Lý Tiểu Trụ đi vào trong một gian phòng khí phái thì tỏ ra cực kỳ thận trọng, hắn đứng đó không biết phải làm sao, có chút căng thẳng. Sau khi đợi hai phút thì người kia vẫn nói chuyện rất hứng thú, không có ý tắt điện thoại, thế là Vương Tử Quân không khỏi ho khan một tiếng.
Vương Tử Quân làm như vậy rốt cuộc cũng ép người đàn ông kia chú ý đến bên này, mà người kia thấy mình gọi điện thoại như vậy cũng không hay, thế là đặt điện thoại xuống rồi đưa mắt nhìn hai người Vương Tử Quân: - Các anh có chuyện gì không?
Vương Tử Quân kéo tay Lý Tiểu Trụ, sau đó đặt hồ sơ của Lý Tiểu Trụ lên mặt bàn nói: - Hiệu trưởng, anh Lý Tiểu Trụ có chuyện cần phản ánh. Anh ấy làm việc ở thành phố Rừng Mật hơn một năm, tất cả đều phù hợp với điều kiện của nhà trường, vì sao nhà trường không tiếp nhận hồ sơ cho con anh ấy?
Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, căn bản không quan tâm đến hồ sơ Vương Tử Quân đặt lên bàn, sau đó dùng giọng khinh thường nói: - Chúng tôi tất nhiên chấp hành nghiêm chỉnh công văn của tỉnh, thế nhưng vấn đề là bây giờ có nhiều người làm giả giấy chứng nhận công tác hơn một năm ở địa phương, giáo viên nhà trường thì có hạn, anh nếu muốn cho con đi học thì sang bên trường Bắc Thành xem sao.
- Bọn họ liệu có đủ điều kiện cho con đi học ở trường Bắc Thành không? Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi trầm giọng nói.
- Hừ, lúc này anh còn hỏi như vậy nữa sao? Cái gì mà là đủ điều kiện hay không? Dựa theo nguyên tắc quyền sở hữu thì con của bọn họ phải đi học ở quê, trường của chúng tôi còn chưa đủ chỉ tiêu tiếp nhận con em người thành phố, nào còn vị trí trống tiếp nhận con em của bọn họ? Người đàn ông kia giống như bị chọc giận với thái độ của Vương Tử Quân, hắn chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói:L - Chỗ này của tôi còn có chuyện, mời hai anh ra ngoài.
Vương Tử Quân đã nhiều năm rồi chưa từng bị người ta đuổi ra khỏi phòng, cho dù khi mối quan hệ giữa hắn và Chử Vận Phong không còn tốt đẹp, Chử Vận Phong cũng phải giữ phong độ tươi cười chào đón hắn, hắn nào gặp qua tình cảnh thế này?
Vương Tử Quân nhìn vị hiệu trưởng đang tức giận hổn hển, hắn cười lạnh một tiếng nói: - Hiệu trưởng, ngài không được làm như vậy, tôi là một công dân bình thường, tôi có thể phản ánh với thượng cấp tác phong của ngài.
- Phản ánh tác phong công tác của tôi sao? Ha ha ha, được, anh cứ đi mà phản ánh, anh có cần lấy số điện thoại của sở giáo dục hay không? Người đàn ông kia không những không bị lời nói của Vương Tử Quân hù dọa, ngược lại còn bày ra gương mặt rất bỉ ổi.
- Anh bạn, chúng ta đi thôi, tôi sẽ đi sang trường Bắc Thành xem thế nào. Lý Tiểu Trụ thấy Vương Tử Quân và viên hiệu trưởng nổi nóng với nhau, thế là hắn chợt tỏ ra e sợ. Hắn đi vào trong thành phố này, cuộc sống đã rèn luyện cho hắn nhiều quy tắc sinh tồn.
Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi gật đầu nói: - Cũng không có vấn đề, chúng ta đi nơi khác trách cứ.
- Được, tôi sẽ chờ, tôi tên là Cố Quảng Tắc, mà anh cũng đừng nên tìm lầm người. Người đàn ông kia cười lạnh với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng không kiêng nể gì báo tên của mình. Vương Tử Quân nhìn vào ánh mắt của đối phương, thật sự sinh ra xúc động muốn đánh cho đối phương một trận.
Vương Tử Quân và Lý Tiểu Trụ rời khỏi phòng của Cố Quảng Tắc, cửa phòng đóng sầm lại sau lưng giống như nói lên điều gì đó.
Vương Tử Quân nhìn cửa phòng đóng chặt mà vẻ mặt càng thêm âm trầm. Phương diện con cháu người lao động đến thành phố làm việc căn bản là rất khó khăn, thế nhưng khó khăn ở hiện tại căn bản lớn hơn rất nhiều so với suy đoán của hắn.
Mặc dù Vương Tử Quân biết rõ làm việc không nên quá nhiệt huyết, thế nhưng hôm nay hắn thật sự cảm thấy máu nóng sôi trào lên.
