Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 356

Cha Đường quanh năm ở bên ngoài kinh doanh, lúc đầu Diệp Như Mị là trợ lý bên cạnh ông ấy, đã ở cạnh ông ấy cũng được 10 năm, Mẹ của Đường Bách Hợp bởi vì không nhẫn nhịn được chồng bên ngoài có người đàn bà khác, cho nên bảy năm trước trong lúc giận dữ ly hôn chồng, Đường Bách Hợp cho rằng chuyện này có liên quan với Diệp Như Mị, cho nên sau khi Diệp Như Mị vào nhà họ Đường thì vẫn luôn chĩa mũi nhọn vào bà ta và cũng không thích bà ta.

Nhưng gần đây Diệp Như Mị đang mang thai, cha Đường muốn cho bà ta một danh phận, hai người đã ở chung với nhau hơn mười năm, nay lại có con, theo lý mà nói chuyện kết hôn cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng thật không ngờ Đường Bách Hợp kịch liệt phản đối chuyện này, cha Đường còn tưởng rằng con gái đã chấp nhận sự thật này, mãi đến gần đây con gái náo loạn đòi tuyệt thực thì ông ấy mới biết được ngoài mặt con gái nhìn như đã chấp nhận quan hệ của mình và Diệp Như Mị, nhưng thật chất trong lòng vẫn chưa sẳn sàng tiếp nhận Diệp Như Mị.

Bách Hợp sống lại đúng vào lúc hai người chuẩn bị kết hôn, vốn trong nội dung câu chuyện Đường Bách Hợp hối hận vì huyên náo quá mức để cho cha Đường khó xử, Đường Bách Hợp luôn phản đối nên quan hệ với cha Đường có chút bế tắc, mãi cho đến khi đứa con của Diệp Như Mị không giữ được thì giữa hai cha con càng căng thẳng hơn, bản thân Đường Bách Hợp hận Diệp Như Mị, khi con của Diệp Như Mị không giữ được thì cô ấy cũng hơi áy náy, nhưng do cha Đường áy náy vì Diệp Như Mị sảy thai nên lần đầu tiên trong đời tát cô một cáu, chính cái tát này khiến cho Đường Bách Hợp và Diệp Như Mị tranh cãi không ngừng thẳng cho đến khi Diệp Như Mị chết. Mặc dù không phải bản thân Đường Bách Hợp giết chết bà ta, nhưng mọi người đều cho rằng do cô giết, giống như lúc Diệp Như Mị mất đi đứa bé, mọi người đều biết rằng có liên quan đến Đường Bách Hợp. Cuối cùng cha Đường vì bảo vệ tánh mạng con gái mà tự thú, kết cục lại tự sát trong tù.

“Cha, con đã nghĩ thông suốt, dì Diệp đã theo cha nhiều năm như vậy, huống chi cha và dì ấy cũng có cảm tình, trước kia do con không tốt, con không nên cản trở hai người, dì ấy cũng đã có con, sau này con cũng mặc kệ.” Dù sao tâm nguyện của Đường Bách Hợp chính là để cho cha Đường bình lặng qua hết nửa đời còn lại, bởi vậy Bách Hợp cũng dự định không dây dưa không rõ ràng với Diệp Như Mị giống như trong tình tiết câu chuyện nữa. Trên thực tế nếu như không phải muốn điều tra rõ Diệp Như Mị vì sao lại chết ly kỳ như vậy thì  Bách Hợp cũng không muốn ở lại trong nhà này.

Cha Đường không nghĩ tới con gái lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, trong nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ngồi cùng Bách Hợp một hồi lâu mới vừa lòng nhẹ nhõm rời đi.

Đã quyết định chung sống hòa thuận với Diệp Như Mị nên cha Đường thay đổi thói quen ăn cơm của Đường Bách Hợp trước kia, trong nhà họ Đường bình thường đều là Cha Đường ăn cơm  trước cùng Diệp Như Mị, đợi sau khi Diệp Như Mị ăn xong thì cha Đường mới bưng cơm về phòng cho Bách Hợp, cha Đường luôn cẩn thận từng li từng tí giữa mối quan hệ của Diệp Như Mị và Đường Bách Hợp. Hôm nay Bách Hợp lại đột nhiên quyết định lùi một bước nên cha Đường rất vui mừng gọi con gái ra ngoài cùng ăn cơm tối.

Năm nay Diệp Như Mị đã 35 tuổi bằng tuổi cha Đường, nhưng do bảo dưỡng thỏa đáng cho nên lúc này nhìn giống như phụ nữ 27, 28 tuổi. Lúc nhìn thấy Bách Hợp sau lưng cha Đường cùng đi ra ăn cơm, tay bà ta đang bài biện bát đũa trở nên cứng đờ, sau đó mới điềm nhiên nở nụ cười như không có việc gì: “Tiểu Hợp rốt cục cũng chịu ăn cơm với mẹ à?”

