Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 73

Vào ngày mà Mạnh Hành và Thịnh Khanh Khanh thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với nhau, bản thân Thịnh Khanh Khanh cũng có chút khiếp sợ nho nhỏ.

Có lẽ khoảnh khắc được ôm lấy kia đã làm thay đổi cái gì đấy, nên mới khiến Thịnh Khanh Khanh không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều mà hỏi hết những chuyện vốn dĩ không muốn hỏi ra, cũng lại nói hết những bí mật nhỏ ra hết.

Sau khi dùng xong cơm chiều thì nàng rời khỏi phủ Đại tướng quân, thậm chí Thịnh Khanh Khanh còn không nhớ được mình đã có tâm trạng thế nào khi rời khỏi Văn gia nữa.

Đương nhiên, điều này cũng không thể khiến nàng quên đi chuyện chính sự được.

Ví dụ như, thời gian trôi qua chỉ mới một ngày, mà cửu hoàng tôn lại đến Mạnh phủ một chuyến để gặp Thịnh Khanh Khanh.

Lần này không có Văn Nhân, cũng không có Vệ Phong, cửu hoàng tôn cũng không hỏi Thịnh Khanh Khanh có muốn ra ngoài đi dạo chơi với hắn ta hay không, mà chỉ nói: "Thịnh cô nương, đi nói chuyện một chút chứ?"

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh đã sớm đoán trước được, không hỏi đối phương muốn nói cái gì, nàng đã dẫn hắn ta đến một nơi tiện nói chuyện trong Mạnh phủ, hỏi: "Điện hạ, ngài muốn nói gì với ta?"

Ánh mắt cửu hoàng tôn mơ hồ, trên mặt còn có chút hồng hồng, ánh mắt đưa trái nghiêng phải vài lần, mới nói: "Ta biết Thịnh cô nương đã gặp mặt Ngụy phu nhân rồi, cũng biết nàng muốn đính hôn với Ngụy Trọng Nguyên, chỉ là mọi chuyện không thuận lợi kéo nên đành dài đến tận bây giờ... Nhưng mà lúc này nàng vẫn chưa đính hôn."

Cửu hoàng tôn vẫn mang dáng vẻ của chàng thiếu niên khôn khéo, hiểu lòng người ngày thường, lúc nói chuyện với người khác còn mang theo chút ngại ngùng nữa, khiến người khác nhìn thấy cũng muốn cười theo.

Quả thật Thịnh Khanh Khanh cũng cười, nàng dịu dàng nói: "Nhưng Ngụy phu nhân và ngoại tổ mẫu đã nói chuyện xong rồi, chuyện này chắc là sẽ không có thay đổi gì, chẳng qua là ta phải chờ đợi lâu hơn một chút thôi."

Cửu hoàng tôn nói: "Chuyện sau này ai biết trước được chứ? Nếu bây giờ nàng đã không có hôn ước trên người, thì ta... những người khác muốn thì cũng có thể đến xin lấy nàng!"

Thịnh Khanh Khanh mỉm cười, chăm chú nhìn theo ánh mắt của cửu hoàng tôn: "Điện hạ có thể nói cho ta biết "Những người khác" này là những vị nào không?"

"Ta..." Cửu hoàng tôn ấp úng một lát, bỗng hắn ta như hạ quyết tâm nhanh chóng ngẩng đầu nói: "Nếu như Thịnh cô nương đồng ý, ta muốn xin Hoàng gia gia hạ chỉ tứ hôn cho ta!"

Tuy nàng đã sớm biết cửu hoàng tôn mang theo ý đồ mà đến, nhưng hắn ta lại đến trước khi thánh chỉ được ban, cuối cùng vẫn khiến Thịnh Khanh Khanh nhíu mày.

Ít nhất không có chiếu thư ban xuống, chứng minh Hoàng đế chắc là cũng không muốn ép nàng phải vội vàng.

Nếu không phải đã biết rõ từng chi tiết bên trong chuyện này, thì có lẽ Thịnh Khanh Khanh cũng sẽ bị lớp ngụy trang tỉ mỉ của cửu hoàng tôn lừa gạt mất --- vẻ mặt của hắn ta thật sự đã diễn tả rất giống vẻ mặt của một thiếu niên mới yêu lần đầu.

