Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 11

Lão đại! Hai người rốt cục đã trở lại!”

Trương Nam ôm lấy Trần Sâm, ở trên mặt hắn hôn bành bạch vang dội hai cái, sau đó buông Trần Sâm ra liền hướng qua Tiểu Bạch, Tiểu Bạch sợ đến liền ôm lấy Trần Sâm. “Ngươi làm cái điên khùng gì a!”

Trần Sâm lảo đảo vài bước, vừa đứng ổn liền hướng trên đầu Trương Nam hung hăng tát một cái. Đầu Trương Nam kim cương bất hoại một chút việc cũng không có, vẫn là nhìn chằm chằm không ngừng vào hai người, bộ dáng vừa như cười vừa như khóc. “Hai người đi đâu — ai — đi vào nói sau đi vào nói sau.”

Trương Nam xoa xoa khóe mắt, vội vàng kéo cửa mời vào, ngược lại khiến cho gã như mới là chủ nhân cái nhà này. Đạp mạnh vào nhà, Trần Sâm thấy cảnh tượng trong phòng lại càng hoảng sợ — tất cả vật dụng đều phủ vải trắng, trên mặt đất hai cái thùng giấy to chứa một ít thượng vàng hạ cám đèn pin bát cơm gì đó, nguyên lai phóng điện nhìn nơi cao hơn xem xét, lại bày ra ảnh chụp trắng đen cùng hai nén hương! Nhãn tình nhất mị, khá lắm, nam nhân mặt chết như người ta thiếu nợ mình tám trăm vạn trên tấm ảnh không phải chính là hắn!? Thấy Trần Sâm chằm chằm vào ảnh chụp bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, Trương Nam hắc hắc cười gượng hai tiếng, nhanh tiến lên đem ảnh chụp đặt ở trên bàn, ném hai nén hương vào thùng rác,vừa quay đầu lại, chứng kiến Trần Sâm nghiêm mặt trừng gã, gã mới ấp úng giải thích:”

Cái kia… Ha…”

“Tiểu tử ngươi như vậy liền nghĩ lão tử chết?”

Trần Sâm nghiến răng nghiến lợi. Trương Nam một miệng suy sụp, vừa một bộ dáng muốn khóc:”

Em đây không nghe Hoàng Lợi Tân Quy nhi tử nói? Anh cùng Tiểu Bạch mất tích một cái nhiều ngày, các huynh đệ cũng không biết hai người đi đâu. Em đi tìm Hoàng Lợi Tân, lão nói anh chết, em như thế nào tin? Nhưng lại qua lâu như vậy anh vẫn không có tin tức… Em sẽ cho rằng…”

Nói xong khóe mắt lại đỏ. Trần Sâm miết miết miệng, bàn tay to che ở trên đầu Trương Nam vuốt vuốt, tức giận nói:”

Diêm vương gia muốn thu cũng thu hồn hoàng cháu, cha ngươi ta một công dân thủ pháp không có dễ dàng chết như vậy.”

Một tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng Trần Sâm, Trần Sâm quay đầu lại chỉ thấy Tiểu Bạch, nghĩ là mình nghe lầm không để ý nhiều. “Những vải trắng này nhanh đem đi, thực mẹ nó điềm xấu.”

Trần Sâm đô đô la hét, làm gương cho binh sĩ kéo vải trắng phủ ở sô pha ra,giơ lên một tầng bụi bậm hơi mỏng, sặc đến ba người thẳng đánh hắt xì. “Sâm ca anh nhẹ tay chút a, bụi bậm này cũng có thể sặc chết người!”

Trương Nam tả oán nói. “Mới hơn một tháng liền nhiều bụi như vậy,”

Trần Sâm liên tục phất tay đuổi bụi bặm đi “Đợi lát nữa gọi điện thoại cho bọn Cường Tử chạy tới hỗ trợ, cũng đã lâu không gặp bọn nó.”

“…”

Trương Nam há to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì lại không dám nói. Trần Sâm thoáng cái nhìn ra sắc mặt gã không đúng, hỏi:”

Có chuyện nói thẳng, vẻ mặt táo bón làm gì vậy?”

“Cường Tử… Bọn họ có thể sẽ không đến đây.”

