Đến lượt Vương Tử Quân, hắn đưa hồ sơ trong tay mình đến. Người đàn ông kia tiếp nhận hồ sơ của Vương Tử Quân, sau đó vung lên nói: - Trong hồ sơ của anh thiếu giấy chứng nhận sử dụng đất, nếu không có nó thì không thể nhập học vào trường chúng tôi được.
- Nhưng tôi có nhà cửa đàng hoàng. Vương Tử Quân cười cười với người đàn ông kia rồi khẽ nói.
- Như vậy thì được sao? Anh có biết không, vì có thể đi học trong trường chúng tôi mà có biết bao nhiêu người đã chuyển đến thành phố Rừng Mật ở hơn cả năm trước? Bọn họ làm vậy để làm gì? Còn không phải là lợi dụng sơ hở để đưa con nhập học sao? Tôi nói cho anh biết, anhh không có giấy chứng nhận sử dụng đất thì không được. Người đàn ông nói rồi cũng không nhìn Vương Tử Quân, bộ dạng giống như không cần lây nhây làm gì.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt người đàn ông này mà không có chút tâm tư so đo, dù sao đối phương cũng chỉ là nhân viên công tác bình thường, hắn so đo với người ta cũng không có ý nghĩa gì.
Vương Tử Quân cầm lấy hồ sơ của mình mà cũng không phải bỏ đi ngay, hắn muốn xem đến lượt Lý Tiểu Trụ thì như thế nào. Rõ ràng là đãi ngộ của Lý Tiểu Trụ còn kém xa hắn, ít nhất là người đàn ông kia còn nhìn qua hồ sơ của hắn một lần, thế nhưng bây giờ không thèm nhìn qua hồ sơ của Lý Tiểu Trụ, sau đó đã ném ra ngay: - Anh cho con về ở với ông bà đi, con anh không thể vào đây học được.
- Thưa anh, điều này...Tôi có thể trả phí tài trợ. Lý Tiểu Trụ vừa tiếp nhận hồ sơ của mình vừa vội vàng nói với người đàn ông kia.
"Phí tài trợ!" Ba chữ này được Lý Tiểu Trụ nói ra làm cho gương mặt của người đàn ông kia càng thêm khó coi, hắn cười hì hì nói: - Chúng tôi không thu phí tài trợ của anh.
- Vì sao? Lý Tiểu Trụ giữ lấy hồ sơ của mình trong tay rồi dùng giọng run rẩy nói.
Vương Tử Quân biết Lý Tiểu Trụ là một người đàn ông cởi mở, lúc này thấy toàn thân Lý Tiểu Trụ run rẩy, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của người đàn ông này.
- Chúng tôi có quy định, không thu là không thu, nào có người hỏi như anh vậy? Người đàn ông nói rồi lên tiếng: - Mời người tiếp theo.
- Này đồng chí, anh cũng đừng dây dưa ở đây nữa, chẳng lẽ anh không biết trường tiểu học số 2 không thu học sinh nông thôn sao? Một người đàn ông trung niên ở sau lưng Lý Tiểu Trụ dùng giọng không kiên nhẫn nói.
Lý Tiểu Trụ chợt ngây cả người, bộ dạng cực kỳ bất lực. Vương Tử Quân thì không nhịn được nữa, hắn nói với người đàn ông phía bên kia: - Trường các anh thật sự có quy định này sao?
Có lẽ giọng điệu của Vương Tử Quân làm cho người đàn ông này bực mình, hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Vương Tử Quân, sau đó cười lạnh nói: - Điều này không liên quan đến anh, anh cần gì phải hỏi như vậy? Chuyện của mình còn chưa làm xong, ngược lại còn quản đến chuyện của người khác. Trường tôi như vậy thì thế nào, chúng tôi có quy định riêng, các anh há có thể can thiệp được sao?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó trầm giọng hỏi: - Không phải hai năm trước trong tỉnh đã thông qua văn kiện yêu cầu chú trọng công tác học tập của con em công nhân, các anh làm như vậy mà là quán triệt chỉ thị của tỉnh sao?
- Ái chà, anh tưởng mình là cảnh sát Thái Bình Dương sao? Anh quản nhiều chuyện nhỉ? Tôi nói cho anh biết, anh nếu có bản lĩnh thì đi đến mà giải thích với hiệu trưởng của tôi, đừng ở chỗ này làm chậm trễ người khác. Người đàn ông phất phất tay với Vương Tử Quân, sau đó đứng lên nói: - Anh cứ đứng đấy mà nói chuyện, tôi còn có việc khác cần làm.
Người đàn ông rời đi với bộ dạng cực kỳ thản nhiên, giống như nói với đám người nơi đây là một lát nữa chưa chắc đã quay về. Đám người đang xếp hàng thấy tình cảnh như vậy thì đều tỏ ra lo lắng.