Bà ta vẫn luôn tự xưng mẹ với Đường Bách Hợp, cho tới bây giờ trước mặt cha Đường đều tỏ ra là nguyện ý làm mẹ Bách Hợp, nhưng chính vì thái độ tự xưng mẹ của bà ta khiến cho Đường Bách Hợp càng phản cảm, quan hệ hai người như nước với lửa. Sau khi biết được         Diệp Như Mị mang thai, khi Đường Bách Hợp và Diệp Như Mị lại tranh cãi thì cô ấy nhỡ tay đẩy ngã bà ta xuống đất, đứa con mang thai được hai tháng vì vậy mà không còn.

Nếu là Đường Bách Hợp nghe được những lời như vậy nhất định sẽ nổi trận lôi đình, quát tháo Diệp Như Mị. Nhưng lúc này Bách Hợp lại không hề ngốc như nguyên chủ, cô chỉ nhếch miệng lộ ra vẻ mặt tùy hứng.

“Dì Diệp à, do tôi nể mặt cha tôi nên mới gọi một tiếng dì, tôi có mẹ rồi và cũng không thiếu tình thương của mẹ đâu, cái từ “mẹ” này nên để cho đứa con trong bụng dì gọi đi.”

Cha Đường đang sợ hãi Bách Hợp sẽ nhảy dựng lên khi nghe Diệp Như Mị nói như vậy, lúc này thấy con gái cũng không nổi giận thì cảm thấy nhẹ nhõm, cuống quýt kêu Diệp Như Mị bắt đầu xới cơm, cơ bắp trên mặt Diệp Như Mị thoáng giật giật, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

Ngày trước quan hệ giữa Đường Bách Hợp và Diệp Như Mị không được tốt, mâu thuẫn không ngừng, nhưng kỳ thật Đường Bách Hợp cũng không hiểu rõ Diệp Như Mị lắm, nhưng sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ này cô còn định hòa thuận với Diệp Như Mị để cha Đường vui vẻ không phải tuyệt vọng vì gia đình giống như trong nội dung câu chuyện, thế nhưng thời gian dài, cô đột nhiên phát hiện Diệp Như Mị cũng không phải là đèn cạn dầu.

Ngoài mặt Diệp Như Mị quan tâm Bách Hợp, nhưng bình thường đều là ân cần thăm hỏi thì nhiều chứ hành động lại ít, thế nhưng không biết có phải do cha Đường là đàn ông vốn vô tâm hay không cho nên ông cũng không phát hiện điểm này, ngược lại gần đây nhìn thấy vợ và con gái sống chung hòa thuận nên ông rất vui vẻ, về đến nhà lúc nào trên mặt cũng mang theo ý cười.

Tình hình như vậy vẫn luôn duy trì mãi đến 2 tháng sau, bụng của Diệp Như Mị hơi to ra, cha Đường yêm tâm chuyện nhà nên tập chung hết vào kinh doanh.

Bản thân Đường Bách Hợp lúc này vừa vặn đúng 15 tuổi, đúng lúc thi từ cấp hai lên cấp ba, mỗi ngày việc học nặng nề, buổi tối 8 giờ 30 vừa mới hết thời gian tự học, điện thoại của cha Đường liền gọi tới, nói là trong kinh doanh tạm thời có chút vấn đề, tạm thời không đến được nên ông để cho Diệp Như Mị đến đón cô, bảo Bách Hợp chờ một chút.

Đứng ở cửa trường học gần nửa giờ, mắt thấy chuyến xe 9 giờ cuối cùng của trường học sắp rời khỏi mà cũng không thấy bóng dáng Diệp Như Mị đâu, Bách Hợp dứt khoát lên xe trường học, quan hệ giữa cô và Diệp Như Mị cũng không có hòa hoãn tốt đẹp như trong tưởng tượng của cha Đường, ở trước mặt cha Đường hai người không hẹn mà cùng nhau ra vẻ thân thiết, một khi cha Đường không có mặt, hai người gặp mặt đều quay đầu bỏ đi, Diệp Như Mị không thích cô thậm chí rất chán ghét cô.

Xe trường học chạy đến trạm xe buýt cách nhà của Bách Hợp 500 mét thì dừng lại, lúc này đúng là lúc bắt đầu buổi tối, chung quanh đèn nê ông đủ loại màu sắc từ các bảng hiệu của cửa hàng khách sạn chiếu sáng, khi chiếc xe con ở trên đường lớn chạy qua, Bách Hợp vô ý thức nhường đường, mượn ánh sáng đèn chiếc xe này liếc qua, thấy được một chiếc xe con quen thuộc đậu bên đường, hai bóng người giống như đang dây dưa cùng một chỗ, đưa lưng về phía Bách Hợp là một người đàn ông dáng cao gầy mảnh mai, mà người đang dựa vào xe đang cười đắc ý chính là Diệp Như Mị người theo như lời cha Đường sẽ đến trường học đón cô.

