Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 53

Thân sĩ lại ôn nhu.

Tựa như trong trò chơi, Nam Diệc Sâm luôn luôn chú ý nhất chính là đường giữa; mặc kệ Sở Nhất Vọng đánh ra thao tác kỳ quái sai lầm gì, hoặc luống cuống tay chân xin lỗi, Nam Diệc Sâm vĩnh viễn đều kiên nhẫn mà nói một câu: "Không sao."

Sau đó, hắn lại có thể trong ván kế tiếp gỡ gạc trở về.

Đáng tin cậy đến như vậy.

Cơm nước xong, sắc trời đã khuya. Nam Diệc Sâm lái xe đưa Sở Nhất Vọng về nhà.

Xe vừa dừng, trên ghế phụ, Omega còn đang lải nhải nói chuyện.

Nam Diệc Sâm quay đầu nhìn hắn. Rõ ràng là một đôi con ngươi mát lạnh, nhưng Sở Nhất Vọng lại nhìn thấy từ trong đó dấy lên một tia ôn nhu.

Đối mặt ánh mắt ấy, hắn cảm giác chỉ cần nhìn thêm vài giây nữa thôi là sẽ chìm ngập vào mất.

Vội vàng né tránh, hắn lắp bắp nói:
"Đã về đến nhà... cái kia, anh có muốn vào nhà em ngồi một lát không?"

"Không cần," Nam Diệc Sâm giọng nhàn nhạt: "Đã muộn rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Sở Nhất Vọng gật đầu, tháo dây an toàn xuống xe. Nam Diệc Sâm cũng xuống xe.

"Vậy em về trước đây, hôm nay cảm ơn anh."

Dưới ánh đèn đường, trên gương mặt thiếu niên treo một nụ cười nhàn nhạt. Ánh sáng chiếu rọi khiến nụ cười ấy càng thêm tươi đẹp, loá mắt.

"Hảo, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Nhưng ngay tại khoảnh khắc Sở Nhất Vọng vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Nam Diệc Sâm mở miệng gọi lại hắn.

"Nhìn sang."

Hắn hỏi:
"Em từng nói, em muốn yêu đương."

Đợi đến khi Sở Nhất Vọng quay đầu nhìn lại, hắn mới tiếp tục:
"Có thể hay không... trước tiên suy nghĩ về anh?"

Sở Nhất Vọng ngẩn người, đôi mắt bỗng chốc mở to.

"Anh, ý anh là...?"

Đã xác định rõ tâm ý, Nam Diệc Sâm cũng không vòng vo nữa, dứt khoát:
"Anh thích em. Em có nguyện ý ở bên anh không?"

Sắc mặt nam nhân vẫn trầm ổn, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc dị thường. Cẩn thận quan sát, sẽ thấy bàn tay hắn tự nhiên buông xuống, không tự chủ mà nắm chặt.

Hiển nhiên, hắn cũng đang khẩn trương.

Sở Nhất Vọng hoảng đến mức không biết nên trả lời thế nào.

Nam Diệc Sâm rất tốt, bất luận là làm người hay đối xử với hắn. Sở Nhất Vọng cũng thừa nhận, bản thân đã động tâm không chỉ một lần.

Nhưng mà... nhưng mà... hôm nay mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ngoài đời, tiến triển như vậy có phải quá nhanh rồi không?

Ấp úng hồi lâu, Sở Nhất Vọng đỏ bừng mặt:
"Chỉ là... chúng ta hôm nay mới lần đầu gặp nhau..."

Nam Diệc Sâm trong lòng thở phào một hơi thật lớn.

Khóe môi lộ ra chút ý cười:
"Ân, không sao. Em có thể từ từ suy nghĩ."

"Anh sẽ chờ câu trả lời của em."

Về đến nhà, hồi lâu, Sở Nhất Vọng vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, cảm giác giống như mình vừa trải qua một giấc mộng.

Lảo đảo đi tắm rửa xong, hắn liền thả người ngã xuống chiếc giường mềm mại, tiện tay cầm di động lên nhìn.

Tin nhắn của Nam Diệc Sâm hiện ra ngay trên màn hình:

【 Ngủ ngon, mơ đẹp 】

Sau đó còn kèm theo một cái biểu cảm khả khả ái ái.

Rất khó tưởng tượng, một người luôn lạnh lùng nghiêm túc, băng sương khó gần như "đại lão bản", vậy mà cũng có lúc dùng loại sticker này.

