Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 72

Thịnh Khanh Khanh vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, nàng đổ lỗi cho những điều này là do trong vườn này quá nóng.

Chờ sau khi nắm tay Mạnh Hành đứng lên, Thịnh Khanh Khanh mới nhận ra trong cái tay khác của mình còn đang nắm chặt áo ngoài của hắn, mặt nàng không chịu được mà nóng dần lên, nàng rút tay ra, tùy tiện nhét áo ngoài vào lại trong lòng của Mạnh Hành.

Trong tay Mạnh Hành chợt trống rỗng thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo của áo ngoài, cảm giác thật hụt hẫng.

"Là giờ nào rồi?" Thịnh Khanh Khanh gãi má, không có chuyện gì nhưng vẫn tìm lời để hỏi.

"Giờ ăn cơm." Mạnh Hành nói: "Ta đã cho người đi đến Mạnh phủ nói một tiếng rồi, nàng ở đây dùng cơm đi."

Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới ý thức được mình ngủ một giấc mà lại lâu như thế, có hơi ngại ngùng nhúc nhích lỗ tai: "Vốn dĩ ta có chút chuyện muốn hỏi nên đến tìm huynh, không ngờ lại ngủ lâu như thế."

Mạnh Hành nhìn thấy động tác nho nhỏ này của nàng, đuôi lông mày khẽ động --- ngay cả những hành động nhỏ ngày thường bị nàng khắc chế cũng đều đã xuất hiện, xem ra đã mở lòng rồi.

"Lúc ăn cơm từ từ nói."

Thịnh Khanh Khanh bất giác quay mặt đi: "Nhưng ta đã nói với đại cửu mẫu..."

Mạnh Hành cắt ngang lời Thịnh Khanh Khanh: "Sau khi ăn xong ta đưa muội về." Hắn ngừng một lát, như chịu thua nói thêm: "Coi như muội ăn cơm cùng ta đi.”

Thịnh Khanh Khanh rũ mắt nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý, nói thêm: "Nhưng ta sẽ không uống rượu đâu."

"Muội còn nhỏ, không nên uống rượu." Mạnh Hành không chút nghĩ ngợi: "... Ta cũng không uống."

"Nhưng lần trước ta nhìn Hành ca ca uống rượu trong Bát Tiên lâu, tư thế cũng không giống người bình thường." Thịnh Khanh Khanh nói xong, sóng vai với Mạnh Hành đi ra bên ngoài đình, vừa đi vừa nói: "Còn có lần trước trong cung cũng thế, rượu được bày trên bàn của huynh cũng nhiều hơn so với người khác, nhất định là huynh thường..."

Nói được một nửa, nàng đã nghiêng đầu nhìn cửa sân bên ngoài đình không xa, đột nhiên nói: "Có phải tuyết vừa rơi không?"

"Ừ." Mạnh Hành đã đi ra khỏi đình, hắn quay đầu lại nói: "Khi ta trở về thì có một ít, nơi này nóng nên tuyết đều biến thành mưa phùn -- mặt đất trơn, cẩn thận."

Thịnh Khanh Khanh nghe theo lời nhắc nhở ngắn ngủn của Mạnh Hành, lúc giẫm từng bước chân xuống bậc thang rõ ràng nàng cũng tương đối cẩn thận, nhưng người cứ nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn trời kết quả trượt chân ngã về phía trước.

Cũng may Mạnh Hành đang ở trước nàng, lúc Thịnh Khanh Khanh trượt chân trong lòng thế mà không hề cảm thấy sợ hãi.

Mà Mạnh Hành lại bị dọa sợ cho toát mồ hôi lạnh, gấp gáp bước nửa bước về phía trước dứt khoát túm lấy kéo nàng xuống hai bậc thang rồi kéo nàng vào trong lòng mình, áo ngoài vừa cầm khi nãy cũng bị bỏ mặc rơi thẳng xuống đất.

Thịnh Khanh Khanh giống như cũng đoán trước được đầu mình sẽ đụng vào người Mạnh Hành, trán nàng dán sát vào l0ng nguc hắn, bị tiếng tim đập dưới l0ng nguc làm cho nóng cả lên --- từng tiếng đập dồn dập dường như được truyền thẳng đến bên trong đầu của nàng.

"---" Mạnh Hành hít sâu một hơi, thấp giọng trách mắng nàng: "Đi đứng cho tốt vào."

