Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2192

- Bí thư Sầm, theo tôi thấy thì vấn đề này là tranh cãi giữa thành phố Hân Lũng và công ty thiết kế kia, chúng ta không nên can dự vào, cứ để cho người của thành phố Hân Lũng cùng những người kia đàm phán, tôi tin tưởng các đồng chí thành phố Hân Lũng sẽ nắm chắc công tác này. Vương Tử Quân khẽ cười, hắn đẩy phần công lao này ra ngoài. Hắn không muốn tranh thủ tình cảm với cấp dưới, không muốn tranh công với thượng cấp, biểu hiện này cũng không tồi.

Sầm Vật Cương nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy tán thưởng, hơn nữa lại càng thêm cố kỵ. Biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho lão cảm thấy một mối uy hiếp rất lớn, tuy lão tự nghĩ thế lực của mình đủ để làm mọi thứ, thế nhưng muốn khống chế được Vương Tử Quân thì căn bản là không dễ dàng chút nào.

Một người lãnh đạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, lại là một trợ thủ cực kỳ khó khống chế, dù đặt người này bên cạnh ai thì cũng không bao giờ là một chuyện thoải mái.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là một ý niệm càng bùng phát mạnh mẽ trong đầu Sầm Vật Cương. Lão biết rõ Vương Tử Quân chính là một cảnh báo với mình, nếu như bây giờ có thể đẩy Vương Tử Quân đi thì tương lai sẽ không có vấn đề gì, vì vậy trong lòng tuy có chút do dự thế nhưng đã nhanh chóng trở nên kiên định.

Vương Tử Quân hàn huyên nửa giờ với Sầm Vật Cương, sau đó hắn rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi hắn đi đến ngồi trong phòng làm việc của Đường Chấn Huy thì đã qua hai mươi phút rồi.

- Tử Quân, anh đến đây mà xem bản vẽ về con đường ở thành phố Rừng Mật, sau khi con đường này hoàn công thì muốn đi từ thành phố Rừng Mật đến Kim Hà chỉ mất một giờ mà thôi. Đường Chấn Huy chỉ vào một bản vẽ đặt trên bàn, sau đó dùng giọng kích động nói với Vương Tử Quân.

Đường Chấn Huy căn bản cực kỳ nhiệt tình ở phương diện xây dựng đường nối liền hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà, nếu nói con đường này nắm tất cả thời gian công tác của lão thì cũng không đủ. Vì lão đã bị Sầm Vật Cương áp chế hơn bốn năm ở tỉnh Mật Đông, bây giờ việc cần làm nhất chính là trong nhiệm kỳ của mình phải thông xe được con đường nối liền hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà.

Vương Tử Quân nhìn bản thiết kế về con đường của thành phố Rừng Mật, hắn không khỏi cười ha hả nói: - Chủ tịch Đường, chỉ cần con đường này được hoàn công thì hai thành phố kia sẽ có một kết nối chặt chẽ với nhau. Biết đâu tương lai sau này nơi đây sẽ hình thành nên một trung tâm kinh tế lớn mạnh của tỉnh Mật Đông?

Đường Chấn Huy nhìn Vương Tử Quân dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên bản thiết kế, lão không khỏi cảm thấy cực kỳ vui mừng. Lão vỗ lên vai của Vương Tử Quân rồi nói: - Tử Quân, phương diện xây dựng thành phố sau này là của anh, bây giờ điều tôi cần làm chính là trước khi về hưu phải làm xong con đường nối liền Rừng Mật và Kim Hà.

Vương Tử Quân cười cười không lên tiếng với lời nói đầy ám hiệu này của Đường Chấn Huy. Hắn chợt thay đổi chủ đề: - Con đường này của thành phố Rừng Mật đã được duyệt hay chưa?

- À, ủy ban cải cách đã duyệt phương án này, phía thành phố Rừng Mật và Kim Hà đang ra sức chuẩn bị, dự tính là tháng mười năm nay sẽ làm lễ khởi công. Đường Chấn Huy nói đến lễ khởi công thì có chút hưng phấn, lại có chút ảm đạm.

Đến tháng mười thì nhiệm kỳ của Đường Chấn Huy đã cơ bản sẽ kết thúc, trước khi kết thúc nhiệm kỳ lão có thể làm lễ khởi công xây dựng con đường nối liền Rừng Mật và Kim Hà, đây là một việc làm rất hưng phấn, thế nhưng khi nghĩ đến chuyện về hưu thì hắn lại cảm thấy có chút ảm đạm.

Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Đường Chấn Huy, thế nhưng lúc này hắn nói gì cũng vô dụng, vì đi đến bước này thì Đường Chấn Huy cũng không cần được an ủi. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn phương án trầm mặc.

Đường Chấn Huy cũng là cao thủ điều chỉnh tâm tình, lão cười cười nói: - Tử Quân, lần này tôi chuẩn bị tặng cho anh một lễ vật.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Đường Chấn Huy, hắn cũng không nên làm cho Đường Chấn Huy thất vọng, thế là chỉ có thể cười nói: - Chủ tịch Đường tặng lễ vật thì nhất định sẽ không kém, tôi thật sự là mỏi mắt chờ mong.