Vương Tử Quân căn bản biết rõ thủ đoạn của người đàn ông này, hắn biết người ta đang thông qua thủ đoạn như thế để trục xuất hai người mình. Nhưng hắn biết dù có ở lại cũng chỉ làm cho số đông nổi giận mà thôi, thế nên kéo tay Lý Tiểu Trụ: - Đi, chúng ta đi phản ánh với lãnh đạo của anh ta.
- Tìm lãnh đạo của bọn họ sao? Ôi, anh bạn, anh đừng giằng co nữa, chúng ta cũng không nên lao lực làm gì cho mất công.
- Anh còn trẻ, anh cũng đừng hồ đồ, tôi nói cho anh biết, cánh tay không lay được đùi, anh nên tranh thủ tìm quan hệ cho mình đi.
Sau khi rời khỏi phòng nộp hồ sơ thì Lý Tiểu Trụ chợt nói với Vương Tử Quân: - Chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác, bỏ qua đi thì hơn.
Vương Tử Quân không ngờ Lý Tiểu Trụ nhanh chóng khôi phục như vậy, xem ra năng lực tiếp nhận cản trở của người này là không tầm thường. Hắn nhìn về phía Lý Tiểu Trụ rồi nói: - Tôi nói thật, hai ta đi tìm lãnh đạo nhà trường hỏi cho ra lẽ.
- Anh bạn, vô dụng thôi, tìm lãnh đạo của bọn họ cũng vô dụng, đơn giản đó là quy định của thượng cấp, chúng ta có tìm lãnh đạo nhà trường cũng không có ích lợi gì.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lý Tiểu Trụ rồi khẽ hỏi: - vậy anh chuẩn bị làm sao bây giờ?
- Còn làm sao nữa? Tôi sẽ đi đến trường tiểu học Bắc Thành xem thế nào, nếu không được nữa thì lại cho con về với ông bà. Lý Tiểu Trụ nói xong thì nở nụ cười, thế nhưng trong mắt lại đầy nước.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lý Tiểu Trụ, hắn thật sự có chút bực bội. Dựa vào vị trí hiện tại của hắn, muốn cho Tiểu Bảo Nhi đi học thì quá đơn giản. Thế nhưng hắn là một người bố, hắn không muốn sáng tạo ra điều kiện học tập quá tốt của con, hắn muốn con phát triển trong môi trường bình thường. Còn có một nguyên nhân, đó là chính hắn cũng muốn tìm ra một khe hở để đứng vững chân ở phương diện này.
Tại sao lại xuất hiện tình huống này, rõ ràng là có một vài chính sách không được chứng thực đúng chỗ, thậm chí phương diện nhập học của con em lao động đến từ nơi khác là quá khó khăn.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi kéo Lý Tiểu Trụ nói: - Dù sao chúng ta cũng đợi khá lâu rồi, thử xem thế nào.
Lý Tiểu Trụ bị Vương Tử Quân lôi kéo cũng đi về phía một gian phòng có biển "phòng hiệu trưởng" các đó không xa. Khi bọn họ đi đến bên ngoài phòng thì có vài người đang chờ.
Khi thấy hai người Vương Tử Quân đi đến thì nhóm người kia cũng không nói gì, chỉ nhìn qua rồi thôi. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của bọn họ, rõ ràng cũng là các bậc phụ huynh đi lại vì con em mình.
- Anh bạn, hiệu trưởng này có dễ trò chuyện không? Vương Tử Quân tiến lên mời thuốc một người đàn ông rồi khẽ hỏi.
Người đàn ông kia tiếp nhận điếu thuốc của Vương Tử Quân, sau khi châm lửa hít vào một hơi thì nói: - Nào dễ nói chuyện? Lúc này có ai làm hiệu trưởng mà không vênh váo? Hơn nữa là hiệu trưởng trường tiểu học số 2 Rừng Mật? Nhưng trước khi đến tôi đã tìm gặp một người thân công tác trong sở giáo dục, đã làm tốt công tác chăn đệm, có lẽ sẽ có cơ hội.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói: - Tôi không tìm được người, không biết nên làm sao bây giờ?
- Không tìm được người? Vậy thì có tiền là được. Tôi nghe nói muốn cho con vào học trường này thì phải đóng một hai chục ngàn. Người đàn ông kia khẽ giải thích.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu không nói gì, lúc này có người từ trong phòng hiệu trưởng đi ra, trên mặt treo nụ cười. Xem ra người này bàn việc với hiệu trưởng rất thuận lợi. Vương Tử Quân và Lý Tiểu Trụ đợi hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến lượt mình vào gặp hiệu trưởng.
Sau khi đi vào trong phòng thì thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang co chân hút thuốc và gọi điện thoại, hắn không quan tâm đến người ta đi vào, chỉ nói với đầu dây bên kia: - Thôi bỏ đi, anh nên để cho dạ dày tôi nghĩ ngơi một chút, nên tìm một hoạt động khác thì hay hơn.