Thịnh Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt nàng đều là ý cười, không hề có chút hối lỗi nào nói: "Hành ca ca bị dọa rồi sao?"

Mạnh Hành: "..." Hắn không kiềm được di chuyển ngón tay của mình trên eo của Thịnh Khanh Khanh, còn cong nhẹ một chút nhưng lại bị hắn kiềm chế thả trở về, không để nàng phát hiện ra hành động khác thường nào.

"Ở Giang Lăng mỗi năm năm vào đông sẽ có tuyết rất lớn, nhưng hình như Biện Kinh rất ít có tuyết lông ngỗng như thế này." Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Có lẽ ta hơi nhớ nhà rồi."

"Tháng hai ta rảnh." Mạnh Hành nói.

Thịnh Khanh Khanh lại mơ màng thu ánh mắt lại rồi nhìn hắn, đương nhiên nàng không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói này của hắn: "Hả?"

"Tháng hai, ta có thể đưa muội trở về Giang Lăng."

Thịnh Khanh Khanh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hành một lúc lâu, không hề chớp mắt.

- -- Rõ ràng Mạnh Hành vừa mới sờ qua đôi lông mi dài, thanh tú đấy, nhưng lúc này lại bị Thịnh Khanh Khanh làm cho hắn có cảm giác không được tự nhiên.

"Hành ca ca, vì sao huynh lại tốt với ta như thế?" Thịnh Khanh Khanh bỗng hỏi: "Chỉ đơn giản vì ta có chút quan hệ huyết thống là biểu muội của huynh thôi sao? Hay là huynh đã từng gặp ta trước kia rồi?"

Nàng nhẹ nhàng hỏi hắn, cũng vì trong đầu nàng đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu.

Đến nỗi Thịnh Khanh Khanh thường nghĩ, có phải nàng đã vô tình mắc nợ Mạnh Hành cái gì đấy, nhưng lại vô tâm không để ý quên sạch mất nên mới khiến Mạnh Hành lúc nào nhìn nàng cũng sẽ cảm thấy tức giận như thế.

Mạnh Hành tạm thời không trả lời được, nếu đầu óc suy nghĩ quá nhanh có thể sẽ nóng hết lên, lúc này đỉnh đầu của Mạnh Hành cũng có thể bốc ra khói.

"Hành ca ca tim huynh lại đập rất nhanh." Thịnh Khanh Khanh lại nói.

Mạnh Hành: "..." Hắn đang rất khó khăn do dự không biết nên đẩy Thịnh Khanh Khanh ra hay là trả lời nàng.

Nhưng đẩy nàng ra thì giấu đầu hở đuôi quá, càng lộ vẻ chột dạ hơn.

"Ta..." Mạnh Hành nuốt nước bọt, đôi mắt hắn không tự chủ được nhìn sang một bên, nhưng một khi đã hạ quyết tâm muốn nói ra thì hắn cảm thấy thoải mái không ít: "Ở trong mơ từng gặp muội."

Thịnh Khanh Khanh im lặng.

Đương nhiên nếu đổi lại là ai nghe như thế này, đều sẽ cảm thấy đây chỉ là nói nhảm, hoặc chỉ là lời càn rỡ thôi.

Mạnh Hành chờ đợi mà không thở ra hơi, nhịn không được mà lại đưa mắt nhìn sang phía Thịnh Khanh Khanh --- tiểu cô nương vẫn không hề chớp mắt vẫn cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.

Bỗng chốc bốn mắt chạm nhau, Thịnh Khanh Khanh nói: "Trong mơ ta đã làm cái gì tốt khiến cho Hành ca ca nhớ mãi không quên thế này?"

Trực giác được rèn luyện từ việc chiến đấu trên chiến trường ngay lập tức ngăn cản việc Mạnh Hành xúc động muốn trả lời.

Hắn cẩn thận suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "Muội trong mơ và muội ở hiện thực không hề giống nhau."

"Trong mơ ta vứt bỏ Hành ca ca sao?" Thịnh Khanh Khanh hỏi: "Cho nên huynh nhìn thấy ta mới tức giận như thế?.... Cho nên huynh mới hận ta?"

"Đó là lúc đầu." Mạnh Hành vắt hết óc giải thích cho nàng: "Bây giờ ta biết muội là duy nhất, chính là Thịnh Khanh Khanh đang sống sờ sờ."

