Bí Mật Của Cha

Chương 17

Tiếng động cơ, tiếng tăng tốc, tiếng kèn kẹt của phanh. Bị nhốt trong cốp xe, người Jean lúc lắc, va đập vì cách lái xe thô bạo của tài xế. Mùi xăng làm gã ngạt thở; những cú phanh gấp khiến gã buồn nôn; nỗi sợ nghiền nát ruột gã; chân tay gã run lên vì sợ hãi. Không được sợ nữa, không được sợ điều tồi tệ nhất, phải lấy lại tự chủ.

Giờ hẳn là bọn chúng đang đi vào một con đường xóc nên tay, chân, lưng của gã mới không ngừng va đập vào thành cốp. Cơn buồn nôn lại trỗi dậy và nỗi giận dữ ập đến. Gã gào thét, rướn cổ họng, cổ, cằm lên hòng xé rách lớp băng dính đang giữ chặt những tiếng kêu của gã lại. Gã những muốn chiến đấu, chửi rủa bọn hành hạ gã, thách thức chúng để được chết với một tảng đá. Gã thậm chí còn hối tiếc về việc chúng đã không siết cổ gã: như thế gã sẽ phải chịu đựng một lúc nhưng giờ đây đã ở nơi khác rồi, nhẹ nhõm hơn mọi sự nhục nhã này.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Tiếng cửa sập lại. Nắp cốp mở ra. Những bàn tay tóm lấy gã, nhấc gã ra khỏi cái hốc bằng tôn, mang gã đi vài mét, rồi thả xuống. Cơ thể gã đập mạnh xuống đất.

Bọn bắt cóc lột túi ra khỏi đầu gã. Sau đó Akim gỡ băng dính quanh đầu gã, một ánh nhìn ác độc trong mắt hắn. Khi bọn chúng lôi chiếc giẻ nhét trong mồm gã ra, gã muốn hét lên nhưng bị hết hơi. Đầu gã trở thành một quả cầu chứa nỗi đau đớn và tâm trí gã chao đảo. Vì sắp bất tỉnh, trong khoảnh khắc cuối cùng còn ý thức, gã mở miệng để hớp chút không khí.

Một cơn gió mát ùa vào phổi gã. Gã ngước mắt lên. Một luồng sáng làm lóa mắt gã dù đã là đêm. Akim giữ đèn. Jean nhận thấy hai cái bóng sau lưng hắn.

- Khốn nạn! Quân thối tha! Gã hét lên, hướng về phía chùm sáng chói mắt. Chúng mày không có quyền đối xử với tao như thế này!

Những tiếng thét của gã trở thành những tiếng nức nở.

- Chúa nào cho phép chúng mày làm điều này? Chúng mày giấu sự thối tha của mình sau đạo lý nào? Giết tao đi, quân hèn hạ, giết tao đi!

- Bọn tao sẽ làm, đừng lo, Akim gầm lên. Nhưng không phải bây giờ. Chỉ khi nào chúng ta quyết định.

- Thế còn mày, sau cái mặt nạ của mày, Jean ném về phía một trong những cái bóng, mày còn đợi gì mà không ra lệnh giết tao? Mày vẫn còn muốn hạ nhục tao nữa à?

Bọn bắt cóc không trả lời. Jean, kiệt sức, cuộn tròn trên đất để lấy lại hơi. Nhờ thế gã nhận ra, dưới ánh đèn pin, nơi mà chúng đã đem gã tới. Gã nhận ra được bờ của dòng chảy, phía dưới một bờ dốc. Và đoạn tiếp theo hiện lên với gã thật rõ ràng.

Gã quăng mình và lăn đi. Gã cảm thấy cỏ ướt và mùi ngòn ngọt của đất, vận tốc lăn ngày càng tăng lên. Đá đụng vào người gã, cứa vào da thịt gã. Gã đoán bọn người kia đang chạy theo sau gã. Sau đó là nước. Nước táp vào mặt gã rồi một lưỡi dao lạnh ngắt cứa vào tay chân gã. Gã mở mắt và nhìn thấy bầu trời đầy sao. Sau đó lưng gã chìm xuống dòng suối tối đen và bầu trời đong đưa, sao trời nhảy múa.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Một cái chết thanh thản.

Một cái chết con người.

--- ---------

“Đây là tin tiếp theo sau vụ bắt cóc bí ẩn mà chúng tôi đã thông báo với quý vị ngày hôm qua. Một thông điệp nữa vừa mới được gửi đến chúng tôi cách đây ba mươi phút.”

