Bí Mật Của Cha

Chương 16

Công ty là một nguy cơ. Để cho Moktar el-Fassaoui tiếp xúc với hãng của tôi. Bởi vì hắn cần phải biết những điều tối thiểu về tôi. Nếu như hắn biết rằng tôi là cha của một nạn nhân trong một vụ khủng bố do các phần tử đạo Hồi gây ra, kế hoạch của tôi sẽ sụp đổ.

Hắn sẽ sớm hiểu ra thái độ quan tâm của tôi đối với các vấn đề về hình ảnh của hắn và nhận thấy trong đó trò qua mặt của tôi. Vậy nên, hôm nay, tôi phải tự mình đề cập đến chủ đề này, đánh lạc hướng hoàn toàn sự chú ý của hắn đối với Sullivan và Cộng sự. Tôi cho rằng mình sẽ tránh được. Không phải tốt lắm nhưng đáng tin và tạm giống thật.

Hắn ta ngồi đường bệ sau bàn làm việc. Tôi tới để báo cáo về những kết quả đầu tiên và hắn tỏ ra khá hài lòng.

Tôi chìa hóa đơn của mình ra. Hắn xem xét một lúc, rồi ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên.

- Tôi tưởng anh làm việc cho một hãng ở Paris. Sullivan và Cộng sự, anh đã nói với tôi như vậy.

- Đúng vậy.

- Thế thì, tại sao hóa đơn lại mang tên anh?

- Bởi vì ông là khách hàng đầu tiên của hãng mà tôi muốn thành lập.

Hắn ta thoáng để hiện lên một nụ cười.

- Anh qua mặt ông chủ của mình? Hắn ta hỏi, vẻ ngần ngại. Ông ta không biết việc chúng ta làm việc với nhau?

- Không, ông ta biết rằng tôi có đặt quan hệ với ông. Tôi nói với ông ta rằng ông là một khách hàng tiềm năng hấp dẫn, nhưng tôi cần thời gian để thuyết phục được ông.

- Ông ta tin ư? El-Fassaoui đùa với một nụ cười đồng lõa.

- Ông ta không có sự lựa chọn, tôi là người mang về nhiều phi vụ nhất cho ông ta. Và điều đó phù hợp với tư cách là một người hoạt động độc lập như tôi.

Tên thương gia quan sát tôi như thể hắn mới khám phá ra tôi lần đầu tiên.

- Tôi hơi… ngạc nhiên một chút đấy.

- Một chút. Ta cũng có thể coi đó là mánh của giới làm ăn.

- Tôi cứ tưởng anh là một người có đạo đức đấy.

Tôi nhún vai.

- Đạo đức ư? Nghề của tôi là tô vẽ cho sự thật, bóp méo nó, che đậy nó. Đó chẳng phải là thứ tôi đang dàn dựng cùng với ông sao?

Hắn ta cười, vẻ rộng lượng.

- Anh là loại người cho rằng tiền không lưu lại dấu vết về nguồn gốc của nó? Rằng bất cứ cách gì kiếm được tiền đều tốt?

Tôi tựa lưng vào ghế và trưng ra với hắn một khuôn mặt trơ trơ không chút xúc động.

- Tôi cho là vậy, đúng thế. Còn ông nghĩ thế nào? Tôi luồn lách với mọi mánh khóe trong cái nghề này đã đủ lâu để chứng kiến những khối tài sản được tạo ra một cách bất hợp pháp, những vụ sử dụng thông tin mật để thao túng thị trường chứng khoán, những vụ lợi dụng tài sản công, những vụ rửa tiền… Liệu tôi có ngu ngốc tới mức chịu ngồi yên mà xem như một khán giả đơn thuần, sung sướng vì số tiền lương thoải mái, với ngôi nhà có bể bơi, với chiếc BNW mới, với những chuyến nghỉ mát tới những hòn đảo thiên đường không? Có thể ông thấy tôi có vẻ kiêu ngạo, nhưng tôi ít nhất cũng thông minh bằng tất cả những gã giàu có mà tôi đã gặp. Thậm chí chắc chắn là khôn khéo hơn phần lớn trong số họ.

Hãy lấy ông chủ của tôi làm ví dụ: ông ta đủ ngu ngốc để không nhận thấy giá trị thực của tôi và cho rằng tôi còn bằng lòng với những gì ông ta ban phát cho tôi trong một thời gian dài nữa. Đáng lẽ ông ta có thể đề nghị tôi trở thành cộng sự của ông ta, nhưng ông ta đã không làm thế. Mặc kệ ông ta thôi. Tôi có đầy đủ khả năng và tất cả các mối quan hệ để thành công mà không cần ông ta. Tôi đã để dành tiền, thế nên với thù lao mà ông trả cho tôi, tôi sẽ có phương tiện để mở hãng riêng của mình với những điều kiện tốt nhất.

