【 ô ô ô chúng ta là các ngươi tiểu tình lữ play trung một vòng sao 】
【!!! Ai?? Là ai muốn bôi nhọ chúng ta Nịnh Bảo bảo! 】
【 không hổ là mãnh liệt ha ha ha ha, hằng ngày dỗi người 】
【 ăn cơm nấu cơm... Hiểu được đều hiểu. Mãnh liệt tiểu tử ngươi tối hôm qua không thiếu lăn lộn lão bà đi 】
【 khó trách ba ngày hai đầu liền cho fans leo cây, nguyên lai mãnh liệt tiểu tử ngươi chủ nghiệp căn bản không phải phát sóng trực tiếp ô ô ô ô 】
【 nhiều không nói, sí chanh ngọt ngọt ngào ngào cả đời đi! 】
......
Cái kia bác chủ đem phía sau màn chủ mưu lôi ra, kỳ thật dù cho hắn không nói, Phó Dư Sí cũng có thể rất nhanh tra ra. Người nọ đúng là An Biết Dụ.
Phó Dư Sí đau đầu muốn nứt, không hiểu nổi rốt cuộc người này muốn làm gì. Dù sao cũng là tiểu thiếu gia hào môn, cơm áo không lo, muốn gì có đó, thế mà còn làm ra loại chuyện này.
Ban đầu Phó Dư Sí chỉ thấy phiền chán hắn, đến giờ đã biến thành chán ghét rõ ràng, thẳng thừng.
Mặc kệ hắn là ai, đã làm thì phải gánh chịu hậu quả.
Chứng cứ xác thực vô cùng, bọn họ dứt khoát báo án.
An Biết Dụ đại khái không nghĩ tới, hắn không những không hãm hại thành công Diệp Nịnh, khiến người ta chán ghét, mà còn làm mình "gậy ông đập lưng ông", thậm chí phải đối diện với nguy cơ ngồi tù.
Trò hề kết thúc, chuyện này cuối cùng lại phát triển thành bất kể fans hay người ngoài ăn dưa đều sôi nổi chúc phúc cho Mãnh Liệt cùng Mộc Ninh.
Fans mới nhập hố nhiều không đếm xuể. Ngày hôm sau khi livestream, số người trong phòng phát sóng thẳng tắp tăng vọt, phá luôn kỷ lục trước đó.
Ngày Diệp Nịnh bị vu hãm trên mạng, với tư cách bạn thân của hắn, Sở Nhất Vọng lập tức phát Weibo, tỏ rõ tin tưởng hắn, mấy chuyện này tuyệt đối không phải Mộc Ninh có thể làm.
Không chỉ chính mình phát, cậu còn kéo Nam Diệc Sâm cùng nhau phát, tuy rằng hào cá nhân của đối phương thậm chí còn chưa phá nổi hai chữ số followers.
Ngày hôm đó, Sở Nhất Vọng đang được Nam Diệc Sâm chở đi ăn cơm, trên xe nhìn thấy cái bác văn xấu xa kia, tức khắc tức đến trừng tròn mắt:
"Láo toét! Ai mà nói hươu nói vượn vậy hả."
Sau một hồi lửa giận thao tác xong, cậu quay đầu nhìn sang Nam Diệc Sâm đang lái xe:
"Anh cũng phát luôn."
"Làm sao?"
Sở Nhất Vọng líu ríu giải thích một hồi, Nam Diệc Sâm tuy rằng không nghe ra mấy, nhưng đại khái hiểu là cần dùng Weibo account để phát cái gì đó, bèn nói:
"Điện thoại trong túi anh."
Ý tứ là bảo cậu tự lấy.
Sở Nhất Vọng vì thế nghiêng người qua, đưa tay với tới:
"Túi quần sao?"
Bàn tay mềm của Omega cách lớp vải mỏng chạm vào da, Nam Diệc Sâm chỉ cảm thấy một dòng điện tê dại nhỏ từ chỗ tiếp xúc lan ra khắp người, khiến hắn lập tức xao động.
Hắn gần như không khống chế được mà bật ra một tiếng "Tê——".
Nhưng Sở Nhất Vọng vẫn nghe được.
"Làm sao thế?" Cậu nghi ngờ hỏi.
Không lẽ làm đau hắn? Rõ ràng mình đâu có dùng lực.
