Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 53

Phương Anh nhìn cả hai, sau đó mới thầm quyết định xem có nên nói ra không. Thấy thái độ ngập ngừng của cô, bà Tun lên tiếng:

“Cô bé, an tâm đi, tôi làm việc này vì tiền, chỉ cần cậu đây đưa đủ, một chữ tôi cũng không dám hé ra ngoài. Đây là quy tắc, không tiết lộ thông tin khách hàng.”

Huống hồ gì lại còn là liên quan đến đại minh tinh nổi danh một thời nữa. Trần Minh Quân thấy thế thì gật đầu: “Đúng, cô cứ nói đi.”

Phương Anh do dự, rồi cũng chầm chậm cất tiếng kể. Cô bắt đầu kể từ ngày đầu tiên cô sống dưới thân xác Thùy Anh cho tới bây giờ, lược bỏ đi rất nhiều các chi tiết riêng tư mà cô cảm thấy thật bất lịch sự khi nói ra về Thùy Anh, tất nhiên là những chi tiết chẳng quan trọng mấy. Nhưng cũng có chi tiết, cô nói rất qua loa, dường như chẳng muốn nhắc tới, ví dụ như chuyện Hoàng Đức Kiệt,… Và tập trung nhiều hơn vào những điều kì lạ, vào những giấc ngủ ngắn ngủi và những câu chuyện thật kinh dị… Đặc biệt là minh tinh Quỳnh Trâm.

Lúc cô kể vắn tắt xong mọi thứ, mới nói ra nghi vấn trong lòng mình: “Bà Tun, bà có nghĩ là… cô Quỳnh Trâm đó không? Ác linh đang ẩn mình trong thân thể này?”

“Tới 90% đấy. Cũng chưa thể kết luận ngay được với câu chuyện được kể vội vã với các ý chính ngắn ngủn như thế.” Bà ta nhướn mày, cong đôi môi thâm tím: “Nhưng ta cảm thấy, ác linh này rất thông minh, rất lí trí nhưng cũng có lúc thật hồ đồ.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Trần Minh Quân gật đầu.

“Ác linh này không đơn giản. Phương Anh, cô có bao giờ để ý tới những triệu chứng ‘mộng du’ của mình không, chuyện di chuyển lung tung trong đêm và ngày càng đi xa ấy?” Bà Tun nhìn cô, hỏi bất ngờ.

“Có chứ, tôi thậm chí còn đã đi khám.” Phương Anh trả lời thật thận trọng.

“Ác linh đấy, đang tập đi ấy mà.” Bà Tun bật cười rất ma quái.

“Tập đi?” Cả cô và hắn đều đồng thanh kêu lên.

“Ma không có chân, cô phải hiểu điều đó mới có thể biết tại sao ác linh phải tập đi.” Bà giảng giải: “Ác linh đó ban đầu mới nhập vào cực kì yếu ớt, xem chừng vẫn chỉ là một linh hồn bình thường cho tới khi nhập vô cái xác này. Ta không biết điều gì làm cho người đó điên loạn đến mức dã tâm nổi lên và trở thành một ác linh, nhưng xem chừng có liên quan tới cái chết của Thùy Anh.”

“Không đúng, lúc tôi còn là linh hồn bám theo xác mình trong đêm, tôi có chân.” Phương Anh nhăn mày.

“Bởi vì số cô chưa tận, chưa thật sự là chết, nên vẫn có chân, còn người đó, chết rồi.” Bà Tun uống mấy hớp nước: “giả sử cứ cho bà minh tinh Trâm treo gì đó là ác linh đi, thì bà ta ít nhất là chết hơn chục năm rồi. Chục năm đi lại không có chân, khi nhập vào xác rồi, tất không điểu khiển được, phải tập đi chứ sao!

Bà ta ngày càng mạnh lên, đến một thời điểm nhất định có thể chèn ép cô và trở thành người điều khiển chính của cái xác. Bà ta chọn lúc cô ngủ để ‘tỉnh dậy’ bởi lẽ lúc ngủ, linh hồn cô yếu nhất, ít nhất là lúc đấy bà ta có thể gắng bật ra được một lúc. Ban đầu, bà ta quá yếu, không thể đi xa được, việc tập luyện như này tiêu hao rất nhiều sức lực, vì vậy khi đi được một quãng nhất định, bà ta sẽ đuối sức và lại phải chìm vào giấc ngủ thôi!

