Con thuyền yêu sớm này, sớm muộn gì cũng sẽ lật.Nhưng với tiền đề là,Mình phải lên thuyền trước.—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”.
Khổng Sa Địch và Tống Tử Kỳ đang yêu nhau.
Nhận được tin tức này, Đinh Tiễn mở to cặp mắt nhìn cô gái thẹn thùng trước mặt, bỗng chốc không hiểu nổi, mặt Khổng Sa Địch đỏ rực, trông giống như trái táo chín.
“Yêu sớm hả?” Đinh Tiễn lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi.
Khổng Sa Địch ra dấu suỵt suỵt, “Gần đây Lưu Giang hay để ý tới, cậu phải giúp tớ giữ bí mật.”
Đinh Tiễn trịnh trọng gật đầu, mím chặt môi.
“Yên tâm đi, tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu, chẳng qua là, các cậu… sao bỗng nhiên lại…”
Khổng Sa Địch lộ ra nụ cười đắc ý, “Không phải đợt trước có nam sinh ở Thập Bát Trung theo đuổi tớ à, sau đó tên Tống Tử Kỳ liền giễu cợt tớ các kiểu, tớ cảm thấy tình hình không ổn lắm, vậy là liền chủ động xuất thủ, không ngờ đạo hạnh tên đó kém như vậy, tớ còn tưởng cậu ấy là tay lão luyện tình trường nữa chứ…”
Đinh Tiễn ngây người như phỗng vỗ tay: “Lợi hại.”
Khổng Sa Địch nói nhỏ một tiếng,”Cậu phải nhanh chân hơn đấy, chớ để bị người ta thừa dịp chen vào.”
Đinh Tiễn cúi đầu, liếc nhìn về phía của người nào đó mà lòng thầm oán, người như Chu Tư Việt, chắc sẽ không yêu sớm đâu.
Khi Tống Tử Kỳ biết được có một tên lưu manh bên thập Bát Trung theo đuổi Khổng Sa Địch, phản ứng đầu tiên là cười nhạo, công kích Khổng Sa Địch một hồi, nói xem cái đồ như cậu thì thu hút được cái đuôi thối gì kìa? Lần này Khổng Sa Địch lại tỏ ra khinh thường, bày tỏ, ngay cả cái đuôi thối cậu cũng không có, vậy còn nói tôi làm gi?
Hai người cứ như vậy chiến tranh lạnh một tuần.
Cho đến hồi cuối tuần ở KTV, Tống Tử Kỷ và bọn Tưởng Trầm thuê một phòng, có người nói thấy Khổng Sa Địch, tiểu nha đầu kia ăn mặc rất đẹp, vóc dáng càng ngày càng đẹp. Tống Tử Kỳ đang ngồi trên ghế mệt mỏi rã rời, nghe được lời này, không nhịn được nói đùa: “Cái thân hình đậu đỏ kia thì có gì đẹp mà nhìn?”
Người nọ còn nói: “Đừng nói chứ, mặc váy ngắn… cùng mấy thằng Thập Bát Trung đang hát karaoke đấy.”
Ngay lập tức Tống Tử Kỳ mở mắt ra, “Đám người Lục Hoài Chinh?”
Người nọ gật đầu, đúng thế, nhưng không thấy anh Lục đâu, chỉ thấy thằng nhãi lần trước đứng ở cổng trường chờ Khổng Sa Địch mà thôi.
Xế chiều hôm đó, Tống Tử Kỳ đẩy người ở phòng bên cạnh ra ngoài, vừa kéo ra đến cửa đã mắng xối xả một trận: “Não cậu bị úng nước, đổ phân chó vào trong đấy hả? Đi theo bọn chúng làm cái gì? Còn chê mình có nhiều đuôi chưa đủ hay sao hả? Ăn mặc như thế làm gì hả, tôi thấy giờ cậu trang điểm như thế có thể ra phố đi hát rong được rồi đấy…”
Mắng cho đến khi Khổng Sa Địch khóc, hu hu ngồi sụp xuống đất lau nước mắt, cũng không thèm nhìn cậu.