"Không sao." Nam Diệc Sâm bất đắc dĩ đáp: "Tìm được chưa?"
"Tìm được rồi."
Sở Nhất Vọng lôi điện thoại ra, thì nghe giọng trầm thấp, hơi khàn khàn của nam nhân vang lên:
"Còn sờ nữa anh muốn cứng."
Sở Nhất Vọng: "????"
Cậu lắp bắp: "anh...anh nói bậy! Em có sờ loạn đâu."
"Em chạm gần thế, anh đương nhiên có cảm giác."
Rõ ràng là giọng điệu bình thản, nhưng khi rơi vào tai Sở Nhất Vọng lại như thể dễ dàng làm tim cậu loạn nhịp, mặt đỏ tai hồng.
Vừa hay đến nơi, Nam Diệc Sâm dừng xe.
Hắn cúi người sang, dùng đầu ngón tay khẽ nâng cằm Sở Nhất Vọng, lúc cậu còn đang ngơ ngác ngẩng lên nhìn, liền áp tới hôn lên môi.
"Ưm..."
Âm thanh ẩm ướt khiến người đỏ mặt tim đập vang lên trong không gian nhỏ hẹp.
Một hồi lâu, Nam Diệc Sâm mới buông ra, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy thoả mãn.
Sở Nhất Vọng bị hôn đến thở không nổi, gương mặt đỏ rực, phải mất một lúc mới hoàn hồn.
Cậu thở hổn hển trách cứ: "Lưu... lưu manh."
Nam Diệc Sâm khẽ cười, trong mắt ngập tràn sủng nịch. Bị nhìn như thế, Sở Nhất Vọng phút chốc chẳng còn chút khí thế nào.
Sau khi trò chuyện thêm, Nam Diệc Sâm nhắc:
"Chúng ta bây giờ gặp nhau cũng ít, em chừng nào thì chịu cùng anh sống chung?"
Thực ra trước đó hắn đã từng hỏi, nhưng lúc ấy quan hệ mới xác định chưa lâu, Sở Nhất Vọng cảm thấy tiến triển quá nhanh, không cần thiết, nên không đồng ý.
"Cũng không phải ít nha," Sở Nhất Vọng đáp, "Anh ngày nào cũng tới tìm em, hơn nữa tối nào chúng ta cũng ở cạnh nhau song bài mà."
Nam Diệc Sâm mân mê bàn tay cậu, vuốt tới vuốt lui không biết chán, nghe vậy lại nói:
"Bằng hữu của em với Phó Dư Sí sống chung đã lâu rồi."
"Bọn họ lúc nào cũng có thể thân thiết, đâu như chúng ta..."
Giọng trầm thấp của Alpha giờ lại mang vài phần ủy khuất.
Sở Nhất Vọng nghĩ nghĩ, cũng thấy đúng. Nói thật, cậu cũng muốn ngọt ngọt ngào ngào, dính lấy nhau với bạn trai khó khăn lắm mới tìm được.
Cuối cùng quyết định đồng ý sống chung.
Ngày hôm sau, hai người dọn vào nhà mới.
Không tính là biệt thự lớn, nhưng phong cách trang trí giản dị ấm áp, đúng kiểu Sở Nhất Vọng thích.
Dọn nhà cả ngày, Sở Nhất Vọng mệt muốn chết, buổi tối vừa dính gối đã ngủ ngay.
Ban đầu cậu còn nghĩ lần đầu cùng Nam Diệc Sâm ngủ chung giường sẽ ngại ngùng, căng thẳng, nhưng căn bản chưa kịp xuất hiện.
Nam Diệc Sâm tắm rửa xong đi ra, thấy thiếu niên rúc trong ổ chăn ngủ yên, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Nằm xuống, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ và hơi thở thuộc về một người khác truyền sang.
Hắn nghiêng người nhìn Sở Nhất Vọng, thế nào cũng thấy không đủ.
Rối rắm vài giây, hắn cẩn thận đưa tay ôm cậu vào lòng, lúc này mới yên tâm nhắm mắt.
Dọn nhà xong, nghỉ ngơi thêm mấy ngày, phát sóng lại là bốn ngày sau.