Trương Nam cân nhắc một chút tìm từ, mới cẩn thận nói. “…”

Trần Sâm ngừng động tác trong tay, chờ Trương Nam nói tiếp. “Anh sau khi mất tích huynh đệ không có người chiếu ứng, Lôi Cóc tiếp quản vị trí của anh sau cả chúng ta liền có cơ hội. Về sau hoàng cháu không biết nổi điên chuyện gì đem anh em đều đuổi đi. Các huynh đệ liền đoán anh đắc tội hoàng cháu… Có một số huynh đệ nói anh không để ý chỗ tốt cho mọi người, chỉ lo chính mình hưởng phúc. Em cùng với bọn họ cãi một trận, cãi qua cãi lại… Liền đều giải tán….”

Trương Nam nhớ tới ngày xưa cùng huynh đệ một chỗ uống rượu nổi điên, trong nội tâm lại khổ sở. Trần Sâm dừng một chút, bĩu môi cười cười:”

Đi theo lưu manh như ta đến chết đều không ra cái trò gì, còn không bằng chính bọn nó đi xông xáo, rất tốt.”

Trương Nam bất đắc dĩ cười cười, gã biết Trần Sâm sẽ nói như vậy — bình thường đánh chửi huynh đệ nhiều nhất đúng là Sâm ca, nhưng quan tâm huynh đệ nhất cũng là Sâm ca. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Trần Sâm một tên côn đồ lại có thể có nhiều người cùng hắn như vậy. “Đừng nói những lời ủ rũ này, lão tử thật vất vả xuất viện, nhanh thu thập xong buổi tối ăn mừng một chút.”

Trần Sâm nói liền đến động thủ. Tiểu Bạch tranh thủ thời gian theo sau hỗ trợ, lại bị Trần sâm phất tay đuổi sang một bên. “Xuất viện?”

Trương Nam trừng lớn mắt “Sâm ca anh bị thương a?! Là tên nào làm!?”

“Sau này sẽ nói cho ngươi, trước giúp ta thu thập phòng ở. Loạn thất bát tao buổi tối còn muốn lão tử ở chỗ này!”

Trần Sâm cũng không quay đầu lại ứng một câu, Trương Nam phải chịu đựng một đống dấu chấm hỏi chạy tới hỗ trợ. Căn phòng này không lớn, nhưng thứ gì đó lại rất nhiều –đương nhiên phần lớn chỉ dùng để rác rưởi. Hai người bề bộn dọn dẹp, thật vất vả đem bụi bậm trong phòng giảm bớt đến mức người có thể ở lại, sau đó lấy ba cái túi to gom rác rưởi ở cửa nhét vào, thoáng cái làm cho căn phòng thoạt nhìn lớn hơn rất nhiều. Trương Nam thấy hai người đều mệt mỏi, liền dứt khoát gọi điện thoại, bảo vợ mang theo con trai tới làm cơm tối, chính mình xuống lầu lần nữa mua hai két bia, chúc mừng Trần Sâm còn sống. Vợ Trương Nam dáng người nhỏ bé, nhìn bên ngoài nhã nhặn, tính tình lại phóng khoáng vô cùng, mới vừa vào cửa thấy Tiểu Bạch ngồi dưới đất xem TV liền yêu mến cực kỳ, không phân trần đem y kéo vào phòng bếp, nói là nhìn người dễ xem nấu cơm cũng vui hơn. Trương Nam trong nội tâm chuông kêu to, lập tức đuổi kịp, lại bị vợ mình ngại chỗ nhỏ đuổi ra. U oán trở lại phòng khách, thấy con trai mới 3 tuổi của mình đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, Trương Nam khuôn mặt đau khổ hướng qua:”

Tiểu Hạo… mẹ con không cần cha con a~~~~”

Tiểu Hạo đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm chưa đủ răng, sau đó bàn chân bé xíu bước thẳng đến sô pha. Cái bổ nhào của Trương Nam vô ích, vừa quay đầu lại, thấy con mình đang cố gắng bò lên trên bụng Trần Sâm ngủ ở ghế sa lon. Trương Nam ai oán … Cái này rốt cuộc là vợ ai!? Cái này rốt cuộc con ai a!? Đem người là chồng là cha như gã để ở dưới đất a!? Mặt lộ vẻ hung quang chậm rãi đi qua, Trương Nam dữ tợn cười gọi:”