Cô thấy đấy, tối nay bà ta đã đi được cả quãng đường xa như thế, hẳn là mạnh ngang ngửa cô rồi, thậm chí còn có ý định mua kéo giết người kia. Cô gái, cô biết mình đang phải đối mặt với thứ đáng sợ thế nào rồi đấy.”

Phương Anh càng nghe càng bình tĩnh ra, không còn run rẩy sợ hãi như ban đầu nữa. Cô rất thản nhiên lắng nghe, thản nhiên suy nghĩ, rồi cuối cùng là thản nhiên nói:

“Tôi có cảm giác, bà ta đang lừa tôi. Bà ta biết tôi đã đi khám, biết tôi nghi ngờ những việc kì lạ, bà ta sợ tôi sẽ nghĩ tới tâm linh và đi tìm pháp sư, nên thời gian này mới im im, không di chuyển lung tung trong đêm nữa.”

“Tôi lại nghĩ là bà ta đang lợi dụng cô. Chỉ thức dậy vào ban đêm mà có thể biết mọi việc thì chắc chắn, bà ta sẽ sử dụng thời gian đấy, để kiểm tra xem một ngày đó, cô đã làm những gì. Tôi nghĩ là bà ta sẽ kiểm tra điện thoại cô, túi xách,… Và sau đó, sẽ lại quay về giường, trả chỗ cho cô, để cô không nghi ngờ gì cả.” Trần Minh Quân lên tiếng.

“Còn ta lại cho rằng , bà ta đang đợi thời cơ tới, để sẵn sàng tống khứ cô đi bất kì lúc nào có thể. Vì nếu đã thật sự thông minh, bà ta đã không đá cô từ đầu, từ khi biết mình đủ mạnh để có thể ép cô đi ra, bà ta sẽ đợi, đợi,… Còn về lý do tại sao thì ta chịu thôi, chắc giống như cậu trai trẻ kia nói, bà ta đang lợi dụng cô…” Bà Tun mỉm cười.

Cả ba chìm vào im lặng, không ai nói một lời nào nữa. Bà Tun hướng mắt nhìn ra xa, nhìn thật lâu, thật lâu rồi mới cất tiếng: “Trời sắp sáng rồi, về đi.”

Sau đó quay sang cô, chìa một cái danh thiếp ra: “Hãy tìm ta nếu cô cần, ta sẽ lấy giá rẻ cho.”

“À vâng…” Phương Anh nhận lấy, buồn cười đáp.

“Còn cậu, ta sẽ tìm đòi tiền sau, nhớ trả đủ cho đêm nay đấy.” Ánh mắt bà ta chuyển qua người hắn, sáng rực lên.

“Tất nhiên rồi ạ.” Trần Minh Quân cũng bị vẻ mặt “thấy tiền là sáng mắt” của bà ta chọc cho cười mấy tiếng liền.

Cả hai chào tạm biệt rồi rời đi, đi bộ về khách sạn. Trần Minh Quân vẫn rất lạnh nhạt với cô, đi chung mà chẳng nói lấy tiếng nào, thậm chí là không thèm nhìn luôn. Tuy thế, Phương Anh vẫn ái ngại nói:

“Lúc ác linh đó chạy ra khỏi cửa hàng và bị ngã, là anh đỡ đúng không? Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Hắn cất tiếng.

“Vậy thì tốt rồi.” Phương Anh cười, giọng cô thoáng ngập ngừng: “Chuyện tối nay, tôi mong là anh…”

“Tôi sẽ không nói.” Trần Minh Quân tiếp lời cô.

“Ừm.” Phương Anh gật đầu. Rồi cô chẳng nói gì nữa.

Cả hai tiếp tục bước, song song nhau, bầu không khí thoáng ngượng ngùng. Phương Anh đang suy nghĩ về những gì bà Tun đã nói thì bên cạnh, lòng Trần Minh Quân cũng đang rất bối rối. Hắn nhận ra cô gái đang đi bên cạnh mình, cũng không hẳn là xấu xa gì chi cam, sự ghét bỏ ban đầu dường như biến mất trong phút chốc.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy nét lo lắng của cô, Trần Minh Quân thấy mà không đành lòng, cất tiếng hỏi:

“Chuyện này… Cô định giải quyết thế nào?”