Đường Chấn Huy cười nói: - Tất nhiên thứ tôi tặng sẽ không kém.

Đường Chấn Huy nói rồi trầm giọng tiếp tục: - Trước khi tôi đi chuẩn bị sắp xếp một vị trí tốt cho thư ký trưởng của mình, dù gì thì anh ấy cũng đã theo tôi được bốn năm, cũng không thể để cho anh ấy công tác không công cho được.

- Ngài chuẩn bị cho Lý Hanh Dư đến nơi nào? Vương Tử Quân cố gắng áp chế cảm giác vui sướng, hắn trầm giọng hỏi Đường Chấn Huy.

Đối với một người là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh như Lý Hanh Dư, Vương Tử Quân định đợi đến khi mình tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy rồi nói sau. Vì sự tín nhiệm của lãnh đạo đứng đầu với thư ký trưởng có lực ảnh hưởng rất lớn, nếu không có sự tín nhiệm của lãnh đạo thì quyền uy của thư ký trưởng là rất thấp, nhưng nếu như lãnh đạo mà không có một vị thư ký trưởng của riêng mình, như vậy đôi khi anh công tác cũng cực kỳ trói buộc.

Hơn nữa Vương Tử Quân tiến lên cũng không thể nhanh chóng đổi thư ký trưởng, tuy hắn có quyền lên tiếng rất lớn ở phương diện thay đổi thư ký trưởng, thế nhưng nếu Sầm Vật Cương quyết liệt không buông, như vậy hắn cũng khó thể nào lay động được.

Lúc này Đường Chấn Huy sắp lui ra thì cho ra sắp xếp với Lý Hanh Dư, sự kiện này căn bản không có gì cố kỵ, dù sao thì Đường Chấn Huy cũng sắp phải lui ra, mà lúc này lão căn bản không cần do dự.

Đường Chấn Huy cười ha hả rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi đang muốn liên hệ với anh về việc này. Đồng chí Hanh Dư theo tôi công tác nhiều năm, là một cán bộ luôn cẩn trọng công tác, bây giờ tôi sắp đi không thể không suy xét cho anh ấy được. Tôi chuẩn bị đẩy anh ấy tiến lên một bước, để cho anh ấy tạm thời chuyển đến mặt trận tổ quốc, làm chủ tịch phụ trách công tác văn hóa giáo dục.

Chủ tịch mặt trận tổ quốc phụ trách mảng công tác văn hóa giáo dục? Vương Tử Quân xem như biết rõ Đường Chấn Huy chuẩn bị làm như thế nào, lúc này hắn không khỏi khẽ hỏi: - Chủ tịch, chuyện này chỉ sợ sẽ không được bí thư Sầm dễ dàng thông qua.

- Không thông qua thì tôi cũng phải tranh thủ, dù sao thì đồng chí Lý Hanh Dư cũng đã khổ sở theo tôi công tác nhiều năm, nếu như trước khi đi mà tôi không sắp xếp tốt cho đồng chí của mình, như vậy tôi cũng cảm thấy bứt rứt lương tâm. Đường Chấn Huy dùng giọng cực kỳ chính đáng nói, nếu như là người không biết nghe những lời này, chỉ sợ sẽ cho rằng Đường Chấn Huy là một vị lãnh đạo cực kỳ suy xét cho thuộc hạ của mình.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Đường Chấn Huy, hắn không khỏi nghĩ đến tình cảnh Đường Chấn Huy bàn bạc chuyện này với Sầm Vật Cương, có lẽ trước đó Sầm Vật Cương cường thế áp đặt Lý Hanh Dư đã làm cho Đường Chấn Huy cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng dù là khó chịu như thế nào thì Đường Chấn Huy cũng phải tiếp nhận Lý Hanh Dư.

- Chủ tịch Đường nói đúng, đồng chí Lý Hanh Dư đã công tác cẩn trọng nhiều năm, bây giờ nên được ban thưởng cho tốt.

Sau khi thương lượng xong chuyện liên quan đến Lý Hanh Dư, Vương Tử Quân chuẩn bị cáo từ. Đúng lúc này Đường Chấn Huy chợt thay đổi chủ đề: - Tử Quân, bây giờ đã đến tháng sáu rồi, anh có nên đưa vợ con đến Mật Đông rồi không?

- Chủ tịch, tôi cũng đang định xin ngài nghỉ vài ngày, vì hai ngày nữa con trai tôi sẽ tốt nghiệp nhà trẻ, tôi là bố cũng đã đồng ý với nó, đến lúc đó nhất định sẽ có mặt. Vương Tử Quân chợt nghĩ đến chuyện của Tiểu Bảo Nhi, thế là không khỏi mở miệng xin nghỉ với Đường Chấn Huy.

- À, tham dự lễ tốt nghiệp của con là cực kỳ có ý nghĩa, bí thư Tử Quân, anh cứ đi, không có vấn đề. Đường Chấn Huy phất tay lên dùng giọng vui vẻ nói.
Bình Luận (0)
Comment