Tiểu Hạo ~~ đến chỗ ba ba ~~ ba ba mang con lấy lòng ăn đi ~~~”

Bé không đếm xỉa gã,tiếp tục bò, ba, ba, rốt cục bò lên trên bụng Trần Sâm, mặt hướng như hình chữ đại -hình người nằm dang tay chân ra, sau đó dựa vào cơ bụng cứng rắn của Trần Sâm, nhắm mắt ngủ. Trương Nam khóe miệng kéo ra, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên cái mông nhỏ thịt thịt của đứa con, không chút do dự giơ bàn tay to lên, trong miệng mặc niệm ‘Cũng dám bỏ cha qua một bên, xem cha phật sơn vô ảnh thủ ——’. “Trương Nam!! Anh lại khi dễ con!?”

Vợ gã cầm theo dao đứng ở cửa phòng bếp. Sức lực trong nháy mắt bị phá, Trương Nam gượng cười thu tay lại:”

Aha… Anh cùng con chơi đùa.. Em chậm rãi nấu… Có cần anh hỗ trợ hay không?”

Vì vậy, Trương Nam bị điều vào phòng bếp, Tiểu Bạch được phóng thích đi ra. Tiểu Bạch nhảy về sô pha phía trước, nụ cười đang sáng lạn nhìn thấy sinh vật trên bụng Trần Sâm nháy mắt liền biến mất. Tiểu Bạch bất mãn nắm tiểu nhục đoàn lên, không chút khách khí ném xuống mặt đất, sau đó mình ngồi ở trên mặt đất, người ghé vào trên bụng Trần Sâm thay thế tiểu nhục đoàn. Tiểu nhục đoàn trên mặt đất lăn hai vòng, mơ mơ màng màng vẫn không có tỉnh lại, thẳng đến khi bàn tay nhỏ bé bắt sờ, phát hiện cảm xúc dưới tay không đúng, mới mở mắt, lại phát hiện bảo tọa của mình đã bị người khác chiếm lĩnh, lập tức miệng mếu xệch, lên tiếng khóc lớn. Tiếng khóc kinh thiên địa, quỷ thần khiếp sợ tới mức cha mẹ bé tranh thủ thời gian chạy ra. Tiếp theo ngay cả Trần Sâm đang ngủ cũng tỉnh lại. “Nặng …”

Sức nặng trên bụng làm hắn có điểm không thở nổi, Trần Sâm nhìn xuống xem xét. Khá lắm, Tiểu Bạch nửa người không sai biệt lắm đều đặt ở trên bụng mình, khó trách không thở được! “Đứng dậy đứng dậy! Nặng chết!”

Trần Sâm tức giận kéo Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngẩng đầu ủy khuất nhìn hắn, thân thủ vừa kéo vừa dứt khoát ôm lấy eo của hắn không tha. Tiểu Hạo không vui, một bên khóc một bên nhoài qua, tay chân thịt thịt dùng sức bò lên ghế sa lon. Vừa bò lên trên đùi Trần Sâm đã bị Tiểu Bạch nắm lên ném xuống. Lại bò, lại vứt nữa; Tiếp tục bò, tiếp tục vứt… Trương Nam trợn mắt há hốc mồm, thế này là tình huống gì? Ngược lại mẹ bé, Hiểu Hi kịp phản ứng, che miệng cười nói:”

Ai nha Tiểu Bạch ăn dấm chua tiểu Hạo~~”

Trần Sâm khóe miệng kéo ra, đứng dậy kéo Tiểu Bạch đang ôm thật chặt tay của hắn ra, trách cứ nói:”

Bao nhiêu người ở đây. Ngươi cùng tiểu hài tử phân cao thấp ngươi không biết xấu hổ sao?”

