Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 58

Gặp một cái là ăn ngay không chần chừ, sau đó đôi mắt sáng rực nhìn hắn:

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon chứ, bảo bối đích thân đưa đến, sao mà không ngon được?"

Hai người cứ thế, ngươi một miếng ta một miếng, ăn xong sạch sẽ cả phần.

Thời gian trôi chậm, về đến nhà thì chắc chắn không kịp phát sóng, thế là hai người lại đương nhiên cho chim bồ câu ăn thêm một ngày.

Vừa đăng động thái lên, lập tức nhận về một đống bình luận, bên dưới toàn là tiếng than thở.

【 lại bồ câu! Lại bồ câu rồi! 】
【 còn cách nào khác đâu, mãnh liệt một cái đại lão bản còn chịu stream với chúng ta đã là thỏa mãn lắm rồi ô ô ô, chỉ sợ có ngày hắn chạy luôn 】
【 hai người lại ra ngoài hẹn hò hả? Bên ngoài cũng stream đi, ai mà không thích coi 】
【 giờ mỗi ngày chỉ mong hai người lên sóng, thế mà lại cho chúng ta leo cây! 】
【 ta ném, hai người có phải ở chợ đêm xx không? Bạn tui hình như thấy rồi 】
【 thật thật! Chính là chợ đêm xx!! Ta không dám tới nhận, lén chụp được tấm ảnh từ phía sau 】
【 đang ăn gì thế? Nịnh Bảo uy cho mãnh liệt ăn, tiểu tử này phúc khí cũng thật tốt 】
【 ngọt muốn xỉu, ngọt muốn xỉu, chanh sí phải bị khóa lại cả đời, cứ ân ân ái ái thế này! 】

......

Mỗi ngày trôi qua cùng nhau đều rất phong phú.

Chớp mắt đã đến cuối tháng 12.

Phó Dư Sí mở lời muốn dẫn Diệp Nịnh về chủ trạch gặp gia đình.

Cha mẹ hắn quanh năm ở nước ngoài, nghe tin đứa con bao năm độc thân, lại còn chưa từng hứng thú với Omega hay Beta, nay thế mà tìm được bạn đời - thì tất nhiên phải về để xem mặt một cái.

Huống chi, tiểu tử Phó Dư Sí này còn chủ động nhắc đến chuyện kết hôn.

Nghe Phó Dư Sí nói với mình chuyện này, trong lòng Diệp Nịnh vẫn thấy căng thẳng.

Tuy hai người đã quen nhau lâu, tình cảm ổn định, đúng là đến lúc phải gặp trưởng bối.

Nhưng hắn vẫn không ngăn được lo lắng - cha mẹ Phó Dư Sí liệu có thích mình không? Dù sao bản thân hắn lẻ loi một mình, không có người thân nào cả, còn nhà họ thì lại là hào môn danh tiếng nhất thành phố S.

Nhìn ra hắn lo lắng, Phó Dư Sí liền không ngại phiền mà dỗ:

"Ba mẹ ta nhất định thích ngươi. Vừa thấy ảnh chụp của ngươi, liền cười đến không khép miệng được. Có được ngươi, coi như tám đời nhà ta tu luyện phúc khí rồi."

"Yên tâm, mẹ ta còn thường xuyên xem livestream của hai ta, chú ý đến ngươi đã lâu, còn là fan ruột của ngươi. Cách một thời gian lại gửi tin cho ta, không ngừng khen ngợi ngươi."

Hắn thậm chí mở lịch sử trò chuyện với Cố nữ sĩ cho Diệp Nịnh xem, hoàn toàn không hề nói dối. Từ lời trò chuyện kia, Diệp Nịnh cũng nhìn ra đối phương thật sự có thiện cảm với mình.

Trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn không ít, nhưng đến ngày gặp mặt thì vẫn không tránh được khẩn trương.

Hai người cùng chọn quà, đúng giờ đến nhà họ Phó.

Trước khi vào cửa, Phó Dư Sí nói cho Diệp Nịnh biết trong nhà hiện giờ có bốn người: ba mẹ, ca ca và chị dâu.

Mọi người đều cười nhiệt tình ra nghênh đón, đặc biệt là Cố nữ sĩ. Vừa thấy Diệp Nịnh, khóe miệng bà đã cong lên không kìm xuống được.

"Nịnh Nịnh đến rồi!" Cố nữ sĩ tự nhiên bỏ qua đứa con thứ hai của mình, thân thiết nói với Diệp Nịnh: "Mau vào nhà, sớm đã muốn gặp con rồi."

"Nịnh Nịnh thật là xinh, còn đẹp hơn ảnh chụp gấp vạn lần. Ôi chao, thằng tiểu tử Phó Dư Sí này đúng là đại vận."

Diệp Nịnh xấu hổ cười: "Cháu chào dì ạ."

Sau đó ngoan ngoãn chào từng người: "Cháu chào thúc thúc, chào các anh chị."

"Chào cháu."

Mẹ Phó Dư Sí là một Omega, dáng vẻ vẫn xinh đẹp mặn mà; ba và anh trai tính cách khá giống nhau, chững chạc ổn trọng, ít nói nhưng toát ra sự ôn hòa dễ gần; chị dâu Trần Diệu cũng là Omega, dịu dàng thanh nhã, dung mạo sáng sủa.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Diệp Nịnh liền cảm nhận được sự thiện ý thật lòng của bọn họ dành cho mình.

Trong lòng vừa bất ngờ vừa vui sướng, giống như được tiếp nhận trọn vẹn.