Khán giả nhìn thấy bối cảnh lạ sau lưng thiếu niên, sôi nổi đặt câu hỏi:
【 ở đâu đó? 】
【 ra ngoài chơi à? Khó trách mấy ngày không phát 】
【 chuyển nhà rồi, lần trước nghe nói qua 】
【 cũng lão bản đâu! Các ngươi sống chung sao 】
【 sống chung sống chung, chúng ta vọng đảng cũng muốn ăn cẩu lương! 】
......
"Là dọn nhà đó," Sở Nhất Vọng vừa chỉnh lại camera vừa trả lời câu hỏi của khán giả: "Bây giờ thì bọn mình ở chung rồi."
Lời vừa nói ra, màn hình live nổ tung ngay lập tức.
【 má ơi 】
【 ông chủ đúng là có phúc 】
【 hay lắm hay lắm, trúng tim đen của trẫm 】
【 chúc hai người một đêm mười hộp 】
【 aaaa thế mà sống chung rồi! Khi nào thì ông chủ lộ mặt đây? 】
【 cầu lộ mặt +1 】
Đúng lúc đó Nam Diệc Sâm bưng đĩa trái cây bước vào, Sở Nhất Vọng liếc nhìn anh:
"Ông chủ à, bọn họ muốn thấy ngươi lộ mặt kìa!"
Alpha đi tới, nhẹ nhàng xoa mái tóc quăn rối bù của cậu, rồi ngồi xuống cạnh bên.
Camera chỉ chiếu được mình Sở Nhất Vọng, Nam Diệc Sâm nghiêng mắt nhìn màn hình, quả nhiên thấy hàng loạt bình luận cầu anh lộ mặt.
Trước đây khán giả còn hoài nghi anh không đẹp trai bằng Đoạn Huyền Chi, nói có lẽ không xứng với gương mặt của Sở Nhất Vọng. Nam Diệc Sâm vẫn nhớ rất rõ.
Anh vốn không phải kiểu thích xuất hiện trước công chúng.
Nhưng nếu là cùng với người mình yêu, anh lại sẵn lòng.
Được anh đồng ý, Sở Nhất Vọng liền dịch người sang bên, kéo ghế của Alpha lại gần.
Thế là hai gương mặt cùng lúc xuất hiện trên màn hình.
【 trời ạ, đẹp trai muốn mù mắt 】
【 quá quá quá đẹp trai, ông chủ đúng là không làm ta thất vọng 】
【 đôi này xứng mặt quáaaa 】
【 ta ra lệnh cho hai ngươi ngay lập tức kết hôn! 】
【 mọi người có hiểu không, CP này không chỉ thật sự ở bên nhau mà còn nhan sắc siêu cao, hạnh phúc quá rồi 】
......
"Ta đã bảo mà, hắn đẹp trai thật!"
Thấy bình luận ngập tràn lời khen và chúc phúc, Sở Nhất Vọng cười tươi như hoa, đôi mắt cong cong.
Chuyện Diệp Nịnh bị bôi nhọ cũng đã trôi qua gần nửa tháng.
Cuộc sống vẫn y như cũ: buổi tối hai người cùng livestream, ban ngày đôi khi Phó Dư Sí đến công ty, Diệp Nịnh thì ở nhà cắt video.
Cách một lúc, Phó Dư Sí sẽ nhắn tin hỏi Diệp Nịnh đang làm gì, lâu nhất cũng không quá nửa tiếng.
Mỗi lần như vậy Diệp Nịnh đều kiên nhẫn trả lời.
Biết cậu cắt video liên tục nhiều giờ, anh liền nghiêm mặt "ra lệnh" phải nghỉ ngơi, còn lập tức gọi video để kiểm tra.
Thực ra so với thu nhập livestream, việc cắt video không mang lại bao nhiêu, nhưng Diệp Nịnh rảnh rỗi nên coi như giết thời gian, bản thân cậu thấy không sao cả.
Cậu nghĩ Phó Dư Sí quá lo xa, nên khi nhận video call, chỉ đặt máy hướng trần nhà lấy lệ, vừa làm nũng vừa nói:
"Không mệt đâu, hôm nay mới bắt đầu cắt được một tiếng."
Bình thường cậu toàn ba tiếng mới nghỉ.
"Bảo bối, nhìn màn hình lâu không tốt cho mắt." Phó Dư Sí nhíu mày: "Em đang cắt cho ai? Có gấp thế sao?"
"Đừng nhận đơn của hắn nữa, ta trả gấp ba lần."
"......"
