Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 9

“Nếu như cô nương không thể, vậy thì người trong thiên hạ đều không làm được.” Nam nhân vô cùng khẳng định nói.

Thịnh Khanh Khanh không lay chuyển được hắn, nhưng nhìn trong viện ngoài viện lặng ngắt như tờ kia, trong lòng nàng lại ít nhiều có chút khiếp sợ đến hoảng hốt, sau khi do dự một chút thì chỉ không nói một lời mà đi về phía trước, dừng lại ở nơi cách đám người không xa.

Mạnh lão phu nhân quanh năm không rời khỏi viện của mình đứng ở ngoài cửa, bà chống gậy, trên mặt mang theo chút lo lắng tự kiềm chế.

Bên cạnh Mạnh lão phu nhân có mấy người rải rác đứng đó, đều là chủ tử trong Mạnh phủ, không có người ngoài và hạ nhân, rõ ràng là đã bị đuổi đi rồi.

Ánh mắt Thịnh Khanh Khanh nhanh chóng lượn quanh một vòng trên người mọi người rồi nàng mới thấp giọng thỉnh an Mạnh lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu.”

Tâm tư của Mạnh lão phu nhân đều treo trong viện, bà nghe vậy thì nhanh chóng quét mắt qua nhìn Thịnh Khanh Khanh, từ trong mũi đáp một tiếng liền dời ánh mắt đi: “Sao con lại tới đây?”

Thịnh Khanh Khanh vừa mới mở miệng, tráng hán đưa nàng đi một mạch tới đây nhân tiện nói: “Ta mời Thịnh cô nương tới.”

Lúc này Mạnh lão phu nhân mới quay đầu lại, bà lại nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh trong chốc lát như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, sau đó mới nói với người nam nhân kia: “Đây là ngoại tôn nữ của ta, vừa tới Biện Kinh.”

Nam nhân hơi gật đầu, thành khẩn cúi đầu chắp tay hành lễ: “Khẩn cầu lão phu nhân đồng ý cho Thịnh cô nương thử một lần.”

Trong thời gian hai người này nói chuyện qua lại, Thịnh Khanh Khanh đã nhận ra ánh mắt phức tạp của người xung quanh rơi trên người mình.

Không nói ra được là đồng cảm hay là vui mừng, trong những người này thậm chí có người đã lặng lẽ nhường cho nàng con đường đi về phía trong viện.

Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, xa xa vượt qua cửa viện nhìn vào bên trong.

Cửa phòng đóng chặt, bên trong không có chút động tĩnh nào, lặng yên không một tiếng động đến mức khiến người ta sợ hãi.

Thịnh Khanh Khanh không phải không có đầu óc, bản thân nàng cũng sợ.

Nhưng đó Mạnh Hành đã mạnh mẽ cứu Giang Lăng từ dưới gót sắt của quân Đông Thục, Thịnh Khanh Khanh nhận ơn của người ta có thể kính sợ tránh xa hắn lúc hắn bình an vô sợ, nhưng nếu như Mạnh Hành gặp phải nguy cơ, nàng lại không có cách nào bàng quan như vậy.

Huống chi hắn rõ ràng là đối tượng mà đám người chạy theo như vịt muốn lấy lòng, lúc mắc bệnh lại người người hận không thể lập tức cách xa hắn ba mươi trượng, nhiều ít cũng khiến trong lòng Thịnh Khanh Khanh có chút không đành lòng.

Mạnh lão phu nhân do dự hồi lâu, có chút dao động bất định.

Mạnh Hành đây là bệnh cũ, chốc lát nữa sẽ tự chuyển biến tốt đẹp, mà tuy Thịnh Khanh Khanh và bà không được tính là gần gũi nhưng cũng là huyết mạch duy nhất của nữ nhi mà Mạnh lão phu nhân đã từng yêu thương nhất, Mạnh lão phu nhân không muốn để nàng tùy ý đi mạo hiểm như vậy.

— Không nói những chuyện khác, bây giờ người người đều biết Mạnh Hành vào lúc này không chọc được, tới gần không được, đó cũng là vì từng có vết xe đổ.

