Bí Mật Nơi Góc Tối

Chương 39

Tất cả cảm xúc như đúng như sai, đều giấu trong mi mắt của năm tháng.

Cậu ấy nói, vậy sau này tôi tìm bạn gái phải để cậu đồng ý là được.

Thế thì cậu chuẩn bị cho việc ở độc thân luôn đi.

—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”

Vừa khai giảng năm học mười hai chưa được mấy ngày, bà ngoại của Đinh Tiễn đã bị bệnh nặng, chị cả ở quê gọi đến báo cho Diệp Uyển Nhàn, cần mời hộ lý chăm sóc, nhưng mỗi tháng đều phải chi ra một nghìn tiền phí cho hộ lý, cộng thêm ba anh chị em ở nông thôn, mỗi người mỗi tháng còn phải bỏ ra hai trăm.

Lúc ấy nhà họ Đinh nghèo thảm hại, không có tiền gửi hàng tháng, Diệp Uyển Nhàn lại mới nghỉ việc đang ở nhà chờ đi làm, cộng thêm một nhà bốn miệng ăn, hai vợ chồng bàn bạc một phen, làm như thế còn không bằng mình về quê chăm sóc, cần gì phải tốn tiền. Nhưng bà mà đi thì hai đứa trẻ không biết làm sao, bố Đinh giám sát ở vùng khác, nửa năm không về nhà được mấy hồi, mà cũng rất đúng lúc, hôm đó Lý Cẩm Hội đánh bài với mấy vị phu nhân ở nhà họ Tưởng, Diệp Uyển Nhàn thuận miệng nhắc đến, Lý Cẩm Hội hào phóng bày tỏ: “Uyển Nhàn này, Tiễn Tiễn đã học mười hai rồi, không chịu nổi một hồi dày vò của nhà cô đâu, quả thật không được, để chị với lão Chu chăm sóc giúp cô.”

Lý Cẩm Hội luôn nổi tiếng nhiệt tình ở trong con hẻm, từ nhỏ được bố mẹ cưng chiều, kết hôn rồi thì được chồng và con trai cưng chiều, không hề có lòng phòng bị với bất cứ ai, chuyện nhà ai cũng thích quản như thế, chứ đừng nói đến việc ông nội hai nhà có giao tình với nhau, lời kia nói ra rất khẳng khái, khiến Diệp Uyển Nhàn nghe mà cảm động, do dự nói: “Như thế, có phải làm phiền chị quá không?”

Lý Cẩm Hội xếp bài lại, chân thành kéo tay Diệp Uyển Nhàn nói: “Không phiền chút nào hết, vừa hay con bé cùng lớp với Tư Việt, cứ để hai đứa nó đi học chung đi.”

Diệp Uyển Nhàn kích động, lệ nóng tràn đầy: “Ôi!”

Thé là, tối hôm đó Đinh Tiễn bị mẹ thu xếp hành lý ném đến nhà họ Chu, còn Diệp Uyển Nhàn dẫn theo con trai đi suốt đêm về thôn Diên Bình, đến trước giường mẹ tẫn hiếu, trước khi rời đi, Diệp Uyển Nhàn còn nói thẳng với Đinh Tiễn: “Lần này mẹ đi rất lâu, mày ở tạm nhà họ Chu trước, bà ngoại bị bệnh nặng, mẹ phải về báo hiếu, còn cả mấy người nhà bà ngoại mày nữa, mấy cậu của mày đó cứ nhìn chằm chằm, vốn cậu nhỏ mày muốn chi tiền ra, nhưng tao đã quá quen với tính toán của cậu nhỏ mày rồi, lần này mẹ về sẽ bảo bà ngoại để lại nhà cho mẹ, mẹ theo trước hầu sau như thế, đâu thể để chăm sóc vô ích được đúng không? Mày ở nhà họ Chu phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, đợi mẹ về.”

Đinh Tiễn chớp chớp đôi mắt đầy mù mờ, đột nhiên nhận ra, vào lúc bà ngoại bị bệnh nặng đây, dường như tất cả mọi người đều lật mặt thật với nhau.

“Mẹ ơi, con có thể không đến nhà họ Chu được không?” Cô thấp giọng mở miệng.

“Mẹ với ba mày không có ở đây, mày ở một mình bố mẹ đều không yên tâm. Chỉ là tạm thời thôi, mẹ sẽ cố về sớm.” Diệp Uyển Nhàn cúi người xuống, nắm lấy vai cô nói, “Có phải lo lắng Chu Tư Việt bắt nạt không? Yên tâm, dì Chu mày có nói rồi, sẽ giúp mày.”

