Edit: JollyBeta: SakuraKhông biết có phải nguyên nhân là do lúc đầu linh hồn của Tô Bách Hợp đã từng trọng sinh tiến vào thân thể nguyên chủ, cho nên lần này thời gian Bách Hợp sống không quá dài, lúc cô trở lại trong không gian, thì biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi, vốn tưởng rằng lần này trở lại mình sẽ đối diện với không gian trong trẻo lạnh lùng, cùng với bảng hiển thị giá trị thuộc tính lạnh như băng, giọng nói đã biến mất thời gian dài của Lý Duyên Tỷ lại vang lên:
“Chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ!”
Giọng nói lạnh như băng vào lúc này nghe được lại làm cho người ta rất kích động, Bách Hợp sửng sốt một hồi lâu cũng không phản ứng lại, cô trơ mắt ếch ra nhìn bóng người mặc cẩm bào ngọc quan tuấn mỹ kia chậm rãi hiện ra, nước mắt ẩn nhẫn đã lâu thoáng cái tuôn ra:
“Anh đã đi đâu vậy?” Những ngày Lý Duyên Tỷ biến mất cô đã phải trải qua rất nhiều việc, lại hết lần này đến lần khác cô cứ cất giấu ở chỗ sâu nhất trong trái tim, nhiệm vụ lần này xuất hiện việc ngoài ý muốn đã trở thành dây dẫn nỗ sự uất ức của cô, lúc này gặp lại Lý Duyên Tỷ, những cảm giác khó chịu đó đều hiển hiện ra.
Vẻ phức tạp trong mắt Lý Duyên Tỷ chợt lóe lên, anh không còn là bộ dáng không nhiễm bụi trần như lúc trước, lúc thấy bộ dạng đó của Bách Hợp, trong nháy mắt anh cảm thấy hơi chột dạ, kỳ thật anh thường xuyên ở bên cạch Bách Hợp, mặc kệ là bên trong Đường Ân, Tần Cống thậm chí là bên trong Lâm Thiên Kiêu, Lạc Thành, anh đều luôn ở đó, thế nhưng anh lại không dám nói ra.
Anh cứ trầm mặc yên tĩnh, Bách Hợp cắn cắn ngón tay, vô ý thức không muốn nói cho anh biết mình đã có quan hệ thân mật với nhân vật trong nhiệm vụ, cô theo bản năng có chút chột dạ sợ hãi, nhưng lại cảm thấy oan ức phẫn nộ, phảng phất bị toàn bộ thế giới liên thủ phản bội lại mình, lúc này đây cô rất muốn trả thù lại.
“Tôi đã trở về.” Lý Duyên Tỷ nhìn thấy cô không được bình tĩnh lắm, vẫy vẫy gọi cô, Bách Hợp đờ đẫn đi tới chỗ anh. Một cái tay thon dài xoa nhẹ trên đầu cô, gánh nặng trong lòng Bách Hợp được thả lỏng, thân thể mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh: “ Cho tôi ôm anh một chút, một chút thôi.”
Trong nhiệm vụ có nhiều nhiệm vụ khác nhau, tuy nói đã trải qua nhiều lần nhiệm vụ như vậy, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn chỉ là một con người bình thường, sẽ có áp lực, sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ đến một ngày cô cũng cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi. Chẳng qua là trước kia cô dồn nén hết thảy những áp lực vào trong lòng, kỳ thật ngay tại lúc tiến vào thế giới của Dung Ly thì Bách Hợp đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng không có Lý Duyên Tỷ ở không gian cho cô thời gian nghỉ ngơi nên cô cất dấu tất cả cảm xúc tiêu cực vào trong lòng.
“Không có sao.” Lý Duyên Tỷ lạnh lùng vậy mà lúc này khẽ gật đầu một cái, cũng đưa tay xoa nhẹ tóc của cô: “Cô làm rất tốt.”
Bách Hợp lắc đầu, trong mắt chỉ cảm thấy có chua sót, cô vô thức đưa tay ôm chặt lấy lưng Lý Duyên Tỷ, đã lâu không thấy thân thể của anh ta, hình như trông càng ngưng thực hơn trước. Trên người giống như nhiều hơn một chút cảm giác trước kia không có, nhưng rốt cuộc là cái gì thì Bách Họp lại không nói ra được. Lý Duyên Tỷ của lúc trước cho cô cảm giác là nắm bắt không tới giới hạn, phảng phất một mảnh hư vô, nhưng hôm nay anh ta thật giống như chân thật tồn tại ở trước mặt mình.
Càng quái dị hơn là lúc dựa vào trong ngực anh ta, vậy mà cô cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng làm như vậy qua rất nhiều lần, nhưng kỳ thật rõ ràng đây là lần đầu tiên cô ôm Lý Duyên Tỷ mà thôi.