Tống Tử Kỳ không thương hoa tiếc ngọc tí nào, kéo người người từ dưới đất đứng lên, lôi đi về nhà, vừa lôi vừa đe dọa: “Không cho phép khóc nữa, còn khóc là tôi nói cho bố mẹ cậu biết.”
“Cậu là tên khốn khiếp!”
“Tôi khốn khiếp hay không tự bản thân biết, ngược lại cậu ấy, không giống gái ngoan gì cả…”
Khổng Sa Địch nóng nảy, nhấc chân đạp cậu ấy: “Cậu cút đi.”
“Cậu kêu tôi cút thì tôi cút chắc? Thật quá mất mặt, hơn nữa quan hệ của chúng ta là gì hả, dựa vào đâu mà cậu bảo tôi cút thì tôi liền cút?”
“Vậy cậu dựa vào đâu mà đòi quản tôi, tôi yêu ai hay chơi với ai, cậu có tư cách gì can thiệp vào?”
Hai người cứ như vậy ồn ào một trận đến đầu hẻm, ánh chiều tà chiếu rọi sau lưng, giống như tấm màn che trời, bóng dáng hai người thiếu niên không ngừng nhốn nháo trên đường, khi đi tới đầu hẻm, Tống Tử Kỳ bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn cô, hơi cúi đầu khom người, cười đểu giả nói:
“Được rồi, nếu như cậu đã nói vậy, thì giờ tôi xác định luôn quan hệ của chúng ta, miễn cậu mẹ nó lại ra ngoài phóng túng…”
Khổng Sa Địch hoàn toàn ngẩn người, ngay cả không khí cũng đông lại, dường như nắng chiều cũng dần dần lắng xuống, cô nghe thấy nhịp tim mình đập, thình thịch thình thịch tựa như muốn nổ tung.
“Cậu có ý gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ.” Tống Tử Kỳ liếc cô một cái, thôi cười cố ý nói: “Không đồng ý thì thôi.”
“Chờ đã.”
Khổng Sa Địch: “Cậu nghiêm túc chứ?”
“Trông tôi giống đùa lắm à?”
Khi bị không khí hạnh phúc nhấn chìm thì mỗi câu nghe vào đều như bị đùa giỡn, nhưng cô khôi phục lại lý trí rất nhanh, cố bình tĩnh nói: “Con mẹ nó ai phóng túng hả.”
Tống Tử Kỳ không đáp mà lại cười, “Được rồi, coi như cậu đồng ý với tôi, sau này không được chạy lung tung với đám tiểu tử Thập Bát Trung kia nữa, đi theo anh đây học tập cho tốt.”
Cái rắm ấy.
Khổng Sa Địch mắng xong, bỗng nhón chân hôn lên môi Tống Tử Kỳ, rồi rất nhanh cúi đầu rụt về, khi ngẩng đầu lần nữa, thì cả hai đều ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
Khổng Sa Địch kể lại chuyện hôm qua xong, Đinh Tiễn nghe mà sửng sốt, cả đầu toàn mấy dấu chấm hỏi, trong lòng lại có mười nghìn câu chửi mắng xẹt qua…
Khổng Sa Địch tiếp tục chia sẻ cho cô một tin tức.
“Cậu có biết trước kia Dương ThuầnTử cùng lớp với Chu thiếu gia nhà cậu?”
“Chu Tư Việt.” Đinh Tiễn uốn nắn cô ấy.