Nếu ba ngày trước Thịnh Khanh Khanh nghe được những lời này của cửu hoàng tôn, cô sẽ lễ phép từ chối đối phương; nếu là Thịnh Khanh Khanh nghe thấy khi vừa rời khỏi Văn gia, thì càng sẽ cảnh giác hơn để ứng phó mà không chút sơ hở nào.

Nhưng bây giờ là Thịnh Khanh Khanh đã nói rõ lòng mình với Mạnh Hành rồi.

Sau khi bình tĩnh chớp mắt một cái, Thịnh Khanh Khanh mới cười khanh khách nói: "Điện hạ, ta có một câu muốn hỏi thẳng ngài, mong ngài đừng để ý."

Cửu hoàng tôn sốt sắng gật đầu, trong ánh mắt còn mang theo chút mong chờ được đáp ứng: "Mời nói."

"Nếu bệ hạ có chuyện gì muốn nói với ta, xin điện hạ cứ nói thẳng là được không cần phải dùng đến cách này đâu." Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy ý cười và ngại ngùng trên mặt cửu hoàng tôn dần biến mất, nhưng độ cong nơi khóe miệng của nàng lại chẳng chút thay đổi nào nói: "Ta đã quen một mình rồi, ta có thể tự mình quyết định."

Một chút ý cười cuối cùng trên môi cửu hoàng tôn cũng biến mất hoàn toàn.

Ở trước mặt Thịnh Khanh Khanh, hắn ta hầu như đều luôn tươi cười, khi đột nhiên thu ý cười lại thì khí chất trên người hắn ta cũng thay đổi theo.

Nếu trước đây hắn ta một chàng thiếu niên trong lòng đều là tình yêu thì bây giờ hắn ta lại là một kẻ vô tình, coi mọi thứ như một trò đùa.

"Nàng biết khi nào?" Hắn ta nghiền ngẫm hỏi.

"Không lâu, mãi đến lần gặp mặt trước, ta và điện hạ vẫn là bạn bè tốt đấy." Thịnh Khanh Khanh cười nói: "Dù sao nếu đó là bản tính thật của điện hạ, ta cảm thấy sau này ở chung với nhau sẽ rất thoải mái."

Cửu hoàng tôn yếu ớt nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh một lúc lâu, mới khoanh tay mở miệng nói: "Với tình cảnh của ngươi bây giờ, nếu không biết gì hết sẽ hạnh phúc hơn một chút đấy."

Thịnh Khanh Khanh cười lớn: "Không phải điện hạ đã từng nói với ta, biết người biết ta trăm trận trăm thắng đấy sao? Nhiều chuyện cho dù có chôn đi thì cũng không thể chôn nó cả đời được."

Ánh mắt cửu hoàng tôn khẽ chớp, không dùng giọng nói mạnh mẽ để tiếp tục chủ đề này nữa mà dùng một vẻ vô cùng tự nhiên nói: "Không có gì nói cả chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi không cần biết nhiều."

"Thánh chỉ tứ hôn này ta không nhận được." Thịnh Khanh Khanh nói: "Ngoại tổ mẫu và Ngụy phu nhân đã đính ước bằng miệng từ lâu, ta coi như cũng là người mang nửa đính hôn rồi, đương nhiên thánh chỉ cũng được từ chối."

Cửu hoàng tôn nhíu mày: "Ngươi vẫn nên nghĩ kỹ về nó một chút, ví dụ như ngươi đến Ngụy gia, đối với bọn họ có lợi gì? Ngụy gia lại có năng lực mang đến cho ngươi lợi ích gì?"

"Nói thế điện hạ sẽ cho ta rất nhiều lợi ích sao?" Thịnh Khanh Khanh bật cười.

"Gần đây Mạnh phủ coi như cũng rất yên bình." Cửu hoàng tôn trả lời: "Trong cung cũng thế, chẳng qua thiếu vắng một, hai người mà đã có thay đổi lớn như thế rồi, thật sự khiến người khác không đoán trước được."

Đây là đang nói Hồ thị và Hồ quý phi sao.

Thịnh Khanh Khanh nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: "Ý của điện hạ là gì?"

"Ngươi có thể mãi mãi bình thản như thế." Cửu hoàng tôn chỉ nói: "Chỉ cần ngươi nhận lấy thánh chỉ này là được."

"Chỉ có như thế?"

"Sau này cũng ngoan ngoãn nghe lời thì không có việc gì khó cả." Cửu hoàng tôn nói.