Ai lại nguyện ý thật sự lấy tính mạng ra cược chứ?

“Khanh Khanh, nếu như con không muốn thì ngoại tổ mẫu sẽ không ép con.” Mạnh lão phu nhân chậm rãi nói.

Thịnh Khanh Khanh quay đầu nhìn về phía Mạnh lão phu nhân, sau khi cùng bà nhìn thẳng vào mắt nhau, nàng kéo khóe miệng cười lên: “Tạ ngoại tổ mẫu quan tâm, con chỉ đi vào thăm dò, nếu như không được thì lại lui ra ngoài.”

Tráng hán như được đại xá, cúi đầu vái chào Thịnh Khanh Khanh: “Tạ Thịnh cô nương!”

Thịnh Khanh Khanh nhìn hắn, nghĩ quả thật mình nhận cái hành lễ này được, nhưng nàng vẫn lễ phép chuyển bước chân rồi mới đi bước đầu tiên về phía cửa viện.

Vừa bắt đầu nàng đi cực chậm, từng bước một giống như giẫm trên băng mỏng, nhưng đợi đến lúc tới gần cửa phòng, trong lòng Thịnh Khanh Khanh lại đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Nói cho cùng, Mạnh Hành và nàng đã gặp mặt hai lần, mặc dù luôn dữ dằn lạnh như băng nhưng đến cùng cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến nàng.

Nàng không có gì để sợ hắn.

Nghĩ tới đây, Thịnh Khanh Khanh đưa tay đẩy cánh cửa phòng đóng chặt qua một bên, đứng trước cửa nhìn thoáng qua bên trong, nàng thăm dò khẽ gọi: “Đại tướng quân, ta vào đây.”

Trong phòng không có ai trả lời, Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút rồi vẫn nhấc chân bước vào.

Cánh cửa sau lưng nàng khép lại, giống như hoàn toàn nuốt hết bóng dáng yểu điệu của Thịnh Khanh Khanh.

Cửa sổ trong phòng cũng không được mở một cái nào, cho dù là ban ngày trời xanh cũng có vẻ hơi âm u, Thịnh Khanh Khanh đi hai bước mới tìm tòi ra được đường đi, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Hành.

Nàng gặp Mạnh Hành hai lần, đối phương đều mặc quần áo màu đậm, nếu như hôm nay cũng như thế thì ngược lại có chút khó tìm.

Nàng nhanh chóng đảo qua gian ngoài một lần, Thịnh Khanh Khanh khẽ hít một hơi rồi nhìn về phía trong phòng yên tĩnh, cất bước tới gần.

Lúc nàng rón rén vén màn trúc lên, bên trong rốt cuộc cũng truyền đến một tiếng động.

Bước chân của Thịnh Khanh Khanh dừng lại, nàng là người đã trải qua chiến loạn, biết đó là âm thanh lúc binh khí ra khỏi vỏ.

“Ai?” Giọng nói khàn khàn của Mạnh Hành từ bên trong truyền đến, hung ác nham hiểm lạnh lùng, có thể khiến cho huyết dịch khắp thân thể người ta đều bị đông cứng.

“Ta là…” Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, dùng giọng nói mềm nhẹ vô hại nhất gọi hắn: “Đại tướng quân, ta là Thịnh Khanh Khanh.”

Mạnh Hành không nói tiếp nữa, Thịnh Khanh Khanh cũng không cử động thêm, nàng kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy Mạnh Hành lên tiếng lần nữa.

“Vào đây.” Hắn nói.

Hai chữ này dường như càng trầm thấp hơn trước đó.

Thịnh Khanh Khanh đi vào trong, lúc này mới nhận ra bàn tay vẫn luôn vén rèm châu nâng đến độ có chút đau nhức.

Nàng chỉ đi vài bước thì nhìn thấy Mạnh Hành đang ngồi bên cạnh bàn, đặt trường đao lên bàn nhẹ nhàng vu0t ve có chút nâng mặt lên, trường đao chiếu ra sự sắc bén lạnh lùng hình cung giữa động tác nhẹ nhàng của cổ tay hắn.