Đinh Tiễn lắc đầu.

Chỉ đơn giản là cô ghét “ăn nhờ ở đậu”, ở trong nhà người khác, ăn đồ của người khác, dùng đồ của người khác thì tay ngắn hơn người khác, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để cô không ngốc đầu lên được rồi, huống gì đối tượng còn là Chu Tư Việt cô thích.

Nhưng thế giới của người lớn không cho phép con nít biện bạch.

Diệp Uyển Nhàn vội nói đôi câu rồi đưa con trai đi, một mình Đinh Tiễn đờ người ngồi trên salon một lúc lâu, mãi đến khi có người tới gõ cửa.

Chu Tư Việt ăn mặc rất nhẹ nhàng, cả người là bộ đồ thể thao ở nhà, trên cổ còn lủng lẳng headphone màu đen, mới chạy bộ với Tưởng Trầm về, thấy bên trong tối om, một tay túm tóc nói, “Sao không bật đèn lên?”

“Cậu đến đây làm gì?”

“Mẹ tôi bảo tôi đến đón cậu.”

Đinh Tiễn mở cửa ra, xoay người đi vào trong, đặt mông ngồi lên ghế: “Tôi không đi.”

Chu Tư Việt không khách khí vỗ xuống đầu cô, “Làm gì đấy, đến nhà tôi mà cậu còn tủi thân hả.”

“Tôi không có ý đó, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Đinh Tiễn cụp mắt, thấp giọng nói.

Chu Tư Việt đứng dựa vào tivi, hai tay đút trong túi, dáng vẻ trang nghiêm như người lớn nhỏ, nói: “Vậy cậu có ý gì?”

“Chu Tư Việt, nếu như mẹ cậu bị bệnh, cậu có đưa ra điều kiện vào lúc dì ấy đang bệnh không?”

“Điều kiện gì?” Chàng trai hơi nhíu mày.

“Di sản.”

Chàng trai nhướn mày, ước chừng có thể đoán được ý của Đinh Tiễn, nhưng chưa kịp chờ cậu mở miệng, Đinh Tiễn đã nói: “Trước kia tôi thấy một câu chuyện ở trong sách, đại khái nói là, có một ông bố vào lúc trung niên thường xuyên đánh chửi bố ông ta, để mặc ông cụ đói, không cho ăn cơm ngủ nghỉ, đợi lúc ông ta về già, con trai ông ta cũng thường xuyên đánh đấm ông ta, lại còn rất hùng hồn vừa đánh vừa kia ‘trước kia ông cũng đánh ông nội như thế thôi.’ cứ như thế đời này truyền đến đời khác.”

Chu Tư Việt gãi giữa hai hàng mi, thở dài nói: “Tự xem lại lòng mình đi, người xưa không nói như thế, đừng vì người bất hiếu mà đánh giá lệch lạc con người, cậu lớn thế rồi, tự bản thân biết nhận định sai trái, không cần người ngoài nhắc nhở cậu.”

Đinh Tiễn cười khổ: “Nếu có một ngày tôi trở nên xấu xa, không phân biệt được tốt xấu thì sao đây?”

Chu Tư Việt nhìn cô không chớp mắt, sau đó khẽ nhếch môi, bình tĩnh nói: “Cậu sẽ không đâu, mà dù có như thế, không phải cậu còn có tôi à?”

“Chúng ta đâu thể chơi với nhau mãi được, đến khi lên đại học…” Đinh Tiễn ngẩng đầu liếc cậu, giọng yếu dần: “Cậu sẽ tìm bạn gái thôi, đến lúc đó quan hệ của hai ta không còn tốt như bây giờ nữa… Cậu vẫn sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện thế à?”

Bỗng Chu Tư Việt cười: “Vậy sau này tôi tìm bạn gái, nhất định phải để cậu đồng ý, được chưa?”

Đinh Tiễn bất chợt ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện nơi khóe miệng của thiếu niên treo nụ cười như có như không, tim đập thình thịch, lại vội vã cúi đầu, thấp giọng ờ một tiếng.

Chu Tư Việt đứng dậy, một tay xách vali ở bên salon, một tay khác vẫn đút trong túi, nghiêng đầu với cô nói: “Đi thôi, mẹ tôi còn đợi ở nhà đấy.”