- Tiểu Trụ, việc này anh đừng quan tâm, đưa hồ sơ cho tôi, sáng mai tôi sẽ xử lý tất cả cho anh. Vương Tử Quân nhìn Lý Tiểu Trụ rồi trầm giọng nói.
Lý Tiểu Trụ có chút do dự, hắn còn đang định cầm hồ sơ sang trường Bắc Thành xem thử. Tuy anh Vương này rất trượng nghĩa, thế nhưng hai người vừa mới quen, nếu như sự việc lần này lại không thành, thế thì con gái của hắn không còn hy vọng đến trường ở thành phố Rừng Mật này nữa.
- Anh Vương, chuyện này...
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xoa xoa tay của Lý Tiểu Trụ, hắn hiểu người này đang lo lắng điều gì. Vương Tử Quân cũng không phải không biết, hắn biết chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của gia đình người ta, chỉ sợ người ta khó thể trực tiếp giao cho mình. Hắn khẽ vỗ vai của Lý Tiểu Trụ rồi nói: - Gần đây có một địa điểm photocopy, chúng ta đi sao chép lại, sau đó tôi cầm bản sao chép là được.
Lý Tiểu Trụ nghe Vương Tử Quân nói muốn cầm bản sao chép thì không khỏi thở dài một hơi. Sau khi sao chép xong, hắn giống như cảm thấy mình có lỗi với sự tín nhiệm của Vương Tử Quân, hắn muốn lấy bản sao chép đưa cho Vương Tử Quân bản gốc, thế nhưng Vương Tử Quân chỉ cười mà không tiếp nhận.
- Anh Vương, tôi sang bên kia thử xem thế nào. Trước khi đi Lý Tiểu Trụ không quên nói với Vương Tử Quân như vậy.
Vương Tử Quân cũng vẫy tay với Lý Tiểu Trụ, sau khi chờ Lý Tiểu Trụ rời đi, hắn mới chậm rãi đi lên xe. Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý luôn chờ trên xe, khi thấy Vương Tử Quân đi lên thì vội vàng dâng nước.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi trầm giọng nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu thông báo để cho chủ tịch Hoàng và giám đốc Triệu Thu Cúc sở giáo dục tỉnh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Vương Tử Quân lúc này tuy đã khôi phục lại bộ dạng ôn hòa, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch là người đi theo Vương Tử Quân hơn nửa năm, hắn biết rõ bây giờ bí thư Vương đang nổi giận. Hắn cũng không dám trì hoãn mà nhanh chóng gọi điện thoại cho hai người kia.
Mười phút sau khi Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, phó chủ tịch Hoàng Kiên Thận và giám đốc Triệu Thu Cúc nhanh chóng đi đến. Hai người bọn họ cũng không biết vì sao Vương Tử Quân lại đột nhiên gọi mình đến đây, thế nên cả hai đều cảm thấy lo lắng không yên.
- Chào chủ tịch Vương. Hoàng Kiên Thận là phó chủ tịch tỉnh, hắn có vẻ tùy ý hơn một chút, khi thấy Vương Tử Quân thì hắn không khỏi mở miệng khẽ chào hỏi. Triệu Thu Cúc thì cũng theo chân Hoàng Kiên Thận mà nhanh chóng gật đầu với Vương Tử Quân.
Triệu Thu Cúc tuy không có mối liên hệ nào với vương tử quân, thế nhưng khi bị Vương Tử Quân yêu cầu cùng đi theo Hoàng Kiên Thận đến gặp mặt, nàng không khỏi cảm thấy rất bàng hoàng. Dù sao thì bây giờ chủ tịch Vương không còn là bí thư Vương như trước, khi đó bí thư Vương còn chưa ngồi trên vị trí hiện tại, nhưng bây giờ bí thư Vương đã là quyền chủ tịch Vương hàng thật giá thật.
Có việc gì làm cho chủ tịch Vương phải vội vàng gọi mình đến như vậy? Triệu Thu Cúc là giám đốc sở giáo dục, đơn vị cũng không được cấp tỉnh quá coi trọng, thế nhưng bây giờ bị lãnh đạo điểm danh, căn bản là không có chuyện gì tốt.
Khi Triệu Thu Cúc đang cảm thấy rất bàng hoàng, Vương Tử Quân ném ra một bộ hồ sơ cho hai người rồi nói: - Chủ tịch Hoàng, giám đốc Thu Cúc, hai anh chị nhìn xem hồ sơ này cần bổ sung thứ gì nữa thì con em mới được nhập học?
"Nhập học?" Hoàng Kiên Thận và Triệu Thu Cúc đều sững sờ, bọn họ vội vàng nhận lấy hồ sơ kia để xem xét. Sau khi quét mắt nhìn qua, hai người đều biết đây là một bộ hồ sơ của con em lao động bên ngoài đến xin nhập học ở thành phố.
Mặc dù Hoàng Kiên Thận là phó chủ tịch nắm công tác giáo dục thế nhưng lại không quá hiểu rõ chuyện nhập học thế này. Hắn không khỏi đưa mắt nhìn Triệu Thu Cúc, yêu cầu nàng trả lời.