Cái nhìn sắc lẹm của El-Fassaoui không che giấu sự quan tâm đặc biệt của ông ta mà đột nhiên cố vấn mới về truyền thông của ông ta gợi ra.

- Tôi chắc chắn là anh sẽ làm được, hắn ta kết thúc bằng việc ném tôi vào trong điệu cười ha hả của hắn.

Hơn hết là tôi đã thắng vụ đặt cược này: đóng vai một kẻ mới phất đủ giống hắn để hắn coi tôi như cùng hội cùng thuyền với hắn. Tôi chắc chắn rằng, là một kẻ cơ hội thực sự, hắn thậm chí có thể sẽ đề xuất cùng mở công ty với tôi. Nhưng hắn cần một chút thời gian nữa, để đánh giá được toàn bộ về tôi.

Tuy nhiên, tôi đang ở vào tình thế nguy nan. Vì tôi sẽ có khả năng gặp rủi ro khi đặt cược vào gã này. Thực tế là cuộc sống vẫn thường cho tôi thấy khả năng đảo ngược mọi trò chơi phức tạp nhất của một chiến lược bằng cách đưa những yếu tố ngẫu nhiên vào những nơi mà tưởng như mọi thứ đều đã được tính toán, sắp xếp. Nhưng liệu có vì thế mà tôi có được sự lựa chọn không?

JEAN

Jean nghe thấy tiếng ồn ào từ những căn phòng khác trong căn hộ, rồi tiếng bước chân dồn dập. Bọn chúng gọi nhau, cãi lộn. Gã nhổm dậy ngồi trên giường, trong thế phòng vệ. Nỗi sợ hãi lại nỗi lên. Như thể lẩn trốn đâu đó sâu trong gã từ khi gã xem cuộn băng chiếu cảnh hành hình, nó thức dậy, nguyên vẹn, và còn kinh khủng hơn.

Cửa đột ngột mở ra và bọn người canh gác xuất hiện, cho thấy dấu hiệu của sự căng thẳng, gần như là sợ hãi. Theo bản năng, gã lùi sát vào tường và co mình lại. Không nhìn về phía gã, hai người đàn ông lôi những chiếc túi rác ra và bắt đầu bỏ vào đó các đồ vật có trong phòng. Bọn chúng nói với nhau bằng tiếng Ả Rập, cãi nhau và gào lên với nhau một cách hung hãn.

- Có chuyện gì thế? Jean hỏi.

- Mày, câm mồm! Akim gầm lên.

- Tình hình bất lợi cho bọn mày à?

- Mày ngậm mồm lại, hiểu chứ? Akim hét lên lần nữa và chĩa ngón trỏ đầy thù hận về phía con tin.

- Bọn mày bị cớm đuổi đến đít rồi, đúng không? Bọn mày để bị phát hiện rồi hả?

Gã hỏi những câu đó, không cố tình, với một nụ cười giễu cợt, để không tỏ ra quá ngoan ngoãn phục tùng những mệnh lệnh được đưa ra.

Akim phản ứng một cách hung bạo. Hắn rút súng lục từ thắt lưng ra, lại gần Jean và đặt nòng súng dưới cằm gã.

- Mày ngậm mồm lại, nếu không tao sẽ kết thúc chuyện này luôn, OK?

Mắt hắn lộ vẻ thù hằn và sợ hãi. Lagdar vội tiến đến giằng lấy vũ khí.

- Đừng có văng bậy nữa! Nào, bình tĩnh đi! Phải nhanh lên!

Hắn giải thích những thứ còn lại bằng tiếng Ả Rập và Akim chấp nhận buông Jean ra.

- Nghe đây, mày dọn nốt phòng còn tao lo phần tên này được chứ? Lagdar đề nghị.

Akim nở một nụ cười xấu xa.

- Không, tao sẽ làm việc đó.

Tên kia bĩu môi tỏ vẻ không tán thành, nhưng sự khẩn cấp buộc hắn phải chấp nhận. Hắn tiếp tục việc dọn dẹp, vơ tất cả những gì tìm thấy vào trong các túi nilon.

Akim cầm cuộn băng dính gói hàng, tóm lấy hai chân con tin, giữ chúng bất động bằng cách ngồi lên trên và nhét vào trong một chiếc túi rác rồi quấn băng dính xung quanh. Hắn cũng làm như vậy với tay.

Jean cố chống cự nhưng tên cai ngục biết cách giữ gã lại. Hắn cũng dán miệng Jean lại và quấn băng dính vòng quanh đầu gã. Sau nhiều vòng quấn, khuôn mặt của người tù không còn giống gì nữa ngoài một xác ướp trong mờ và sợ hãi mà chỉ có một luồng hơi thở gấp và không đều mới cho thấy dấu hiệu của sự sống.

