Những ngày qua ở thành phố Hân Lũng liên tục vang lên nhiều tin đồn nhảm, điều này làm cho hai người Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng dù không thoải mái thì bọn họ vẫn phải thừa nhận mình phạm sai lầm, không phải sai lầm nhỏ mà là rất lớn. Trường hợp hôm nay căn bản làm cho Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương sinh ra cảm giác sáu lượng bạt ngàn cân.
Thế nên bây giờ mặc kệ Vương Tử Quân phê bình thế nào thì bọn họ cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn tỏ ra cảm kích, đều nở nụ cười khiêm tốn. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, Trần Binh Dương là người mở miệng đầu tiên: - Bí thư Vương, bài học lần này cực kỳ sâu sắc với chúng tôi, lúc này chúng tôi đảm bảo với ngài, sau này nhất định sẽ công tác cẩn thận hơn.
- Như vậy thì tốt, nói thật nhé, lần này có thể thoải mái vượt qua kiểm tra, nó căn bản không ly khai khỏi sự công tác chặt chẽ của các anh. Hy vọng sau này các anh có thể tiếp tục kiên trì cơ chế tốt đẹp hiện tại, giám thị thật nghiêm chất lượng công trình, hơn nữa phải cực kỳ cẩn thận mới được. Vương Tử Quân nói vài lời khẳng định, sau đó lại nói tiếp: - Tôi phải nói rõ ràng, đó là phương diện đấu thầu tìm người thi công của các anh vẫn có vấn đề không nhỏ, nếu như không phải có vấn đề xảy ra, như vậy sẽ không tìm được những vấn đề của Sử Quang Hán.
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá cao thế nhưng lại làm cho hai người Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương cảm thấy đổ mồ hôi. Đặc biệt là Trần Binh Dương, hắn biết mình lo lắng không đủ ở phương diện này. Khi hai người đang chuẩn bị nhận sai lầm thì chợt nghe Vương Tử Quân cười nói: - Lần này tôi đến thành phố Hân Lũng và nghe nói chỗ này có sản xuất ra loại rượu Mai Hương rất ngon, hôm nay cũng không có chuyện gì, hai người không muốn làm chủ mời tôi vài ly sao?
Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương vốn cực kỳ cảm kích Vương Tử Quân, có thể cùng dùng cơm với Vương Tử Quân tất nhiên là mục tiêu cao nhất của cả hai. Bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì đều hưng phấn đỏ mặt, bọn họ tranh thủ thời gian tỏ thái độ: - Hôm nay chúng tôi sẽ uống vài ly với bí thư Vương, để cho bí thư Vương kiểm tra xem rượu của thành phố Hân Lũng chúng tôi như thế nào.
Trương Tề Bảo nhìn biểu hiện vui vẻ của hai người Ngô Đại Phúc, hắn thật sự cảm thấy vui thay cho Vương Tử Quân. Hắn biết rõ sau bữa tiệc này thì lá phiếu bầu cho Vương Tử Quân tiến lên chủ tịch tỉnh trong hội đồng nhân dân của thành phố Hân Lũng là không có vấn đề.
Trên bàn rượu dễ tăng tiến tình cảm với nhau, hơn nữa Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương lại cố gắng muốn kết giao, thế nên quan hệ giữa hai bên được kéo lại gần hơn. Ngô Đại Phúc uống đến mức đỏ mặt tía tai, hắn loạng choạng kéo tay Vương Tử Quân, thậm chí còn bày ra biểu hiện cảm động rơi nước mắt.
Trần Binh Dương cũng là một người uông rượu khá tốt, nhưng khi Ngô Đại Phúc và Trương Tề Bảo đi vệ sinh, hắn dùng giọng thành khẩn nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, bố vợ tôi nói khi nào ngài có rảnh, mời ngài đến nhà ông ấy uống trà.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó bắt tay thật mạnh với Trần Binh Dương.
Một kết quả như vậy làm cho Trần Binh Dương cảm thấy Sầm Vật Cương vô tâm trồng một cây liễu khô, thế nhưng Vương Tử Quân tiến đến xử lý thì cây liễu lại nở hoa, hơn nữa hoa này cũng không dễ dàng nở bông, phải cố gắng tưới nước chăm bón mới được.
Kết quả điều tra thật sự là quá bất ngờ, đối với Trần Binh Dương thì giống như đưa roi lên cao nhưng lại từ từ hạ xuống. Hắn căng cứng thần kinh nhiều năm, cuối cùng thì cũng thoải mái trở lại. Sau bữa cơm với Vương Tử Quân, cho dù không nhất thiết tạo nên mối quan hệ gắn kết giữa hai bên, thế nhưng ít nhất cũng có một mở đầu tốt đẹp. Có một mở đầu này thì kế tiếp hai bên nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.