Tiểu Bạch cong miệng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Trần Sâm ôm lấy tiểu Hạo, đem bé giơ lên cao cao sau đó khí lực thoả đáng đẩy ra, lại kéo trở về, đẩy ra lại kéo trở về, nguyên tiểu Hạo còn nước mắt lưng tròng thoáng cái cười khanh khách không ngừng. Cái cười này ở trong tai Tiểu Bạch hết sức chán ghét — vì vậy y quyết đoán nhoài qua — ôm lấy đùi Trần Sâm, đáng thương hô:”

Ta cũng muốn ôm một cái –”

…… Trương Nam hối hận chính mình có đôi mắt sáng, hình ảnh trước mắt rõ ràng rành mạch như vậy, đả thương mắt gã– một nam nhân cao hơn một mét tám ôm đùi một nam nhân khác cũng cao hơn một mét tám làm nũng…. A mắt của gã muốn mù!! Trần Sâm nhìn đứa trẻ nhỏ trên tay, lại cúi đầu nhìn đứa trẻ lớn ở bên chân, cả hai đều chớp đôi mắt long lanh nước theo dõi hắn, làm hắn dở khóc dở cười. Hiểu Hi vội đi lên đem tiểu Hạo ôm lấy, Trần Sâm rồi mới từ xấu hổ trong thoát ra, cũng kéo Tiểu Bạch đến một bên dạy dỗ. Tiểu Hạo ở trong ngực mẹ tốt xấu không có khóc, nhưng mắt to vẫn không ngừng hướng Trần Sâm bên kia, bàn tay nhỏ bé thịt thịt cũng hướng Trần Sâm bổ nhào về phía trước, rõ ràng vẫn còn muốn tìm Trần Sâm chơi. “Anh đi xào rau, nguyên liệu đều cắt xong rồi.”

Hiểu Hi ngồi xuống tìm đồ ăn vặt cho tiểu Hạo,thuận miệng phân phó. “A? Lại anh xào?”

Trương Nam bất mãn kháng nghị. ”

Bằng không anh tới trông tiểu Hạo?”

Hiểu Hi giương mắt nhìn gã. Mặt Trương Nam lập tức suy sụp, nhận mệnh lệnh tiến vào phòng bếp, làm gã thật giống một ông chồng tốt đi. Theo giáo dục đạo đức toàn cấp tiểu học, Tiểu Bạch không thể đánh tiểu Hạo, tiểu Hạo so với y nhỏ hơn, phải làm hộ tiểu Hạo, tiểu Hạo là em, y phải chiếu cố tiểu Hạo các loại sau, Trần Sâm cuối cùng tổng kết một câu:”

Tóm lại ngươi không thể cùng tiểu Hạo tranh đoạt gì đó.”

Tiểu Bạch không có nghe Trần Sâm nói, ánh mắt đã sớm lướt qua tiểu Hạo ở đằng sau giao chiến. Thấy tiểu đông tây muốn tới đây, lại bị mẹ bé ôm lấy không qua được, Tiểu Bạch đắc ý liếc mắt nhìn bé, chỉ kém không có cười to ra. Trần Sâm run rẩy khóe miệng, không chút khách khí đánh trên đầu y một cái:”

Có nghe thấy không!?”

Tiểu Bạch ôm đầu, bị dọa liên tục gật đầu, bộ dạng đáng yêu như vậy làm cho Hiểu Hi ở một bên cũng nhịn không được cười to. Cơm tối rất nhanh liền ăn xong, Hiểu Hi mang theo con trở về nhà, Tiểu Bạch sớm bị đẩy đi tắm rửa, chỉ chừa Trương Nam cùng Trần Sâm hai huynh đệ uống rượu cho tới nửa đêm. Chờ hai người trò chuyện xong trời cũng đã nhanh sáng, Trương Nam nói một tiếng đi ngủ sau đó liền hướng sô pha nằm ngay đơ, Trần Sâm đứng xoa mí mắt trở về phòng. Mở đèn, thấy Tiểu Bạch không chút nào tự giác ôm gối ở trên giường mình ngủ. Trần Sâm cúi đầu nhìn, chăn nệm chỉnh tề nằm dưới đất. Hết chỗ nói rồi. (= =!) Xem ra chính mình đúng là đối với tiểu tử này tốt quá, y càng ngày càng làm càn a? Trần Sâm hùng hổ đi lại, vươn tay vừa muốn đem y ném xuống chăn đệm nằm dưới đất — bàn tay đến Tiểu Bạch, nhưng chỉ là thay y kéo lại chăn. Thở dài, Trần Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, ngoan ngoãn tắt đèn, chui vào chăn đệm nằm dưới đất.
Bình Luận (0)
Comment