“Cảm ơn anh.” Bách Hợp dựa vào trong chốc lát dang định đứng lên, kỳ thật cô cũng rất mệt mỏi chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi, lúc này một khi đã bình tỉnh cô lại khôi phục dáng vẻ lý trí thường ngày, hiện tại lại cảm thấy hơi ngượng ngùng vì hành động vừa rồi.
Lý Duyên Tỷ duỗi tay sờ mặt cô, tuy rằng anh đã từng sờ qua đầu mình, nhưng động tác thân mật như vậy vẫn là lần đầu tiên, Bách Hợp còn đang ngây ngốc thì tay của anh dừng lại một lúc trên mặt Bách Hợp, lúc này mới điềm nhiên như không có việc gì rút tay về.
Theo cái phất tay của anh thì trong tinh không hiện ra dữ liệu của Bách Hợp:
Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 79 (Max 100 điểm)
Dung mạo: 82 (Max 100 điểm)
Thể lực: 71 (Max 100 điểm)
Võ lực: 45 (Max 100 điểm)
Tinh thần: 59 (Max 100 điểm)
Danh vọng: 33 (Max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Cổ thuật Nam Vực, thuật Tinh thần Luyện thể.
Sở trường: Nấu ăn trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 55 (Max 100 điểm)
Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên Sứ, Lời hứa hẹn của Long Vương, Quyến rũ của Hồ ly, Tình mẹ như núi, Vua không ngai, Kiếm chi đạo.
Bách Hợp còn cho rằng nhiệm vụ lần này không có khó khăn, dù sao ngoại trừ mục tiêu nhiệm vụ có chút mờ mịt ra, kỳ thật tâm nguyện của nguyên chủ Tô Bách Hợp cũng không tính là quá đáng, cũng không có yêu cầu mình trả thù sau khi trọng sinh trở về mà chỉ muốn đường ai lấy đi, cứ tưởng rằng giá trị thuộc tính sẽ không tăng nhiều, từ nhiệm vụ này Bách Hợp có thể nhìn ra được càng về sau giá trị thuộc tính càng khó tăng, nhưng cô không ngờ rằng lại tăng nhiều như vậy.
“ Sao nhiệm vụ lần này của tôi lại được tăng nhiều điểm như vậy?” Bách Hợp hỏi một câu, cô vừa dứt lời thì lại nhớ tới Lục Tiệm Ly, cô rất sợ Lý Duyên Tỷ biết được nên không dám nhắc lại, nhưng lại không chú ý sau khi cô hỏi câu này xong thì sắc mặt Lý Duyên Tỷ lộ ra lúng túng khó sử, thậm chí hai tay của anh mất tự nhiên để ra sau lưng biểu tình trên mặt lại trấn định, nhưng trong mắt chợt lóe lên một tia cổ quái, anh không có trả lời, lúc này bản thân Bách Hợp chột dạ nên hỏi xong lời này thì đã hối hận, thấy Lý Duyên Tỷ không nói tới, trong lòng nhẹ nhàng thở ra cũng không nghĩ tới điểm khác thường.
Cô cũng không ý thức được Lý Duyên Tỷ không có ngạc nhiên khi nhìn thấy phần Sưu tầm phảng phất như đã biết từ trước, cô lại lúng túng đứng lại trong chốc lát, bình thường lúc Lý Duyên Tỷ không ở trong tinh không thì cô luôn ngóng đợi người ta có thể nhanh chóng trở lại để mình được nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng khi Lý Duyên Tỷ chân chính trờ về rồi thì cô lại cảm thấy không được tự nhiên, bởi vậy chủ động muốn tiếp tục làm nhiệm vụ.
Khi Bách Hợp biến mất trong tinh không thì Lý Duyên Tỷ thở thào nhẹ nhõm, lòng bàn tay anh mở ra, xuất hiện một ánh tròn trong suốt rồi nhanh chóng biến lớn, sau đó thành một bóng người mơ hồ, hình như mặc quân trang phẳng phiu, phía dưới đôi chân dài là quần và đôi giày bốt quân đội. Diệp Xung Cẩn lạnh lẽo nhìn phương hướng Bách Hợp vừa biến mất, cười lạnh một tiếng, biểu tình có chút đáng sợ.
“ Tôi chỉ muốn cố gắng lần cuối cùng, nếu như không chiếm được lại không thuộc về tôi, có lẽ tôi và anh hợp lại làm một thì đối với tôi mà nói đó là kết cục tốt nhất nhỉ.” Chấp niệm quá sâu, biết rõ chuyến đi này khả năng kết cục của mình là biến mất, nhưng anh vẫn muốn có được cô, cho dù dùng phương thức không trọn vẹn không đầy đủ này thì anh nhất định phải đạt được.