...
- Hừ, chỉ kiểm tra mới biết được có vấn đề hay không mà thôi. Sầm Vật Cương nhìn vào một bài báo nói về công trình xây dựng của hàng xóm chợt đổ sập xuống, lão không khỏi dùng giọng trào phúng lẩm bẩm.
Trong phòng làm việc trống rỗng của Sầm Vật Cương, nửa giờ đầu tiên của ngày làm việc đều được lão sắp xếp để đọc báo. Lúc này lão đang nhìn về phía một bài viết khác, bài báo viết về hướng đi của một vị lãnh đạo nước ngoài, điều này không có liên quan đến tỉnh Mật Đông.
Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị đổi tờ báo khác thì báo cáo về việc công trình nhà thi đấu sụp đổ chợt lóe lên trong đầu, nếu không phải kịp thời điều tra được nguyên nhân làm sập nhà thi đấu, chỉ sợ báo chí cũng không chỉ đưa tin về sự kiện của tỉnh hàng xóm, mà phải là đại danh của tỉnh Mật Đông, dù sao thì sự kiện ở tỉnh Mật Đông có tính đại biểu rất lớn.
Vương Tử Quân thật sự là một người làm cho tỉnh Mật Đông bừng sáng. Ngày hôm qua Sầm Vật Cương còn nhận được lãnh đạo bộ xây dựng, cho ra sự khẳng định lớn với công tác xây dựng ở thành phố Hân Lũng, mặc dù kết quả báo cáo cũng là bất ngờ với hắn.
- Có lẽ Vương Tử Quân đã về rồi. Sầm Vật Cương nghĩ đến Vương Tử Quân mà không khỏi nở nụ cười khổ.
Sầm Vật Cương ném một củ khoai lang nóng cho Vương Tử Quân, muốn làm cho Vương Tử Quân rơi vào hoàn cảnh khó xử, không ngờ người này lại có thể giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp như vậy. Không những có thể đảm bảo với anh Lưu ở phía bên kia, thậm chí khi xử lý vấn đề còn làm cho người ta cảm thấy tự hào với người trong nước.
Tuy Sầm Vật Cương căn bản không muốn thừa nhận thế nhưng sự việc thật sự phát triển theo chiều hướng như vậy. Công ty thiết kế của nước ngoài vốn rất vênh váo, thế nhưng hôm nay đại biểu của bọn họ đã đến thành phố Rừng Mật, chuẩn bị tiến hành xin lỗi và bồi thường.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Sầm Vật Cương cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của thư ký: - Bí thư, bí thư Vương đến.
- À, mời anh ấy vào. Sầm Vật Cương lên tiếng không chút do dự.
Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống và nhìn thoáng qua chiếc gương cách đó không xa, lão thấy một người đàn ông đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, gương mặt bừng bừng sức sống, thế là không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng cơn tức hiện tại làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy không thoải mái, trước kia đừng nói là gặp phải một người trợ thủ, dù là Đường Chấn Huy cũng chưa từng cứng với lão được lần nào. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân đến làm cho lão cảm thấy mình nên trịnh trọng, điều này không khỏi làm cho lão cảm thấy xấu hổ.
"Mình làm sao vậy? Mình sao lại quan tâm đến người này như thế?"
Cửa phòng được đẩy ra, Vương Tử Quân đi vào với nụ cười trên môi. Sầm Vật Cương nhìn nụ cười thản nhiên của Vương Tử Quân, lão cũng nở nụ cười tiến lên nghênh đón: - Bí thư Tử Quân, lần này có thể nói anh là phúc tướng cho tỉnh Mật Đông, sự kiện ở thành phố Hân Lũng được xử lý quá tốt, lãnh đạo thượng cấp cho ra một lời khẳng định đầy đủ với công tác của chúng ta.
- Bí thư Sầm, đây cũng không phải là công lao của tôi, chính là nhờ các đồng chí thành phố Hân Lũng công tác chắc chắn. Nếu như không phải bọn họ làm tốt công tác, cho dù tôi có tìm ra được lỗ hổng ở phương diện thiết kế, chỉ sợ cũng bị người ta lên án, vì không dễ lấy được tiền bồi thường của người nước ngoài được. Vương Tử Quân bắt tay với Sầm Vật Cương rồi dùng giọng khiêm tốn nói.
Tuy Vương Tử Quân nói rất khiêm tốn nhưng Sầm Vật Cương vẫn cho ra lời khẳng định đầy đủ. Hai người nói vài lời hòa ái, sau đó Sầm Vật Cương cười nói: - Đại biểu của công ty thiết kế sắp đến để đàm phán, bí thư Tử Quân là người quen thuộc chuyện này, anh có thể đi đầu ở công tác này được không?