"Cũng là Thịnh Khanh Khanh duy nhất." Thịnh Khanh Khanh nhấn mạnh nói.

Mạnh Hành đón lấy ánh mắt bướng bỉnh của nàng, không nhịn được cúi đầu đến gần để quan sát đám lửa nhỏ trong đôi mắt trong veo --- dường như hắn chưa từng thấy ánh mắt đầy sức sống như thế này của Thịnh Khanh Khanh.

"... Là duy nhất." Giọng Mạnh Hành khàn khàn nói: "Ta chỉ từng gặp qua một Thịnh Khanh Khanh."

Thịnh Khanh Khanh còn vô cùng nghiêm túc nhìn Mạnh Hành một lúc lâu, không tìm ra được một chút vẻ có lệ nào trên vẻ mặt hắn, mới miễn cưỡng gật đầu buông tha cho hắn: "Chuyện trong mơ kia, sau này cũng quên đi, ta sẽ không vứt bỏ huynh nữa."

"Thế muội sẽ theo ta được bao lâu?" Mạnh Hành rũ mắt hỏi lại: "Bữa cơm này? Năm nay? Sang năm? Hay đến trước khi muội gả cho Ngụy Trọng Nguyên?"

Lúc hỏi chuyện này, Mạnh Hành lặng lẽ siết chặt năm ngón tay, chuẩn bị lúc Thịnh Khanh Khanh sẵn sàng rời xa hắn thì hắn có thể lập tức giữ lấy nàng.

Thịnh Khanh Khanh sửng sốt một lát, nhưng nàng cũng không lùi bước, mà chau mày ngẩng đầu nói: "Trong giấc mộng của Hành ca ca... có phải ta đã chết hay không?"

"..." Mạnh Hành không trả lời.

Thịnh Khanh Khanh kiễng chân không thuận theo mà buông tha cho hắn, tiếp tục hỏi: "Huynh mơ thấy ta chết à?"

Hỏi xong lần thứ hai, thật ra từ vẻ mặt âm u không rõ của Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh cũng có được đáp án mình muốn rồi.

"Khó trách huynh lại hận ta..." Nàng lẩm bẩm tự nói xong, giọng nói như từng tiếng thở dài: "Đó là lý do cho dù huynh nhìn thấy ta ở hiện tại, cũng cảm thấy..."

Thịnh Khanh Khanh nói được một nửa thì ngừng lại, nàng trở tay bắt lấy bàn tay của Mạnh Hành đang s0 so4ng lung tung sau lưng của mình, động tác dịu dàng nhưng lại vô cùng kiên quyết kéo nó xuống.

Mạnh Hành không lên tiếng nắm chặt lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng.

Thịnh Khanh Khanh dứt khoát ôm lấy các đốt ngón tay của Mạnh Hành trở về bậc thang trên đình, ngồi lại chỗ ban đầu, cũng kéo Mạnh Hành để hắn ngồi xuống.

"Ta và Hành ca ca ngồi tâm sự một lát." Nàng cười trưng cầu ý kiến của hắn: "Được không?"

Mạnh Hành dường như đang tìm tòi trong đôi mắt nàng, mới hơi hơi gật đầu.

"Hôm nay ta gặp Văn phu nhân." Thịnh Khanh Khanh không tiếp tục nói chuyện trước đó nữa, mà nói: "Bà ấy biết cha ta, còn nói cho ta biết, phụ thân có người huynh đệ thân sinh, nhưng ta chưa bao giờ nghe cha ta nhắc đến người này, có buồn cười không chứ? Phụ thân và mẫu thân ta hình như đều là những người rất có địa vị, nhưng cho đến khi họ mất ta cũng không hề biết gì cả."

Mạnh Hành nghe đến đây, cũng đã hiểu được lý do ngày hôm nay Thịnh Khanh Khanh lại hồn bay phách lạc chạy đến Phủ Đại tướng quân tìm hắn.

Rõ ràng là nàng tới tìm sự an ủi, hắn lại trút hết sự bất an của mình lên hết người nàng.

Mạnh Hành nhíu mày, mở miệng nói: "Trước kia, ta..."

