- Xem ra chúng tôi có lộc ăn rồi.
Đồ Thăng Khuê dùng giọng nể tình nói.
Khi bầu không khí trong phòng khách rất hăng hái vui vẻ thì điện thoại của Hà Duyên Cường vang lên. Hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy:
- Cục trưởng Chân, tôi là Hà Duyên Cường, mong ngài cho ra chỉ thị.
Đám người Đồ Thăng Khuê nghe thấy đó là điện thoại của cục trưởng Chân thì nhanh chóng im miệng, nhưng bọn họ vẫn muốn nghe ngóng xem cục trưởng Chân nói gì.
- Cái gì? Ngài nói tôi phải đến trường đảng học tập sao? Cục trưởng Chân, ngài cũng biết trong đơn vị có nhiều việc cần xử lý, bây giờ không thích hợp rời đi...
Hà Duyên Cường lớn tiếng nói, gương mặt có vài phần âm u.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Hà Duyên Cường chuẩn bị mở miệng phải đưa tay cúp điện thoại.
Vẻ mặt Hà Duyên Cường làm cho đám người ngồi nơi đây đều ý thức được có chuyện không hay, Đồ Thăng Khuê có chút do dự, hắn khẽ hỏi:
- Cục trưởng Hà, làm sao vậy?
- Hừ, trong danh sách các cán bộ đến trường đảng trung ương học tập lần này của tỉnh Nam Giang có cả tôi, tôi được bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy trực tiếp đề cử.
Hà Duyên Cường nói đến đây thì nghiến răng nghiến lợi tiếp tục:
- Thoát ly công tác học tập một năm, tên họ Vương kia thật sự rất quan tâm đến tôi.
Đồ Thăng Khuê chợt hiểu tầm nghiêm trọng của sự việc, nếu như đi đến trường đảng tham gia huấn luyện chỉ có hai khả năng, một là thăng chức, hai là xóa bỏ chướng ngại. Lần này Vương Tử Quân đề cử Hà Duyên Cường đến học tập ở trường đảng trung ương, khả năng đầu tiên là cực kỳ nhỏ.
- Bố, tên họ Vương kia rõ ràng là đang báo thù tư.
Hà Bính Sở dùng giọng oán hận mắng.
- Im miệng lại.
Hà Duyên Cường nói rồi trực tiếp đẩy Hà Bính Sở vào trong phòng, sau đó đóng cửa khóa trái lại.
Hà Duyên Cường ăn bản không có ý nghĩ bỏ qua vị trí cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, mặc dù chỉ là chức vụ phó sở, thế nhưng lại làm cho hắn biến thành nhân vật phong vân trong tỉnh Nam Giang.
Hơn nữa vị trí này có thể tiến công có thể phòng thủ, nếu tiếp tục tiến lên có cơ hội làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, nếu không sẽ là phó bí thư quản khối tư pháp của thành phố Đông Hồng; thậm chí chỉ cần hắn còn ở trên cương vị, người ta cũng không dám coi thường sự hiện hữu của hắn.
Mặc dù chỉ là đến tham gia học tập huấn luyện, thế nhưng một năm sẽ có bao nhiêu biến hóa? Có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn, nếu hắn rời đi học tập, sẽ thất thủ trên địa bàn của mình, sẽ có người đến cướp đoạt vị trí còn bỏ ngỏ.
Lúc này Hà Duyên Cường chợt ý thức được cảm giác khó chịu cùng cực là thế nào, vì chuyện của con mà hắn thi triển chút thủ đoạn. Lúc đầu hắn còn có chút đắc ý, thế nhưng bây giờ xem ra đó là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Hà Duyên Cường tưởng rằng Vương Tử Quân không nói lời nào thì tất cả đã xong, nhưng không ngờ đối phương chẳng phải dễ quên, không nói gì nhưng lại ngáng chân sau lưng. Bây giờ hắn phải đến trường đảng trung ương học tập, hơn nữa hắn chỉ có thể là người câm nuốt giận vào bụng, không thể nói ra một lời bất mãn.
Có mười chỉ tiêu đến học tập ở trường đảng trung ương, cho anh một suất xem như là tổ chức tín nhiệm anh, anh được bồi dưỡng trọng điểm. Nếu như anh không mang ơn, anh còn yên ổn sao? Quả thật là phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Tuy ai cũng hiểu mục đích của Vương Tử Quân, thế nhưng căn bản không ai dám mở miệng.
Đây không phải là chôn xuống một quả bom trong lúc mình đang muốn phát triển sao? Bất cứ lúc nào thì quả bom cũng có tác dụng lớn.
- Lần này không thể đi được.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Hà Duyên Cường chợt kiên định ý nghĩ của mình. Hắn đi tới đi lui trong phòng làm việc, sau đó cầm điện thoại gọi đi.
- Alo, cậu Lê phải không? Ha ha, tôi là Hà Duyên Cường. Trước đó cậu nói với tôi, tôi đã nói ổn thỏa, cậu có muốn đến đảm nhiệm chức vụ không? Nếu không muốn thì tôi sẽ cho cậu phục vụ ở đơn vị khác.