Khổng Sa Địch không để ý tới cô, nói tiếp: “Trước kia hai người bọn họ cùng tham gia kỳ thi toán học, nghe nói còn cùng giành được giải, Chu Tư Việt có quan hệ không tệ với cô ta, hai người còn thường xuyên cùng thảo luận đề thi, thương thay cho hotboy của chúng ta, Hạ Tử Hàn theo đuổi Dương Thuần Tử nhiều năm, nhưng cậu biết đấy, Hạ Tư Hàn là đồ ngốc ngớ ngẩn không biết vui buồn, đương nhiên khó mà sống chung với Dương Thuần Tử từ nhỏ đã có tư tưởng chị đại rồi, mà ngay lúc đó Chu thiếu gia nhà cậu xuất hiện, bất kể là về tư tưởng hay tư duy, đều vô cùng phù hợp với Dương Thuần Tử, nhưng nghiên cứu khoa học cũng cho thấy, nếu hai người quá giống nhau thì sẽ không sinh ra điện tích được, nói chính xác hơn, là đầu óc Chu thiếu nhà cậu thiếu dây, không quá hiểu biết về phương diện đó, có lẽ Dương Thuần Tử từng có suy nghĩ thích Chu Tư Việt, đây là tớ tự đoán thôi, Tống Tử Kỳ nói Dương Thuần Tử không thích Chu Tư Việt, nhưng với trực giác của con gái, tớ cảm thấy cô ta có động lòng, chỉ là vì nữ thần kiêu ngạo nên mới từ bỏ, nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy Hạ Tư Hàn tốt hơn, mặc dù là đồ ngớ ngẩn, nhưng đối xử với Dương Thuần Tử rất tốt, ân cần hỏi han các kiểu, hứng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, không giống Chu thiếu nhà cậu…”
Nói đến đây, Khổng Sa Địch liếc mắt nhìn Đinh Tiễn.
Đinh Tiễn theo bản năng nói: “Thật ra cậu ấy cũng không lạnh lùng…”
“Rồi lúc đó hotboy thấy Dương Thuần Tử và Chu Tư Việt có quan hệ tốt, thế là mất hết ý chí, đành từ bỏ, vốn Hạ Tư Hàn có quan hệ rất tốt với Chu Tư Việt, nhưng từ sau đó, Hạ Tư Hàn cũng không nói chuyện với Chu Tư Việt, cho đến khi có nữ sinh đưa thư tình cho Hạ Tư Hàn, chọc giận Dương Thuần Tử, thế là cô ta mới cố ý mượn Chu Tư Việt để kích Hạ Tư Hàn, nói Chu Tư Việt tỏ tình với cô ta, hai người chuẩn bị hẹn hò nhau…”
“Sau đó thì sao?”
“Cậu đừng hỏi nữa, thật đúng là thảm thương, suýt nữa Hạ Tư Hàn đã nhảy lầu đó…”
“Phụt!”
Đinh Tiễn vạn lần không ngờ kiểu chuyện ấy sẽ xảy ra với hotboy.
“Chu thiếu gia nhà cậu bo bo giữ mình, quyết định cách xa hai tên bệnh hoạn kia, cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như Hạ Tư Hàn thật sự nhảy lầu, chỉ sợ cả đời này của Chu Tư Việt đều bị Dương Thuần Tử phá hủy, nếu đổi lại là tớ, sau này thấy cô gái nào cũng sẽ né tránh thôi.”
“Nhưng hình như gần đây có vẻ rất ổn mà…” Đinh Tiễn khẽ nói.
“Vì Dương Thuần Tử mới đồng ý Hạ Tư Hàn, hai người họ hẹn hò rồi. Có điều nghe Tống Tử Kỳ nói hai người đó cũng không tốt lắm, chính là khi nói chuyện, trong lòng mọi người đều rất bình thản…”
Không biết tại sao, Đinh Tiễn luôn rất đau lòng vì Chu Tư Việt, bất kể làm cái gì, cô vẫm luôn đau lòng cho chàng trai ấy.
Những tháng ngày lại khôi phục lại bình thường, thứ đối mặt sắp tới chính là lớp mười hai, các thầy cô giáo Tam Trung đều gia tăng sức lực, gần đây Đinh Tiễn học gì cũng không thấy thoải mái, hơn nữa rất hết sức cố gắng, quả như theo lời Lưu Giang nói, chênh lệch của học sinh với nhau càng ngày càng rõ. Ở lần thi một tiết cuối cùng trong học kỳ hai lớp mười một, thành tích của Đinh Tiễn tụt thê thảm, tụt đến hạng ba mươi, tổng điểm chưa tới sáu trăm.
Tổng điểm của Chu Tư Việt lần này được hạng nhất, đứng thứ hai toàn trường.
