Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 10

Trần Sâm bị thương nói nhẹ không nhẹ, nói có nặng hay không, thì bác sĩ nói lưng hắn bị đả thương nếu như không xử lý tốt khả năng sẽ có di chứng về sau, Trần Sâm đã bị cưỡng chế ở hơn nửa tháng trong bệnh viện. Tạ Tề cũng không tính bạc đãi bọn hắn, đồ ăn đều là gọi bên ngoài, không có cho bọn họ ăn thức ăn ở bệnh viện; Phòng bệnh cũng là phòng một người, cách một đoạn thời gian sẽ có người tới quét dọn, có thể nói so với ở nhà hắn còn thoải mái hơn– chính là hắn chính là không cách nào quen được ở bệnh viện, bệnh viện làm hắn nhớ tới một ít chuyện chán ghét. Nhiều lần ngủ đến nửa đêm liền gặp ác mộng, đôi mắt mở ra, liền đứng ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, hắn và đại ca đứng song song, nhìn đèn phòng giải phẫu tắt, sau đó thi thể bố mẹ được đẩy ra — hắn muốn mắng — mắng trời mắng những kẻ hại chết bố mẹ của hắn — chỉ là hắn âm thanh gì cũng không phát ra được. Đại ca của hắn vỗ hắn nói: A Sâm, đừng sợ, còn có đại ca đây. Trần Sâm ngẩng đầu, đứng ở bên cạnh không phải là đại ca, chỉ là một hình người như than cốc, hai lỗ đen thủng trên mặt than cốc nhìn hắn, khủng bố nói không nên lời. “A —- a —-”

Trần Sâm không biết là sợ hay là phẫn nộ, không thể ức chế rống to lên, giường bệnh bị hắn dùng tay đập bang bang rung động. Một cổ tình cảm ấm áp tới gần nam nhân trong ác mộng, nam nhân cảm giác chăn bị xốc lên, lại đắp lại, ai đó nhẹ nhàng đè tay hắn xuống giường, dường như trấn an một lần vuốt khắp cánh tay của hắn. “Sâm, không có việc gì …Sâm…”

Xúc giác ấm áp nhẵn nhụi theo gương mặt truyền đến,theo lông mi, mí mắt, chóp mũi, môi, cuối cùng dừng ở động mạch chủ trên cổ nam nhân cổ. Trần Sâm trên cổ như bị sâu ngão cắn ngứa cùng quấy rầy chậm rãi thanh tỉnh, thoáng cái theo trong ác mộng đi ra, làm hắn còn có chút hoảng hốt không biết đến tột cùng bây giờ là nằm mơ hay là sự thật. Giống như… Vừa rồi là ác mộng? Trần Sâm chớp mắt vài cái mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hồi tưởng chính mình vừa rồi gặp ác mộng tay chân cũng lạnh băng. “Sâm… Sâm…?”

Một cái bóng xuất hiện ở phía trên Trần Sâm, chặn ánh sáng từ ngọn đèn ở bên ngoài cửa ra vào, Trần Sâm híp mắt mới nhìn rõ là Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch?”

Trần Sâm có điểm phát mộng,”

Ngươi đến giường của ta làm gì vậy?”

“Không cần phải đập giường… Sẽ đau…”

Tiểu Bạch đè xuống, dúi đầu vào cần cổ Trần Sâm thì thào nói. “Đập giường?”

Trần Sâm nhớ không được chuyện vừa nằm mơ, nghe Tiểu Bạch nói như vậy mới có chút nhớ lại, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì,”

A cái kia a… Ta gặp ác mộng, không có việc gì… Ngươi trước tiên đứng dậy.”

Tiểu Bạch ôm hắn, không có phản ứng. “Uy – Tiểu Bạch –?”

Trần Sâm lại gọi một tiếng, vẫn là không có phản ứng. “…”

Không phải ngủ rồi a? Không đến một phút đồng hồ! Trần Sâm động thủ đẩy y, Tiểu Bạch chỉ là thì thào đáp lại một tiếng ‘Vây hãm’ rồi không phản ứng. Tiểu tử này không phải định một buổi tối đều như vậy ngủ đi? Mặt Trần Sâm thoáng cái đen lại– hai đại nam nhân chen chúc mỗi lần như vậy, sáng mai cũng bị y tá kiểm tra phòng thấy được tính chuyện gì a! “Ngươi bỏ ra sẽ không nóng a?”

Trần Sâm bất đắc dĩ nói, nhưng Tiểu Bạch chút nào không có phản ứng, Trần Sâm chỉ phải giận tái mặt rống lại:”

Trở lại giường của ngươi! Ngươi bỏ ra! Ta ngủ không được.”

