Cố gắng thúc đẩy sự gắn kết phát triển kinh tế giữa Rừng Mật và Kim Hà chính là quyết tâm và là chèo chống lớn nhất của Đường Chấn Huy trong sự kiện này. Bây giờ nếu để Lý Hanh Dư tiến lên làm bí thư thị ủy Kim Hà, như vậy hầu như là một quyết định cắt đứt tất cả, vứt bỏ tất cả những quyến tâm của Đường Chấn Huy.
Quyết định này được thông qua thì dù Đường Chấn Huy có bức bối thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, dù sao thì lần này cũng không phải là thăng chức bổ nhiệm Lý Hanh Dư. Người kia là khu thường trú văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, muốn điều chỉnh lên vị trí cao cũng rất khó khăn.
Vương Tử Quân suy nghĩ rất rõ ràng nhưng lại không thể không bội phục mưu đồ của Sầm Vật Cương. Hắn nhìn thoáng qua Đường Chấn Huy, thấy ý chí chiến đấu vừa bùng lên của chủ tịch Đường đã hạ xuống rất thấp.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn xoay xoay cây bút trong tay không một tiếng động. Khi hắn suy tư xem nên mở miệng thế nào thì chợt nghe có người hparn đối:
- Trưởng phòng Thanh Minh, đồng chí Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là chức vụ quan trọng của ủy ban nhân dân tỉnh, anh ấy cực kỳ cẩn trọng ở tất cả phương diện công tác, nếu như đột nhiên đưa anh ấy đến làm bí thư thị ủy Kim Hà, tôi sợ anh ấy sẽ có vài ý nghĩ trong lòng.
Người mở miệng chính là Cố Tắc Viêm, vẻ mặt còn có vài phần không cam lòng cho Lý Hanh Dư. Nếu như nói Cố Tắc Viêm không cùng ý kiến với Sầm Vật Cương thì Vương Tử Quân không tin, người này sở dĩ phản đối chính là vì muốn tưng độ nặng cho Lý Hanh Dư ở vài phương diện khác.
Cố Tắc Viêm nói như vậy với mọi người để bày tỏ tình huống hiện tại của Lý Hanh Dư giống như bị giáng chức, là uất ức, các anh còn lý do gì để phản đối?
- À, điều này cũng cần nên suy xét, thế nhưng thành phố Kim Hà không thể nào không có người làm chủ được. Chủ tịch Chấn Huy, đồng chí Hanh Dư luôn phục vụ cho anh, anh là người phụ trách công tác tư tưởng với anh ấy, cũng đừng để cho anh ấy có suy nghĩ tiêu cực được.
Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói với Đường Chấn Huy.
Gương mặt của Đường Chấn Huy cực kỳ căng thẳng, lão biết rõ đây là Sầm Vật Cương ép mình không còn lựa chọn nào khác. Dù lão có lựa chọn thế nào thì cũng phải thỏa mãn tâm ý của Đường Chấn Huy, lúc này ý nghĩ muốn đưa Lý Hanh Dư sang ban ngành mặt trận tổ quốc đã hoàn toàn thất bại.
Đường Chấn Huy do dự giây lát, cuối cùng lý trí cũng chiến thắng phẫn nộ. Tuy bị mất đi thành phố Kim Hà là thất bại to lớn với lão, thế nhưng nếu đưa Lý Hanh Dư ra khỏi ủy ban nhân dân tỉnh thì cũng xem như là một việc đền bù tổn thất.
- Tôi sẽ nói chuyện với đồng chí Hanh Dư về vấn đề này.
Đường Chấn Huy nói rất khẽ, giống như những lời này là cơn gió phát ra từ trong cuống họng.
Lúc này dù là nhân viên công tác trong phòng họp cũng có thể nhìn rõ vẻ mặt không vui của chủ tịch Đường, thế nhưng điều bọn họ có thể làm là bình tĩnh lặng im, chỉ có thể tỏ ra đồng tình với chủ tịch Đường mà thôi.
Một tình huống phe phái cạnh tranh như vậy lại xúc động những người có thần kinh mẫn cảm trong quan trường Mật Đông, làm cho tình hình sinh thái chính trị lại trở nên cực kỳ nghiêm túc. Một vài người linh thông tin tức còn cho rằng cục diện cán bộ trung tầng ở Mật Đông sẽ thay đổi, thế nhưng bây giờ lại không khỏi càng thêm kính sợ Sầm Vật Cương.