Người đàn ông đưa lưng về phía Bách Hợp không quay đầu lại, nhìn không thấy mặt, trên người anh mặt một áo khoác cao bồi, phía dưới là quần jean màu lam nhạt, không biết đang nói gì đó với Diệp Như Mị, Bách Hợp chỉ đứng một lúc thế mà người đàn ông đó dường như cảm thấy cái gì đó, thoáng cái quay đầu lại.

Cho dù đứng dưới ánh đèn nê ông, thế nhưng khuôn mặt của người đàn ông trong bóng đêm lại mơ hồ không rõ, lờ mờ có thể nhìn ra được là một người đàn ông trẻ tuổi, anh nhìn Bách Hợp thật lâu rồi sau đó nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, dưới ánh trăng mang theo vài phần cảm giác lành lạnh dữ tợn, dọa Bách Hợp phát sợ.

Hiển nhiên Diệp Như Mị cũng vì động tác người đàn ông này mà quay đầu lại nên cũng nhìn thấy được Bách Hợp, cũng không biết bà ta nói gì với người đàn ông đó rồi vội vội vàng vàng nhảy lên xe, đợi chân trước Bách Hợp vừa về tới nhà, chân sau Diệp Như Mị cũng theo trở về, lúc này đây bà ta cũng không giống trước kia giả dạng bộ dáng hòa ái dễ gần, ngược lại híp mắt nhìn Bách Hợp cười lạnh: “Tiểu Hợp, cô vừa mới nhìn thấy gì? Nhưng vô luận cô nhìn thấy gì, cũng không phải giống như cô nghĩ đâu.”

Bà ta vuốt tóc rủ xuống ở trên má, trong giọng nói lộ ra vài phần uy hiếp: “Cô bây giờ cũng trưởng thành rồi, cô không cần lo chuyện của cha cô và tôi nữa, nếu như cô vẫn hy vọng cha của cô vui vẻ mà sống tiếp.”

Bách Hợp thản nhiên bỏ túi xách xuống, đôi lông mi hình lá liễu của Diệp Như Mị bắt đầu vặn vẹo:   “Cô có nghe thấy không. ”

“ Tôi cũng không muốn quản chuyện của dì, nhưng tốt nhất dì cũng đừng làm chuyện gì có lỗi với cha tôi.”

Sự tình trong tình tiết câu chuyện thì Đường Bách Hợp biết cũng không nhiều lắm, cuộc sống của Diệp Như Mị như thế nào cô cũng không rõ ràng lắm, nguyên chủ luôn hối tiếc việc mình tranh cãi với Diệp Như Mị mà nhỡ tay đẩy bà ta bị sảy thai. Thậm chí cô ấy rất hối hận vì mình luôn đối đầu với bà ta nên sau khi Diệp Như Mị chết thì mọi người đều hoài nghi mình là hung thủ, ngay cả cha Đường cũng nghĩ như thế.

Tại ngay lúc này Bách Hợp phát hiện Diệp Như Mị có mối quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác, vừa vặn người đàn ông không nhìn rõ dung mạo vừa nhìn là biết không phải dạng lương thiện, lúc anh nhìn Bách Hợp cười, làm cho sau lưng Bách Hợp đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như nụ cười đó đều mang theo sát khí, Diệp Như Mị qua lại cùng dạng người đó, có khả năng là bị sát hại trên tay người này, sự tình có liên quan đến tâm nguyện của Đường Bách Hợp trong câu chuyện nên cô không thể bỏ qua.

Diệp Như Mị vừa nghe cô nói như vậy thì lông mày chau lại, trên mặt xuất hiện một tia lệ khí.

Đoạn thời gian kế tiếp trong nhà lại khôi phục lại tình cảnh như mấy tháng trước kia, nhưng trước kia do tính tình Đường Bách Hợp nóng nảy không chịu ở chung với Diệp Như Mị, lần này đến phiên Diệp Như Mị cáu kỉnh luôn nhằm vào Bách Hợp. không dưới một lần Bách Hợp nghe bà ta thương lượng với cha Đường, muốn tạm thời đưa cô về nhà mẹ cô.

“Có vài lần em đều thấy Bách Hợp nhìn chằm chằm vào bụng em, ánh mắt kia khiến em hơi sợ hãi, anh à hay là đợi con chúng ta ra đời rồi lại đón con bé về, có được không? ” Sáng sớm cuối tuần, Bách Hợp vừa rời giường đánh răng, chợt nghe trong phòng bếp vang lên tiếng khóc của Diệp Như Mị: “ Em thật vất vả mới có một đứa con, em thực không hy vọng nó xảy ra chuyện gì, trước kia Bách Hợp không thích em, gần đây đột nhiên lại thân cận, em cảm thấy sợ hãi. ”
Bình Luận (0)
Comment