Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 50

Trong lòng có chủ ý, Phó Dư Sí quay đầu hỏi Tôn Hạ:

"Có rảnh phòng nghỉ không?"

Một bên có nhân viên công tác nghe thấy, vội vàng trả lời:

"Có, tôi dẫn anh em đi."

Nói là phòng nghỉ, nhưng thật ra gọi là phòng thay đồ thì chuẩn xác hơn.

Không gian không lớn, chỉ chừng mười mét vuông. Phó Dư Sí gần như là bế người vào, vừa bước vào đã khóa cửa lại.

Trong không gian chật hẹp, lúc này chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Diệp Nịnh chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, mềm nhũn, sau cổ khối thịt kia ngứa đến lợi hại, thậm chí còn có chút căng đau.

Cậu giơ tay định chạm vào, giây tiếp theo đã bị Phó Dư Sí ngăn lại.

Giọng nói đối phương trầm thấp:

"Bảo bối, để anh giúp em xem."

Một tay anh đỡ eo, một tay ôm lấy bối, kéo cậu ôm vào lòng. Diệp Nịnh dựa phần lớn trọng lượng vào anh, cúi đầu tựa trước ngực anh, ánh mắt mông lung, hô hấp dồn dập.

Phó Dư Sí cúi đầu, nâng bàn tay, thật cẩn thận ấn xuống tuyến thể sau cổ cậu.

Mùi chanh thanh mát xộc vào mũi.

Hương vị dịu nhẹ tỏa khắp trong không gian, quanh quẩn dưới chóp mũi.

Giống hệt như con người Diệp Nịnh vậy, từng chút từng chút thấm vào tim Phó Dư Sí, xua tan hết buồn phiền và nặng nề, chảy đến tận xương tủy, khiến anh say mê, cam nguyện chìm đắm trong đó.

Diệp Nịnh nắm chặt lấy áo trước ngực anh, khó nhịn mà rên khẽ.

Cậu cảm thấy thân thể mình đang khao khát mãnh liệt một thứ gì đó, không thể khống chế, bất an và xao động bao phủ lấy cậu. Tựa như chỉ khi nắm chặt người trước mặt mới có thể vơi đi phần nào.

Phó Dư Sí nhìn thấy người trong ngực run khẽ, tuyến thể sau cổ lộ ra trong không khí, nhỏ nhắn, nhô lên một khối thịt mềm, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.

Cổ họng anh trượt lên xuống, đáy mắt nhiễm màu d*c v*ng.

Anh phóng ra tin tức tố để trấn an cậu, bởi sợ Diệp Nịnh không chịu nổi, nên vẫn kiềm chế lượng, dù trong lòng giờ phút này chỉ muốn chẳng màng tất cả mà khiến toàn thân em ấy đều ngập trong hương vị của mình.

Lửa nóng bao quanh, thân mình Diệp Nịnh càng thêm mềm nhũn. May nhờ Phó Dư Sí kịp ôm lấy, cậu mới không ngã xuống đất.

"Bảo bối, ôm chặt anh."

Diệp Nịnh theo bản năng vòng tay qua cổ anh.

Con ngươi đen thẳm của nam nhân bùng lên ngọn lửa nóng cháy, anh kề sát tai cậu, khàn giọng dụ dỗ:

"Cho anh cắn một ngụm được không?"

Đôi mắt mông lung của Diệp Nịnh sững lại, lập tức hiểu rõ ý anh.

Trong lòng bị dục hỏa mãnh liệt cùng phản ứng bản năng của cơ thể quấn lấy, lại thêm cảm giác xấu hổ cuộn trào.

Cảm giác ấy vừa kỳ lạ vừa xa lạ, khiến cậu... thật sự sợ hãi.

Nhưng khi ngẩng mắt, chạm vào ánh nhìn đầy lo lắng và yêu thương của Phó Dư Sí.

Rõ ràng chính anh cũng đang kìm nén khó nhọc, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cậu.

Đây là Phó Dư Sí luôn đối xử với cậu rất tốt, đặt cậu trong lòng mà nâng niu.

Là bạn trai của cậu.

Là Sí ca từng nói —— nhất định không sao đâu, đúng không?

Diệp Nịnh khẽ tựa đầu lên vai anh, hơi nghiêng để lộ khối thịt mềm đỏ hồng sau cổ, hoàn toàn không phòng bị.

Tiếp đó, Phó Dư Sí nghe thấy cậu khe khẽ đáp:

"Được."

Tim anh đập dữ dội.

Anh gần như thành kính mà cúi xuống, chạm vào khối tuyến thể nhô lên đỏ ửng kia, há miệng cắn lấy.

Răng nanh xuyên vào da thịt mềm, mang đến cảm giác tê dại xen lẫn đau nhói kỳ lạ.

Cơ thể Diệp Nịnh run lên không khống chế nổi, trong miệng bật ra âm thanh ưm khẽ:

"Ô..."

Phó Dư Sí một tay đặt trên tuyến thể, vừa như xoa dịu, vừa an ủi, tiếp đó chậm rãi truyền vào tin tức tố của mình.

Ngọn lửa cùng hương chanh thanh mát đan xen, quấn chặt, hòa làm một thể...

Diệp Nịnh ôm siết lấy anh, cảm nhận được sự xao động và khao khát trong thân thể dần được xoa dịu, từ từ lắng xuống.

Cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu, rất lâu, Phó Dư Sí mới chịu rời đi.

Dấu tạm thời đã hoàn thành.

Chưa kịp để Diệp Nịnh thở phào, giây tiếp theo anh lại cúi xuống, ngậm lấy khối thịt kia, dịu dàng c*n m*t, l**m láp.

Tê tê dại dại cảm giác trong nháy mắt từ sau cổ truyền khắp toàn thân.

Thân thể Diệp Nịnh mềm nhũn, như bị rút hết sức lực mà trượt xuống.

Phó Dư Sí tay mắt lanh lẹ ôm lấy cậu. Hai tay hắn vòng ngang eo rồi trượt xuống mông, dễ dàng bế người rời khỏi mặt đất, tiếp đó ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, để Diệp Nịnh ngồi vững trên đùi mình.

Phó Dư Sí cuối cùng buông tha mảnh da thịt non mềm đã bị hôn đến đỏ bừng, một tay v**t v* mái tóc thiếu niên mềm mại, rồi nhìn vào thần sắc cậu.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đỏ rực, trong đôi mắt bởi vì thân thể bị k*ch th*ch mà đọng lại tầng sương nước long lanh, ánh sáng mông lung, thoạt nhìn hệt như vừa bị hung hăng "khi dễ" một trận.

Ánh mắt Phó Dư Sí tối hẳn đi, trong lòng dấy lên vô tận ý niệm độc chiếm —— muốn đem thiếu niên trước mắt hòa tan vào máu thịt mình, khóa chặt lại, để em chỉ thuộc về một mình hắn.

Diệp Nịnh vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, trán kề trán, mắt nhìn nhau, hô hấp quấn chặt.

Một lúc lâu sau, hương vị tin tức tố nồng đậm mới dần tan đi, lý trí dần trở lại.

Đôi mắt Phó Dư Sí vẫn còn vằn đỏ, thân thể phản ứng kịch liệt khiến hắn suýt không nhịn nổi. Nhưng không được —— nơi này không đúng, thời điểm cũng không đúng.

Hắn phải trấn an Diệp Nịnh trước.

Vì thế, một tay ôm eo thiếu niên, một tay đặt lên tuyến thể sau cổ cậu, nhẹ nhàng vỗ về, rồi hơi ngửa đầu, cúi xuống hôn lên môi em.

Đó là một nụ hôn dài, nóng bỏng, mãnh liệt.

Hôn thật lâu, thật lâu, đến khi cảm giác Diệp Nịnh sắp không thở nổi, Phó Dư Sí mới lưu luyến rời đi.

Thiếu niên gương mặt đỏ rực, cả người mệt lả, chỉ biết vùi đầu vào hõm cổ hắn, khẽ th* d*c.

Hai người cứ thế ôm nhau chặt chẽ, thân mật đến nỗi lửa nóng mập mờ như muốn tràn ngập cả không gian, để mặc cho tiếng nhạc dồn dập hòa cùng bầu không khí ái muội bao phủ xung quanh.

*

Sau khi hạ sân khấu, Sở Nhất Vọng vốn muốn sang trò chuyện một lát với Diệp Nịnh, nhưng thấy hai người bên kia được đám đông vây quanh như thế, cậu liền bỏ ý định.

Cũng đúng thôi, Diệp Nịnh bây giờ thật sự nổi như cồn, lại thêm Phó Dư Sí đứng ngay cạnh, hai người đứng chung một chỗ chẳng khác nào những vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Từ xa vẫy tay chào Diệp Nịnh, Sở Nhất Vọng vẫn nhớ tới cuộc hẹn gặp mặt trước đó. Cậu đang định lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi xem cậu ấy ở đâu, thì thấy Đoạn Huyền Chi — đồng đội vừa rồi — đi tới.