“Ngày mai tôi sẽ nói với Thùy Anh… thật.” Cô đáp.

Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, giọng ngập tràn sự khó tin:

“Đến bây giờ tôi vẫn không tin có những chuyện như thế thật sự tồn tại.”

“Từ lúc tôi hoán đổi xác thành công, tôi đã tin cái thế giới này cái gì cũng có thể xảy ra rồi.”

“Haha!” Trần Minh Quân bật cười, tiếng cười của hắn rất vui vẻ, xoa dịu đi bầu không khí giữa hai người họ rất nhiều.

“Này, lúc nãy cô nói tên thật của cô là gì?”

“Phương Anh.”

“Cô tuổi thật là bao nhiêu?”

“24, bằng Thùy Anh thật thôi!”

“Thế à? Tôi 27 rồi. Cô có hình… của cô không? Tôi muốn xem.”

“Hình tôi á? Đầy trên mạng luôn…”

“Thật? Cô là người nổi tiếng?”

“Cực kì nổi.”

“Là nhờ Thùy Anh thật chứ gì?”

“Ừ, biết còn hỏi.”

“Tôi thích vậy đấy.”

“Rõ điên.”



Cả hai trở về phòng, liền lăn quay ra ngủ, một mạch tới 10 giờ sáng ngày hôm sau. Người dậy đầu tiên là Huyền Nhung, sau đó thì cô ta quay sang đánh thức Phương Anh, rồi ba người còn lại: Harry, Khoa Trình, Trần Minh Quân cũng dậy ngay sau đó.

Phương Anh là người ểu oải nhất. Trong khi 4 người kia đã bước ra khỏi chăn, bắt đầu đi làm vệ sinh cá nhân thì cô vẫn còn đang ngồi ngáp dài trên giường.

“Tôi vào trước, tránh ra cái thằng này.” Tiếng Khoa TRình kêu la oai oái.

“Shit! Sau thằng Quân là đến lượt tao, xê, xê ra coi.” Sau đó là Harry.

“Alo, alo mẹ ạ? Con đây, vâng, vâng, không sao đâu ạ… Vâng, mọi chuyện ổn rồi.” Và tiếng Huyền Nhung.

“Tao vào trước, tao dậy trước mày…” lại là Khoa Trình.

“Xin lỗi đi, Huyền Nhung gọi cả hai chúng ta cùng lúc đấy cưng ạ…” lại là Harry.

“Dạ, về ngay ấy ạ? Vâng, mai con về cùng Thùy Anh, vâng, con ở lại được mà, không sao ạ… Dạ? Ồn ấy ạ? Con bảo là CON Ở LẠI, MAI VỀ. Dạ? Đi luôn tối nay, không ạ… Mẹ…” Huyền Nhung gân cổ lên gào to, mong muốn át đi được tiếng ồn xung quanh để nghe điện thoại.

“IM COI.” Cuối cùng là tiếng Trần Minh Quân thét từ trong nhà vệ sinh ra.

Phương Anh chẹp chẹp mấy cái, rồi đưa tay lên gãi đầu. Thật đúng là, một buổi sáng ồn ào.



Sau khi ăn sáng xong ( là món bim bim Thái siêu ngon, siêu cay), mọi người tụ tập lại quanh khu vực giường. Người thì mải miết chơi điện thoại, người thì cãi nhau… Nói chung, vẫn rất là ồn ào. Nhưng không khí đã vui vẻ hơn hẳn.

Không ai nhắc gì đến Hoàng Đức Kiệt trong suốt buổi sáng đó, bởi vì bọn họ đều biết, anh ta đã sớm cuốn gói đi từ đời rồi.

“Eh, Harry, tao dạy mày Tiếng Việt nhé?”

“Ok!”

“Nào, ‘huyền’ là một từ hán việt, nó có nghĩa là gì?”

“huyền? huyền? À, là đen. Huyền là đen.”

“Qúa giỏi ! Nào tiếp, thế ‘nhung’ là gì?”

“Nhung là… nhung.”

“Qúa xuất sắc. Thế còn… “Huyền Nhung” là gì?”

“Là… là… Nhung đen.”

Sau đó, cả Harry và Khoa Trình đều phá lên cười to, còn Huyền Nhung thì đỏ mặt tía tai, quát tháo um tùm: “Im ngay!!!”

