Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 52

"Đương nhiên không phải, bảo bối," Phó Dư Sí hoảng loạn giải thích, "Anh chỉ sợ em mệt thôi."

Hắn đứng lên, ngay trước mắt bao người cúi người bế Diệp Nịnh kiểu công chúa, rồi ngồi xuống, để thiếu niên cả người ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực mình.

Ngay sau đó, lợi dụng góc máy quay không chiếu tới được, hắn táo bạo cúi đầu áp sát vào Diệp Nịnh.

Hai người môi răng dây dưa, tin tức tố hòa lẫn vào nhau.

May mà Diệp Nịnh vẫn còn chút lý trí, nhớ rõ bọn họ đang phát sóng trực tiếp, không bao lâu đã đẩy ngực Phó Dư Sí, ý bảo hắn dừng lại.

Phó Dư Sí lại gắt gao ôm người trong lòng, nhẹ nhàng l**m l**m vành tai đỏ bừng đáng yêu của tiểu Omega, trầm giọng thì thầm:

"Bảo bối gần đây không thoải mái, hôm nay không đánh có được không?"

"Em cứ ngồi trong lòng anh thế này, để anh dạy em chơi, hm?"

Phó Dư Sí kiên nhẫn dỗ dành người trong ngực.

"Nhưng... như vậy không tốt lắm......" Diệp Nịnh do dự, lúc này còn đang phát sóng trực tiếp, hơn nữa máy quay còn mở.

Phó Dư Sí khẽ cười, nâng cằm ý bảo hắn nhìn làn đạn:

"Có gì mà không tốt, bọn họ thích xem mà."

【 Không khoa trương đâu, máu mũi tôi sắp chảy rồi...... 】
【 A a a a a tôi muốn hóa gà thét chói tai luôn! 】
【 Đệt!! Vừa rồi hai người có phải hôn không?? Sao không cho bọn tôi xem??! 】
【 Nhỏ mặt tôi đỏ bừng hết rồi 】
【 Quá đỉnh! Trực tiếp công chúa bế, bạn trai lực MAX, không hổ danh Alpha đỉnh cấp! 】
【 Không chịu nổi nữa, cái này tôi được phép xem thật sao? 】
【 Đẹp quá, đáng yêu quá, cầu thêm nữa!! 】
【 Má ơi, thật muốn hai người dọn thẳng giường ra đây 】

Khi ở thời kỳ nóng lên, Omega có thể gần gũi cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể Alpha, ngửi được tin tức tố của đối phương, đúng là sẽ thoải mái hơn nhiều.

Có cảm giác an toàn, thân thể và tinh thần cũng thả lỏng, Diệp Nịnh chẳng còn muốn rời đi, liền mặc cho bản thân phóng túng, rúc vào ngực Phó Dư Sí, tìm một vị trí thoải mái hơn, an tĩnh cuộn lại.

Thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này, lòng Phó Dư Sí sắp hóa ra nước.

Hắn hận không thể lập tức ôm người về phòng, đè xuống giường mà hôn ngấu nghiến một trận.

Nhưng bây giờ đang phát sóng, mà cắt ngang nửa chừng lại khiến khán giả nổi loạn thì không ổn.

Vì thế Phó Dư Sí chỉ ôm chặt hắn, rồi bắt đầu ván game tiếp theo.

Làn đạn còn đang ào ào hỏi Diệp Nịnh bị làm sao, Phó Dư Sí thầm nghĩ, khán giả vẫn chưa biết Diệp Nịnh đã phân hóa lần hai, còn tưởng hắn là Beta.

Thế nên hắn hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

"Anh giúp em giải thích một chút nhé?"

Diệp Nịnh lười biếng dựa vào ngực hắn, nghe vậy chỉ khe khẽ "Ân" một tiếng.

"Bảo bối nhà tôi dạo này đang ở thời kỳ đặc thù của Omega, nên có hơi dính người."

【 ??? 】
【 Nóng lên kỳ?? 】
【 Cái gì, Nịnh Bảo thật là Omega? Nhưng trước đó cậu ấy nói là Beta mà 】
【 Gì thế này, O giả B à? 】
【 Hu hu hu, tôi đã nói rồi, Nịnh Bảo xinh đẹp tinh xảo thế kia, chắc chắn là tiểu O 】
【 Đồ ngốc này có phúc quá 】
【 Nóng lên kỳ mà hai người còn bá gì bá, sao không vận động cho bõ? 】

......

Phó Dư Sí lại giải thích:

"Trước đây đúng là Beta, nhưng dạo gần đây em ấy đã phân hóa lần hai."

"Còn vì sao vẫn livestream ——" hắn dừng lại, giọng mang theo u oán, "Chẳng phải vì bảo bối của tôi hiền lành, thương các fan đó sao."

"Cho nên, các cậu cũng phải biết điều một chút, đừng ngày nào cũng thúc giục bọn tôi nữa."

【 Trời ơi, Nịnh Bảo thật sự... tôi khóc chết mất 】

【 Nhìn đi, vợ cậu cưng fan thế đấy! Mau tỉnh táo lại chút đi 】

【 Người nào đó, học hỏi nhanh đi 】

【 Nịnh Bảo còn có sức lực phát sóng trực tiếp, anh Mãnh liệt có muốn tỉnh táo lại một chút chính mình vấn đề......】

【 ha ha ha ha ha, tỷ muội phía trước góc nhìn quá xảo quyệt, nhưng mà tưởng tượng thì đúng là ác độc thật jpg】

【 cái gì! Mãnh liệt không được?! 】

【 a cái này, ai đó 】

......

Phó Dư Sí thấy chính mình bị sắp đặt thành như vậy, nhất là trong loại chuyện rõ ràng trắng đen này, quả thực không thể nhẫn!

Hắn tức giận đến cắn răng: "Ai ở đây bịa đặt?"

"Ra hết đây đi."

Nói xong, hắn thật sự ra tay cấm ngôn mấy kẻ "to gan" để răn đe cảnh cáo.

Làn đạn lập tức lại bùng lên một trận ha ha ha ha, cho rằng hắn bị nói trúng nên thẹn quá hóa giận.

Phó Dư Sí dứt khoát không nhìn, hừ lạnh một tiếng rồi ngửa người dựa ra sau, đem sự chú ý đặt lên người trong lòng và trò chơi.

Nói thật, ôm người trong ngực mà chơi game, đúng là vô cùng khảo nghiệm ý chí lực.

Đầu Diệp Nịnh dựa ngay bả vai Phó Dư Sí, mái tóc mềm mại cọ cọ cằm hắn, hơi thở nhè nhẹ ấm áp quấn quanh bên tai.

Phó Dư Sí hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình tập trung tinh thần vào ván đấu.

Diệp Nịnh trong lòng ngực hắn rất ngoan, vẫn im lặng không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn hắn chơi.

Trong game, bên Phó Dư Sí có Leona tung chiêu khống chế trúng ba người đối phương, đồng đội lập tức dồn sát thương.

Phó Dư Sí giữ vị trí phía sau, vừa đánh vừa tìm cơ hội.

Thấy đối phương đã tung hơn nửa kỹ năng, hắn lập tức E lao vào.

Trong vài giây liền quét sạch đầu người, trực tiếp ôm trọn Penta kill.

Làn đạn lập tức tràn ngập "666", nhưng Phó Dư Sí lại không thèm nhìn, ánh mắt chỉ khóa chặt trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Diệp Nịnh.

Tựa như một khối bánh kem mềm mại ngọt ngào, khiến người ta khó lòng khống chế, chỉ muốn cắn một miếng.

Đánh rồng xong, trong lúc về nhà hồi trạng thái, Phó Dư Sí buông một tay ra, vòng qua eo Diệp Nịnh, không nhẹ không nặng nhéo một cái.

"Năm mạng liên tục," hắn cúi đầu, cằm cọ cọ mái tóc Diệp Nịnh, ngữ khí tản mạn trầm thấp: "Bảo bối, có khen thưởng gì cho anh không?"

Ngày thường hắn cũng lấy Penta không ít, nhưng chưa từng nhân cơ hội mà đòi Diệp Nịnh cái gì.

Lần này người lại ngay trong lòng ngực — có tiện nghi thì tất nhiên phải chiếm.

Nếu anh ấy đã nói vậy rồi...

Diệp Nịnh ngẩng đầu, hôn một cái lên má Phó Dư Sí.

Nhẹ như lông chim phẩy qua, nhưng đủ khiến ngọn lửa trong lòng Phó Dư Sí bùng cháy dữ dội.

"Anh thật lợi hại." Cậu nói.

Phó Dư Sí lập tức mỉm cười ngoác miệng, nếu camera nhích cao thêm một chút, khán giả nhất định sẽ thấy bộ dạng ngọt ngào chẳng đáng giá này của hắn.

Cuối cùng hôm nay vẫn là hạ sóng trước.

Đại khái vì quá an nhàn, không bao lâu sau Diệp Nịnh đã mơ màng sắp ngủ trong lòng ngực hắn.