Diệp Nịnh nhìn đoạn video quen thuộc trên màn hình, trong lòng hơi chột dạ:
"Thật ra... là cắt cho anh."
Ngập ngừng một chút, cậu bổ sung: "Chuẩn xác hơn thì... là cho cả hai chúng ta."
Phó Dư Sí ngẩn ra: "A?"
Diệp Nịnh buông chuột, cầm điện thoại lên, gương mặt tinh xảo nở nụ cười ranh mãnh:
"Nói cho anh một bí mật."
Cậu ghé sát camera, nhỏ giọng:
"Em chính là Lá Con."
Phó Dư Sí lập tức ngồi thẳng dậy: "Thật sao??"
"Đúng vậy ~"
"Nhưng Lá Con chẳng phải fans của anh à?"
Anh vẫn thấy kinh ngạc. Người đó từ rất sớm đã gửi cho anh vô số video, chất lượng cực cao, sản lượng lại đều đặn, hơn nữa chưa bao giờ đòi tiền.
Theo lời Tôn Hạ thì "Lá Con" nhất định là fan lâu năm, siêu trung thành.
Trên màn hình, thiếu niên Omega mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
"Em không tính là fans của anh sao?"
Phó Dư Sí nhớ lại, khi họ còn chưa quen, Diệp Nịnh đã từng theo dõi phòng livestream của anh. Khi đó vì hai người có vài tương tác mập mờ mà khiến khán giả bàn tán xôn xao.
Chẳng lẽ từ lúc ấy cậu đã bị mình hấp dẫn rồi?
Nghĩ tới đây, lòng anh rạo rực như nở hoa, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
"Bảo bối, hôn một cái." Anh ghé sát màn hình, hận không thể lập tức bay về bên cậu.
Diệp Nịnh cũng hôn "ảo" một cái, rồi vội vàng ngượng ngùng rụt lại:
"Được rồi, mau làm việc đi, sao cứ mãi lười nhác thế."
Phó Dư Sí lập tức thả lời ngọt ngào:
"Yêu em muốn chết, bảo bối à, em thật sự quá tuyệt, anh yêu em vô cùng. Hận không thể ngay bây giờ ôm em ngủ luôn."
"......"
Diệp Nịnh đỏ bừng mặt, vội cúp trò chuyện.
Nghe thêm nữa, cậu sợ anh sẽ nói ra thứ gì càng không hợp mắt trẻ nhỏ mất thôi.
Buổi tối hôm đó, hai người ra ngoài ăn cơm.
Phó Dư Sí vừa về nhà thay quần áo, tâm tình phấn chấn, liền kéo Diệp Nịnh đi ngay.
Ăn xong, họ lại tay trong tay tản bộ trong chợ đêm.
Sau nhiều ngày chỉ ở nhà, thi thoảng ra ngoài đổi gió cũng là một trải nghiệm thú vị.
Trời đã trở lạnh, nhưng chợ đêm vẫn náo nhiệt người đến kẻ đi.
Đủ loại món ăn vặt bày bán khiến người ta hoa mắt.
Thực ra Diệp Nịnh đã ăn no, nhưng thấy nhiều món chưa từng thử, cậu vẫn bị hấp dẫn không rời mắt.
"Em muốn ăn cái kia." Omega kéo tay Phó Dư Sí, nói: "Chúng ta mua nha?"
Phó Dư Sí nhìn theo ánh mắt cậu: "Mua."
Nếu cần, anh sẵn sàng mua cả quán cho cậu.
Quán nhỏ đó khách khá đông, bàn ghế đều kín chỗ.
Thế là Diệp Nịnh ôm đồ ăn, cùng Phó Dư Sí đi thêm một đoạn, tới chỗ vắng người hơn.
Nghe mùi thơm bốc lên, cậu thèm đến không chịu nổi. Ngó quanh thấy chẳng ai để ý, Diệp Nịnh mới yên tâm kéo khẩu trang xuống, nhanh chóng cắn một miếng.
Quả nhiên vừa thơm vừa ngon.
Cậu thỏa mãn híp mắt.
Phó Dư Sí thì cúi nhìn tiểu Omega, ánh mắt chan chứa dịu dàng, tiện tay lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cậu.
Diệp Nịnh cũng không quên anh, đưa miếng tiếp theo sang tận miệng Phó Dư Sí.