Cô vẫn nên đau lòng cho chính mình thì hơn.
Buổi tối tan học về nhà, như thường lệ Chu Tư Việt đứng ở đầu hẻm đợi cô, xa xa thấy người tới, khoác túi, cúi đầu, không chút hào hứng, cậu đứng tựa vào tường, còn cô gái kia cúi đầu bước đi, cũng chẳng cần nhìn, cứ mộtđường đi đến phía cậu.
Chu Tư Việt cười lên tiếng nhắc nhở cô: “Đụng kìa.”
Đinh Tiễn ngẩng đầu nhìn, liếc nhìn bóng lưng của thiếu niên, cậu đứng dưới đèn đường, nở nụ cười vô cùng trong trẻo với cô, bỗng chốc tâm trạng hoảng hốt.
Chu Tư Việt giơ tay lên với cô, bàn tay xòe ra, dày rộng thon dài, đường chỉ tay rõ ràng.
“Cái gì?”
Chu Tư Việt khẽ nhướn mày, “Thấy điểm của cậu rồi, chỉ được mỗi 98, tôi rất lo lắng cho cậu, bạn học Đinh Tiễn à.”
Cậu rất ít khi gọi cả tên họ của cô, bình thường khi hai người đi với nhau, cậu cứ luôn gọi này này, đa phần không gọi tên, giờ chợt gọi cô là bạn học Đinh Tiễn trang nghiêm như vậy, làm lòng cô cuồng loạn mấy giây.
Đinh Tiễn cúi đầu, yên lặng lấy bài thi từ trong cặp ra, Chu Tư Việt nhận lấy, cúi đầu nhanh chóng liếc nhìn, Đinh Tiễn nhìn chân mày của cậu càng lúc nhíu chặt, nhíu lại thành chữ “xuyên/川”, đến khi nhìn câu cuối của bài thi, đột nhiên nhướn mày, ngay giây kế tiếp, ánh mắt quét tới, Đinh Tiễn sợ hãi không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy cậu dùng giọng nghiêm túc nói, còn liên tục gật đầu: “Lợi hại, mới ngồi mấy ngày với Khổng Sa Địch, mà chỉ số thông minh của cậu đã bị cậu ấy mang chạy mất rồi hả? Thì ra trước kia tôi giảng gì với cậu cậu đều không hiểu đúng không?”
Thi không được, chắc chắn bản thân còn sốt ruột hơn cả cậu, giờ lại bị mắng xối xả như thế, trong lòng Đinh Tiễn càng không dễ chịu, cô sầm mặt nói: “Đưa bài thi đây.”
“Có phải gần đây thoải mái quá không hả, mặt cũng tròn vành vạnh rồi này.”
“Cậu trả bài đây.” Đinh Tiễn nóng nảy.
Chu Tư Việt đập bài thi lên tường, một tay đè lên: “Còn cậu? Cậu có hiểu không?”
Đinh Tiễn không lên tiếng, thấp giọng gào lên: “Không hiểu cũng không liên quan đến cậu.”
Chu Tư Việt mỉm cười, khóe môi nhếch lên, trải phẳng bài thi ở trên tường, sau đó xoay người đưa lưng về phía cô, ngoắc ngón tay với cô, “Lại đây, tôi chỉ chỗ sai cho cậu một lần.” Nói rồi cũng không để ý tới cô, tự mình lấy trong cặp ra một cây bút, dùng miệng mở nắp, nắp bút nằm ngay giữa môi cậu, quay đầu lại thấy tiểu cô nương vẫn đứng đờ tại chỗ, cậu bèn hất đầu lên với cô, nhướn mày, âm thanh mơ hồ không rõ, ý nói —— mau lên đi.
Đinh Tiễn lại gần hơn, bài thi bị cậu đè trên cao, nhón chân cũng không thấy rõ, “Thấp xuống một chút.”
Thiếu niên dịch bài thi xuống, đè lại cho bằng phẳng, âm thanh bất mãn: “Cậu không biết cao lên hả?”