Ánh trăng ngoài khung cửa rót vào như đỉnh lồng làm bằng lụa mỏng, cây cối phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.

Hai bóng dáng, một cao một thấp băng qua cuối hẻm Tây, có người ung dung hỏi rằng: “Haiz, nếu như có ngày nào đó tôi trở nên xấu xa, thì cậu thế nào? Cậu sẽ làm thế nào?”

“Không biết nữa, chắc là thất vọng lắm.” Cô gái thở dài, “Cậu phải giữ nguyên trái tim như ban đầu chứ, tôi không cách nào hình dung được cậu mà xấu xa thì sẽ ra sao.”

Có người dùng lực xoa mạnh đầu cô.

“Đồ ngốc.”

Những ngày tháng vào ở nhà họ Chu, có thể nói là náo loạn.

Chu phu nhân cố ý dọn một căn phòng cho khách ở tầng hai để Đinh Tiễn ở, đối diện chính là phòng ngủ chính, bên cạnh là phòng của Chu Tư Việt, vốn hai người đã ngày ngày chạm mặt ở trường rồi, bây giờ về nhà ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, quen thuộc nhau như người thân vậy, nói chuyện càng không cố kỵ gì.

Đặc biệt là buổi sáng, sắp tới giờ đi học, cả hai tầng mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh, Chu Tư Việt thường xuyên bị Đinh Tiễn dậy sớm ép xuống lầu đánh răng rửa mặt, nhưng cậu rửa ráy xong rồi mà Đinh Tiễn vẫn chưa đi ra, lại còn phải dựa cửa chờ cô. Thế là, trên đường đi học, cậu vừa đẩy xe vừa trách móc: “Lằng nhà lằng thằng, rửa mặt mà lâu thế à, con gái đúng là phiền toái.”

Ngày nào Đinh Tiễn rửa mặt cũng bị cậu đứng ngoài đấm cửa thúc giục, trong lòng cũng đủ giận rồi, thế là vặc lại ngay: “Cậu không biết con gái vốn phiền toái hả? Có bản lĩnh thì sau này cậu đừng tìm bạn gái nữa, hứ!”

Cô hét xong liền kéo chặt đai cặp, bịch bịch bịch chạy trước.

Chu Tư Việt nhảy lên xe, mắng nhỏ một câu: “Chiều cậu quá rồi đấy!” Rồi đạp xe phóng đi như một làn khói.

Khi bánh xe lăn qua cạnh Đinh Tiễn, cậu chàng ác ý nhấn chuông mấy hồi, xẹt một tiếng trượt về phía trước, Đinh Tiễn nhìn bóng lưng phách lối của cậu mà giận đến mức cắn răng.

“Đồ ấu trĩ!!!”

Quay lại lớp học, Khổng Sa Địch đuổi theo cô hỏi: “Cuộc sống ở chung với nam thần thế nào?”

Đinh Tiễn nhét cặp sách vào học bàn, uất hận nói: “Bỏ hai chữ ở chung đi, còn cả nam thần nữa chứ, là đồ thần kinh thì có.”

Khổng Sa Địch thở dài, liên tục lắc đầu: “Đừng có đang ở trong phúc mà không biết phúc, tớ muốn ở chung với Tống Tử Kỳ mà cũng không có cơ hội đây này. Vừa rồi tớ lại nghe thấy có đứa con gái lớp khác hỏi thăm Chu thiếu gia của cậu đấy, hám trai như thế, chậc chậc…”

Dây thần kinh trong người Đinh Tiễn lại căng ra, quay đầu lại nhìn vị trí của người nào đó, đúng lúc, Chu Tư Việt cũng đang hàn huyên với Tống Tử Kỳ, nhìn thoáng qua, bỗng ánh mắt giao nhau hai giây, Chu Tư Việt ho khẽ một tiếng, quay đầu đi trước.

Đinh Tiễn chợt nhận ra, vội vã quay người lên, hai tai đỏ bừng.

Chu Tư Việt thả lỏng dựa ghế ngồi, nhìn đôi tai ửng đỏ kia mà cúi đầu cười.

Thì ra, tất cả những cảm xúc như có như không, đều che giấu trong mi mắt của năm tháng.

Mà tất cả câu trả lời cậu muốn biết, đều nằm trong tâm trạng như phải như không này.