“Lêu lêu, Nhung đen, Nhung đen là Nhung đen xì…” Huyền Nhung càng tức thì hai người bọn họ lại càng trêu sung, sau đó, Huyền Nhung điên lên… Và sau đó,… À, không có sau đó nữa rồi =)))

***

“Thời đại bây giờ, thực phẩm rất kém vệ sinh. Không thể tin mấy hàng quán bên ngoài được.” Harry dõng dạc nói.

“Đây là Bangkok mà.” Huyền Nhung bĩu môi.

“Ở đâu cũng thế thôi, Nhung đen, cô hiểu chưa?” Khoa Trình ngồi bên cạnh bồi thêm một câu, còn Harry thì gật lấy gật để.

Huyền Nhung định đứng dậy, may là sau đó còn có Phương Anh đủ bình tĩnh giữ tay cô ta lại, không thì chắc lại loạn cào cào lên mất.

“Chung quy lại là, chúng ta sẽ đi chợ, và mua thức ăn về để nấu cơm. Tự nấu ấy.” Harry hắng giọng, cố tỏ ra thật nghiêm túc.

“Đùa à má, biết mấy giờ rồi không mà chợ, 11 giờ rưỡi trưa rồi đấy.” Lần này là Phương Anh lên tiếng.

“Chuyển qua siêu thị.” Khoa Trình đập tay.

“Ờ ờ.” Harry gật đầu, ( lại ) tỏ vẻ nghiêm túc: “Bây giờ, tôi sẽ là đầu bếp chính, sẽ giao nhiệm vụ cho từng người một như sau. Khoa TRình và Quân ở lại làm phó đầu bếp, phụ tá đầu bếp nấu ăn. Còn Thùy Anh làm tổ trưởng khu chuyên mua đồ, còn Nhung đen là chuyên viên thuộc khu vệ sinh, hôm nay đặc cách cho đi theo tổ trưởng… Á đừng cấu, tôi sai rồi, sai rồi.”

“Đừng có gọi tôi là Nhung- đen, không thì tôi xẻo thịt anh đấy.” Huyền Nhung xoắn cái chỗ thịt bị mình kéo căng ra ở phần tay Harry, nghiến răng nói. Chết tiệt, người ta trắng như này…

Phương Anh lấy bút ghi lại danh sách những thứ cần mua ở Khoa Trình rồi quay sang Huyền Nhung, nắm tay cô ta còn đang mải vật lộn kéo đi: “Đi nào!”

“Từ từ, tôi phải cào rách mặt cái tên khốn này… Dám chê tôi đen.”

“Thì ăn trưa xong có sức đánh tiếp, lo gì. Giờ thì đi với tôi nào.”

“Ờ hớ, đúng ha.”

“Thật gian xảo.” Tiếng Harry kêu gào thống khổ vang lên: “Các cô đúng là cái đồ con gái móng tay dài, xấu xa…”



“Ôi, mặt nạ cà chua, mặt nạ dầu,…” Huyền Nhung vừa nhìn thấy gian hàng mĩ phẩm liền bổ nhào vào ngay: “Cái này là son chì này, chà chà…”

Phương Anh đẩy xe đẩy chầm chậm đi đến bên cạnh, hắng giọng một cái: “Chúng ta phải qua khu đông lạnh, rồi còn cả rau củ quả nữa…”

“Biết rồi, biết rồi.” Huyền Nhung vẫn dán mặt vào đống son phấn trước mặt, trả lời rất vội vàng: “À, cô mua cho tôi mấy cái này được không, về nước tôi trả tiền.”

“Tôi chỉ mang vừa đủ cho chúng ta mua nguyên liệu nấu ăn thôi!” Phương Anh mất kiên nhẫn nghiến răng kèn kẹt: “Đi thôi!”

Sau đó, cô liền xoay người, bỏ đi trước. Huyền Nhung dù tức nhưng vẫn phải mau chóng đuổi theo: “Đợi tôi!”

Cả hai dựa trên biển chỉ dẫn trên đầu bằng tiếng Anh để tìm ra khu đông lạnh. Đầu tiên, đi chọn thịt trước.

Phương Anh: “Harry nói là muốn mua thịt bò và thịt lợn đó.”

Huyền Nhung nhìn lướt mấy cái bao bì, rồi dừng lại ở một cái có bao bì ghi “Beef”: “Thấy thịt bò rồi.”