Thịnh Khanh Khanh dừng sức nhéo vết chai trên tay Mạnh Hành ngăn hắn nói tiếp: "Nghe Văn phu nhân nói huynh đệ bọn họ có bất hòa với nhau, cũng nói cửu hoàng tôn nghe theo ý của bệ hạ đến tiếp cận ta, nếu những điều Văn phu nhân nói đều là sự thật, thì bây giờ xem như trước sau của ta đều có địch."

Mạnh Hành vẫn im lặng, không biết hắn có nên nói chuyện hay không.

Thịnh Khanh Khanh nói ra vài chuyện, thật ra hắn cũng biết được một chút, nhưng trước đó chưa có kết luận gì, nên Mạnh Hành không nói cho nàng biết, mọi chuyện đều ở sau lưng nàng tiến hành cẩn thận sắp xếp đâu vào đấy cả.

Người biết chuyện tuy kín miệng nhưng không ngờ tới lại bỏ lỡ một Văn phu nhân.

"Khi ta vừa ra khỏi nhà họ Văn trong đầu đều muốn tới gặp huynh, nhưng thật ra trong lòng ta chưa nghĩ ra chuyện gì để nói cả." Thịnh Khanh Khanh kéo cong khóe miệng, nở nụ cười nàng cũng không ngẩng đầu nói: "Lúc đầu ta cũng không muốn nói cho huynh nghe đâu, tránh để huynh phải bận lòng vì ta... Nhưng nếu Hành ca ca cũng có chỗ bất an thì chúng ta làm trao đổi đi."

"... Trao đổi cái gì?"

"Mặc dù gả cho Ngụy Trọng Nguyên, ta cũng sẽ không tùy tiện chết đi." Thịnh Khanh Khanh ngẩng mặt lên nói: "Bây giờ huynh là người ta tin tưởng nhất, vậy huynh có thể tin ta một lần hay không?"

Mạnh Hành gật đầu, nhưng lại lắc đầu: "Ta đã sớm biết muội sẽ gả cho Ngụy Trọng Nguyên."

Thịnh Khanh Khanh nghĩ nghĩ nói: "Trong mộng của huynh, ta chết đi có phải có liên quan đến hắn ta không?"

Nếu giấc mộng của Mạnh Hành linh nghiệm như thế, có lẽ trong mơ nàng cũng đã đến Ngụy gia điều tra án Giang Lăng, thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi nàng chết cả.

"Không biết." Mạnh Hành lành lùng nói: "Nhưng ta đã giết hắn."

Thịnh Khanh Khanh nghẹn lại, tay lại không tự chủ mà nhéo nhéo vết chai nơi bàn tay của Mạnh Hành: "Thế..."

"Ngụy gia bộn bề nhiều việc, bận đến ngày không còn Ngụy gia nữa." Mạnh Hành thả chậm từng chữ một, mặc dù xem như hắn có cơ hội lần nữa nhưng vẫn sẽ cẩn thận tránh những từ ngữ không nên nói: "Muội sẽ không gả cho Ngụy Trọng Nguyên."

Hắn nói ra những lời này, Thịnh Khanh Khanh bỗng hiểu được quá khứ đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Mà có lẽ Mạnh Hành cũng biết lý do vì sao nàng lại gả cho Ngụy gia rồi.

Không cần phải nghĩ, mà hầu hết các tin tức đều được truyền ra từ Vương Đôn.

Ngay cả khi Ngụy Nhị tàn tật, Ngụy gia rơi vào cảnh hỗn loạn, có lẽ cũng không thể thiếu bóng dáng của Mạnh Hành.

Mệt thay cho nàng còn có suy nghĩ không muốn làm liên lụy đến hắn, trước ngày hôm nay lại cố ý không nói cho hắn biết gì cả.

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một lát, càng cảm thấy mặt đỏ tai hồng, cố tình hỏi thêm vài câu về chuyện trong mộng, nhưng sắp đến bên miệng thì không biết làm sao lại trở thành một câu khác.

"--- Nếu Văn phu nhân nói thật, thế bây giờ ta không phải gả cho Ngụy tam công tử, mà là một chiếu thư chỉ hôn cho cửu hoàng tôn."

Mạnh Hành: "..."

Hắn nghiêm mặt, lạnh lùng trở tay nắm lấy cổ tay Thịnh Khanh Khanh: "Cũng không phải hắn ta."

- ---
Bình Luận (0)
Comment