Tháng chín, một lần nữa diễn ra kỳ thi toán học quốc gia, lạ là lần này Hà Tinh Văn không đi thi nữa, làm mọi người shock thật sự, cứ tưởng cậu ta sẽ đi đến cuối con đường này nữa chứ. Theo như Lưu Tiểu Phong nghe được Lưu Giang nói chuyện với mấy thầy cô ở phòng giáo viên, thì hồi nghỉ hè, bố của Hà Tinh Văn bất ngờ qua đời ở phân xưởng, trụ cột chính của gia đình đã không còn ai, nhà họ Hà sụp đổ, suốt kỳ nghỉ hè Hà Tinh Văn đều không có thời gian cày để đi thi, cộng thêm kinh nghiệm trước đó, liền quyến định từ bỏ.

Giữa tháng chín, Lưu Giang tổ chức quyên góp ở trong lớp cho Hà Tinh Văn.

Vốn là một cậu trai cao ngạo, vậy mà vào lúc này lại đứng cúi đầu trên bục giảng, trước mặt là hòm quyên góp màu đỏ, Đinh Tiễn nhìn mãi một hồi, sau đó lấy mấy tờ tiền lẻ trong ví ra, quyên góp năm mươi đồng.

Khổng Sa Địch la hét không chịu quyên, vì cô cảm thấy con người Hà Tinh Văn xấu bụng, giờ mình mà giúp cậu ta thì chính là giúp người xấu làm điều ác.

Tống Tử Kỳ vỗ đầu cô ấy, “Giúp người xấu làm điều ác không dùng như thế, chuyện nào ra chuyện ấy, mặc dù tớ cũng thích cậu ta thật, nhưng người ta có khó khăn, tớ vẫn phải giúp một phần, đàn ông đàn ang sống thù dai thế cũng không thoải mái.”

“Cậu mới là đàn ông nhỉ.” Khổng Sa Địch liếc xéo, “Cậu quyên bao nhiêu hả? Năm trăm? Nhiều quá!”

Cùng lúc ấy, Đinh Tiễn cũng nhìn xấp tiền có độ dày giống Tống Tử Kỳ trong tay Chu Tư Việt, kỳ thực trong lòng cô cũng có phần không tình nguyện, bị người ta tố cáo yêu nhau, đi thi còn bị người ta tố cáo ăn gian, Đinh Tiễn gần như có thể xác định đó đều là do Hà Tinh Văn làm, ngoài cậu ta ra thì thật sự không có ai có thể làm những chuyện đó. Vậy là cô thấp giọng hỏi Chu Tư Việt: “Nếu tôi không quyên, cậu có cảm thấy tôi xấu xa không?”

“Không biết.”

“Vậy cậu cũng đừng quyên nữa, nói không chừng lần thi trước chính là do cậu ta tố cáo đấy.”

Tống Tử Kỳ nghe được, xen miệng vào nói: “Đừng nói là không chừng, mà chắc chắn chính là cậu ta làm, lão Dương đi tìm cậu ta nói chuyện, Tư Việt biết lâu rồi.”

Đinh Tiễn sửng sốt: “Cậu biết rồi?”

“Ừ.” Chu Tư Việt cười: “Dù con người cậu ta u ám, làm chuyện cũng không đàn ông, nhưng đàn ông như tôi mà phải so đo với cậu ta, thì không phải tôi cũng trở thành người như cậu ta à? Lại nói, tiền này không phải cho cậu ta, mà là cho ông bà nội cậu ta, cậu suy nghĩ đi, hai người già vừa mất con trai, nếu biết được cháu trai không được ai yêu thích như thế, hẳn sẽ đau lòng lắm.”

Đinh Tiễn bừng tỉnh, nhìn xuống cậu: “Cậu hiểu chuyện quá.”

Lớn như vậy rồi, nhưng rất ít người khen thẳng mặt cậu như thế, hàng xóm láng giềng có biết cũng biết tiểu tử cậu miệng xấu nhưng lòng không xấu, dù có cãi nhau ầm ĩ cũng không làm gì quá trớn, nhưng chưa từng khen cậu hiểu chuyện bao giờ, vậy là trong lòng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn chưa tha cho người ta, liếc cô nói: “Cái gì gọi là hiểu chuyện hả, đây là việc đàn ông phải làm.”

Đinh Tiễn rất thích nghe mấy câu cậu nói mình là đàn ông,  rất có cảm giác an toàn, giống lúc này đây, cô cũng cúi người gật đầu phối hợp nói: “Vâng vâng vâng, thưa Chu tiên sinh.”