“Ừa, lấy 2 cái, chọn cái nhiều nhiều ấy.” Phương Anh đã tự bỏ vào xe hang hai khay thịt lợn trước: “Cái này cho bữa tối.”

Sau đó, lại qua hàng rau củ.

“Harry bảo cần mua xả, mua rau ngót, mua hành lá, hành khô,… Tôi sẽ đi tìm đậu phụ và trứng, cô ở đây chọn rau giúp tôi nhé?”

“Ừa.” Huyền Nhung gật đầu, trông có vẻ rất thản nhiên.

Phương Anh dù không an tâm mấy nhưng cũng để lại danh sách rồi đi tìm gian đậu với trứng. Lúc cô quay lại, trong giỏ xe đã đầy đủ các loại rau mà cô cần. Phương Anh cẩn thận đặt khay trứng vào một góc, khay đậu nhẹ nhàng chồng lên.

“Cô coi vậy mà cũng biết nhiều loại rau phết.” Phương ANh nói với vẻ khen ngợi, cô tưởng cô ta chẳng xuống bếp bao giờ chứ hả?

“Thế chứ cô nghĩ tôi làm thế nào mà sinh sống một mình ở bên nước ngoài trong suốt mấy năm du học, chẳng lẽ lại ăn cơm hàng suốt?”

“Cô mà nấu ăn cơ á? Ghê thế?” Cô cười haha.

“Chuyện, không những biết còn nấu hơi bị ngon đấy…”



Nhìn những hàng dài người đang xếp hàng rất đông để chờ tới lượt mình tính tiền, cả Phương Anh lẫn Huyền Nhung đều thấy choáng váng.

“Cô đi mà xếp hàng nhé!” Huyền Nhung quay sang cô, nói.

“Tốt nhất là cả hai chúng ta cùng đi.” Để tránh cãi cọ, Phương Anh bảo.

“Oa, nhưng tôi mệt.” Huyền Nhung ngáp một tiếng.

“Không nhưng nhị gì hết, vào hàng.”

Thế là, dưới sức ép của Phương Anh, Huyền Nhung cũng đành phải chui vào xếp hàng. Nhưng chưa được bao lâu, Huyền NHung tức tối kêu lên: “Bao giờ mới tới lượt?”

Phương Anh vội vã nhéo cô ta mộ cái: “Im lặng, cô không thấy bất lịch sự à? Ai cũng đứng chờ, nhưng chỉ có cô than vãn thôi đấy.”

“Trời ơi! Họ có biết Tiếng Việt đâu???”

“Nhưng họ nhìn cái thái độ của cô là đủ hiểu rồi.” Cô thở dài.

“Son of bitch!!! Tôi muốn mua quần áo cơ.” Huyền Nhung bực mình nói.

“Cô tưởng tôi không muốn à? Vấn đề là gã Harry này tính toán quá chi li, tiền thừa tính ra chắc chỉ đủ ăn mấy que kem thôi!”

“Thì đi ăn kem đi, tôi chán quá rồi.”

“Đấy, tôi cho cô tiền, đi mua hai que ăn cho sướng mồm đi (rồi đừng kêu nữa).” Phương Anh bó tay, đành rút ra cho cô ta mấy tờ tiền Thái.

“Vậy cô đứng lại giữ chỗ nhé? Ăn vị gì nào, để tôi mua cho.” Huyền Nhung cũng coi như là tạm chấp nhận vụ ăn kem, hớn hở ngay.

“Trà xanh.” Phương Anh vừa tức vừa buồn cười.

“Ok, đợi nhé !” Nói xong, cô ta rời hàng, chạy vụt đi.

Phương Anh nhìn theo mà ngẩn ngơ. Huyền Nhung, cũng có lúc đáng yêu đấy chứ!



Nguyên vật liệu về với tay Harry, chỉ loáng cái là đã xong ngay một bữa cơm thịnh soạn. Trần Minh Quân ở bên cạnh phụ tá, còn Khoa Trình thì làm chân chạy việc vặt, lo rửa rau, lấy bát đũa.

“Đẹp trai quá trời!” Huyền Nhung đứng ở cửa bếp, nhìn vào bên trong với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Ý cô là Khoa TRình ấy hả?” Phương Anh đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy thế thì liền ngó vào trong, chi thấy Khoa Trình đang lau bát đĩa, mông lắc lắc ở bồn rửa bát.

