh mặt mỏng, nghĩ thôi cũng biết bây giờ mặt cậu đỏ đến mức nào.

"Anh sai rồi, Tiểu Nịnh."

Phó Dư Sí vừa nhìn xoáy tóc cậu vừa xin lỗi, nhưng lại chẳng có mấy thành ý.

Bàn tay to vẫn siết chặt lấy eo Diệp Nịnh, hắn cúi đầu đến bên tai cậu, giọng khàn khàn dụ dỗ:
"Anh thích em quá, nhịn không được."

Mấy lời trắng trợn như vậy khiến Diệp Nịnh không biết phải đáp lại thế nào.

Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu bay nhanh ngắm Phó Dư Sí liếc mắt một cái, đồng thời nhỏ giọng nói câu: "Ngủ ngon", liền lùi về phòng đóng cửa lại.

Bị nhốt ở ngoài cửa, Phó Dư Sí cũng không tức giận, từ trở về đến bây giờ khóe miệng liền không đi xuống quá.

Tiểu Nịnh vẫn là quá dễ dàng thẹn thùng, xem ra về sau đến nhiều thân thiết thân thiết.

Vào lúc ban đêm nằm ở trên giường, Phó Dư Sí buồn ngủ toàn vô.

Hắn phiên di động hôm nay ở công viên giải trí chụp ảnh chụp, đặc biệt là hai người chụp ảnh chung, lặp đi lặp lại như thế nào cũng xem không đủ.

Sau đó lại hồi tưởng vừa rồi hôn môi khi mềm mại xúc cảm, tươi mát ấm áp hơi thở, trong lòng khô nóng thật lâu áp không đi xuống.

Hắn cảm thấy hôm nay chính mình quả thực là trên thế giới hạnh phúc nhất người.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, một cái xoay người ngồi dậy, mở ra album dựa vào đầu giường chọn lựa ảnh chụp.

Hiện tại hắn cũng là có đối tượng người, kia khẳng định đến quan tuyên a!

Chọn lựa nửa ngày, Phó Dư Sí cuối cùng tuyển ra một trương vừa lòng ảnh chụp.

Ảnh chụp hắn nâng di động, thị giác đối diện chính mình, mà ở hắn bên cạnh, Diệp Nịnh không chú ý xem màn ảnh, trong tay cầm mới vừa mua mao nhung món đồ chơi, đôi mắt trừng lượng thanh minh, thật dài lông mi ở mí mắt chỗ đầu hạ một mảnh nhỏ bóng ma.

Thoạt nhìn lại ngoan lại tuấn.

Mang theo khẩu trang cũng che đậy không được thiên nhiên khí chất của cậu.

Hắn đầu tiên là đi dò hỏi Diệp Nịnh ý kiến, được đến khẳng định hồi đáp sau, mỹ mỹ đã phát điều bằng hữu vòng.

【 chủ mưu đã lâu, được như ước nguyện. 】

Xứng đồ là vừa mới chọn lựa ra tới chụp ảnh chung.

Bằng hữu vòng phát ra đi không đến một phút, nháy mắt nhiều ra mấy chục điều điểm tán.

Nhưng Phó Dư Sí thế nhưng không nhìn thấy chính mình muốn bình luận.

Thuần một sắc đều là nghi hoặc chất vấn.

【? 】

【? 】

【 đại mạo hiểm thua? 】

【 này tiểu nam hài ai a, mang theo khẩu trang đều có thể nhìn ra lớn lên nhất tuyệt 】

【 đến cái gì nếm, sở cái gì nguyện? Đây là anh thần tượng sao 】

【 đi chơi không gọi huynh đệ 】

......

Phó Dư Sí vỡ ra.

Không phải? Này đàn khờ khạo đều đang làm gì, như vậy rõ ràng quan tuyên, liền không ai nhìn ra tới sao? Đều đang nói chút cái gì có không.