“Có đức hạnh nhỉ.”

Chu Tư Việt vui vẻ.

Về sau, Chu Tư Việt hoàn toàn lâm vào trạng thái thi đua, giờ ngay cả chơi bóng rổ cũng bỏ, tan tiết là ngồi một chỗ giải đề, tan học về nhà giải đề tiếp, có lần Đinh Tiễn nửa đêm đi vệ sinh, phát hiện đèn phòng bên cạnh vẫn sáng.

Đinh Tiễn sợ làm phiền cậu nên không dám đi giày, để chân trần rón rén đi trên sàn nhà, thời tiết cuối tháng mười lạnh lẽo cực độ, cái lạnh trên nền xuyên qua lòng bàn chân cô.

Vừa đi được hai bước.

Cửa phòng mở ra cái “cạch”, thiếu niên mặc quần áo ngủ, xoa tóc đi ra ngoài, lập tức trông thấy Đinh Tiễn rón ra rón rén, thế là kéo người lại, giọng khàn khàn: “Chưa ngủ à?”

“Khó ngủ.”

Chu Tư Việt thả người ra, cúi đầu quét qua bàn chân trơ trụi của cô, lại thấy dáng vẻ đó thì biết được hơn nữa, đưa tay xoa mạnh tóc cô, đẩy về lại phòng: “Về mang giày cho tôi!”

Đinh Tiễn mang giày vào rồi chạy ra ngay, Chu Tư Việt đứng thẳng đánh răng ở trước gương, hai mắt thâm đến nỗi Đinh Tiễn không nhìn nổi, dựa ở cửa nói chuyện với cậu.

“Bây giờ cậu giống ông già lắm đấy.”

Chu Tư Việt không để ý, phát ra một tiếng nhỏ, uống nước ngửa đầu súc miệng, sau đó nhổ nước ra, không mặn không nhạt nói: “Thế à?”

Đinh Tiễn vỗ vai cậu cổ vũ: “Hy vọng cậu có thể vượt qua.”

Chu Tư Việt ngậm nước súc miệng lần nữa, nghiêng đầu nhìn cô, nhún vai gạt tay cô ra, cúi đầu nhổ nước, vừa rửa bàn chải đánh răng vừa nói mà không ngẩng đầu: “Nghe nói điểm toán của cậu lại được chín mấy hả? Tình hình nghiêm trọng đấy cô nương à.”

Đinh Tiễn xoay người rời đi, “Hai giờ rưỡi rồi, chúc ngủ ngon.”

Kết quả bị người ta xách cổ áo kéo về, Chu Tư Việt kéo cô lại, sải bước đi về phòng cô, “Mới có hai rưỡi, còn sớm, nào lại đây, để tôi giảng bài cho cậu.”

“Hơn nửa đêm cậu vào phòng con gái giảng bài cái gì, mưu đồ quấy rối hả?!”

Chu Tư Việt không buông tay, đổi hướng bước chân: “Được, vậy đến phòng tôi.”

Đinh Tiễn giãy giụa, người vặn vẹo tưởng chừng như sắp rách đến nơi, “Tôi không đi, tôi buồn ngủ lắm.”

Chu Tư Việt đẩy người vào trên tường, “Đừng nhúc nhích.”

Sau đó vòng hai tay đằng trước, quan sát cô trên dưới một vòng, hít sâu một hơi, sợ làm phiến đến bố mẹ ngủ say, thấp giọng mở miệng, có phần hơi tức giận, “Sao tôi phát hiện bây giờ cậu không thích học thế nhỉ? Lên lớp thì nói chuyện với Khổng Sa Địch, tan học không chịu làm bài tập, về nhà chỉ biết chơi, tiểu thư à, lớp mười hai rồi đấy, cậu cả ngày nghĩ vớ vẩn gì trong đầu thế hả?”

Đinh Tiễn như bị đóng đinh tại chỗ, khẽ ngẩng mặt, ngây người nhìn gương mặt tuấn tú tức giận này, tầm mắt từ mái tóc rối của cậu chậm rãi đi xuống, dừng trên yết hầu nhô ra, lên rồi xuống…

Cô nuốt nước bọt.

Ngoại trừ tiếng thở nhẹ của cậu ra, bên tai chỉ còn lại một âm thanh ——

Hôn cậu ấy, hôn cậu ấy đi!
Bình Luận (0)
Comment