Tiểu Bạch rốt cục ngẩng đầu, trong bóng tối chỉ thấy hai con mắt thủy nhuận thủy nhuận, ủy khuất trừng thẳng Trần Sâm, chớp cũng không chớp một cái. Trần Sâm hung ác trừng lại. Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, đôi mắt nhìn càng nhiều hơi nước. Trần Sâm dứt khoát không nhìn tới y, vốn muốn xoay người, thân thể lại bị Tiểu Bạch đè lại hơn phân nửa không thể động đậy. “Ngươi…”

Trần Sâm bị hạ bại trận đến bực bội nói: “Ngươi đừng đè ta, lưng ta sẽ đau nhức.”

Tiểu Bạch lúc này phản ứng ngược lại rất nhanh, y xê dịch ra bên ngoài, nghiêng thân đem Trần Sâm xem như gối ôm ôm lấy, sau đó hô thoải mái liền nhắm mắt lại ngủ ngon. Nhìn bộ dáng đương nhiên của y, Trần Sâm muốn phát tác cũng phát tác không được. Nghĩ chờ trời sáng sau đó giáo huấn Tiểu Bạch, Trần Sâm rốt cục chậm rãi thiếp đi. Nhưng Trần Sâm rõ ràng xem thường nghị lực của Tiểu Bạch. Ban ngày giáo huấn y vô số lần, nếu không phải một tay bị gãy xương còn bó bột, Trần Sâm liền trực tiếp dụng quyền lên đầu mà giáo dục y. Mỗi lần như vậy Tiểu Bạch đều lộ ra vẻ mặt cười ngu ngốc mãnh liệt gật đầu, trời vừa tối làm như thế nào vẫn là bò giường. (đẹp trai k bằng chai mặt là đây = =~) Y tá từ ánh mắt kinh ngạc khi phát hiện lúc đầu đến bây giờ lại biến thành ‘Tôi hiểu hai người’, mục quang tràn ngập quan ái nhìn quét trước sau bọn hắn, để lại Trần Sâm để cùng Tiểu Bạch nói nhảm cái gì. Tạ Tề ngẫu nhiên đến bệnh viện, đều là đem một mình Tiểu Bạch đi nói chuyện, mỗi lần cũng không vượt qua hai giờ đã để y trở lại. Hắn mang Tiểu Bạch đi làm gì? (vì đây là suy nghĩ của anh Sâm nên tớ thay Tạ Tề = hắn thay vì là anh như trước) Trần Sâm không khống chế được nghĩ đến chiều hướng không tốt– Tiểu Bạch tuy cũng coi như cao lớn, có thể da mềm mịn …Khó nói những khẩu vị của ông chủ lớn là cái này… Nghĩ như vậy Trần Sâm lại càng hận Tạ Tề, mỗi lần vừa nhìn thấy anh ta liền hung dữ trừng mắt, hận không thể từ trên giường nhảy đến đem Tạ Tề đánh đến mẹ anh ta cũng không nhận ra. Tạ Tề cũng ủy khuất a, anh đâu dễ dàng gì, vừa phải xử lý công việc ở công ty của mình vừa phải vụng trộm giúp Đỗ Viễn liên lạc người Đỗ gia, đến bệnh viện còn bị Trần Sâm dùng mục quang kẻ thù giết cha bắn phá, ngày hôm đó người còn để cho chết qua hay không!? (Tề ca hảo tội nghiệp a -_-) Vừa nghe bác sĩ nói Trần Sâm thương thế tốt lên không sai biệt lắm, Tạ Tề liền tranh thủ thời gian an bài hắn xuất viện, đem bọn họ trở lại gian phòng Trần Sâm thuê sau đó liền tiêu sái vung có na kéo (??),ước gì không bao giờ … phải gặp bọn họ nữa. Trần Sâm xem Tạ Tề mang bộ dáng bị lửa thiêu mông có điểm buồn bực, bất quá rất nhanh thì thoải mái — họ Tạ đã sớm nên cút đi rất xa, mỗi lần nhìn thấy Tạ Tề đều không chuyện tốt! “Đi thôi.”

Trần Sâm nhấc túi hành lý trên mặt đất, phối hợp lên bậc thang, Tiểu Bạch còn đang nhìn quanh bốn phía tranh thủ thời gian đuổi kịp. “Ngươi không phải đã quên nơi này là chỗ nào a?”

Nhìn y mang bộ dáng này, Trần Sâm có chút ít hoài nghi hỏi. Tiểu Bạch lắc đầu, cười vui vẻ đến lộ cả răng:”

Về nhà, chúng ta về nhà.”

Trần Sâm dừng một chút, mới lên tiếng:”

Ân, về nhà…”

Trong lúc đó, Trần Sâm cảm giác căn phòng hơn mười thước vuông của mình trở nên thân thiết, cước bộ lên lầu cũng mau vài phần. Lầu ba 501, Trần Sâm nhìn nhìn biển số nhà mới móc chìa khóa ra mở cửa, ai ngờ chìa khóa vừa mới cắm vào ổ, cửa rắc rắc hai tiếng mở ra, người mở cửa từ bên trong cùng Trần Sâm đối mặt. Hai người đều là sững sờ, nhưng lập tức, người nọ liền hưng phấn kêu to mở cửa đánh tới.
Bình Luận (0)
Comment