Trong cái vỏ bọc bằng băng dính, Jean bắt đầu lo sợ. Tim gã đập nhanh hơn bao giờ hết. Gã có thể nghe thấy tiếng đập từ thái dương của gã, trong tai gã. Liệu bọn chúng có làm cho gã chết ngạt không?

Akim lôi ra một chiếc túi rác nữa rồi lồng qua đầu Jean, sau đó kéo dọc xuống theo thân gã và quấn băng dính ra ngoài. Jean hoảng hốt. Gã giãy giụa và cảm thấy hơi nóng mình thở ra lại trở về trên cánh mũi, đọng lại thành làn hơi nước dày và đáng sợ. Gã cố hét lên, không muốn chết như thế này! Rồi cảm thấy những nổ lực của mình là vô vọng, gã buông xuôi. Không được vãi đái ra thêm lần này nữa, không cầu xin chúng nữa.

Sự từ bỏ đó hẳn phải làm bọn bắt cóc lo lắng khi mà chúng nhanh chóng mở miệng túi để lôi đầu gã ra. Jean nhấm nháp không khí trong lành đang ùa tới hai cánh mũi gã và hít vào đầy phổi.

- Bình tĩnh nào, Akim, mày đi quá xa rồi đấy! Lagdar hét lên với chút ít sự quả quyết mà giọng nói nhỏ của hắn cho phép thể hiện. Để nó lấy lại hơi đi. Phải mang những cái túi này xuống nhà trước đã. Rồi chúng ta sẽ quay lại tìm nó khi mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.

Bọn chúng biến mất.

Jean cố chống lại nỗi sợ hãi. Bị quấn chặt như một xác ướp thế này, không nhìn thấy gì, chỉ có thể thở một cách khó nhọc, gã có cảm giác mình bị chôn sống và cảm thấy một khối lượng lớn đất đang đè nặng lên xương gã.

Vậy mà cơn ác mộng này đã ám ảnh gã rất nhiều lần. Nhất là những khi, say như chết, gã ngã xuống bên vệ đường và cơ thể như bị đất hút chặt vào. Thoát khỏi sự giam cầm ấy, gã giờ đã phân biệt được những cái chết thanh thản và những cái chết dã man sẽ cho gã biết thế nào là địa ngục ngay cả trước khi linh hồn gã xuống tới đó.

Một cái chết thanh thản: một tai nạn, một viên đạn vào đầu, một cú ngã định mệnh. Việc mất ý thức về cuộc sống đánh gục người ta. Chứ không phải nỗi sợ hãi dai dẳng này, không phải cuộc đấu không cân sức giữa thân thể và linh hồn chống lại nỗi dằn vặt vì không biết cái gì đang chờ đợi mình và nỗi đau đớn.

Những cơn giận dữ trào lên trong họng gã và suýt làm gã nghẹt thở.

Gã cần phải bình tĩnh lại. Nỗi sợ giờ đây là kẻ thù tệ hại nhất của gã. Gã nên nghĩ tới việc khác, đến một nơi khác ở đó gã hạnh phúc, đến một giai đoạn êm đềm khi mà cuộc đời không đánh gục gã, chìm trong những kỷ niệm mà đầu óc gã đã loại bỏ khả năng nhớ lại.

Bởi vì quay ngược thời gian có nghĩa là trở lại thành một con người khác.

Con người của thời điểm trước cơn ác mộng.



Gã nhận ra tiếng bước chân quay lại tìm gã.

Gã, gã đang sải bước trong khu vườn ngập nắng và tiếng cười trẻ con phá vỡ sự tĩnh lặng.

--- ---------

Tờ giấy ngự trên bàn làm việc của Suma.

Theo lệnh của Charles, không ai động vào, ngoại trừ Éríc khi ông ta căng thẳng lôi nó ra khỏi cái phong bì mang tên ông.

Cả ê kíp vẫn chăm chú vào mấy chữ, cố đoán nghĩa của chúng.

“Giá trị của người đàn ông này là gì?” Charles đọc lại lần thứ ba.

- Ý kiến của anh thế nào? Éric hỏi.

- Một trò đùa! Isabelle gào lên. Chúng ta đã tự nhạo báng mình ngay từ đầu. Chúng ta sẽ tự đẩy mình vào vòng luẩn quẩn với những trò ngu ngốc này.

