Tuy đông khách nhưng nhà bếp làm rất nhanh tay, chẳng mấy chốc thức ăn đã được mang lên, dưới yêu cầu của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc và Viên Thập đều ngồi xuống cùng ăn.
Kim Diệp có thể trở thành cửa hiệu lâu đời cũng có bản lĩnh riêng. Các món ăn đều được chế biến tinh tế, hương vị thơm ngon. Lâm Tiểu Trúc cũng không câu nệ, mỗi thứ đều ăn một chút, hồi lâu mới thỏa mãn buông đũa, cầm ly trà lên uống một ngụm.
Viên Thiên Dã thấy nàng giống như mèo con đã được ăn uống no đủ, thỏa mãn híp mắt nằm phơi nắng, muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu, không nhịn được liền nói” nếu ngươi thích, lần sau lại mang ngươi tới ăn”
Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn hắn tươi cười” cảm ơn công tử” mặt mày thỏa mãn.
Cái nàng muốn cũng không phải đợi khi hắn rảnh hay tâm tình tốt, đưa nàng đi thưởng thứ mỹ thực như là một sự ban ơn. Nàng muốn tự do, cố gắng kiếm tiền, có tiền rồi thì muốn đi đâu, ăn gì, thích gì làm đó, không phải lo lắng.
Điều này có lẽ Viên Thiên Dã vĩnh viễn không biết cũng có thể không phải hắn không hiểu mà luyến tiếc để nàng rời đi, cho nên cố tình không hiểu. Nếu đã vậy thì nàng phải làm cho hắn biết.
Như vậy, nàng liền có nghĩa vụ làm cho hắn biết.
“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc đặt ly trà xuống, nhìn Viên Thiên Dã nói” ngươi phải nuôi nhiều người như vậy chắc là chi tiêu rất lớn phải không ? ta có một cách kinh doanh muốn cùng ngài hợp tác, không biết công tử có hứng thú hay không ?”
Thấy nàng biểu tình nghiêm túc, Viên Thiên Dã cũng phục hồi tinh thần” kinh doanh ? hợp tác ?” sau đó hứng thú nhìn nàng nói” ngươi nói xem cách thức thế nào ?”
“Vừa rồi đi dạo một vòng, lại thưởng thức đồ ăn ở đây, ta cảm thấy có thể làm ra vài món mà người ở đây chưa từng nếm qua. Nếu ngươi bỏ vốn mở một tửu lâu, ta sẽ dựa vào khẩu vị của mọi người mà nghiên cứu, chế biến món ăn mới, hơn nữa còn quản lý tửu lâu này, lợi nhuận chia bảy ba, ngài bảy, ta ba, ngài cảm thấy thế nào ?”
Viên Thiên Dã chăm chú nhìn Lâm Tiểu Trúc, không lên tiếng.
Ngồi ngang hàng đối diện hắn, toàn thân toát ra phong thái tự tin, còn dám cùng hắn bàn chuyện hợp tác kinh doanh, hắn chưa từng thấy một Lâm Tiểu Trúc như vậy. Trong ấn tượng của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thông minh, sáng ý mà thôi. Nàng thông minh, khi nói chuyện cũng có kiến giải làm cho hắn có cảm giác mới mẻ, làm cho hắn có chút bội phục lại có chút động tâm nhưng hắn chưa từng xem nàng như một người ngang hàng hay một địch nhân. Bởi trong ý thức của hắn, nàng đọc không nhiều sách cũng không có nhiều kinh nghiệm cuộc sống, hơn nữa đối thủ của nàng trong sơn trang cũng rất nhỏ yếu, thủ đoạn lại mang tính trẻ con. Nàng thông minh nhưng kiến thức và năng lực của nàng hoàn toàn không đủ khả năng ngang hàng với hắn.
Nhưng lúc này Lâm Tiểu Trúc lại làm cho hắn có cảm giác người đối diện giống như là đồng bọn cùng hắn sóng vai hợp tác hoặc là đối thủ chính trị trong triều đình mà hắn không dám khinh thường. Cảm giác này khiến cho Viên Thiên Dã có chút hoảng hốt.
Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên Dã kinh ngạc nhìn mình chằm chằm mà không lên tiếng, lại nói” đề nghị của Tiểu Trúc, công tử vẫn nên suy nghĩ một chút. Dù sao trong phủ đã có lão Vương, thêm Tiểu Trúc nữa thành ra lãng phí nhân lực. Công tử tốn nhiều tiền và tâm tư để bồi dưỡng Tiểu Trúc, không thể để ta cứ nhàn hạn trong phủ qua ngày, ta nghĩ đây cũng không phải tính toán ban đầu của công tử ? để ta đi, mở tiệm kiếm tiền đối với công tử là trăm lợi mà không một hại”
Viên Thiên Dã thu hồi tinh thần, vừa uống trà vừa suy nghĩ đề nghị của nàng” Lâm Tiểu Trúc, mở tiệm cũng không đơn giản như ngươi nói, không phải chỉ làm ra mấy món ăn mới là có thể kiếm được tiền”
“Điều đó ta biết. Dù là mở tiệm, kiếm khách, chế biến món ăn. . . như thế nào, vừa rồi khi đi dạo, ta đều đã có ý tưởng. Khi trở về, ta sẽ làm một bản kế hoạch đưa cho ngài xem nhưng mà công tử, việc đầu tư buôn bán luôn có mạo hiểm, nếu ngài muốn kiếm tiền thì không thể không mạo hiểm”
Viên Thiên Dã kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc, không ngờ nàng ngoại trừ nấu ăn ngon, có giải thích độc đáo về các loại hương vị mà trong việc kinh doanh dường như cũng có kinh nghiệm phong phú, nói năng đâu vào đấy. Nàng giống như một kho tàng, càng tìm hiểu càng mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ.
Nghĩ đến việc nàng ra đi, thực hiện kế hoạch kiếm tiền cũng để đạt được mục đích cuối cùng là rời khỏi mình, tâm tình của Viên Thiên Dã lại mâu thuẫn, buồn bực. Hắn vừa muốn nàng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ có thể sóng vai cùng hắn mà không phải là một người yếu đuối, dựa dẫm vào hắn. Nhưng hắn cũng lo lắng Lâm Tiểu Trúc một khi trở nên cường đại, sẽ ra đi không một lần quay đầu nhìn lại hắn. Hiện giờ còn phụ thuộc vào hắn nhưng nàng cũng không có động tâm vì hắn, không chút lưu luyến hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn không dám để nàng tự do, không muốn buông tay.
Viên Thiên Dã thở dài, gật đầu nói” vậy ngươi viết xong đưa ta xem thử”
“Được” Lâm Tiểu Trúc sảng khoái đáp ứng rồi không nói chuyện này nữa. Trên lầu tuy là nhã gian nhưng khoảng cách giữa các bà cũng chỉ dùng bình phong ngăn lại, không có cách âm, vẫn không nên bàn tiếp ở đây.
“Công tử, tiểu nhân đã trở lại.” Một người từ bên ngoài đi vào, tay cầm rổ, bên trong đựng hạt tiêu mà Lâm Tiểu Trúc đang mong đợi.
“A, mua được rồi sao ? bao nhiêu tiền ?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ tiếp nhận cái rổ.
Nam tử kia chừng bốn mươi tuổi, mình mặc vải bố, xoay người nói với nàng «tám mươi văn tiền một gốc»
Lời vừa ra, trên mặt Viên Thiên Dã đã lộ thần sắc xấy hổ, ho nhẹ một tiếng nói” có điều tra được chỗ ở của hắn không ?”
“Hồi công tử, đã điều tra xong. Hắn sống trong một ngõ nhỏ ở đường Nguyên Bảo. Hạt tiêu này là hắn phát hiện trong khu vườn bỏ hoang của một thương gia, bởi vì chưa từng thấy qua thứ này, nên hắn tưởng là vật hiếm lạ nên đem một ít đi bán, nào ngờ đã hai ngày cũng không có ai mua”
Còn có một câu hắn không nói ra, nếu hôm nay Viên Thiên Dã không hấp tấp thì chỉ cần mười văn tiền là mua được một gốc tiêu rồi, nếu không nam nhân kia đã không bày bán tùy tiện ở chợ như vậy.
Viên Thiên Dã quay sang hỏi Lâm Tiểu Trúc” cái này ngươi muốn tự mình mang về hay để bọn họ mang đi ?”