Mạnh Hành nặng nề hỏi: “Sao muội lại ở đây?”

Thấy Mạnh Hành quả thật không giống lắm với hai lần trước nhìn thấy, lời của Thịnh Khanh Khanh đến khóe miệng lại chuyển ngoặt, nàng khéo léo nói: “Ta tới thăm huynh.”

Mạnh Hành nhìn nàng không chớp mắt, sau đó cười lạnh một tiếng: “Vậy vì sao để ta đợi lâu như vậy?”

Thịnh Khanh Khanh có chút không nắm chắc được có phải Mạnh Hành xem nàng trở thành người khác hay không, lúc nói chuyện không thể không cẩn thận từng chút một, tránh chọc giận Mạnh Hành đã lấy đao ra khỏi vỏ: “Ta đã… cố gắng nhanh rồi.”

Mạnh Hành chẳng ừ hử gì cả mà lật lưỡi đao trong tay một cái.

Ánh mắt của Thịnh Khanh Khanh không tự chủ được mà bị hấp dẫn đến trên thân đao không biết đã uống bao nhiêu máu người kia.

“Tới đây.” Mạnh Hành nói.

Thịnh Khanh Khanh nghe theo lời đi về phía hắn nửa bước, sự chú ý không dám rời khỏi người Mạnh Hành chút nào: “... Đại tướng quân có thể để đao qua một bên không? Ta nhát gan, có chút sợ hãi.”

Nàng hỏi nhẹ nhàng mềm mại giống như nũng nịu, Mạnh Hành chỉ dừng lại một chút rồi cho đao vào vỏ bỏ qua một bên, sau đó không nói một lời mà nhìn qua Thịnh Khanh Khanh, ý tứ rất rõ ràng.

Thấy Mạnh Hành còn có thể nói chuyện đàng hoàng với người ta, Thịnh Khanh Khanh mới yên tâm không ít, nàng chậm rãi đi về phía Mạnh Hành, khoảng cách mười bước chậm rãi rút ngắn.

Lúc còn ba bước, Thịnh Khanh Khanh đặt ngón tay lên bàn.

Lúc còn một bước, nàng đứng bên cạnh chiếc ghế ở gần Mạnh Hành nhất, hỏi hắn: “Ta có thể ngồi xuống không?”

Mạnh Hành đang khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, cằm kéo căng, đôi mắt sâu thẳm đến mức không thấy đáy, giống như muốn kéo nàng vào đáy vực thẳm đó.

Không có sự cho phép của Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh cũng không dám động đậy lung tung, chỉ đứng đó đối mặt thật lâu với hắn.

“Muội quá chậm.” Mạnh Hành đột nhiên nói: “Có biết ta đã chờ bao lâu không?”

“Là lỗi của ta,” Thịnh Khanh Khanh nhẹ giọng đáp, lại xin khoan dung: “Nhưng đây đã là nhanh lắm rồi, Đại tướng quân có thể tha thứ cho ta không?”

Mạnh Hành không lên tiếng mà lại nhìn một lúc rồi mới vươn một tay về phía Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh có chút không nắm bắt được chú ý mà đưa tay mình tới, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay Mạnh Hành, lại lần nữa bị hắn cầm thật chặt.

Không giống với lần trước, Mạnh Hành trong nháy mắt chen ngón tay vào giữa những ngón tay của nàng, thân mật không có khoảnh khắc mà đan vào nhau.

Tay của người này vốn lớn hơn nàng một vòng, lần này xảy ra bất ngờ, bàn tay của Thịnh Khanh Khanh gần như được hắn bao trùm toàn bộ, không có chỗ để tránh.

Mạnh Hành cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay nắm thật chặt của hai người một lúc, tăng thêm lực đạo, có vẻ hơi bực bội: “Không đủ.”

Thịnh Khanh Khanh không thể không nhẹ giọng nói cho hắn biết: “Đau.”

Sau đó, nàng giống như nghe thấy Mạnh Hành cười lạnh một tiếng: “Chính là muốn muội đau.”

Hắn nói như vậy nhưng động tác trên tay rất nhanh đã buông ra.