- Khốn thật! Tôi nghĩ là anh đã nói rõ với cô tổng biên tập rồi chứ! Bộ trưởng đỏ mặt tức giận.

Frédéric Lesne nhướn lông mày để tỏ ý ngạc nhiên và bất lực trong khi vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình.

- Tôi đã làm thế, tôi đảm bảo đấy!

- Tôi tưởng anh có sức thuyết phục hơn cơ đấy!

Lesne thầm nguyền rủa cái cô tổng biên tập. Anh ta tưởng rằng đã gây đủ ấn tượng để chủ đề ấy không bao giờ được nhắc đến nữa.

Hai người đàn ông im lặng để nghe Éric Suma nói. Người trong vai trò một người dẫn chương trình hoàn hảo đang chọn cho mình một cái nhìn u tối và bí ẩn.

“Một thông điệp gây ngạc nhiên bởi nó không nêu yêu sách gì cả mà đặt ra một câu hỏi.”

Những dòng chữ đánh máy trên nền giấy trắng hiện lên trên màn hình.

“Đây là bức thông điệp: ‘Giá trị của người đàn ông này là gì?’. Chỉ một câu được đánh máy trên máy tính. Không phải một yêu sách, mà là một câu hỏi đầy suy tư như một ẩn số. Bọn bắt cóc muốn gì? Phải chăng bọn chúng muốn chúng ta tự đặt ra mức tiền chuộc? Hay chúng tìm cách buộc chúng ta phải đối diện với sự lầm lạc của xã hội bằng cách tự vấn về số phận của một con tin có vẻ như là một kẻ vô gia cư? Tất cả các giả thiết hiện nay đều có khả năng xảy ra. Hãy điểm lại các sự kiện trước khi trở lại nội dung bức thông điệp.”

Phóng sự tiếp theo phát đi những hình ảnh nhận được ngày hôm trước.

- Hắn ta sẽ phải trả giá! bộ trưởng giận dữ.

- Người của chúng ta hẳn đã đến hiện trường để thu giữ bức thông điệp, Lesne thông báo. Isabelle Cochet khẳng định nó không hề bị biên tập chỉnh sửa. Có thể chúng ta sẽ lấy được dấu vân tay và…

- Anh nằm mơ đấy à! Bọn bắt cóc có vẻ biết rõ những gì chúng làm.

Suma tiếp tục.

“Vậy thì bọn bắt cóc muốn gì? Đây là một vụ bắt cóc mang tính tôn giáo hay một vụ bắt cóc tống tiền? Có mặt với chúng ta ở đây, để nói về vấn đề này, có ông Fabien Goutheraud, chuyên gia về các vụ khủng bố và tác giả của nhiều cuốn sách nói về chủ đề này.”

Một người đàn ông mảnh dẻ và lịch lãm, với ánh mắt sáng, xuất hiện trên màn hình.

- Một nhà nghiên cứu, xuất sắc, Lesne thì thầm. Đội chống khủng bố đôi khi cũng nhờ ông ấy tư vấn.

“Tôi nghĩ rằng chúng ta đang đứng trước một sự đe dọa thực sự,” chuyên gia nhận xét. “Hiện tượng các vụ bắt cóc con tin nhằm tìm nguồn tài chính cho các phong trào cách mạng, cho tới nay, vẫn được giới hạn trong phạm vi các nước có chế độ chính trị bất ổn. Vì vậy, đây là vụ đầu tiên tại một nước dân chủ giàu có. Điều này là một lời cảnh báo đối với chúng ta bởi nó cho thấy các phong trào cực đoan không ngần ngại trước hệ thống an ninh của chúng ta nữa. Nhưng ngoài ra cũng còn vì chúng đang ở trong ngõ cụt nên chúng mới hành động như vậy.”

“Ngõ cụt ư? Nghĩa là thế nào?” Éric Suma lật lại, vẻ nghiêm trọng.