Đinh Tiễn liếc cậu, giả vờ mất kiên nhẫn mà nói: “Có giảng hay không hả?”
“Ha —— ” Chu Tư Việt nhếch khóe môi cúi đầu liếc cô, “Cậu còn mất kiên nhẫn hả? Bây giờ là ai đang đói bụng mà còn phải giảng bài cho cậu đây? Đồ không có lương tâm.”
“Có giảng không.”
Chu Tư Việt vui vẻ cúi đầu, tiếp tục viết lên bài thi, lắc đầu một cái, than thở: “Mấy cái này tôi nói rồi kia mà.”
Đinh Tiễn nhìn cậu, chớp chớp mắt hỏi: “Cậu biết Dương Thuần Tử và Tống Tử Kỳ yêu sớm rồi hả?”
Chu Tư Việt nghiêng đầu nhìn cô, hơi gật đầu: “Ừ.”
Đinh Tiễn muốn hỏi cậu có thể yêu sớm hay không, nhưng lời vừa đến bên miệng, dù làm thế nào cũng không nói ra được, sau gáy cậu viết rất rõ ràng mấy chữ tôi yêu toán học cả đời, cô cần gì mà phải tìm đường chết chứ ——
Chờ giảng bài xong thì trời đã tối hẳn, cây cối hai bên đứng thẳng trong tĩnh lặng, trăng khuyết như treo nơi chân trời.
Chu Tư Việt cất bút vào trong cặp, trả bài thi lại cho cô, rồi vỗ đầu cô: “Được rồi, tôi về nhà đây.”
Vừa dứt lời, xoay người bước đi không hề gật đầu.
Điinh Tiễn ôm tờ giấy vẫn vương hơi ấm của cậu, nhìn bóng lưng lay động dần dần đi xa của cậu, cứ cảm thấy ánh trăng rất mơ nhạt, làm cô chẳng thấy rõ con đường đằng trước thiếu niên.
Một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng qua đi, rốt cuộc Đinh Tiễn cũng sửa lại được tóc mái của mình, không dài lắm, vừa vặn có thể che kín chân mày, mái tóc vốn ngang vai giờ đã sắp chạm đến eo, có lần gội đầu xong, chưa kịp buộc lên đã chạy đến trường học, Khổng Sa Địch quay quanh cô nhìn rất lâu, liên tục chậc chậc.
“Được lắm đó gái, có chút phong thái nữ thần rồi đấy.”
Đinh Tiễn xấu hổ cúi đầu, chưa tới mấy giây Lưu Giang đã đi tới, nhìn chằm chằm mái tóc dài của cô mà nói: “Buộc lên buộc lên mau, tóc tai bù xù còn ra hệ thống gì nữa?”
Đinh Tiễn liếc nhìn vị trí trống không sau lưng, bất đắc dĩ buộc tóc lên.
Ngày khai giảng lớp mười hai chiêng trống ầm ĩ, rốt cuộc hồi chuông chiến dịch liên quan đến “thi đại học” cũng vang lên.
Các thầy cô giáo hăng hái sục sôi, chúng học sinh gào khóc khắp nơi, thi lớn thi nhỏ đua nhau kéo đến, không khí khói súng chiến tranh cuối cùng cũng bùng nổ, tất cả chỉ số thông minh của mọi người đều trong tình trạng báo nguy.
Ngày đầu tiên khi khai giảng.
Không biết Khổng Sa Địch nghe được tin từ chỗ nào, nói cho Đinh Tiễn nghe.
Dương Thuần Tử và Hạ Tư Hàn đã chia tay, vì Dương Thuần Tử nói phải thi đại học.
Bọn họ là cặp đầu tiên vì thi đại học mà bước xuống con thuyền yêu sớm này.
Khổng Sa Địch bày tỏ trước chuyện lần này, “Dù có chết, tớ với Tống Tử Kỳ cũng chết chung trên chiếc thuyền này.”
Đinh Tiễn quay đầu nhìn Chu Tư Việt, chiếc thuyền nhỏ cô độc phiêu bạt của cô đây, rốt cuộc đến khi nào mới có thể được cậu nhìn thấy?