Lâm Tiểu Trúc đưa cái rổ cho nam nhân kia, cười nói” phiền đại thúc mang về phủ giúp ta, ta muốn trồng nó trong viện của mình”
“Dạ” nam nhân kia nhận rổ, thi lễ với Viên Thiên Dã rồi đi ra ngoài.
Mọi chuyện đều như ý, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy mỹ mãn, đang tính trở về thì đột nhiên bụng đau âm ỉ, cả người rất không thoải mái, cố nén đau nói với Viên Thiên Dã” công tử cứ ngồi ở đây, ta đi một lát rồi quay lại”
Viên Thiên Dã thấy nàng sắc mặt tái nhợt liền hỏi” sao vậy ?”
“Ta. . .” Lâm Tiểu Trúc lắp bắp nhỏ giọng nói,” Ta đau bụng.”
Sắc mặt Viên Thiên Dã có chút mất tự nhiên, gõ vào bình phong nói” Ngũ Nương, mang Lâm Tiểu Trúc đi mao xí”
Lập tức có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đi vào nói với Lâm Tiểu Trúc” mời cô nương đi theo ta”
Viên Thiên Dã xuất môn không biết dẫn theo bao nhiêu người, Lâm Tiểu Trúc vừa cảm thán vừa theo Ngũ Nương xuống lầu, đi ra phía sau.
Ngũ Nương dường như rất quen thuộc với nơi này, dẫn Lâm Tiểu Trúc đến một gian phòng nhỏ ở phía sau rồi nói” được rồi, cô nương vào đi”
“Cảm ơn Ngũ Nương” thủ hạ của Viên Thiên Dã làm việc, Lâm Tiểu Trúc rất an tâm. Nếu mang nàng đến đây, vậy đã sớm biết nơi này là chỗ nào. Ai ngờ, Lâm Tiểu Trúc vừa đóng cửa phòng lại, còn chưa kịp nhìn chung quanh, miệng đã bị người ta bịt kín.
Gì đây ? bắt cóc sao ? dùng nàng để uy hiếp Viên Thiên Dã hay do nàng tình cờ phá hỏng chuyển tốt của người ta, bị người ta giết người diệt khẩu ?
Trăm ngàn ý niệm xoay chuyển trong đầu Lâm Tiểu Trúc, thân thể cũng giãy dụa, muốn gây tiếng động đế cho Ngũ Nương chú ý. Nhưng cánh tay người phía sau lại như một cái kìm sắt, giam cầm không cho nàng nhúc nhích, khăn tay bịt miệng lại phát ra mùi hương kỳ quái, làm cho nàng đầu choáng váng, thân thể mềm nhũn rồi mất đi tri giác.
“Tỉnh, tỉnh” Lâm Tiểu Trúc vừa tỉnh lại đã nghe câu này” ta nói Lâm Nương nha, ngươi dùng mê dược cũng quá tay rồi, ta đã cho nàng ngửi giải dược ba lần mới tỉnh lại”
“Ai, ngươi đừng thấy nha đầu này không có công phu mà lầm, ý chí của nàng người bình thường không thể so bằng. Ta mà không thêm nhiều mê dược, nàng thế nào cũng gây náo loạn ầm ỹ cho mà xem »thanh âm nữ nhân trả lời, ngừng một chút lại bổ sung” gia, không hổ là đệ tử của ngài nha, quả là có chỗ hơn người”
“Còn phải nói, đồ đệ của ta sao có thể kém chứ ?” thanh âm quen thuộc đầy đắc ý vang lên 'sao nàng còn chưa tỉnh lại ? mau lấy khăn ướt lau cho nàng đi, nếu còn trì hoãn, ta sợ Viên tiểu tử kia sẽ quật sâu ba tấc đất của tửu lâu kia mà tìm người, nháo cho Yến thành long trời lở đất a”
Thanh âm vừa dứt, một chiếc khăn ướt lạnh lẽo đã áp lên mặt Lâm Tiểu Trúc, nàng vừa rồi còn hơi choáng váng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt quen thuộc giống y như gia gia kiếp trước của nàng. Mũi đột nhiên thấy chua xót, nghẹn ngào hô” sư phụ”