Đồ Thăng Khuê là phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, chức vụ của hắn có được là do Hà Duyên Cường đề bạt lên, cũng tính là người thuộc dòng chính của Hà Duyên Cường. Nếu nói từ điều kiện của bản thân Đồ Thăng Khuê, dù là năng lực công tác hay quan hệ với người, căn bản không bao giờ vượt qua thử thách. Nhưng hắn có một phần mạnh hơn các đối thủ của mình, đó là mỗi lần có chuyện xảy ra sẽ nhìn gió xem hướng. Hắn thật sự có một trái tim nóng luôn hướng về phía Hà Duyên Cường, luôn đi theo bên cạnh lãnh đạo của mình.
Nghe nói khi đề bạt Đồ Thăng Khuê thì gặp nhiều lực cản, thế nhưng Hà Duyên Cường ra mặt thì tất cả thông suốt, cuối cùng văn kiện bổ nhiệm vẫn được đưa xuống. Sau khi nhận được văn kiện bổ nhiệm thì Đồ Thăng Khuê chạy ngay đến nhà của Hà Duyên Cường, hắn kích động đến mức rơi nước mắt, hắn dùng lời thề sắt son của mình để đảm bảo, sau này lãnh đạo cứ xem vào biểu hiện của mình.
Đồ Thăng Khuê là người nói được làm được, chỉ cần là lời nói của Hà Duyên Cường, hắn sẽ nghĩ nát óc để xử lý thật tốt. Hắn hiểu một điều cực kỳ quan trọng, nếu chính mình muốn tiếp tục đi lên trong đơn vị, chỉ có thể coi Hà Duyên Cường là Bá Nhạc mà thôi.
- Đúng là trà ngon.
Đồ Thăng Khuê uống một ngụm trà rồi mở miệng nói hai câu khoa trương. Sau khi vợ của Hà Duyên Cường đi ra thì mở miệng nói:
- Cục trưởng Đồ, anh cần phải giúp tôi khuyên nhủ anh Hà. Anh nói xem sự việc đã xong, hơn nữa đại cục đã định, anh ấy không nên cứ mãi nắm bắt con trai không tha. Anh ấy đã cấm nó ba ngày không được ra khỏi nhà, nếu tiếp tục như vậy cũng không quá tốt.
Đồ Thăng Khuê căn bản cũng hiểu rõ ràng chuyên liên quan đến Hà Bính Sở, hắn thầm nghĩ tiểu tử này nên đóng cửa dạy bảo, nếu không với cá tính hiện tại thì chỉ sợ sẽ tiếp tục gây ra nhiễu loạn. Lúc này bí thư Vương mới đến tỉnh Nam Giang còn chưa có được căn cơ rõ ràng, sau này nếu muốn động vào một vị bí thư ủy ban tư pháp đã có đầy lông đủ cánh thì căn bản là cực kỳ khốn khổ.
Nhưng Đồ Thăng Khuê nghĩ như vậy cũng không thể nói ra như thế, người ta thường nói nhím khen con mình bóng loáng, bọ hung khen con mình thơm mát, hắn cũng không nên mở miệng nói không hay với Hà Duyên Cường. Giống như một con chó què, người chủ có thể đá nó một cái, thế nhưng người khác thì căn bản không được động vào, nếu không chủ nhà sẽ mất vui. Hà Duyên Cường là người rất căm hận con trai, thế nhưng cha con bọn họ nói gì cũng được, người ngoài không được vung tay múa chân.
Vì vậy với tính cách khôn khéo của mình, Đồ Thăng Khuê nhanh chóng tỏ thái độ:
- Cục trưởng Hà, tôi thấy anh nên nghe chị dâu một lần. Tôi biết rõ ngài là người dạy bảo con cái nghiêm khắc, nhưng nếu hăng hái quá thì hóa dở, xử phạt Tiểu Sở cũng nên có hạn độ mà thôi. Thời gian dài thì sẽ làm cho con cái chán nản, buồn bực sinh bệnh tật. Hơn nữa có bài học lần này, có lẽ sau này Tiểu Sở sẽ không gây ra chuyện như vậy nữa.
Hà Duyên Cường hừ một tiếng mà không nói gì, nhưng gương mặt vợ hắn lại tràn đầy nụ cười, liên tục cười vui với Đồ Thăng Khuê.
- Thăng Khuê, tôi tình nguyện trừng phạt nó sao? Tôi chỉ sợ nó mà thôi, đứa bé này coi trời bằng vung, động vào người Vương Tử Quân, nếu là người khác thì sao? Anh nói xem tôi phải làm sao cho xong việc đây?
Hà Duyên Cường tuy nói lời nghiêm khắc nhưng Đồ Thăng Khuê lại hiểu thái độ lãnh đạo đã thả lỏng. Làm người tốt thì phải làm đến cùng, thế là hắn mở miệng nói:
- Cục trưởng Hà, Tiểu Sở cũng lớn rồi, việc này qua rồi sẽ rút ra bài học. Hơn nữa có ngài và chị dâu đứng sát bên kiểm tra, cậu ấy còn xảy ra chuyện gì nữa? Tôi thấy không bằng phê bình cậu ấy một lượt, tha cho một lần.