So với sự chào đón nhiệt tình dành cho Diệp Nịnh, Phó Dư Sí ở bên cạnh thì rõ ràng không được coi trọng mấy.

Nhìn mẹ mình hăng hái kéo Diệp Nịnh trò chuyện, hắn giọng u oán:

"Mẹ, con vừa mới về, sao người đã b·ắt cóc vợ con rồi?"

Cố nữ sĩ trừng mắt: "Ngày nào Nịnh Nịnh chẳng bị con bám lấy, chắc chắn là phiền. Mau tránh ra, đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện."

Diệp Nịnh ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà, không nói lời nào, chỉ chớp mắt với Phó Dư Sí.

Rõ ràng đã cùng Cố nữ sĩ tạo thành mặt trận thống nhất.

Phó Dư Sí: "......"

Đành phải chịu thua. Cũng chẳng phải thật sự giận dỗi, hắn biết điều mà lùi sang một bên.

Không khí trong nhà họ Phó vô cùng tốt, ở chung với họ, Diệp Nịnh không hề thấy gượng gạo hay xa cách.

Thực ra hắn cũng hiểu, có thể nuôi dạy ra một người như Phó Dư Sí, thì gia đình tất nhiên cũng không tệ.

Ngày hôm ấy chính là 31 tháng 12. Ăn cơm xong, cả nhà ngồi lại xem chương trình tất niên, vừa xem vừa trò chuyện, hòa thuận náo nhiệt.

Thời gian nhanh chóng trôi về gần 0 giờ.

Phó Dư Sí gọi: "Chúng ta đi hưởng thụ thế giới của hai người đi."

Rồi kéo Diệp Nịnh lên tầng cao nhất.

Nơi đó được trang trí thành một vườn hoa giữa không trung, đẹp đến mức khó tin.

Có rất nhiều loài hoa mà Diệp Nịnh không biết tên, muôn màu rực rỡ, cùng nhau nở rộ, tỏa ra vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Diệp Nịnh đang kinh ngạc ngắm nhìn, bàn tay đang nắm bỗng bị kéo khẽ một cái.

Hắn quay đầu lại, thấy Phó Dư Sí hơi cúi xuống, trong mắt nhìn mình nóng bỏng đến cực điểm.

"Tiểu Nịnh, năm mới vui vẻ."

Theo tiếng nói của hắn rơi xuống, bầu trời đêm bỗng nhiên bùng nổ pháo hoa, trong tĩnh lặng liền nở rộ rực rỡ, từng vệt ánh sáng như rải xuống muôn ngàn tia sáng lấp lánh, tạo thành những đóa hoa huy hoàng, hòa cùng vườn hoa tươi dưới chân mà chiếu sáng lẫn nhau.

Lãng mạn đến cực điểm, chấn động lòng người.

Tim Diệp Nịnh không kìm được mà đập loạn, từng nhịp từng nhịp giống như pháo hoa nổ tung chói tai kia.

Hốc mắt hắn dâng lên chua xót, hồi lâu mới ngẩn ngơ đáp lại:

"Sí ca... năm mới vui vẻ."

Phó Dư Sí bất chợt cúi xuống, trán kề trán, sống mũi cao thẳng cũng chạm lên chóp mũi nhỏ nhắn của Diệp Nịnh. Nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ hoe, y khẽ giọng dỗ dành:

"Ngày tốt đẹp như thế này, bảo bối sao còn khóc?"

"Em chỉ là..." Diệp Nịnh chớp mắt, giọng run run, "thật sự rất vui."

Nghĩ đến điều gì đó, hắn kéo nhẹ ống tay áo Phó Dư Sí:

"Chúng ta... cùng nhau ước nguyện năm mới đi?"

Hai người ngẩng đầu nhìn pháo hoa, ánh sáng lộng lẫy in hằn trong đáy mắt.

Trong yên lặng, Diệp Nịnh liếc nhìn sang, còn chưa kịp nói thì Phó Dư Sí đã mở miệng trước, giọng vô cùng chân thành:

"Nguyện vọng của anh là Tiểu Nịnh cả đời khỏe mạnh bình an, hạnh phúc vui vẻ, và -- sớm ngày cùng anh kết hôn."

Ánh mắt y nghiêm túc đến cực điểm.

Trái tim Diệp Nịnh vốn dần bình ổn lại bất giác đập dồn dập, mặt đỏ lên.

"... Kết." - Cậu thì thầm.

Thấy Phó Dư Sí còn chưa kịp phản ứng, Diệp Nịnh lại lặp lại, giọng rõ ràng hơn:

"Chúng ta kết hôn đi."

Cho dù tiếng pháo hoa vang dội che lấp, Phó Dư Sí vẫn nghe rõ rành rọt.

Niềm vui và hưng phấn trong ngực dâng tràn, nghìn vạn lời nói cuối cùng chỉ hóa thành một hành động.

Phó Dư Sí cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên môi Diệp Nịnh - vừa bá đạo, vừa triền miên, chứa đựng tình yêu gần như muốn hóa thành thực thể.

Trong khung cảnh pháo hoa rực rỡ và vườn hoa tươi rực rỡ, dưới bầu trời đêm, hai bóng hình quấn chặt lấy nhau, kiều diễm mà lưu luyến.

Bọn họ đã cùng nhau bước qua thời khắc cuối cùng của năm cũ, tiến vào một năm mới.

Về sau, cũng nhất định sẽ nắm tay, đi qua hết năm này đến năm khác.

 

Bình Luận (0)
Comment