Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1889

Thuyền khẽ tách ra, Vương Tử Quân nhìn con thuyền chậm rãi rời đi, thế là cực kỳ cảm khái. Chỉ sợ lần này Diêu Trung Tắc đi thì khả năng hai người gặp lại là không lớn, con thuyền từ từ biến mất, cũng đại biểu cho Diêu Trung Tắc một đi không quay lại.

Khi mà bố cục cuối cùng của Diêu Trung Tắc ở Nam Giang căn bản đã thất bại, xem như Nam Giang căn bản biến mất trong trí nhớ của Diêu Trung Tắc, cũng không còn liên hệ gì với nhau. Nhưng đây là một trí nhớ khắc cốt ghi tâm, Diêu Trung Tắc có muốn xóa đi cũng khó thể nào thờ ơ được.

- Giang Vĩ, cậu đi tìm hiểu xem, còn những chuyện gì mà bí thư Diêu cần làm không? Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt của mình rồi phân phó với Du Giang Vĩ ở bên cạnh.

Du Giang Vĩ căn bản rất tò mò với tình huống lãnh đạo của mình gặp mặt bí thư Diêu, lúc này nghe thấy lãnh đạo hỏi thì vẻ mặt không khỏi có chút nghi hoặc. Nhng hắn căn bản là nói gì nghe nấy với sắp xếp của Vương Tử Quân, thế cho nên có chút khó hiểu vẫn phải chấp hành. Khi hắn xoay người rời đi thì chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Cố gắng hoàn thành cho bí thư Diêu.

Lúc này Đậu Minh Đường vẫn hẹn gặp mặt Vương Tử Quân ở đập nước cũ, tuy phong cảnh nơi này kém hơn khu du lịch mà Vương Tử Quân vừa gặp mặt Diêu Trung Tắc, thế nhưng những làn gió mát nơi đây căn bản không kém.

Khi Đậu Minh Đường nhìn thấy Vương Tử Quân thì nở nụ cười sáng lạn, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay đập nước mới câu được con cá chép chục cân, hai người chúng ta xem như có lộc ăn.

Nụ cười của Đậu Minh Đường rất sáng lạn, nhìn qua thì thấy cực kỳ nhiệt tình hiếu khách.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Như vậy xem như tôi cũng được hưởng lộc từ bí thư Đậu.

Hai người vẫn giống như dĩ vãng, vẫn ngồi trên ghế dưới bóng cây, không còn gì khác biệt, nhưng hai vị thư ký của Vương Tử Quân là Du Giang Vĩ và thư ký của Đậu Minh Đường lại cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Vì vậy khi hai vị lãnh đạo đang câu cá thì vẻ mặt hai người cực kỳ nghiêm túc, căn bản không nói nhiều lời.

Cá của đập nước giống như được truyền chỉ lệnh gì đó, căn bản rất dễ mắc câu. Dù kỹ thuật câu cá của Vương Tử Quân căn bản không ra gì, thế nhưng sau nửa giờ vẫn có thể cất cần được ba con cá khá lớn.

- Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay xem như vận khí của anh là rất tốt, những con cá này giống như quen biết anh, rõ ràng cứ chạy sang cắn vào lưỡi câu của anh. Đậu Minh Đường lại ném cần ra xa rồi cười lớn nói với Vương Tử Quân.

Lời nói của Đậu Minh Đường không thể không làm cho Vương Tử Quân nở nụ cười chuyên tâm, nếu như hắn không cho ra quyết định, hắn căn bản cũng không mất thời gian đến câu cá với đối phương. Nhưng bây giờ hắn đã cho ra quyết định, thế cho nên cũng không tiếp tục làm người xấu. Lúc này hắn cười nói: - Bí thư Diêu phải đi, bí thư Đậu có tính toán tiến lên một bước hay không?

Đậu Minh Đường tuy từ trước đến nay căn bản hợp tác khá tốt với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết rõ Vương Tử Quân căn bản là một nhân tuyển cực kỳ mạnh mẽ trong cạnh tranh vị trí phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang. Lần này hắn hẹn Vương Tử Quân ra câu cá, ý nghĩ lớn nhất là muốn thuyết phục Vương Tử Quân giúp đỡ mình ở sự kiện này.

Dù sao thì có nhiều người tranh đoạt vị trí phó bí thư, nếu như Đậu Minh Đường đơn thương độc mã đứng ra đối chiến, chỉ sợ sẽ là cánh chim gãy cánh. Nhưng nếu muốn thuyết phục Vương Tử Quân bỏ qua chức vụ mà mình rất có thể sẽ nắm được, Đậu Minh Đường thấy đây cũng là là chuyện cực kỳ khó khăn.