Sở Nhất Vọng bị sự tương phản ấy chọc cười, ôm di động ngây ngốc cười cả buổi, sau đó mới hồi đáp:

【 Anh cũng vậy, ngủ ngon! 】

Ngày hôm sau, trong buổi phát sóng trực tiếp, hai người như thường lệ cùng nhau song bài.

Mọi việc tiến triển rất thuận lợi, Sở Nhất Vọng còn tình cờ cầm được ngũ sát, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế.

"Nhìn Sang giỏi quá, quá mạnh, mang cả đội thắng áp đảo!"

Được Nam Diệc Sâm khen ngợi, Sở Nhất Vọng lâng lâng như bay trên mây.

Nhưng chưa kịp đắm chìm trong cảm giác thành tựu, thì làn đạn lại "chanh chua" chọc thủng bầu không khí:

【 Nhìn Sang cướp hết năm mạng của đồng đội 】

【Ha ha ha ha ha ha, cũng lão bản đúng thật biết nịnh a】

【Người mắt mờ cũng nhìn ra năm mạng kia là rừng cố ý nhường cho mid】

【Tôi nói này cũng lão bản, anh đừng có sủng quá đấy】

【Xem livestream Đêm sao lấp lánh, tôi vốn còn hơi ship Nhìn Sang với Đoạn Huyền Chi, nhưng bên này cũng lão bản thật sự... Ai da!】

【Đoạn Huyền Chi đúng là đẹp trai, nhìn cũng hợp với Nhìn Sang. Nhưng mà nghe giọng cũng lão bản, chắc mặt mũi cũng không tệ ha ha ha】

【Nói đi cũng phải nói lại, mong đợi một chút đi. Chó săn jpg】

Dần dần, làn đạn bắt đầu lái đề tài sang hướng kỳ lạ.

【? Ủa, chẳng lẽ mấy người thực sự bị Nhìn Sang dụ hố rồi hả ha ha ha】

【Không còn cách nào, trẻ con ngốc nghếch, chúng ta phải giúp cậu ấy trấn cửa ải này thôi】

【Nhìn Sang chẳng phải nói muốn yêu đương à? Hai Alpha ngay trước mắt, mau chọn đi!】

【Hôm nay Đoạn Huyền Chi lúc phỏng vấn còn nhắc chuyện xin liên hệ của Nhìn Sang đó a a a, chắc chắn có ý rồi!】

【Nhìn Sang à, tuổi này không đi yêu đương còn làm gì ngoài chơi game nữa?】

【Nhìn thử Mộc Ninh với Mãnh Liệt mà xem! Mỗi ngày livestream phát cơm chó, chúng ta toàn bị nhồi đến no căng】

【Nói chứ Nhìn Sang với lão bản ngoài đời có quen không? Gặp mặt chưa? Đừng có online-only đấy】

【Check IP đi, cả hai đều ở thành phố S, chắc gặp rồi】

......

"Láo toét! Các người đang nói hươu nói vượn cái gì đó hả?" Thấy phòng live stream càng ngày càng giống con ngựa hoang tuột dây, Sở Nhất Vọng vội vàng la lên: "Sao không khen ta vừa rồi thao tác nghịch thiên kia, còn bàn mấy chuyện nhảm nhí này......"

Câu này hắn chỉ nói theo mạch game, Nam Diệc Sâm bên kia không nghe được.

Nhưng Nam Diệc Sâm vốn dùng thêm một thiết bị khác xem live, lại như thường lệ chiếm vững ngôi số một bảng quà.

Hắn thấy hết thảo luận của phòng live.

Khán giả thế mà đem hắn so sánh với Đoạn Huyền Chi, nhìn thế cục, hình như Đoạn Huyền Chi còn có lợi thế hơn...

Nguyên nhân đơn giản: gương mặt đẹp trai.
Mà Nam Diệc Sâm thì chưa từng lộ mặt, dung mạo vẫn là dấu hỏi.

Ban đầu còn cố nhịn, nhưng khi thấy một làn đạn:

【Cũng lão bản sao còn chưa chịu ra tay? Thích thì cứ nói thích đi! Một Omega khả ái như vậy trước mặt, còn chờ gì nữa? Chúng tôi phải khuyến khích Đoạn Huyền Chi rồi đấy】

Ngay sau đó, Sở Nhất Vọng nghe thấy trong tai nghe vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Nam Diệc Sâm:

"Nhìn Sang, chuyện hôm qua ta hỏi em, em nghĩ thế nào rồi?"

Sở Nhất Vọng ngẩn ra, ký ức lập tức kéo về khoảnh khắc tối qua hắn nhận được tin nhắn kia: "A......"

Không thèm để ý đang ở trong live, hay có khi chính là cố ý, Nam Diệc Sâm lặp lại câu hỏi:

"Em nguyện ý ở bên anh không?"

"Anh thật sự rất thích em, nhất định sẽ đối xử với em thật tốt."

【????】

【A a a a a a a!】

【Trời ơi! Ngoài ý muốn lớn quá!】

【Vậy ra hôm qua là tỏ tình à? Cũng lão bản ghen rồi nên mới vội vã công khai hả ha ha】

【Thời khắc kích động lòng người đây rồi! Tôi biết mà, hai người có gian tình!】

【Hôn sự này tôi đồng ý, nhanh động phòng đi】

【Mau đồng ý đi Nhìn Sang!】

......

Trong game, Sở Nhất Vọng vì bấn loạn thao tác mà lỡ tay đâm vào tường, bị ba người vây giết, chết oanh liệt.

Tim hắn đập thình thịch, suýt nổ tung lồng ngực.

Làn đạn thì như điên, lăn cuồn cuộn nhanh đến mức không nhìn rõ, toàn là spam ký tự hò hét.

Sở Nhất Vọng hít sâu, bình ổn tâm trạng vài giây.

Ấp úng mở miệng: "Em... em đồng ý."

Giọng nói rất nhỏ, so với ngày thường hoạt bát thật sự yên tĩnh lạ thường.

Nhưng lời nói khẽ nhẹ ấy như lông vũ rơi vào lòng, khiến mắt Nam Diệc Sâm thoáng lóe sáng, trên gương mặt nở nụ cười thỏa mãn chưa từng có.

Nói ra được lời trong lòng, Sở Nhất Vọng cuối cùng cũng thở phào một hơi thật dài.

Nói rồi! Sao lại không nói cơ chứ?

Khó khăn lắm mới gặp được một Alpha vừa đẹp trai vừa dịu dàng, kiên nhẫn lại siêu tốt với mình, chẳng phải nên dũng cảm thử yêu một lần sao?

Đợt nghỉ ngơi kết thúc.

Diệp Nịnh nghỉ ngơi mấy ngày mới dần dần hồi phục.

Trước đó, cậu gần như chỉ nằm trên giường hoặc co lại trên sô pha.

Phó Dư Sí không cho cậu động tay động chân, đến bữa thì đút tận miệng, khát nước liền kịp thời đưa nước, còn thường xuyên giúp cậu mát-xa.

Thật sự coi Diệp Nịnh như đồ sứ dễ vỡ mà nâng niu chăm sóc.

Diệp Nịnh cảm thấy mình sắp mốc meo mất rồi.

Cuối cùng, cậu dứt khoát đề xuất muốn ra ngoài một chuyến.

Phó Dư Sí tất nhiên đáp ứng ngay, cậu nói gì thì anh nghe nấy.

Hơn nữa, dưới sự "ép buộc" của Phó Dư Sí, cả hai còn mặc đồ đôi tình nhân mà anh đã mua sẵn.

Điểm đến đầu tiên là công viên đất ngập nước gần đó, cùng nhau tản bộ.

Chiều muộn, gió thổi mang theo chút lành lạnh.

Hai người tay trong tay, vừa đi vừa dừng, cứ như đôi vợ chồng già bên nhau nhiều năm, ăn ý và hạnh phúc.

Đi dạo xong, Phó Dư Sí lại lái xe chở Diệp Nịnh đến một nhà hàng dùng bữa.

Dạo gần đây bữa nào cũng do anh tự nấu, sợ rằng Diệp Nịnh ăn mãi cũng chán.

Nhà hàng năm sao.

Hai người chọn ngồi cạnh nhau trên chiếc sô pha, cùng gọi món.

Từ sau khi xác định quan hệ, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, Phó Dư Sí đều không muốn ngồi đối diện. Anh thích ngồi kề bên, để có thể bất cứ lúc nào dựa sát vào cậu, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.

Diệp Nịnh cúi đầu nghiêm túc ăn, thỉnh thoảng lại bị "chó săn" bên cạnh quấy rầy một chút, chỉ biết bất lực mà dần dần cũng quen.

Trong mắt Phó Dư Sí, Diệp Nịnh lúc ăn cơm đáng yêu vô cùng.

Ăn chậm rãi, từng miếng nhỏ, lại cực kỳ chuyên tâm, cái miệng nhỏ nhắn cứ phồng phồng, khiến anh nhìn mà tim ngọt như mật.

Mỗi lần thấy cậu ngoan ngoãn ăn hết đồ mình nấu, Phó Dư Sí lại có cảm giác thành tựu tràn trề.

Anh nghĩ, mình muốn nuôi bảo bối cả đời như thế.

"Bảo bối, em thử cái này đi."

Phó Dư Sí dùng nĩa xiên một miếng thịt, đưa đến trước môi Diệp Nịnh.

Diệp Nịnh nuốt xong đồ trong miệng, nghiêng đầu một chút rồi tự nhiên hé miệng đón lấy.

Thấy cậu ăn xong, Phó Dư Sí vừa lòng rút tay về.

Đúng lúc này, vang lên một giọng nói xa lạ:

"Anh là... Phó ca ca sao?"

Phó Dư Sí cùng Diệp Nịnh đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.

Phó Dư Sí vẫn duy trì tư thế nghiêng người về phía Diệp Nịnh, ánh mắt chỉ lướt một cái về phía người không xa.

Là một Omega, gương mặt thanh tú, mang theo nụ cười thân thiện, vừa mở miệng liền gọi:
"Phó ca ca, đã lâu không gặp nha ~"

Giọng điệu hắn tự nhiên, quen thuộc vô cùng.

Nhưng trong đầu Phó Dư Sí xoay một vòng, lại không lục ra được chút ký ức nào liên quan đến người này.

Hai mắt hắn khẽ nheo lại:
"Cậu là ai?"

Cái gì mà loạn gọi bậy bạ, bạn trai hắn còn đang ngồi ngay bên cạnh đây, không phải muốn gây hiểu lầm sao.

Nghĩ vậy, Phó Dư Sí nhanh chóng nắm chặt tay Diệp Nịnh, thái độ biểu lộ rõ ràng.

Ý cười trên mặt Omega kia khựng lại một thoáng, ngay sau đó khóe môi hơi hạ xuống, giọng điệu ủy khuất:
"Em là An An, An Tri Dụ đây."

"Phó ca ca không nhớ em sao? Lúc nhỏ chúng ta là hàng xóm, anh thường dẫn em đi chơi. Sau đó nhà em di dân ra nước ngoài, mới gần đây mới trở về. Không ngờ lại gặp anh ở đây, thật khéo quá."

Nghe hắn nói vậy, Phó Dư Sí mới từ sâu trong trí nhớ lôi ra được một tia ấn tượng mơ hồ.
Hình như đúng là có một hàng xóm như thế.

Nhưng mà cũng chẳng có chuyện gì gọi là "thường xuyên dẫn đi chơi", nhiều lắm chỉ là gặp thì chào hỏi một câu mà thôi.

Phó Dư Sí chỉ hời hợt đáp một tiếng:
"À."

Trên mặt hắn viết đầy mấy chữ: Chúng ta không thân, đừng cue.

Nhưng An Tri Dụ hiển nhiên không hiểu ý, vẫn cười cười tiếp lời:
"Đã gặp thì coi như có duyên, hay là chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi?"

"Đúng rồi, người bên cạnh anh là......"

Hắn ra vẻ như không nhìn ra được quan hệ giữa hai người, muốn nói lại thôi.

Phó Dư Sí cau mày, đối với loại hành vi không biết điều này rõ ràng chẳng vui chút nào.

"Không cần, chúng ta không thân." Hắn thẳng thừng từ chối:
"Anh với bạn trai đang ăn cơm, cậu tự lo đi."

"......"

An Tri Dụ không ngờ hắn lại lạnh nhạt đến mức này, sắc mặt nhất thời khó coi.

Cắn môi, hắn miễn cưỡng cười:
"Vậy em đi trước, Phó ca ca, lần sau có dịp lại gặp."

Hắn rời đi, để lại hai người Diệp Nịnh và Phó Dư Sí nhìn nhau.

Diệp Nịnh lặng lẽ nhìn hắn, mắt không chớp, chẳng nói một câu.

Nhưng Phó Dư Sí lại có chút chột dạ vô cớ.

"Không quen, không thân." Hắn vội vàng giải thích:
"Mười mấy năm không gặp, anh còn quên mất hắn là ai rồi."

"À......" Diệp Nịnh chậm rãi mở miệng:
"Nhưng mà hắn gọi anh là Phó ca ca."

"Còn định rủ anh ăn cơm chung nữa."

Phó Dư Sí cuống quýt lại gần, thấp giọng thanh minh:
"Hắn gọi bậy đấy."

"Anh tuyệt đối tuyệt đối sẽ không ăn cơm cùng hắn! AO thì khác, anh chính là một Alpha có đạo đức chân chính."

Bình Luận (0)
Comment