“Ừm, có lẽ chúng ta có thể phải trả giá vì các chính sách chống khủng bố của ta hoạt động quá hiệu quả. Việc kiểm soát các nguồn cung cấp tiền hỗ trợ cho các nhóm chính trị, thu giữ vũ khí, đàn áp chống lại các đền thờ Hồi giáo bất hợp pháp cho phép các giáo sĩ đạo Hồi đến từ Iran hoặc những nơi khác kêu gọi ủng hộ nhóm Jihad, và dưới vỏ bọc của các hoạt động nhân đạo, quyên góp được những khoản tiền lớn không thể kiểm soát được vì đó là tiền mặt, chắc chắn đã buộc những kẻ hoạt động bất hợp pháp đó tìm ra các biện pháp mới để tài trợ cho hoạt động của mình.”

“Vâng, nhưng chúng ta cũng không thể trách chính quyền vì đã biết cách kiềm chế sự phát triển của các nhóm Hồi giáo,” Suma tiếp lời. “Chúng ta không thể vừa phàn nàn về sự bùng phát của các mạng lưới như vậy lại vừa kêu ca về cuộc chiến được triển khai để tiêu diệt chúng!”

“Một điểm cho anh, Suma,” Frédéric Lesne nghĩ.

“Tất nhiên,” chuyên gia tiếp tục. “Tuy nhiên, tôi cho rằng chính quyền đã đong không đúng liều lượng cho những nỗ lực của họ. Thay vì phá hủy các mạng lưới này, họ lại cố gắng bóp chết chúng bằng cách chặn nguồn cung cấp tiền của chúng. Vậy là các mạng lưới này vẫn tồn tại nhưng chúng… tìm các biện pháp hỗ trợ và phát triển tổ chức của chúng… ở nơi khác.”

“Do vậy ông nghĩ rằng thông điệp này là nhằm để đòi một khoản tiền chuộc?”

“Vâng. Dù rằng đúng là cách chúng nêu ra điều đó thật bất ngờ. Hoặc là những kẻ này yêu cầu chúng ta tự đặt ra mức tiền chuộc, điều này tôi cho rằng ít có khả năng, hoặc là bọn chúng muốn che giấu hành động vì tiền của chúng bằng cách khoác lên nó một vấn đề mang màu sắc tư tưởng.”

“Làm sao có thể tin vào điều đó? Bởi sau cùng, chúng ta không hề biết con tin. Có vẻ như đó là một người vô gia cư, nghĩa là một người không có người thân thích thực sự, tại sao lại có sự lựa chọn đó?”

“Chính thế. Bọn chúng hỏi xem chúng ta sẵn sàng trả gì cho một người… vô giá trị, nếu tôi được phép dùng cụm từ đó. Đó, với chúng, là một cách để truy vấn chúng ta về các giá trị của chúng ta, về số phận mà chúng ta dành cho nhóm thiểu số những người nghèo và bị cô lập. Món tiền chuộc đó, được nêu lên bằng cách như vậy, trở thành một hành động yêu sách về mặt chính trị thực sự.”

“Cảm ơn ông,” Éric Suma chốt lại trước khi quay sang nhìn thẳng vào ống kính. “Quý vị đã hiểu, như vậy là trong vụ việc này có rất nhiều khó khăn. Và khó khăn lớn nhất hẳn là liên quan tới việc xác định danh tính của người bị bắt cóc. Có vẻ như cảnh sát vẫn chưa nhận dạng được con tin. Tuy nhiên, khó có thể tưởng tượng được rằng không ai nhận ra hình dáng đó, bộ râu đó, bộ tóc đó…

Và nếu không một ai nhận ra sự biến mất của một người vô gia cư trong khu phố của họ, thì đó thực là thách thức mà xã hội này đặt ra cho chúng ta. Và như thế, câu hỏi của bọn khủng bố đã trở nên đầy đủ ý nghĩa.”

Phóng viên đã chuyển sang tin tức thứ hai.

- Chết tiệt, đây là một vụ kêu gọi nhân chứng! bộ trưởng bình luận, đầy ngạc nhiên.

- Không hẳn là trực tiếp. Nhưng đúng là việc phát đi thông điệp này có nguy cơ sẽ được coi như vậy.

- Gã phóng viên này đang chơi trò gì vậy? chính trị gia tức giận. Hắn muốn vượt mặt quân của chúng ta, khiến chúng ta trở nên lố bịch?

Lesne ngần ngừ.

- Không, tôi không nghĩ như vậy. Theo tôi, ông ta đơn giản chỉ tìm cách đảm bảo cho vở diễn… và tạo tiếng tăm.

Bộ trưởng nhăn mặt.

- Hiện nay thì những thách thức về mặt hình ảnh là gì? Ông hỏi.