Nữ tổng biên tập đang trở thành con mồi cho một cơn kích động đáng lo ngại. Cuộc gọi từ văn phòng bộ trưởng, chuyến viếng thăm của một đội chống khủng bố, áp lực từ ban giám đốc khiến cô hối hận vì sự nhiệt tình lúc ban đầu của mình và nhấn chìm cô trong một trạng thái căng thẳng khiến cô mất ăn mất ngủ và cũng không thể đẩy lùi những cơn co giật ngấm ngầm tấn công khóe miệng cô.

- Bình tĩnh nào, Isabelle, Éric nổi khùng. Chúng ta không gặp nguy hiểm gì cả. Chúng ta chỉ làm việc truyền thông tin của chúng ta, thế thôi.

Một nụ cười căng thẳng trả lời ông:

- Ông hãy tự nói điều đó với mình! Còn tôi, tôi gặp đủ thứ nguy cơ trong vụ việc này. Vị trí của tôi, danh tiếng của tôi… thậm chí cả vụ ly dị của tôi nữa! Nếu mất việc, tôi sẽ không được quyền nuôi Lucie và…

Charles xen vào.

- Nghe này, Isabelle, cô biết tính tôi khá cẩn trọng. Nhưng tôi tin là Éric có lý: chúng ta cần phải đoàn kết. Chúng ta đã đi quá xa để có thể quay đầu lại bây giờ mà không trở nên lố bịch. Cần phải thận trọng, tất nhiên, nhưng vẫn phải tiếp tục công việc của chúng ta. Nếu như đó là một trò lừa đảo, chúng ta sẽ thông báo điều đó. Tôi, người trước tiên đã tỏ ra hoài nghi, lại bắt đầu tin rằng chúng ta đang đứng trước một vụ bắt cóc thực sự. Chỉ cần nhìn thái độ nghiêm trọng của chính quyền khi xử lý vụ này là đủ để hiểu ra điều đó. Ngoài ra, nếu như đây là một vụ dàn dựng lừa đảo, tôi cho rằng những kẻ chủ mưu sẽ rút lui khi biết được những biện pháp mà bộ Nội vụ đã triển khai. Thế nhưng chúng vẫn tiếp tục.

Sau khi chăm chú nghe những lời của người giữ tinh thần của cả ban biên tập, Isabelle đã có vẻ nguôi nguôi. Kinh nghiệm của nhân vật lớn trong nghề này khiến cô yên tâm.

- OK thôi, nhưng cuộc gọi từ bộ đã nói rõ: không gì được phép lên sóng khi chưa có sự đồng ý của trên.

- Lại cái gì nữa đây? Từ khi nào chúng ta phải thông qua chương trình bản tin với chính phủ vậy? Éric gào lên. Chúng ta đâu còn ở thời ORTF[1] nữa! Cái thời kiểm duyệt thông tin đã qua từ cách đây vài chục năm rồi! Tôi có một tin độc quyền, tôi sẽ tung ra khi tôi muốn! Có thế thôi!

[1. Office de radiodiffusion-télévision francaise: kênh phát thanh truyền hình Pháp hoạt động phục vụ chính quyền từ năm 1964 đến 1974.]

Isabelle rùng mình. Cô bị giằng xé giữa thái độ cương quyết của Éric, nỗi e sợ làm phật lòng nhà cầm quyền và cảm giác sợ hãi khi bước lên một con tàu không người lái. Charles bình tĩnh nhìn nữ tổng biên tập.

- Tôi đồng ý với Éric, ông nói. Chúng ta đã bắt đầu, chúng ta sẽ tiếp tục. Nếu chúng ta đợi sự đồng ý, có thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ có nó cả. Hoặc thông tin sẽ lọt sang một kênh khác dễ dãi hơn và chúng ta sẽ để sổng mất đề tài này.

Rồi hướng về Éric:

- Tuy nhiên, anh, anh phải tránh làm quá lên. Thông tin, chỉ thông tin thôi. Không có những lời lẽ thống thiết đâu. Nếu không, lần này, chúng ta sẽ phải chịu đựng thêm cả đám đồng nghiệp của chúng ta cùng với đám cảnh sát nữa.

Éric không đáp gì. Ông ta đang cố sắp xếp suy nghĩ của mình. Ngoài sự coi trọng về mặt đạo đức nghề nghiệp, ông tự hỏi tại sao bọn bắt cóc lại phải cố hết sức để chọn ông là người duy nhất nhận các thông điệp của chúng.

“Lên hình trong mười phút nữa”, trợ lý trường quay hét.

- Éric, tôi nhấn mạnh: lần này hãy tiết chế nhé, Charles một lần nữa yêu cầu. Khách mời dự kiến để đưa ra ý kiến về vụ bắt cóc đã được biết về bức thông điệp. Vì thế, hãy bằng lòng với việc hỏi anh ta.

- OK, sếp, Éric nháy mắt đáp.
Bình Luận (0)
Comment