Kim Chính Thiện nhấp một ngụm trà, tuy lần này Sầm Vật Cương nhằm vào Đường Chấn Huy, không liên quan đến hắn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy đau điếng người.
Kim Chính Thiện, Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân tụ tập lại với nhau, tuy Đường Chấn Huy cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng đây là vị lãnh đạo cao nhất trong số ba người.
Lúc này Đường Chấn Huy bị chèn ép quá mạnh, sau này chỉ sợ người đi theo ba người bọn họ cũng không còn mấy. Kim Chính Thiện nghĩ đến kết quả này thì càng cảm thấy khổ sở cho cuộc sống sau này của mình.
Kim Chính Thiện là người làm tốt công tác của mình, hắn là bí thư thị ủy Rừng Mật, hắn có quyền tự chủ không ai động vào được. Hơn nữa chủ tịch Hải Bác là người khôn khéo, trước nay hắn vẫn luôn thỏa mãn với người này.
Trong kiếp sống chính trị của Kim Chính Thiện thì chủ tịch Hải Bác là một người cực kỳ hợp tác với mình, thậm chí hắn còn có vài phần bội phục vị lãnh đạo thứ hai trong thành phố Rừng Mật này.
Kim Chính Thiện cảm thấy chủ tịch Hải Bác làm cho mình chịu phục ở phương diện tính cách: Đầy hứa hẹn nhưng không phô trương, thấy đủ không biết đủ, hòa khí ở trên mặt, nghĩa khí trong lồng ngực. Tài văn chương ở phương diện xử lý sự việc, nghĩa khí ở trên người, tràn đầy chính nghĩa, có thể kết giao bằng hữu. Hợp tác với một người như vậy không khỏi làm cho tương lai bừng sáng.
Sầm Vật Cương ra tay quá mạnh mẽ, bây giờ người khó chịu nhất phải là Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy.
Nhưng thế cục đã là như vậy, khó thể nào vãn hồi lại được. Vô tình Kim Chính Thiện đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, tuy hắn không tin Vương Tử Quân có biện pháp nào khác, thế nhưng phản ứng vô thức vẫn cực kỳ xem trọng Vương Tử Quân.
Vì sao lúc này Vương Tử Quân lại đang cười? Kim Chính Thiện chợt híp mắt, thiếu chút nữa hắn cho rằng mình quá hoảng hốt mà xuất hiện ảo giác, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm? Vương Tử Quân lúc này lại cười được sao?
Nụ cười nhạt nhạt của Vương Tử Quân như nước chảy mây trôi, thật sự giống như chưa từng có sự việc gì phát sinh. Kim Chính Thiện nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân, hắn giống như cảm thấy mình có sự chênh lệch không nhỏ với đối phương, chưa nói đến những phương diện gì khác, công phu ẩn nhẫn thật sự không bằng.
Thua người nhưng không thua trận, nhóm người của mình bây giờ đang thất bại thảm hại, nếu như còn thua ở phương diện tinh thần thì không biết sẽ còn ra thể thống gì.
- Các đồng chí còn vấn đề gì không? Nếu như không có thì sẽ để cho phòng tổ chức nhanh chóng chứng thực theo trình tự.
Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn khắp bốn phía rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
- Bí thư Sầm, tôi hoàn toàn đồng ý với phương diện sắp xếp cho đồng chí Lý Hanh Dư.
Vương Tử Quân chợt lên tiếng.
Từng ánh mắt lại nhìn về phía Vương Tử Quân, tất cả mọi người đều muốn xem vị phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh này còn làm gì nữa. Không phải là người này bây giờ thấy rõ tình thế ở tỉnh Mật Đông, quyết định dựa vào bí thư Sầm sao?
- Bí thư Sầm, chủ tịch Đường, tôi đến tỉnh Mật Đông cũng còn chưa quá lâu, thế nhưng cũng đã gần nửa năm, cũng có biết được đại khái về tình hình phát triển kinh tế của tỉnh.
Vương Tử Quân tuy nói không lớn nhưng lại ung dung kiên định, hắn không chờ người khác cho ra ý kiến gì khác mà nói tiếp:
- Những năm qua tỉnh Mật Đông chúng ta được các ban ngành tiền nhiệm dìu dắt, chúng ta dựa vào ưu thế của bản thân để phát triển mạnh kinh tế khu vực, lấy được nhiều thành tích không tệ.