Ngồi xem một mình người khác đánh, quả thật sẽ rất buồn chán, không có gì để tham gia.

Vì thế Phó Dư Sí chào khán giả: "Hôm nay đến đây thôi nhé."

【 đi làm gì vậy? 】

【 à, chắc là đi làm việc 】

【 Mãnh liệt muốn đi chứng minh chính mình ha ha ha 】

【 ô ô ô còn muốn xem! Nhưng mà chuyện của hai người quan trọng hơn, đi đi! 】

Thấy bọn họ lại sắp nói ra mấy lời hoang đường, Phó Dư Sí vội vã tắt sóng, tránh cho phòng live stream bị phong.

Đóng máy tính, hắn rũ mắt nhìn xuống, thấy Diệp Nịnh khép mắt, cũng không biết đã ngủ hay chưa.

Vừa định vòng tay qua chân để bế người lên, lại thấy Diệp Nịnh mở mắt, trong đôi mắt còn vài phần mông lung, dính giọng gọi: "Sí ca?"

"Ừ." Phó Dư Sí ôn nhu nói: "Mệt rồi sao? Chúng ta đi ngủ thôi."

Diệp Nịnh gật gật đầu: "Vâng."

Cậu vừa định đứng lên, đã bị Phó Dư Sí bế ngang lên.

Cánh tay Alpha mạnh mẽ hữu lực, quanh thân không ngừng tỏa ra tin tức tố ôn hòa vây lấy.

Diệp Nịnh hít sâu một hơi, cả người như chìm vào biển ôn nhu, thân thể và tinh thần đều thoải mái dễ chịu.

Tuy rằng hoàn cảnh thoải mái quá mức khiến Diệp Nịnh rất muốn cứ thế mà ngủ thiếp đi, nhưng cậu vẫn cố chấp đòi phải đi tắm một cái.

Phó Dư Sí cắn nhẹ vành tai cậu, hơi thở nóng rực:
"Bảo bối, để ta giúp ngươi."

Đồng tử Diệp Nịnh khẽ co lại, cả người thoáng căng thẳng.

"Nếu trong phòng tắm trượt ngã thì làm sao? Ta không yên tâm."
Phó Dư Sí tiếp tục thì thầm bên tai:
"Bảo đảm sẽ giúp bảo bối tẩy trắng nõn, sạch sẽ, được không?"

Diệp Nịnh "ưm" một tiếng, nhớ tới lần trước Alpha cũng từng dỗ dành mình như vậy.

Kết quả, trong phòng tắm, ngoại trừ bước cuối cùng chưa xảy ra, thì những chuyện nên làm hay không nên làm cả hai đều đã làm.

Thấy ánh mắt Phó Dư Sí như lang như hổ, Diệp Nịnh không tin đêm nay có thể yên ổn.

Môi đỏ khẽ hé, cậu vừa định nói điều gì đó, nhưng khi chạm phải đôi mắt phiếm hồng, như mang theo van xin và khát cầu của Phó Dư Sí, cuối cùng cậu lại mềm lòng, không đành từ chối.

Trong nụ hôn nóng bỏng khó kiềm chế, cậu thuận thế vòng tay qua cổ hắn, giọng mềm như nước:
"Được rồi..."

Phòng tắm mờ mịt sương hơi nước.

Hai luồng tin tức tố va chạm, tóe ra tia lửa mãnh liệt.

Thân hình cao lớn của Alpha phủ lên người Omega, bàn tay lần theo vòng eo mảnh khảnh, nơi đi qua để lại nhiệt ý dâng tràn.

Hai người quấn lấy nhau, hôn đến khó phân khó rời.

Phó Dư Sí giữ chặt tay Diệp Nịnh, hơi thở bỏng cháy như lửa. Trong đầu hắn vẫn còn chút lý trí.

Hắn hôn dọc xuống cần cổ Diệp Nịnh, giọng khàn đặc:
"Bảo bối, thật quá đáng. Họ bịa đặt ta không được."

Diệp Nịnh bị dỗ đến choáng váng, toàn thân mềm nhũn:
"Hả...?"

Giọng Alpha trầm thấp chuyển điệu:
"Ngươi cảm thấy thì sao?"

Áo trên bị cởi ra, một luồng khí lạnh lướt qua khiến Diệp Nịnh rùng mình:
"Ta... ta không biết..."

"Tiểu Nịnh, bảo bối, bảo bối ngoan..."
Phó Dư Sí khẽ gọi từng tiếng, mang theo khát cầu sâu không thấy đáy:
"Ngươi có nguyện ý... giúp ta chứng minh bản thân không?"

Tin tức tố nồng đậm như ngọn lửa bùng cháy, bao phủ cả không gian.

Phó Dư Sí tiến vào kỳ dễ cảm ứng.

Diệp Nịnh run khẽ, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng đầy khát vọng dành cho hắn. Đây là bạn trai cậu, người đối xử với cậu tốt nhất trên đời này.

Vì vậy, đôi mắt mơ màng của Omega khẽ nhắm lại, chủ động đưa môi lên, lấy hành động thay cho câu trả lời.

Không khí nóng bỏng càng dâng cao, hai hương vị tin tức tố hòa quyện, giao triền thành một.

Khoảnh khắc dấu vĩnh hằng hoàn tất, Phó Dư Sí thành kính hôn lên trán Diệp Nịnh.

Đôi mắt chứa đầy ôn nhu và tình yêu:
"Diệp Nịnh, ta vĩnh viễn yêu ngươi."

Hai người đắm chìm trong cơn điên cuồng và kh*** c*m mất khống chế.

Phó Dư Sí đã chứng minh bằng hành động rằng hắn thật sự có thể.

Một Alpha đang hưng phấn chẳng khác gì sói đói lâu ngày chưa được ăn, ba ngày ba đêm không buông tha, khiến Diệp Nịnh bị lăn lộn đến mức thân thể mềm nhũn như nước, giọng cũng khàn đặc, động cũng không động nổi.

Trưa hôm đó, cậu bị Phó Dư Sí thân mật đánh thức.

Mở mắt mơ màng, toàn thân đau nhức khiến Diệp Nịnh không nhịn được cau mày, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.

Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc đập vào mắt, cậu chỉ biết nhìn hắn bằng ánh mắt u oán.

Phó Dư Sí thì tâm trạng cực kỳ sung sướng, khẽ cười chào:
"Chào buổi sáng, bảo bối."

Dù giờ rõ ràng đã là buổi trưa.

Thấy Diệp Nịnh không có tinh thần, hắn dịu giọng hỏi:
"Sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

Thật ra chỗ nào cũng có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến ba ngày mất khống chế vừa qua, Diệp Nịnh lại thấy cũng bình thường.

Cậu không trả lời, chỉ vùi đầu vào chăn, ấm ức than:
"Tất cả đều tại anh..."

Phó Dư Sí bật cười, cũng chui vào chăn, vừa dỗ vừa x** n*n:
"Ừ ừ, đều do anh, anh sai rồi, bảo bối. Nơi nào còn đau? Để anh xoa cho."

Diệp Nịnh ngáp một cái, mặc hắn "hầu hạ".

Hai người quấn quýt trên giường đến nửa ngày. Sau đó Phó Dư Sí nói:
"Vừa nãy anh nấu cháo, để anh bưng lên cho em ăn nhé?"

Diệp Nịnh gật đầu:
"Ừm."

Phó Dư Sí vui vẻ xuống lầu. Vừa hay nhìn thấy con mèo nhỏ nhảy nhót trên cây mèo, chơi đùa hăng say.

Tâm trạng hắn cực kỳ tốt, liền tiện tay mở thêm một hộp đồ ăn cho mèo.

Bộ lông trắng muốt như tuyết lao tới, cọ cọ vào hắn rồi kêu "meo~" một tiếng.

Trên người người đàn ông này, mùi của chủ nhân nó thật nồng đậm. Không có gì lạ cả, dù sao hắn ngày nào cũng chiếm hữu chủ nhân mềm mại thơm ngọt của nó.

Nếu không phải vì ngày nào cũng có đồ ăn ngon, nó đã không chịu nhường đâu!

Cho mèo ăn xong, Phó Dư Sí bưng cháo nóng hổi lên phòng.

Hôm trước tuy hắn hơi quá đà, chủ yếu là không kiềm chế được, nhưng giờ thấy Diệp Nịnh mệt mỏi đến vậy, trong lòng hắn cũng đau lòng thật sự.

Bưng cháo lên giường, hắn để Diệp Nịnh dựa vào lòng mình, kiên quyết đút từng thìa, không cho cậu phải mệt thêm.

*

Hôm ấy, Nam Diệc Sâm dẫn Sở Nhất Vọng đến một nhà hàng năm sao ăn một bữa thịnh soạn.

Sở Nhất Vọng hầu như chưa từng tới nơi xa hoa như vậy, trong từng cử chỉ đều hơi gò bó. Nhưng Nam Diệc Sâm lại chăm sóc cậu rất chu đáo, quan tâm đến cảm xúc của cậu mọi lúc.

Bình Luận (0)
Comment