"Đánh thật hay." Đối phương nở nụ cười ôn hòa, phối hợp với gương mặt tuấn tú kia, khiến người ta có cảm giác như gió xuân phả vào mặt. "Ngươi có phải chơi trò này đã lâu rồi không?"

Sở Nhất Vọng chớp mắt, không ngờ hắn lại bắt chuyện với mình.

Nhưng rất nhanh cậu phản ứng, liền đáp:
"Chơi hơn hai năm rồi. Ngươi lợi hại hơn ta nhiều."

Trong lòng cậu còn nghi ngờ câu vừa rồi của Đoạn Huyền Chi chỉ là lời khách sáo. Dù hôm nay cậu chơi hay hơn hẳn lúc livestream bình thường, có thể coi là "vượt mức phát huy", nhưng cũng chưa tới mức "rất tuyệt" như hắn nói.

Đoạn Huyền Chi nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cậu, không nhịn được cười khẽ:
"Thật đấy, ngươi rất lợi hại, chỉ huy rất khá."

Thì ra là khen chiến thuật của mình. Sở Nhất Vọng chợt hiểu ra.

Đúng vậy, trong game cậu làm đội trưởng, thường hay nghĩ ra vài chiến lược kỳ quái, nhưng đôi khi lại rất hữu dụng.

Nghĩ đến đó, Sở Nhất Vọng vui vẻ nhận lấy lời khen, còn hơi kiêu ngạo mà ngẩng cằm nhỏ:
"Cảm ơn. Tuy thao tác không nhanh lắm, nhưng chơi lâu rồi thì ta cũng có chút ý thức."

Ánh mắt Đoạn Huyền Chi khẽ lóe:
"Muốn thêm liên hệ không? Khi rảnh có thể cùng nhau chơi."

Sở Nhất Vọng tò mò:
"Ngươi cũng thường xuyên chơi game sao? Ta tưởng các ngươi minh tinh đều bận lắm chứ."

"Cũng tạm," Đoạn Huyền Chi lấy di động ra, "Dạo này ta ít lịch trình, rảnh rỗi hơn."

"Ngươi quét ta đi?"

Hắn đã nói vậy, Sở Nhất Vọng không có lý do để từ chối, liền lấy điện thoại ra, mở WeChat quét mã QR.

Chẳng mấy chốc, hai người đã thành bạn tốt.

Đoạn Huyền Chi thu điện thoại lại, vừa định nói thêm gì đó thì ngẩng đầu, thấy ông chủ nhà mình đang đứng không xa, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía này.

Vẫn là gương mặt không biểu cảm như thường, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy trên người đối phương toát ra một luồng khí áp thấp.

Nam Diệc Sâm bước tới.

Đoạn Huyền Chi chưa hiểu ra sao, vẫn như thường ngày chào:
"Nam tổng."

Nam Diệc Sâm liếc hắn một cái, coi như đáp lời.

Sau đó ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đang quay lưng về phía mình, còn đang mân mê điện thoại.

Giọng nói trầm thấp, quen thuộc, bỗng vang lên:
"Nhìn sang đây."

Sở Nhất Vọng đang xem tin nhắn WeChat, lấy làm lạ sao bên kia chưa gửi gì cho mình. Ngay lúc ấy, bất ngờ nghe thấy âm thanh quen thuộc, cậu giật mình quay lại.

Trước mắt là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen, dáng người hoàn mỹ, ngũ quan tuấn mỹ, cử chỉ khí thế hiển quý, gương mặt lạnh lẽo tựa băng sơn thiên thành.

Nhưng ánh mắt nhìn về phía cậu lại gần như ôn nhu.

Nam Diệc Sâm thấy thiếu niên chỉ ngơ ngác nhìn mình, không đáp lại, liền nghĩ rằng nét mặt mình dọa cậu.

Thế là hiếm hoi lộ ra một nụ cười nhạt.

Có điều không quen lắm, hơi gượng gạo.

Sở Nhất Vọng cuối cùng cũng phản ứng, lắp bắp:
"Ngươi, ngươi, ngươi...?"

"Ta là Sâm," hắn ngừng một chút, rồi nói: "Tên thật Nam Diệc Sâm."

Nói rồi, Nam Diệc Sâm chìa tay:
"Chính thức làm quen một chút?"

Giọng nói trầm lạnh, giàu từ tính, không khác gì lúc hai người cùng đánh cặp.

Sở Nhất Vọng ngạc nhiên đến trợn tròn mắt:
"Thật là ngươi!"

Theo bản năng cậu đưa tay nắm lấy. Hai người da thịt chạm nhau, trong lòng đồng loạt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Ta... ta là Sở Nhất Vọng." Thường ngày luôn to mồm la hét, giờ đây thiếu niên lại hiếm thấy mà lúng túng.