Hà Duyên Cường uống một ngụm trà, sau đó thản nhiên nói:
- Thăng Khuê, chuyện này tuy đã được tôi cho qua, thế nhưng bí thư Vương không phải là người thích nuốt trái đắng, thế cho nên lần sau chắc chắn sẽ lên đạn bắn người.
- Cục trưởng Hà, anh ta làm gì được? Còn muốn làm gì?
Đồ Thăng Khuê nói rồi chỉ lên trên:
- Trên kia cũng không phải không có người, anh ta phải làm sao được? Anh ta cũng không thể không quan tâm đến người muốn ép chết mình.
- Thăng Khuê, lời này không nên nói tùy tiện. Dù gì anh cũng là phó cục trưởng cục công an thành phố, anh nói cũng không nên quá loạn, không nên cho những lời thế này ra khỏi cửa.
Hà Duyên Cường chỉ tay vào Đồ Thăng Khuê rồi dùng giọng oán trách nói, nhưng lời nói nào có chút trách cứ? Rõ ràng lời nói của Đồ Thăng Khuê đã động vào trong lòng Hà Duyên Cường.
Đồ Thăng Khuê cười cười mà không nói gì, hắn là người đi theo Hà Duyên Cường lâu năm, hắn biết rõ tính tình của lãnh đạo nhà mình. Dù lãnh đạo nói lời phê bình với mình, thế nhưng thực tế trong lòng lại thừa nhận câu nói của mình.
Đồ Thăng Khuê cảm thấy mình không sai chút nào, cục trưởng Hà có người chống đỡ, Vương Tử Quân căn bản không làm gì được.
Vợ Hà Duyên Cường thấy chồng đã thoải mái hơn thì vẻ mặt rất vui mừng, nàng lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra mở cửa phòng cho Hà Bính Sở.
Hà Bính Sở hầu như là lao ra, hắn còn muốn hét lên biểu hiện sự hưng phấn của mình, thế nhưng khi thấy Hà Duyên Cường và Đồ Thăng Khuê ngồi trong phòng khách, hắn cố gắng áp chế cảm giác hưng phấn của mình.
- Bố.
Dù có chút sợ hãi nhưng Hà Bính Sở vẫn đi đến trước măt bố mình rồi mở miệng chào hỏi.
- Hừ!
Hà Duyên Cường hừ một tiếng rồi nhìn bộ đồ nhăm dúm trên người Hà Bính Sở, sau đó hắn dùng giọng lạnh lùng nói:
- Cậu nhìn lại mình đi, đã là người lớn rồi mà còn có bộ dạng như vậy, căn bản không ra gì. Mau cút về thay quần áo cho tôi.
Đồ Thăng Khuê thấy Hà Duyên Cường mở miệng dạy bảo con thì tranh thủ thời gian cười nói:
- Cục trưởng Hà, tính ra thì ánh mắt chúng ta đã lạc hậu rồi. Theo lời của con nhà tôi, những ngày hôm trước nó mặc quần có hai cái lổ lớn, mẹ nó cực kỳ kinh ngạc, tối đó đợi con đi ngủ thì thức dậy may vá lại. Sáng hôm sau con trai khóc lóc làm loạn, bộ đồ thời trang của nó bị mẹ làm cho hư hại, sao có thể ra ngoài gặp người? Thật sự làm cho tôi và mẹ nó phải dở khóc dở cười.
Lời nói thú vị của Đồ Thăng Khuê làm cho Hà Duyên Cường nở nụ cười. Hà Bính Sở thấy thái độ hòa hoãn của bố, hắn tranh thủ thời gian ném cho Đồ Thăng Khuê một ánh mắt cảm kích.
- Tiểu Sở, chú nên dặn dò cháu một chút. Lần này cháu gây họa không nhỏ, dù cục trưởng Hà đã ra mặt giải quyết, thế nhưng cháu nhất định phải rút ra bài học, không thể tiếp tục làm cho bố phải lo lắng.
Đồ Thăng Khuê vừa rót trà cho Hà Duyên Cường vừa cười nói.
- Thật sự đã được giải quyết rồi sao?
Hà Bính Sở cũng thật sự lo lắng về vụ việc lần này, dù hắn mở miệng nói lớn tiếng nhưng căn bản vẫn biết bí thư ủy ban tư pháp không phải là nhân vật dễ động vào, nhất định sẽ lưu lại di chứng. Bây giờ nghe lời nói của Đồ Thăng Khuê, hắn chợt cảm thấy thoải mái.
- Bố, con biết không có gì bố không giải quyết được.
Hà Bính Sở dùng giọng hưng phấn nói.
Hà Duyên Cường hừ một tiếng không nói nhưng vẻ mặt lại có vài phần vui mừng. Vợ Hà Duyên Cường thấy chồng vui vẻ thì lên tiếng chặn lại:
- Hôm nay chú Đồ đưa đến một con cá lớn, tôi sẽ biểu hiện tài năng, sẽ mở tiệc cá cho mọi người nếm thử.