Vì thể hiện chính mình nội hàm, hắn còn một sửa dĩ vãng phong cách, đã phát cái ngắn gọn sáng tỏ văn án, kết quả thế nhưng không một cái nhìn ra tới sao??

Hắn âm thầm khẽ cắn môi.

Lại đã phát một cái bằng hữu vòng, đồng dạng xứng đồ, bất đồng văn án.

【 Cùng người yêu ra ngoài chơi nè ~】

Không nghĩ tới phát ra đi không lâu, vẫn là có một đống người theo sát đã phát một loạt đội hình chỉnh tề nghi ngờ cùng dấu chấm hỏi.

【 Mày á? 】
【 Mày á? 】
【 Mày á? 】

......

【 Không phải anh em, nhưng còn lâu mới đến Cá Tháng Tư nha 】
【 Tin mày có người yêu thì còn dễ tin tao vô địch thế giới hơn 】
【 Lừa đâu ra cậu nhóc này chụp chung thế 】
【 Trò chơi thành tinh đi yêu đương với mày à? 】

Phó Dư Sí tức giận đến thái dương gân xanh tàn nhẫn nhảy.

Không phải, liền như vậy khó có thể tin sao?

Hắn đường đường soái khí, ngọc thụ lâm phong, anh dũng tiêu sái thế này, tìm được người yêu không phải quá bình thường sao?!

Tức giận, hắn liền đăng một bình luận công khai:

【 Ai, chua quá nhiều rồi. Anh em lo mà tranh thủ tìm bồ đi, đừng để một đống tuổi còn độc thân. Tôi đi trước nếm thử vị ngọt tình yêu đây. 】

Cuối câu còn thêm mấy icon cười gian.

Đám bạn tốt tức đến mức chỉ muốn phá màn hình để kéo anh ra solo một trận.

Tên cẩu này thật sự tìm được người yêu rồi! Còn khó chịu hơn bị hạ gục trong game.

Phải biết, bấy lâu nay, họ luôn tin chắc anh chỉ có thể sống với game, không bao giờ có bồ. Vậy mà giờ, không một tiếng động, lại tung ra "vương bài tạc thiên"!

【 Huynh đệ, xoá vòng bạn bè đi, tao thấy hơi tổn thương đấy...... 】
【 Thằng nhóc này đúng là đáng đánh 】
【 Đây quả là vòng bạn bè không hề thân thiện 】

......

Mỗi một đổi mới, bằng hữu trong giới đều sẽ nhiều ra rất nhiều điều tin tức.

Nháo thì nháo, nhưng ở chỗ Nam Diệc Sâm bình luận đầu tiên 【chúc mừng】 xong, mọi người cũng nhao nhao gửi lời chúc phúc.

Chỉ là ít nhiều có chút nghiến răng nghiến lợi.

Không có cách nào, thật sự là ghen tỵ.

Phó Dư Sí thoải mái, kiên nhẫn trả lời từng bình luận một.

Kích động đến mức rạng sáng vẫn chưa ngủ.

Không chờ được cơn buồn ngủ, trái lại lại chờ được cú điện thoại từ mẹ ở nước ngoài.

Cố nữ sĩ hưng phấn hỏi anh có thật sự tìm được bạn trai không. Sau khi được xác nhận, bà kích động đến mức hét toáng lên, dọa Phó Dư Sí giật mình.

Trong điện thoại tám chuyện một hồi lâu về việc hai người quen nhau ra sao, cuối cùng Cố nữ sĩ nghiêm túc "cảnh cáo" Phó Dư Sí:
"Chờ cha con bận xong, chúng ta sẽ về nước."

"Con nhất định phải đối xử tốt với người ta đó, đừng để chúng ta chưa kịp gặp mặt đã làm cậu ấy chạy mất."

Phó Dư Sí bất đắc dĩ: "Bọn con tình cảm rất tốt."

"Nói đi nói lại thì chính mẹ mới có khả năng dọa cậu ấy chạy mất nhiều hơn một chút."