Hà Duyên Cường cười ha hả, gương mặt rất vui vẻ.
Cậu Lê ở đầu dây bên kia dùng giọng khách khí nói hai câu với Hà Duyên Cường, sau đó cũng không nói gì, chủ yếu nói về việc nhà. Hai phút sau Hà Duyên Cường mới đi vào vấn đề chính:
- Cậu Lê, bây giờ cục trưởng có rảnh không?
- Anh Hà, cục trưởng đang rất mất hứng.
Cậu Lệ hạ thấp âm thanh xuống nói.
Dù Hà Duyên Cường mơ hồ biết rõ vì sao Chân Hồng Lỗi mất vui thế nhưng lời nói lại không dám thốt ra khỏi miệng. Hắn chỉ khẽ hỏi:
- Ai làm cho lãnh đạo của chúng ta mất vui? Cậu cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho anh ta biết tay.
Lê Tái Phi là thư ký của cục trưởng Chân Hồng Lỗi, hắn là một tồn tại tinh anh như tinh linh. Hắn không những biết vì sao cục trưởng Chân nổi giận, hơn nữa còn biết mục đích cuộc điện thoại của Hà Duyên Cường. Nhưng Hà Duyên Cường vừa giúp cậu em rể của hắn vào trong biên chế, hắn không thể mở miệng chọc vào vết thương của người ta. Vì vậy thấy Hà Duyên Cường giả vờ hồ đồ thì hắn cũng giả vờ theo.
- Còn không phải là bí thư ủy ban tư pháp bên kia sao? Trước đó cũng không liên hệ với cục trưởng Chân, nhanh chóng tự ra tay quyết định danh sách tham gia học tập ở trường đảng trung ương.
- Ôi, cậu Lê, tôi cũng đang sầu vì chuyện này. Tôi sẽ đi qua ngay, nếu cục trưởng có đi đâu thì mong cậu thông báo một tiếng.
Hà Duyên Cường nói rồi đi ra bên ngoài.
Hà Duyên Cường leo lên chiếc xe của mình, hai phút sau đã chạy ra khỏi khu nhà cục công an thành phố. Mặc dù đi ra chốn thành phố náo nhiệt nhưng chiếc xe vẫn chạy tốc độ hơn bảy mươi kilomet một giờ, đám cảnh sát giao thông đứng bên đường thấy chiếc xe kia chạy như điên định tiến lên cản lại, thế nhưng lại thấy đó là xe của lãnh đạo, thế cho nên đều đứng yên chào.
Xe xoay một vòng dừng lại ở bãi đậu xe của cục công an tỉnh, Hà Duyên Cường từ trong xe đi ra, nhanh chóng đi về phía phòng làm việc quen thuộc.
- Chào cục trưởng Hà.
- Cục trưởng Hà, đã lâu rồi anh không chơi với anh em, tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh vài ly.
- Anh Hà, vài ngày không gặp mặt, rõ ràng càng thêm phúc khí.
Những tiếng chào hỏi liên tục vang lên khi Hà Duyên Cường tiến lên phòng làm việc bên trên, hắn giống như hóa thành một ngôi sao sáng giá được người người chào đón, âm thanh vang lên chung quanh cực kỳ vui vẻ. Hắn cũng vội vàng nở nụ cười, nhưng lúc này hắn căn bản không có tâm tư dông dài với những người chung quanh. Dù sao thì cục trưởng Chân bên kia không biết sẽ đi xử lý công tác vào lúc nào, bây giờ có thời gian tiếp kiến thuộc hạ cũng không dễ dàng gì.
- Cục trưởng Hà đến vừa đúng lúc, lúc này trong phòng của cục trưởng Chân cũng không có ai.
Sau khi đi vào phòng làm việc của thư ký, Lê Tái Phi hơn ba mươi tuổi tiến ra chào đón. Hắn vừa mời Hà Duyên Cường ngồi xuống vừa nói:
- Ngài chờ một tiếng, tôi vào báo cáo với lãnh đạo.
Hà Duyên Cường đã không ít lần đến phòng làm việc của Lê Tái Phi, trước kia hắn ngồi nơi này cảm thấy cực kỳ thoải mái, thế nhưng bây giờ trong lòng lại sinh ra cảm giác không yên. Hắn tìm cục trưởng Chân có thể thành sao? Cục trưởng Có vì chính mình mà ra mặt không?
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Hà Duyên Cường nghĩ đến nhiều lý do để mình không tham gia học tập ở trường đảng trung ương. Khi hắn đang suy xét kỹ càng thì Lê Tái Phi đẩy cửa đi ra.
- Cục trưởng Hà, lát nữa anh cẩn thận một chút, vẻ mặt lãnh đạo không quá tốt.
Lê Tái Phi khẽ thầm thì nói vào tai Hà Duyên Cường.
Hà Duyên Cường khẽ gật đầu, sau đó cùng đi với Lê Tái Phi vào trong phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi. Lê Tái Phi đưa tay gõ cửa, động tác của hắn cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của một thư ký.