- Bí thư Vương, anh là chuyên gia ở phương diện kinh tế, có gì cần thì cứ nói ra, vừa vặn đây là hội nghị thường ủy thảo luận về tình hình phát triển kinh tế nửa năm qua, mọi người cũng có thể hợp mưu hợp sức thảo luận tìm ra phương hướng.
Kim Chính Thiện khẽ cười chụp mũ chuyên gia kinh tế lên đầu Vương Tử Quân.
Tuy người nơi này có nhiều kẻ không ưa thích gì Vương Tử Quân, thế nhưng không ai phản đối điều này. Dù sao thì Vương Tử Quân là người tạo ra tốc độ phát triển khủng khiếp của thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, bây giờ thành phố này có tiếng tăm lừng lẫy khắp cả nước.
Sầm Vật Cương ngồi lẳng lặng trên ghế của mình, vẻ mặt lạnh nhạt giống như muốn nghe cao kiến của Vương Tử Quân. Nhưng cây bút trong tay lão liên tục xoay chuyển đã biểu hiện rõ tâm tình hiện tại: Cũng không được ung dung giống như những gì biểu hiện ra bên ngoài.
Lúc này Sầm Vật Cương hầu như là toàn thắng, căn bản không cho Đường Chấn Huy cơ hội phản kích, đánh tan nát quân lính của Đường Chấn Huy. Nhưng lúc này Vương Tử Quân đứng lên phát biểu lại làm cho lão sinh ra cảm giác bất an.
Vị phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ này cũng không phải là một nhân vật dễ ở chung, bây giờ đứng lên nói chuyện tất nhiên muốn khôi phục lại uy danh của nhóm người phía bên mình. Nếu như đối phương không có sách lược gì cụ thể, chỉ sợ không thể làm cho uy danh bên mình tăng tiến, còn biến hay thành dở, vứt bỏ đi danh dự của mình. Lúc này Vương Tử Quân dám lên tiếng, rõ ràng là có sự chuẩn bị kỹ càng.
- Cám ơn bí thư Kim đã khích lệ, tôi cũng không dám nhận hai chữ chuyên gia, tôi chỉ nói ra vài ý kiến của mình mà thôi.
Vương Tử Quân khiêm tốn cười với đám người bốn phía, sau đó hắn nói tiếp:
- Hai ngày trước tôi đi đến Nam Giang dự buổi lễ tốt nghiệp của con mình, tôi có nói chuyện với vài vị lãnh đạo tỉnh Nam Giang, khi hai bên đang trò chuyện với nhau thì có nói đến phương diện thúc đẩy phát triển kinh tế.
- Các vị lãnh đạo ở Nam Giang rất xem trọng tình hình phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông chúng ta, cũng cảm thấy có nhiều thành phố ở trong tỉnh chúng ta có thể có tác dụng xúc tiến kinh tế với một số thành phố trong tỉnh Nam Giang. Thế cho nên nói với tôi rằng hai bên nên thúc đẩy phương án cho các thành phố kết nghĩa cùng phát triển kinh tế với nhau.
"Kết nghĩa cùng nhau phát triển kinh tế!"
Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy không khỏi làm cho ánh mắt một vài người bừng sáng. Kim Chính Thiện là bí thư thị ủy Rừng Mật, hắn hiểu rõ tốc độ phát triển kinh tế của Nam Giang, nếu quả thật có thể kết nghĩa cùng nhau phát triển kinh tế với thành phố tỉnh Nam Giang, như vậy sẽ có tác dụng xúc tiến rất lớn cho các thành phố trong tỉnh Mật Đông.
Thậm chí có thể nói việc kết nghĩa cùng phát triển kinh tế giống như đôi cánh cắm lên vai các thành phố Mật Đông.
Đường Chấn Huy vốn có tinh thần rất uể oải, nhưng bây giờ hai mắt lão càng sáng ngời, giống như nắm được tinh túy lời nói của Vương Tử Quân. Lão lại ngồi thẳng người lên rồi nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương, trong mắt có thêm vài phần khí thế chiến đấu.
- Bí thư Vương, với tốc độ phát triển kinh tế của Nam Giang thì sẽ vô điều kiện cùng nhau giúp đỡ phát triển kinh tế với Mật Đông chúng ta sao?
Sau khi trầm mặc một lát thì Cố Tắc Viêm chợt mở miệng hỏi.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Phương diện kết nghĩa giúp đỡ phát triển kinh tế chính là tăng cường hợp tác, tạo nên góc bù tài nguyên. Trong quá trình hợp tác thì chúng ta sẽ tiến hành đưa ưu thế của mình ra cùng tạo nên góc bù với ưu thế của người bên kia, còn tạo thành góc bù như thế nào, đây là phương diện chứng thực cụ thể, còn phải được phân tích cụ thể.
- Tôi cũng không cảm thấy như vậy có cái gì là tốt...
Cố Tắc Viêm vừa nói được một nửa thì không nói thêm, vì hắn nhận ra bầu không khí xung quanh giống như xem thường lời nghi vấn của mình. Lúc này nếu hắn cứ tiếp tục nói ra thì căn bản chỉ có thể là một đứa ngốc mà thôi.
Vào thời điểm này thì một người chấp chính thông minh đều kiên định một loại thái độ: Đó là có thể có đấu tranh phe phái, có thể có mâu thuẫn khó thể hòa tan, thế nhưng là đại tướng ở biên cương dù là Đường Chấn Huy hay Sầm Vật Cương đều phải trăm phần trăm đồng ý ở phương diện đại cục. Bây giờ có điểm sáng để phát triển kinh tế, có lý do gì để từ chối?