Cúp điện thoại xong, Cố nữ sĩ lập tức thông báo trong nhóm gia tộc rằng Phó Dư Sí đã thành công thoát kiếp độc thân. Nhóm vốn yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Từ bậc lớn đến bậc nhỏ trong nhà, mọi người thi nhau gửi lời chúc mừng.

Trận thế to đến mức, nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng bọn họ sắp kết hôn ngay.

Đêm đó, Phó Dư Sí thành công... mất ngủ.

Kích động vô cùng.

Trời vừa tảng sáng, anh đã tràn đầy mong đợi được dậy sớm để hôn chào buổi sáng Diệp Nịnh.

Ngày chính thức yêu nhau đầu tiên, Diệp Nịnh vẫn chưa kịp thích ứng, biểu hiện cực kỳ rụt rè.

Phó Dư Sí thì khác, hoàn toàn nhập vai bạn trai, ôm ấp, thân mật cứ gọi là tự nhiên vô cùng.

Thế nên, dưới sự kiên trì chăm chỉ của anh, Diệp Nịnh cũng nhanh chóng quen với việc thân mật của cả hai.

Ví dụ như hiện tại ——

Cậu ôm sách ngồi trên ghế nằm ngoài ban công, vừa tắm nắng vừa đọc sách.

Một lúc sau, chỉ thấy Phó Dư Sí bưng một khay trái cây đã cắt sẵn đi đến, lấy một miếng đưa đến trước miệng Diệp Nịnh.

"Tiểu Nịnh, ăn trái cây."

Diệp Nịnh đang mải mê đọc, nghe vậy liền ngoan ngoãn hé miệng, ăn miếng quýt anh đưa tới.

Phó Dư Sí thấy cậu bị quyển sách thu hút hết sự chú ý, ngay cả một ánh nhìn cũng chẳng buồn cho anh, trong lòng lập tức dâng lên một trận ủy khuất.

Ngay sau đó, nảy ra ý xấu, anh cắn một quả dâu tây, cúi xuống áp sát bên khóe môi Diệp Nịnh.

Tầm mắt bất ngờ bị che khuất, Diệp Nịnh ngẩng đầu, liền thấy gương mặt tuấn tú của Phó Dư Sí phóng đại trước mắt.

Đối phương ngậm một quả dâu trong miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, nhướng mày ra vẻ "ngầm ám chỉ".

Diệp Nịnh nhanh chóng hiểu ý anh.

Cậu hơi thẹn thùng, nhưng cũng không nỡ từ chối.

Do dự một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ngẩng đầu cắn lấy đầu quả dâu đỏ mọng.

Hai đôi môi không tránh được mà khẽ chạm vào nhau.

Cho dù đã thân mật vô số lần, mặt Diệp Nịnh vẫn đỏ bừng.

Bọn họ bằng một cách ái muội vô cùng cùng nhau ăn hết quả dâu tây kia.

Cảm giác rất tuyệt, Phó Dư Sí còn muốn thử lại lần nữa, nhưng bị Diệp Nịnh ngăn lại:
"Em... em tự ăn được."

"Hảo thôi."

Phó Dư Sí nuối tiếc rút tay về. Rất nhanh lại hứng thú mà trêu chọc trước mặt Diệp Nịnh:
"Tiểu Nịnh, sao em cứ nhìn sách mà không nhìn anh? Chẳng lẽ anh khó coi lắm sao?"

Diệp Nịnh: "......"

Diệp Nịnh nhìn gương mặt ủy khuất đầy thương tổn của Phó Dư Sí, tuy biết anh cố tình làm bộ đáng thương, nhưng cậu vẫn mềm lòng.

"Anh cũng đẹp." – Diệp Nịnh khẽ nói, rồi nghĩ nghĩ lại bổ sung: – "Anh đẹp nhất."

Bình Luận (0)
Comment