“Vớ vẩn, tôi nói tổng giám đốc cơ mà.” Huyền Nhung vội đính chính ngay, mặt cô nàng phụng phịu.

Chếch Khoa Trình, Trần Minh Quân đang thái thịt rất điêu luyện. Anh ta cao nhất đám, vai rất rộng, lại còn áo dài tay, quần bò đi kèm với tạp đề. NHìn từ đằng sau, đúng là rất có phong cách người đàn ông của gia đình, đẹp trai thật.

Phương Anh nhìn khuôn mặt si mê của Huyền Nhung, chỉ biết lắc đầu cười trừ, rồi bỏ lên giường ngồi nghịch điện thoại.

Ngoài mặt thì bình tĩnh như vậy thôi! Nhưng cô cũng đang rất bấn loạn. Mẹ kiếp, có nhất thiết phải soái ca như vậy không? Chỉ là thái thịt thôi mà.



Ăn trưa xong, cả đám tiếp tục lên đường bay lượn đi ăn chơi khắp nơi tại Bangkok. Chụp ảnh tập thể, tự sướng các kiểu. Tối đến lại về khách sạn, ăn một bữa no nê cuối cùng rồi lại lên giường đi ngủ thật sớm, tầm 10 giờ tối là phải dậy đi tới sân bay rồi.

8 giờ tối, Trần Minh Quân ngồi trên giường, nhìn xung quanh. Harry thì đi tắm, Khoa Trình với Huyền Nhung không biết đang đấu khẩu cái gì nhưng kịch liệt lắm! Còn Phương Anh thì đang ngồi ôm gối một chỗ xem phim Hàn quốc.

Nghĩ lại thấy chán, hắn đành với điện thoại, lên Facebook. giơ máy lên, chụp trần nhà rồi đăng một câu vu vơ: “Lúc kết thúc cái này thì lại là mở đầu của cái khác.”

Hẳn là đang bóng gió chuyện kết thúc chuyến đi, mới biết, cô gái mình thích bấy lâu hóa ra lại là một người vô cùng xa lạ, nhưng cũng là một cô gái khiến người ta phải chú ý ngay từ lần đầu gặp. Cô ấy lại còn đang phải đương đầu với những chuyện ma quỷ thật sởn gai ốc, nhưng vẫn luôn là một cô gái vui vẻ, luôn luôn cười…

Trần Minh Quân nhìn số like tăng đều đặn trên màn hình, thầm thở dài. giá mà hôm nào cũng bình yên và vui vẻ như hôm nay có phải tốt không?

***

“Tôi ra ngoài mua chút đồ.” Phương Anh đứng dậy, ra khỏi phòng. Trần Minh Quân nhìn theo cô, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng hắn.

Phương Anh đi bộ trên vỉa hè, vừa đi vừa nhắn tin cho Thùy Anh: [Tôi đang ra tạp hóa rồi, cô muốn mua kẹo vị gì?]

[Cô cứ lấy mỗi vị một thanh cho tôi. Nhớ là loại kẹo ngậm có hình mặt cười ấy.]

[Khiếp, từ bao giờ mà yêu đời thế hả?]

[Nào có đâu, muốn tặng cho Tuấn, anh ấy thích đồ ngọt lắm, nhất là những loại kẹo hình thù dễ thương ấy.]

[Được rồi, để tôi mua cho.]

Phương Anh nhắn nốt tin cuối cùng rồi đút điện thoại vào túi áo, sau đó thì sang đường. Đèn báo hiệu sang đường dành cho người đi bộ đã chuyển xanh từ đời nào, do mải nhắn tin nên cô không dám sang. Lúc này mới vội vã đi thật nhanh , vì cô sợ nó sẽ chuyển đỏ bất kì lúc nào.

Nào ngờ đâu, một chiếc xe máy phân phối lớn lao đến chỗ cô và hoàn toàn không có ý định dừng lại, xem chừng là muốn vượt đèn đỏ rồi.

Và sau đó, chỉ thấy một tiếng động rất kinh khủng vang lên. Phương Anh ngã xuống mặt đất, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

P/S: Chương sau có biến, biến lớn đấy :’’> hí hí. Vì laptop mình hỏng mất mấy ngày phải đem đi sửa nên mình không up được chương mới. Thế nên
Bình Luận (0)
Comment