Cố Tắc Viêm ngậm chặt miệng lại, sau đó hắn thấy được ánh mắt nghiêm khắc của Sầm Vật Cương, thế là không khỏi cảm thấy sợ hãi. May mà vừa rồi mình ý thức được vấn đề, nếu không thì họa từ miệng mà ra.
Vì sao mình vừa nhìn vào mặt tên Vương Tử Quân kia thì đã nổi nóng như vậy? Dù Vương Tử Quân có an phận thế nào đi nữa thì mình cũng không bao giờ vừa mắt, cảm thấy tên kia ngang ngược, cá tính quá phô trương. Thành kiến của mình với Vương Tử Quân như vậy cũng không phải là thứ gì tốt. Cố Tắc Viêm thầm cảm thấy may mắn, hắn vừa phê bình chính mình vừa tổng kết lại những nguyên nhân cố chấp với Vương Tử Quân như vậy.
Biết đâu chính mình không tự giác được phải xem Vương Tử Quân là cái gai trong thịt cây đinh trong mắt, vì sao mình căn bản là móc hết ruột gan cũng chưa thể hiến kế cho ra một vài điểm mới lạ với lãnh đạo, thế nhưng người kia lại luôn bình tĩnh làm ra được nhiều thứ hay? Anh nghĩ mà xem, sao anh ta cứ không giống bình thường như vậy? Không phải muốn nói người khác không ra gì còn mình công tác quá tốt sao? Điều này khó tránh khỏi tình huống Cố Tắc Viêm cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cố Tắc Viêm tuy không nói ra những lời này thế nhưng ai cũng biết hắn muốn nói gì, đó là không bao giờ có bữa cơm trưa miễn phí. Tuy Vương Tử Quân nói là tăng cường hợp tác tạo nên góc bù kinh tế với phía Nam Giang, thế nhưng thực tế thì ai cũng biết phương diện kết nghĩa giúp đỡ nhau phát triển kinh tế là cực kỳ có lợi cho sự phát triển của tỉnh Mật Đông.
Nhưng phía Nam Giang biết mình có hại mà vẫn phải thực hiện phương án này, đó là vì sao? Là vì người ta nể mặt bí thư Vương Tử Quân, nếu không thì chuyện này cần Vương Tử Quân mở miệng trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy Mật Đông sao?
Nếu so sánh với vẻ thất lạc của Cố Tắc Viêm thì Đường Chấn Huy cảm thấy cực kỳ phấn chấn, lão không ngờ vừa rồi nhóm người của mình bị Sầm Vật Cương đánh cho không còn manh giáp, bây giờ Vương Tử Quân còn giấu một chiêu hay như vậy.
Tuy hôm nay mình bị Sầm Vật Cương áp chế quá sít sao, thế nhưng Đường Chấn Huy lại không thiếu tính mẫn cảm chính trị. Sau khi Vương Tử Quân nói ra sự việc, lão cảm thấy được giá trị cao vời của nó.
"Thành phố kết nghĩa giúp đỡ nhau tạo nên góc bù phát triển kinh tế!"
Đây thật sự là một lực hấp dẫn rất lớn với các thành phố trong tỉnh Mật Đông. Bây giờ dù là nơi nào cũng coi tốc độ phát triển kinh tế là thành tích quan trọng nhất, trước đó đã có vết xe đổ của bí thư Mã Vệ Đông thành phố Kim Hà, bây giờ các nơi không cố gắng phát triển mới là lạ.
Lúc này Vương Tử Quân lại ném cho người ta một phong bao lì xì, nếu như thành phố nào có thể kết nghĩa với một thành phố ở Nam Giang, như vậy sẽ tự xây nên đường băng cho máy bay kinh tế cất cánh.
Có ai mà không đỏ mắt với cơ hội này? Đến khi đó không phải là tranh đoạt lẫn nhau để cho được chỉ tiêu sao?
Vì sao phía Nam Giang người ta lại giúp đỡ Mật Đông ở phương diện này, nguyên nhân không phải vì trước kia Vương Tử Quân là cán bộ tỉnh Nam Giang, người ta nể mặt Vương Tử Quân mới đồng ý như vậy. Còn phương diện ghép thành đôi như thế nào tuy nói là các thành phố tự đi đàm phán, thế nhưng thực tế thì quyền lợi lại nắm trong tay Vương Tử Quân.
Khi đó đám người phụ trách các thành phố liên tục chen chúc đến phòng làm việc củae Vương Tử Quân, sau một chiêu như vậy thì Vương Tử Quân sẽ có thể lung lạc và kéo quan hệ được với hơn phân nửa các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh.
Đường Chấn Huy càng thêm vui mừng vì một điểm mấu chốt khác, đó là tuy lần này mình là cánh chim gãy cánh, thế nhưng chỉ là một thành phố Kim Hà và một Lý Hanh Dư, nó căn bản không ảnh hưởng đến sách lược của Vương Tử Quân.
Mất một thành khó thể nào so sánh với phương diện thắng lợi ở mặt sách lược. Đường Chấn Huy nâng ly lên uống một ngụm, khi hắn chuẩn bị tán thưởng sách lược của Vương Tử Quân, thế nhưng sau đó lão lại ngậm miệng lại.
Chính mình không mở miệng thì không phải còn có người mở miệng sao? Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy cũng không thể ép cho người ta không lên tiếng, nếu để cho Sầm Vật Cương mở miệng thì càng tốt hơn so với mình.
Đường Chấn Huy thầm hạ quyết tâm như vậy, lão buông ly nước xuống, trong lòng cực kỳ thoải mái.