Dù sao thì chức quan cũng giống như bãi đậu xe, khi nào có xe chạy đi thì sẽ có xe khác tiến lên chiếm chỗ. Càng khó nói chính là khi anh muốn dịch chuyển vị trí, những người khác chắc chắn cũng nhìn về phía vị trí anh mong muốn, kết quả là người nào cũng muốn chiếm tiên cơ, nếu anh rơi vào xu thế tiến lùi khó khăn thì sẽ là trò cười cho thiên hạ.

Vì vậy Đậu Minh Đường quyết định dù kéo một người minh hữu như Vương Tử Quân đến bên mình là khó khăn cỡ nào, hắn cũng phải cố gắng thử một lần. Dù đường khó đi thì hắn vẫn phải tiến lên mà thôi.

Vương Tử Quân tuy rất khó thuyết phục nhưng cũng không phải không có hy vọng, thế cho nên những ngày qua hắn căn bản trăm phương ngàn kế và suy nghĩ rất nhiều, vì sao để cho Vương Tử Quân có thể tiếp nhận lời cầu viện của mình để rồi ra sức giúp đỡ đây?

Phải nói là từ khi Đậu Minh Đường đi đến đập nước thì căn bản luôn cảm thấy tâm tình như sóng cồn, cực kỳ không yên tĩnh. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là người cực kỳ có ý nghĩ, không phải anh nói xạo vài câu là thay đổi được. Khi hắn đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, không ngờ Vương Tử Quân lại trắng trợn hỏi một câu như vậy.

Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề làm cho Đậu Minh Đường có chút xấu hổ, một tình huống bất ngờ như vậy căn bản làm cho hắn cứng họng.

Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, tôi bây giờ đã năm mươi sáu tuổi, căn bản không còn được mấy cơ hội tiến lên. Lúc này tôi cũng không che giấu, tôi căn bản thật sự có tâm tư đánh cược một lần với chức vụ này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy hai người có quan hệ không tầm thường, thế nhưng trên vấn đề chức vụ, đặc biệt là khi mà hai bên có thể là đối thủ, không có người nào tình nguyện để lộ ra vấn đề trước đối phương. Đậu Minh Đường có thể nói như vậy, cũng xem như thẳng thắn và thành khẩn.

Vương Tử Quân vừa nghĩ như vậy thì không khỏi gật đầu tán thành ý nghĩ của Đậu Minh Đường. Lúc này Đậu Minh Đường đã năm mươi sáu tuổi, nếu như không tiến lên một bước, cơ hội tiến lên sau này càng thêm xa vời. Nhưng nếu Đậu Minh Đường tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ khác biệt hẳn, con đường tiến lên sẽ càng thông thuận hơn. Dựa theo cách nói dân gian, những tình huống như thế này là cơ hội khó có được, nếu có được vị trí tốt đẹp, như vậy sau này tiến lên làm lãnh đạo tỉnh ủy thì sẽ càng thuận lợi hơn.

Nhưng Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không vì Đậu Minh Đường nói ra quá rõ ràng mà chủ động lui bước, cạnh tranh trong quan trường cực kỳ tàn khốc, có tôi thì không có anh, có anh thì không có tôi. Hơn nữa Đậu Minh Đường cảm thấy với tính cách của Vương Tử Quân, chỉ cần vừa ý vị trí nào đó, nhất định sẽ toàn lực đối phó, ngạo thị quần hùng.

Đừng thấy Vương Tử Quân còn trẻ mà xem thường, cả ngày người này cười tủm tỉm, gương mặt như ánh nắng, thế nhưng thủ đoạn chua ngoa, phương thức độc đáo, bản lĩnh cực kỳ cao. Đậu Minh Đường tin tưởng vững chắc người kia đối mặt với cạnh tranh và am hiểu nhất cũng không phải là tâm lý đồng tình lan tràn, ngược lại thì của tôi là của tôi, của anh cũng là của tôi, chỉ cần tôi coi trọng thì vị trí còn tống phải là dành cho tôi.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó mới khẽ nói: - Anh có tâm tư như vậy thì nên tranh thủ, dũng cảm nhận lấy gánh nặng cũng là chuyện tốt.

Đậu Minh Đường thật sự không tin vào lỗ tai của mình, Vương Tử Quân sao có thể chọn cách thức sảng khoái đồng ý với mình như vậy? Sao lại giúp đỡ mình đánh cược một lần? Nói thật thì trước khi đến Đậu Minh Đường cũng nghĩ ra không ít biện pháp, cũng là vì muốn thuyết phục Vương Tử Quân. Nhưng vấn đề mà hắn đang cảm thấy cực kỳ nhức đầu lại được một câu nói của Vương Tử Quân giải quyết hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment