Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 10

Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ bây giờ ta cũng không sợ huynh, nhưng lời này đến cùng nàng cũng không dám nói ra vào lúc này, chỉ chớp chớp mắt, lại an ủi mà ừ một tiếng xem như trả lời.

Có lẽ là thái độ ngoan ngoãn phục tùng của nàng đã làm lắng lại cơn giận của Mạnh Hành, động tác ngón tay xuyên thẳng qua mái tóc càng ngày càng nhẹ nhàng dịu dàng, Thịnh Khanh Khanh dậy sớm được vu0t ve đến mức có chút mệt muốn ngủ, mí mắt cũng theo đó mà đánh nhau.

Mạnh Hành không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn nàng chăm chú giống như cũng không còn tràn ngập tính xâm lược làm cho người ta hít thở không thông nữa.

Thịnh Khanh Khanh dần dần thả lỏng, nghĩ thầm thật ra Mạnh Hành cũng không khó trấn an, sao cả cái Biện Kinh lại không tìm được người thích hợp hơn?

Trong lúc mơ mơ màng màng, Thịnh Khanh Khanh nghe thấy âm thanh của cánh cửa bị người ta lặng lẽ gõ vang truyền đến, nàng theo bản năng muốn mở mắt, lại bị một bàn tay che mắt lại.

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, đầu lông mi lướt qua mấy lần trong lòng bàn tay đối phương: “Đại tướng quân?”

Mạnh Hành không trả lời, người ngoài cửa cũng không đi vào.

Thịnh Khanh Khanh dần dần tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc vì mình cũng có thể buồn ngủ vào tình huống này, nàng do dự đưa tay, chỉ đụng vào mu bàn tay đang che trên mắt mình: “Sao vậy?”

Mạnh Hành không dám buông tay, có nỗi khổ khó nói.

Cho dù trong phòng mờ tối nhìn không rõ ràng — hắn không cần nhìn cũng biết, sắc mặt của mình rất khác trước kia.

Quẫn bách? Xấu hổ?

Mạnh Hành không nắm chắc được.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh đã tỉnh, hắn không có cách nào một mực giữ nàng lại, đành phải thở sâu rồi nói: “Đứng dậy.”

Thịnh Khanh Khanh ồ một tiếng, nghe lời duỗi tay dò xét bên cạnh hai lần, đè lấy một cái ghế, sau đó chống người liền đứng dậy.

Mạnh Hành đứng lên theo, còn chưa kịp buông tay, Thịnh Khanh Khanh khẽ a một tiếng, thân thể lung lay.

Mạnh Hành theo bản năng đi đỡ, lần này tay che hai mắt Thịnh Khanh Khanh buông ra.

Thịnh Khanh Khanh một lần nữa thấy ánh sáng vội vàng vịn bàn đứng vững gót chân, nàng khẽ động đậy chân trái bị tê, ngoài miệng nói: “Đại tướng quân không sao rồi? Vậy là tốt, ngoại tổ mẫu lo lắng lắm.”

Mạnh Hành khép chặt bờ môi không trả lời nàng, không muốn mình mới mở miệng đã lộ tẩy.

Thịnh Khanh Khanh hoạt động chân hai cái rất nhanh đã thích ứng được, nàng cách xa Mạnh Hành hai bước, tiếp thu ý tứ của việc Mạnh Hành im lặng không nói: “Ngài đừng để ý, ta đi ngay đây.”

Nàng nói xong thì phúc thân hành lễ, sau đó đi ra ngoài giống như người không có chuyện gì, Mạnh Hành mở miệng cũng không tìm được lý do có thể giữ nàng lại.

— Chẳng lẽ hắn phải nói cho nàng nghe giấc mơ hoang đường dài đến mười năm?

Thịnh Khanh Khanh tin hay không là chuyện khác, nhưng nàng ở trong giấc mộng đó đã chết rồi!

Thịnh Khanh Khanh đi tới cửa, phát hiện ra tráng hán trước đó đưa nàng đến đứng ở cổng, mới biết tiếng gõ cửa trước đó nàng không nghe lầm.

“Không phụ sự nhờ vả.” Nàng cười gật đầu với Tráng Hán, chậm rãi đi ra khỏi cửa trong cái nhìn chăm chú muốn nói lại thôi của đối phương.

Mười năm nay, người bên cạnh Mạnh Hành biết hắn hay nằm mơ, chỉ có mấy huynh đệ tâm phúc biết trong có có một tiểu cô nương, người biết nàng tên Thịnh Khanh Khanh thì càng ít.

Không cần đoán nhiều, Mạnh Hành đã biết vừa rồi Thịnh Khanh Khanh đến bên cạnh hắn là chủ ý của ai.

“Vào đây.” Hắn lạnh giọng ra lệnh.

Sau hai ba hơi thở, tráng hán nhanh chân bước vào từ ngoài cửa, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Đại nhân, vừa rồi trong lúc hỗn loạn ta đã nghe Mạnh nhị cô nương nhắc đến ba chữ ‘Thịnh Khanh Khanh’, nên mới còn nước còn tát mà chạy đi một chuyến, ai ngờ — đại nhân đã tìm được nàng, vì sao không…”

“Ta nói gì với muội ấy?” Mạnh Hành ngắt lời thuộc hạ, hắn cầm trường đao đứng dậy, giống như tự giễu mà hừ lạnh: “Người nhớ được chuyện, chỉ có ta.”

*

Sóng gió trong Mạnh phủ ngày hôm đó cũng không bị truyền đi quá rộng rãi, ngược lại người người nói năng thận trọng, sự tồn tại của Thịnh Khanh Khanh càng bị xóa bỏ khỏi chuyện đó không ai biết được, ngược lại khiến nàng nhẹ nhõm không ít.

Ngày hôm sau Mạnh Sinh Đình lại đến kể với Thịnh Khanh Khanh về sự việc xảy ra ngày hôm trước.

“Ta vốn là muốn giả vờ như có kẻ trộm xông vào Mạnh phủ muốn trộm tiền nhưng bị bắt gặp, hốt hoảng chạy trốn.” Mạnh Sính Đình dừng lại một chút: “Muội đừng cười, ta biết chợt nghe chuyện này có ngăm ngàn chỗ hở, nhưng phải là như thế. Nếu như là người đủ tỉnh táo, sự việc xảy ra sẽ lập tức nghĩ đến chỗ không thỏa đáng tiến hành ứng đối chứ không phải là làm Khổng Minh sau sự việc.”

Thịnh Khanh Khanh nín cười gật đầu: “Được, nhị tỷ tỷ nói tiếp.”

“Cho nên đợi người đến đủ rồi, ta bèn ra ám hiệu cho người ra, người giả trộm thì giả, người bắt trộm thì bắt, chuyện này tổ mẫu đều biết.” Mạnh Sính Đình nói đến đây thì thở dài: “Nhưng ta không nghĩ tới, Đại tướng quân huynh ấy không biết.”

Thịnh Khanh Khanh chống mặt suy nghĩ một chút: “Vậy một mình Đại tướng quân đã đại phát sức mạnh bắt lấy tên trộm?”

Mạnh Sính Đình lắc đầu, trong mắt vẫn có chút e ngại: “Huynh ấy… huynh ấy suýt nữa đã giết hạ nhân đóng vai trộm.”

Thịnh Khanh Khanh giật mình, giờ mới hiểu được sự hỗn loạn ở đằng trước vào hôm qua là chuyện gì xảy ra.

“Mặc dù cuối cùng huynh ấy đã nhận ra, cũng không vạch trần là vở kịch do ta bảo hạ nhân diễn nhưng vẫn có một trận rối loạn.” Mạnh Sính Đình nhớ lại chuyện ngày hôm qua, chậm rãi nói: “Ta chỉ nhìn thấy lúc Đại tướng quân thu đao, khí thế trên người vô cùng đáng sợ, ta cũng coi như là người từng thấy việc đời nhưng cũng sợ đến mức toàn thân phát run, sau đó huynh ấy đột nhiên quay đầu rời đi, tổ mẫu bèn bảo chúng ta giải tán hết.”

Thịnh Khanh Khanh chống cằm mình suy nghĩ, cũng không biết có phải là Mạnh Hành chinh chiến quá lâu hay không, ngược lại không sống được ngày tháng thái bình?

Cho nên có chút bóng đao ánh điếm, hắn liền giống như trong chớp mắt bị kéo về trong núi thây biển máu, không được yên lòng.

“Ngược lại đã khổ cho muội rồi,” Mạnh Sính Đình chuyển sang nói: “Ta nghe nói sau đó là muội đi nói chuyện với Đại tướng quân, trấn an huynh ấy?”

Thịnh Khanh Khanh lấy lại tinh thần, ngượng ngùng xua tay: “Ta cũng không làm gì cả, lúc ta đi, trông Đại tướng quân đã tỉnh táo hơn không ít, cũng rất dễ nói chuyện.”

Sau khi Mạnh Sính Đình nghe xong thì chần chờ một chút rồi mới nói: “Có phải trong lòng muội cảm thấy, khi đó đổi người không phải muội cũng trấn an được Đại tướng quân không?”

Thịnh Khanh Khanh không trả lời, nhưng Mạnh Sính Đình nhìn nét mặt của nàng liền tiếp tục nói.

“Thật ra có lúc ngay cả tổ mẫu mà huynh ấy cũng không nhận ra, có lần suýt nữa gây ra chuyện nên mới chuyển ra khỏi Mạnh phủ.” Mạnh Sính Đình nói xong thì nhỏ giọng: “Người có thể nói chuyện với huynh ấy vào lúc đó đến khi huynh ấy tỉnh táo lại còn hay không thì ta không biết, nhưng ta chỉ từng nghe nói đến một mình muội.”

Thịnh Khanh Khanh nghĩ lại cũng thấy phải. Nếu như thật sự có người như vậy, Mạnh Hành không thể thiếu việc ngày ngày mang theo bên cạnh để phòng ngừa chuyện ngộ nhỡ, hôm qua Mạnh phu nhân cũng sẽ không luống cuống tay chân như thế.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Thịnh Khanh Khanh cảm thấy hôm qua ngoại trừ kiên nhẫn một chút thì mình thật sự cũng không làm chuyện gì lớn lao.

— Hai lần trước gặp Mạnh Hành không phải nàng cũng đều có thái độ rất cung kính nghe lời như vậy à?

“Mấy ngày nay đại bá mẫu không ở Mạnh phủ, chờ bà ấy quay về biết việc này nhất định sẽ tới tìm muội.” Mạnh Sính Đình nhắc nhở.

Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu: “Nhưng ta cũng không biết ta đã làm gì nữa, lỡ như lần sau ta không được việc thì sao?” Nàng nhớ lại một phen, nói với Mạnh Sính Đình: “Trong lòng ta cảm thấy không chừng Đại tướng quân đã nhận nhầm ta thành người nào đó, thái độ đối với ta rất quen thuộc, còn nói huynh ấy đã chờ ta rất lâu, nhưng ta vừa mới đến Biện Kinh mà.”

Càng đừng nói đến sau khi Mạnh Hành tỉnh táo, ánh mắt nhìn nàng lại quay về vẻ người sống chớ tới gần như hai lần trước, Thịnh Khanh Khanh mới lập tức biết điều cáo lui, tránh cho bị người ta ghét.

Sau khi Mạnh Sính Đình nghe xong thì nhíu mày trầm tư một lúc, nàng nói: “Có thể là nhận nhầm muội rồi, có lẽ chứng tỏ muội rất giống người ấy, vậy cũng không thiếu được việc sau này hỗ trợ.”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, thầm nghĩ cũng phải.

Bệnh này của Mạnh Hành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ai cũng không dám nói đến, đối với Mạnh phủ mà nói đương nhiên cũng là một cái gai trong lòng.

Thịnh Khanh Khanh để tay lên ngực tự hỏi, nếu như nàng là người thân cận bên cạnh Mạnh Hành thì chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cơ hồi chẳng biết tại sao này.

“Nhưng ta…” Thịnh Khanh Khanh thở dài: “Ta vốn là đến Biện Kinh chuẩn bị xuất giá mà.”

Mạnh Sính Đình nhấp một ngụm trà, nàng mang khuôn mặt không biến sắc nói: “Không chừng còn có thể thân càng thêm thân đấy.”

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau, gần như đồng thời cư0ng cung sắc mặt.

“Lỗi của ta lỗi của ta, ta không nên nói lời nói đùa này, bản thân cũng dựng ngược lông tơ.” Mạnh Sính Đình xin lỗi trước.

Thịnh Khanh Khanh cũng xoa cánh tay của mình, xách cái ấm châm trà nóng cho Mạnh Sính Đình: “Lời nói đùa này sau này tỷ không thể nói được, để người khác nghe thấy ta không chịu nổi đâu — ta đến Biện Kinh không có dã tâm lớn như vậy.”

Nàng cũng khiến Mạnh Sính Đình nổi da gà đầy tay bởi vì lời nói vừa rồi.

Lời nói đùa về Mạnh Hành nào có thể tùy ý nói được?

Không nói những thứ khác, chỉ nghĩ đến đôi mắt đó của Mạnh Hành thôi là Thịnh Khanh Khanh liền không thể tưởng tượng được ai có thể cùng hắn sống hết đời.

Có lẽ là một nữ Tướng quân cũng tung hoành sa trường, khí thế không thua hắn nhỉ? Nàng nghĩ vu vơ.



“... Lấy nhu thắng cương, ta thấy là đạo lý này.” Sắc mặt của Mạnh đại phu nhân trầm xuống: “Người nói là trùng hợp cũng được, không phải là trùng hợp cũng được, dù sao cũng phải để nó thử mới biết. Nhiều năm như vậy, con vẫn là lần đầu tiên cầm lấy cây cỏ cứu mạng, nói gì cũng sẽ không buông ra.”

Mạnh lão phu nhân trầm ngâm không nói, chậm rãi chuyển phật châu trong tay, cụp mắt như đang suy tư điều gì đó.

“Mẫu thân không đáp, con liền đi tìm đứa trẻ kia tự mình hỏi, cầu cũng được làm thế nào cũng được, tóm lại đến khi nó nguyện ý mới thôi.” Mạnh đại phu nhân nửa hờn dỗi nói: “Chuyện lớn như vậy, sao lại giống như mọi người đều muốn giấu giếm con vậy?”

Lúc này Mạnh lão phu nhân mới chậm rãi mở miệng: “Không phải là giấu giếm con.”

“Vậy vì sao mẫu thân không nói với con?” Mạnh đại phu nhân không kìm nén được: “Đây đều đã ba ngày —”

“Nhi tử của con bảo ta nói năng thận trọng.” Mạnh lão phu nhân lạnh nhạt quét mắt nhìn Mạnh đại phu nhân, nói: “Hôm đó trước khi đi nó đặc biệt tới tìm ta, nói gần nói xa, ta thấy ý là không muốn Khanh Khanh hỗ trợ, tính tình nó thế nào con không biết à? Ta ngang ngược hơn nó được hả?”

Mạnh đại phu nhân nghe thấy tên nhi tử thì lập tức có chút nản lòng: “Sao Hành Nhi nó lại như vậy!”

“Nó không muốn, con làm mẫu thân cũng không ép được nó.” Mạnh lão phu nhân nói: “Ta biết tính tình con gấp không dằn lòng được nên mới đặc biệt không nói cho con biết, tránh cho con phiền lòng, cũng không biết là người nào truyền đến tai con.”

Mạnh đại phu nhân có chút lúng túng ho khan hai tiếng, lại chống nạnh hùng hồn ném sự oan uổng lên người nhi tử ruột: “Hành Nhi thật sự là làm loạn, chốc nữa con sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó — thật sự là không có chút chừng mực nào!”

Mạnh lão phu nhân không nhấc mí mắt: “Con cũng không cần đi tìm nha đầu Khanh Khanh kia, đứa trẻ đó lanh lợi, nhẹ dạ, con khuyên nó thì dễ, khuyên được Hành Nhi mới là khó.”

Sau khi đại phu nhân nghe xong thì suy nghĩ một hồi, cuối cùng suy tư nói: “Mẫu thân nói đúng, con đi thăm dò ý của tên tiểu tử kia trước.”

“Đi đi,” Mạnh lão phu nhân lạnh nhạt nói: “Khanh Khanh là một nha đầu nghe lời, không cần lo lắng.”

Đại phu nhân cười cáo lui, quay đều bèn đi thẳng đến phủ của Mạnh Hành, hạ quyết tâm muốn hỏi rõ ràng xem rốt cuộc Thịnh Khanh Khanh đặc biệt chỗ nào.

— Người khác không biết, bà làm mẹ ruột còn không thể biết được à?

Thịnh Khanh Khanh có thể không bị thương chút nào mà khuyên nhủ Mạnh Hành lúc ấy mất hết tính người, vậy thì tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là trùng hợp như vậy!
Bình Luận (0)
Comment