Sau khi nói xong lời này, trong tinh không chỉ để lại một tiếng thở dài cũng không nhìn thấy bóng người.
Lúc Bách Hợp tỉnh lại lần nữa, mắt mở to nhìn thấy một căn phòng rất tinh xảo hoa lệ tràn đầy hơi thở thiếu nữ. Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, ánh mặt trời mùa đông xuyên thấu qua màn vải màu vàng nhạt trước cửa sổ sát mặt đất, làm cho căn phòng hiện lên ánh sáng nhu hòa. Cô vô thức duỗi lưng một cái, bầu không khí khoan khoái này làm cô không tự chủ buông lỏng phút chốc, nhân lúc bốn phía không có người, cô bắt đầu tiếp thu tình tiết trong câu chuyện.
Trong nhiệm vụ lần này cô tên là Đường Bách Hợp, cô nhớ mang máng mình đã từng mang họ Đường rồi, nhưng trong nhiệm vụ trùng họ là chuyện bình thường, cho nên Bách Hợp cũng không có để ý việc mình lại một lần nữa mang họ Đường.
Đường Bách Hợp lúc còn nhỏ cha mẹ đã li hôn, lúc cô ấy 15 tuổi thì cha cô cưới một người vợ khác, cô không thích mẹ kế nên một lòng muốn đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, nhưng luôn không thành công, quan hệ giữa cô vàmẹ kế càng gay go, cha luôn yêu thương cô nhưng trải qua thời gian dài thì cũng cảm thấy đau đầu với cái nhà này, mãi cho đến khi Đường Bách Hợp 20 tuổi, mẹ kế ly kỳ chết đi, có người chỉ ra việc này liên quan đến cô, mẹ kế có khả năng là bị cô sát hại, lúc cục cảnh sát đang muốn bắt cô quy án thì cha Đường lại đứng ra thừa nhận là do mình giết vợ, cha Đường bị cảnh sát bắt đi. Lúc đầu Đường Bách Hợp cũng cho rằng cha Đường giết mẹ kế, nhưng vài năm sau, một số hoài nghi cũng dần hiện ra, cô mới phát hiện cha Đường không phải là thủ phạm. Lúc trước cha Đường nói như vậy là muốn bảo vệ cô mà thôi.
Chỉ đáng tiếc, cha của cô mấy năm trước vì tội giết người mà bị phán án tử hình đã chết trong ngục rồi, bởi vì cô và mẹ kế cứ luân phiên giày vò nhau khiến cha Đường bị trầm cảm, Đường Bách Hợp càng nghĩ càng hối hận, cả đời cũng bị dần vặt mà chết, tâm nguyện trước khi chết của cô là muốn thay đổi từ lúc mẹ kế vào cửa, cô không muốn trở mặt với mẹ kế nữa khiến cha Đường buồn bực, cô cũng muốn xem xem lúc đó là ai giết bà ta lại để cho cha Đường gánh tội thay mình.
Tiếp thu xong nội dung câu chuyện, Bách Hợp vò vò đầu có chút đau, trong lòng không rõ lắm, cứ tưởng rằng nhiệm vụ càng ngày càng khó, không ngờ nhiệm vụ lần này đơn giản ngoài dự đoán của cô, ngoại trừ muốn thoát khỏi hiềm nghi mình giết chết mẹ kế hơi khó một chút, chỉ cần không tranh cãi với mẹ kế nữa là được.
Chẳng lẽ nguyên nhân vì Lý Duyên Tỷ trở về trong tinh không, do mình khóc một trận cho nên lần này nhiệm vụ đặc biệt đơn giản?
Nghi hoặc trong lòng chợt lóe lên, bên ngoài lại vang lên tiếng gỏ cửa: “Tiểu Hợp, con tỉnh dậy chưa? Cha có thể vào không?” Giọng điệu cẩn thận lại mang vẻ nịnh nọt của cha Đường vang lên, trong lòng Bách Hợp đau sót, vô ý thức hô lên một tiếng: “Vào đi.”
Một thoáng cửa được mở ra, cha Đường mặc quần áo thoải mái, trên tay bưng một cái khay đổi giày sau đó mới bước vào phòng, nhìn thấy con gái ngồi trên giường, lúc này mới nhích lại gần, biểu tình có chút ngượng ngùng.
“Tiểu Hợp, cha biết rằng con không thích dì Diệp, nhưng dì Diệp không danh không phận đi theo cha đã nhiều năm, cha phải cho bà ấy câu trả lời thỏa đáng”