Một khắc sau, Mạnh Hành hướng về phía nàng mở cánh tay ra.

Lần này Thịnh Khanh Khanh vững chắc mà sửng sốt, không quá xác định Mạnh Hành muốn làm gì.

Mạnh Hành đợi rồi lâu, rõ ràng trở nên càng thêm không kiên nhẫn và dễ giận: “Tới đây.”

Thịnh Khanh Khanh chần chờ đi nửa bước về phía trước, thấy ánh mắt của Mạnh Hành di chuyển trên người nàng giống như đinh, những nơi khác lại vững vàng không nhúc nhích, nàng không khỏi cắn môi.

— Khi còn bé, phụ thân ngược lại thường giang hai cánh tay như thế, chờ đến lúc nàng cười hì hì chạy tới bổ nhào vào trong ngực phụ thân thì ông sẽ lập tức nâng lên, ném cao cao lên không trung, đó là một những trò Thịnh Khanh Khanh thích chơi nhất.

Nhưng mặc dù Mạnh Hành lớn hơn nàng rất nhiều, rốt cuộc vẫn không giống phụ thân huynh trưởng.

Thịnh Khanh Khanh luôn trấn định cũng không nhịn được mà đỏ mặt: “Ta không…”

“Nhanh lên.” Mạnh Hành ngắt lời nàng.

Toàn thân hắn đều lộ ra hơi thở nôn nóng không có chỗ phát tác, giống như con thú bị nhốt, lại không biết vì sao mà ngồi ở đó không động đậy chút nào, chỉ thúc giục nàng nhanh tới trước.

… Quả thật giống như nhất định phải đợi nàng chủ động chạm vào mới có thể chắc chắn vậy.

Thịnh Khanh Khanh lại từ từ đi về phía trước giống như ốc sên, cuối cùng không thể tự mình chủ động tiến lên dựa vào trong ngực của nam tử trưởng thành mà là nhẹ nhàng cúi người, nằm bên đầu gối Mạnh Hành trong cái nhìn chăm chú của hắn, giống như nũng nịu với trưởng bối, gối đầu lên đầu gối hắn.

Dù Thịnh Khanh Khanh không dùng bao nhiêu lực nhưng Mạnh Hành cũng cảm thấy đầu gối trầm xuống.

— Giống như thứ dựa vào không phải là Thịnh Khanh Khanh, mà là cái gì đó thoáng cái kéo hắn quay về trọng lượng trên mặt đất.

Tay của Mạnh Hành ngừng trên không trung hồi lâu, cuối cùng chậm rãi buông xuống, một tay do dự ngập ngừng để vào trong tóc Thịnh Khanh Khanh, vô cùng quý trọng mà xoa một cái, giống như sợ vừa chạm vào là nàng sẽ hóa thành bọt biển vỡ vụn.

“Muội nên xuất hiện sớm một chút.” Hắn nói thì thào, luồn năm ngón tay vào trong mái tóc của nàng, đầu ngón tay đẩy một món trang sức lỏng lẻo ra ngoài.

Thịnh Khanh Khanh thuận theo dựa trên đầu gối hắn, không ngại phiền phức mà trả lời: “Ta biết, để huynh chờ đợi vô ích lâu như vậy, là ta không tốt.”

Giữa ngón tay của Mạnh Hành đều là tóc đen hơi lạnh của nàng, hắn gần như muốn tóm lấy như để hả giận, lúc hơi cuộn đốt ngón tay lại rốt cuộc vẫn không đành lòng mà thả lỏng lực đạo.

“Ta đã đợi muội mười năm,” Mạnh Hành mặc kệ lời này của mình có lý hay không: “Nhưng muội đến bây giờ mới xuất hiện.”

Thịnh Khanh Khanh mềm mại ừ một tiếng.

“... Muội còn không nhớ gì cả.” Mạnh Hành nới lỏng ngón tay, lý trí chậm rãi được thu hồi toàn bộ trong đầu từ trong bóng tối, hắn thấp giọng nói: “Trước kia muội chưa từng sợ ta.”
Bình Luận (0)
Comment