Frédéric Lesne ngừng lại một chút để suy nghĩ. Ưu tiên hàng đầu với anh ta là giữ được công việc. Những gì anh ta sắp nói trong vài phút nữa có thể sẽ trả anh ta về với hãng tư vấn truyền thông, với những ông chủ doanh nghiệp bị suy nhược thần kinh mà anh ta đang muốn trốn. Cho tới giờ, kinh nghiệm và trực giác đã giúp anh ta trở thành một trong những chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực này. Mà anh ta cũng biết rằng sự thành công của mình một phần nhờ vào may mắn.

Anh ta cố gắng làm cho người ta tin rằng truyền thông là một khoa học kết hợp cả các công nghệ mũi nhọn và những hiểu biết bí mật và anh ta là một trong những người làm chủ được nó, nhưng, trên thực tế, anh ta dò dẫm, tùy cơ ứng biến, lướt trên những tính toán kiểu cơ hội.

- Tôi nghĩ rằng chúng ta phải sử dụng gã phóng viên này chứ không nên bịt mồm hắn, anh ta nêu lên ý kiến. Dù sao thì, hắn ta cũng vừa chứng minh rằng ta không thể làm hắn im miệng được. Vì thế, tốt hơn là điều khiển hắn, sử dụng hắn trong các cuộc điều tra của chúng ta. Anh cần phải tham gia vào bản tin của họ, cho thấy rẳng anh phản ứng ngay lập tức. Như thế, anh cho thấy nỗi lo lắng của dân chúng Pháp trước mối đe dọa này là chính đáng nhưng đồng thời cũng trấn an được họ về khả năng kiểm soát tình thế và huy động những người có năng lực của anh. Và nếu chúng ta bắt được bọn bắt cóc, anh sẽ được lợi trong vụ này.

- Còn nếu chúng ta không làm được?

- Anh sẽ quy tội cho một hoặc hai thành viên trong nhóm giải quyết khủng hoảng rồi cách chức họ. Anh sẽ cho bắt một vài thành viên của một băng nhóm, lật đổ một vài tổ chức Hồi giáo, trục xuất về nước một vài giáo sĩ đạo Hồi và chúng ta sẽ khéo léo thông báo về những cuộc phô trương sức mạnh ấy. Chúng ta sẽ tạo ra một sự lập lờ để không gây tổn hại đến uy tín của anh, trong thời gian ấy dư luận sẽ chuyển sang chuyện khác.

Bộ trưởng suy nghĩ một vài giây.

- Đồng ý, chúng ta sẽ hành động như vậy. Hãy liên hệ với kênh này và đề nghị họ cho tôi xuất hiện.

Frédéric Lesne cảm thấy các cơ của mình giãn ra.

Anh ta đã được thêm vài giờ nghỉ ngơi.

DANIEL

- Những kết quả ban đầu là đáng khích lệ.

Đến từ El-Fassaoui thì đó là một lời khen đáng kể.

Trước mặt chúng tôi, hai tờ tạp chí được mở ra với những bài báo ca ngợi phẩm chất của một Mạnh Thường Quân hào phóng và vô tư.

“Robin Hood của nghệ thuật”, “Vua Pygmalion của các vùng ngoại ô”, “Những nỗi buồn của một doanh nhân”, hắn ta vừa nói vừa cười, đánh vần tiêu đề các bài báo. Thật là ngớ ngẩn! Thế mà người ta lại thích những cụm từ đó. Thậm chí chúng lại có vẻ rất thích hợp. Ý của anh hay chỉ là cảm hứng của các nhà báo?

Hắn ta vờ giữ khoảng cách nhưng hắn ta đã được vuốt ve. Hắn mong rằng những cái tít này, niềm an ủi cho lòng kiêu ngạo bị tổn thương của hắn, là do báo chí đặt ra, là sự phản ánh trung thực về con người hắn, về những phẩm cách cuối cùng cũng đã được biết đến. Nói dối hắn ta chẳng ích gì, hắn sẽ nhận ra trò lừa đảo của tôi. Và mục tiêu của tôi không phải là làm cho hắn hài lòng một cách khéo léo mà buộc hắn phải ngưỡng mộ khả năng của tôi.

- Cứ cho rằng là tôi thì thầm vài từ và họ có năng khiếu biến hóa để diễn đạt lại.