Bàn tay to lớn siết chặt lấy tay mình, cậu cảm thấy luồng nhiệt cuồn cuộn truyền vào tận tim gan, thậm chí nóng bừng cả mặt.

Không biết phải nói gì, cậu bối rối buột miệng:
"Ngươi... ngươi đẹp trai quá mức á!"

Khí lạnh trên người Nam Diệc Sâm vì có kẻ khác tiếp cận Sở Nhất Vọng mà dâng lên, giờ phút này liền tan biến, tiếc nuối buông tay.

"Cảm ơn, ngươi cũng rất đẹp."

Bị bỏ quên từ nãy tới giờ, Đoạn Huyền Chi: "..."

Trong lòng hắn kinh ngạc: Nam tổng sao lại quen biết Sở Nhất Vọng? Dù cậu ta có chút danh khí với vai trò streamer, nhưng xét về gia thế hay bối cảnh thì chẳng thể nào tiếp xúc được nhân vật như Nam Diệc Sâm.

Mà nhìn biểu hiện vừa rồi... rõ ràng Nam tổng đối xử với cậu ấy rất khác thường.

Lập tức, Đoạn Huyền Chi hiểu ngay vì sao khi nãy Nam Diệc Sâm lại toát ra khí lạnh.

Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo lạnh băng của Alpha kia, hắn biết đây không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện với Sở Nhất Vọng nữa.

Đành cười nhẹ, nói:
"Vậy ta đi trước, hai người trò chuyện đi."

Sở Nhất Vọng lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có người, áy náy gật đầu:
"Ân, được."

Đoạn Huyền Chi rời đi, chỉ còn lại hai người.

Sở Nhất Vọng nghe thấy Nam Diệc Sâm hỏi:
"Ngươi và hắn rất thân sao?"

Giọng điệu mang chút nặng nề.

"Không có," Sở Nhất Vọng giải thích: "Chỉ là hôm nay hoạt động mới quen, chúng ta chung một đội. Vừa nãy hắn chỉ thêm ta bạn tốt thôi."

"Vậy à." Nam Diệc Sâm nhàn nhạt đáp, sau đó nói tiếp:
"Lần đầu gặp mặt, hắn là Alpha, sao lại chủ động thêm ngươi?"

Giọng hắn vẫn trầm ổn như thường, nhưng Sở Nhất Vọng lại nghe ra chút... khó chịu?

Cậu ngây ngốc đáp:
"Hắn nói rảnh thì cùng nhau chơi game."

"..."

Nam Diệc Sâm trầm mặc vài giây.

"Thế còn ta thì sao?"

Sở Nhất Vọng đơ người:
"Hả?"

Nam Diệc Sâm hơi mím môi, giọng trầm thấp:
"Ta không thích chơi hai hàng."

Người đàn ông cao lớn cúi mắt nhìn xuống, trong mắt phủ một tầng bóng tối mơ hồ.

Sở Nhất Vọng lúc này mới hiểu ra, liền vội vàng đáp chắc nịch:
"Vậy ta chắc chắn ưu tiên đi cùng ngươi! Ngươi giỏi như vậy, lúc nào cũng mang ta thắng."

Nói xong, cậu còn lẩm bẩm nhỏ giọng:
"Biết đâu chơi với hắn một ván xong hắn đã bỏ chạy rồi."

Sẽ không đâu.

Nam Diệc Sâm nghĩ thầm, Đoạn Huyền Chi rõ ràng không chỉ muốn chơi game, hắn ta nhắm đến người này.

Cũng giống như... chính mình.

Nhưng điều này hắn sẽ không nói cho Sở Nhất Vọng, chỉ đổi chủ đề:
"Đi thôi."

"Đi đâu thế?"

"Mời ngươi ăn cơm." Nam Diệc Sâm nói, ngừng một chút rồi hỏi: "Ngươi chịu không?"

Sở Nhất Vọng gật đầu lia lịa:
"Được, tốt quá."

Đi theo Nam Diệc Sâm lên chiếc siêu xe, Sở Nhất Vọng lén lút sờ nghía đánh giá, thầm nghĩ: quả nhiên là đại lão bản, đúng là có tiền.

Hơn nữa còn là Alpha danh giá.

Rõ ràng bản thân vốn hoạt bát, quen thuộc, hay nói nhiều, vậy mà trước mặt Nam Diệc Sâm lại đột nhiên không biết nên nói gì. Chỉ cần chạm mắt thôi cũng đã thấy lúng túng, không biết đặt tay vào đâu.

Bình Luận (0)
Comment