- Tôi thấy rồi. Nhưng dù sao thì… làm sao họ lại cùng nhảy vào theo một hướng như vậy? OK, tôi rất quan tâm đến vụ này và tôi không nghĩ rằng màn mở đầu lại có thể như thế này. Nhưng việc làm của ta không thể giải thích cho phản ứng như thế này. Anh làm thế nào để…

Hắn khoác tay trên những tờ tạp chí.

- Đơn giản thôi, lý lẽ tốt vào thời cơ tốt. Marketing truyền thông, theo một cách nào đó. Bối cảnh chính trị ủng hộ chúng ta. Trong suy nghĩ của người Pháp, một số từ đã chạm đúng mục tiêu, như những loại hình vẽ graffiti trên tường: ngoại ô, hành động xã hội, bình đẳng về cơ hội, tái cân bằng, thành công… Và tôi tặng các nhà báo cơ hội nói về các vùng ngoại ô với một góc nhìn khác và tích cực.

El-Fassaoui gật đầu, suy nghĩ, một cái nhếch mép cho thấy sự thận trọng của hắn.

- Và thái độ thù địch xưa cũ mà người Pháp vẫn giữ đối với những người hàng xóm Anh quốc đã giúp đỡ chúng ta. Người ta không thích ông tại nước Anh ư? Đó là một lợi thế tại Pháp. Những bài báo này cho thấy rằng người Anh không biết nhận ra giá trị thực của mọi thứ cũng như của con người.

Tôi mỉm cười, hắn ta bắt chước tôi. Lập luận đó khiến hắn xúc động.

- Đồng ý, nhưng nếu biến tôi thành biểu tượng của sự hiểu lầm đó, những người dẫn dắt dư luận nước Anh sẽ càng ghét tôi hơn.

- Hẳn rồi. Đó là một chiến thuật tạm thời. Chúng ta không nên chỉ ở một bên và độc quyền mảnh đất truyền thông này. Ngược lại, ngay từ bây giờ ông sẽ tự giới thiệu mình như một người sẽ cáng đáng quyền lực của nước Anh. Chúng ta sẽ thảo ra một bài diễn văn trong đó ông sẽ tuyên bố về bản sắc Anh của ông, quốc tịch của ông, các giá trị Anh quốc của ông.

Hắn ta đưa mắt hướng ra một chân trời tưởng tượng, ngừng một chút để đánh giá đề nghị của tôi.

- Báo chí Pháp sẽ không tin, cuối cùng hắn ta đàm phán. Họ sẽ tìm thấy các hồ sơ giấy tờ cũ của tôi. Hoặc là các đồng nghiệp Anh quốc của họ sẽ chuyển cho họ.

- Tất nhiên. Chúng ta sẽ thoát khỏi các chủ đề gây tranh cãi và hạ chúng xuống hàng những tin đồn lan truyền bởi một vài kẻ thù với đầu óc hẹp hòi. Nếu như làn sóng đồng cảm và mạng lưới các mối quan hệ được tạo ra từ trước đủ mạnh như tôi hy vọng, chúng ta có thể chống lại hàng rào ngăn chặn bằng lửa này không vấn đề gì.

Hắn hướng đôi mắt u tối nhìn tôi, đánh giá sự chắc chắn của tôi.

- Sẽ không dễ dàng gì, đúng là thế. Chỉ chiến thuật này thì chưa đủ. Cần phải biến ông thành một người nổi tiếng ai cũng biết đến. Thế nên chúng ta đành phải làm mồi cho mấy tờ chuyên san.

- Đến mức độ nào?

- Một câu chuyện tình với một nữ diễn viên hoặc ca sĩ được ái mộ, chẳng hạn thế. Một cô gái được công chúng yêu quý, mà ông sẽ dành cho hàng núi quà tặng. Một câu chuyện lãng mạn. Một chủ đề đẹp đẽ để biến ông thành chàng hoàng tử quyến rũ trong câu chuyện Nghìn lẻ một đêm.

Hắn cười phá lên.

- Tôi được quyền chọn chứ?

- Trong chừng mực nào đó, tôi lạnh lùng nói rồi để hắn lại một mình với tràng cười của hắn.

Hắn kìm tiếng cười của mình lại và dành cho tôi một cái mỉm cười đồng lõa.

- Anh rất giỏi, Daniel. Nhưng tôi muốn hỏi anh một câu: tại sao anh làm việc này? Vì tiền? Vì yêu nghề? Vì sự khó khăn của thử thách?
Bình Luận (0)
Comment