Thịnh Khanh Khanh cười: "Ta còn nghĩ bệ hạ muốn lấy thứ đồ gì đó từ chỗ của ta chứ."

"Nếu bệ hạ vừa ý, cái này cũng không phải không thể để cho ngươi giữ." Cửu hoàng tôn cẩn thận nâng cằm lên.

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một lát, nói: "Xem ra là thế, nếu ta không gật đầu, trái lại có vẻ ta không biết đối nhân xử thế rồi."

Tuy cửu hoàng tôn nói không rõ, nhưng ý tứ của lời này thật ra cũng không khó đoán lắm.

Hoàng đế cần dùng đến Thịnh Khanh Khanh, cho nên yêu cầu nàng phối hợp, trao đổi, thì Hoàng đế nguyện ý đưa tay trừ khử huyết thống Hồ gia.

Trong cung, Hồ quý phi được sủng ái nhiều năm như thế, vào lúc Hoàng đế cần thì cũng không chút lưu tình bán ra ngoài, coi như là một quân cờ không đáng giá là bao.

Cho dù mấy năm nay Hồ gia dựa vào Hồ quý phi để thăng quan tiến chức rất nhanh, nhưng đối với Hoàng đế Đại Khánh mà nói, hình như chỉ trong một lần trở tay có thể đè chết tất cả.

Dù dùng cả Hồ gia để trao đổi thì thật ra cũng chẳng thiệt thòi gì.

Nàng rũ mắt tự hỏi một hồi lâu, biểu cảm trên mặt cũng không hề thay đổi.

Cửu hoàng tôn kiên nhẫn chờ đợi một lát, cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa nói: "Nguyên nhân ngươi muốn gả cho Ngụy Trọng Nguyên, Hoàng gia gia đều biết cả. Ước hẹn năm đó ngươi không cần tuân theo, không gả vào Ngụy gia cũng không sao cả."

Đây là muốn bổ sung thêm một điều kiện thứ hai nữa để trao đổi à.

Lúc nghe thấy cửu hoàng tôn nói nửa câu đầu, trong lòng Thịnh Khanh Khanh vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, còn tưởng Hoàng đế đã biết hết những vướng mắc của Ngụy gia và Giang Lăng rồi chứ.

Cũng may nghe ý của cửu hoàng tôn, thì Hoàng đế chỉ biết đầu đuôi chuyện Ngụy phu nhân mang hôn thư và tín vật đến Mạnh phủ thôi.

- -- Nhưng mà điều thứ hai này, đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói đó là điều có thể có cũng có thể không.

Mạnh Hành từng hứa, Ngụy gia sẽ nhanh chóng ngã xuống thôi, đến lúc đó dù sự thật hay hôn thư năm đó bị vùi lấp, đều là chuyện dễ giải quyết.

Nhưng quan trọng nhất là càng nhiều thành ý hơn.

Cho dù là sự đe dọa hay dụ dỗ của Hoàng đế thì cũng được bọc một lớp vỏ ngoài ngọt ngào.

"Xem ra Thịnh cô nương tạm thời không quyết định được." Cửu hoàng tôn nói: "Nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ lập tức đáp ứng."

Thịnh Khanh Khanh ngẩng đầu nửa thật nửa giả nói: "Nếu ta thật sự đồng ý, thì thê tử sau này của điện hạ chính là ta."

Cửu hoàng tôn cười khẽ: "Từ lần đầu tiên thấy ngươi ở yến tiệc trong cung, ta đã rất vui lòng làm như thế."

"Điện hạ khéo nói đùa." Thịnh Khanh Khanh không để lời đối phương nói trong lòng, nàng cau mày nói: "Điện hạ có một câu nói không đúng rồi, không phải ta tạm thời không có quyết định, mà là cho đến tận bây giờ chưa từng dao động với suy đoán của mình."

Sắc mặt cửu hoàng đế cứng đờ, đã nghe được câu trả lời của Thịnh Khanh Khanh: "Ngươi không muốn đồng ý."

Thịnh Khanh Khanh mỉm cười gật đầu.

Cửu hoàng tôn cười lạnh, không còn vẻ điềm đạm như trước đấy nữa, mà đôi mắt đã nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh nói: "Lá gan ngươi rất lớn đấy. Ngươi có biết sau khi ta rời khỏi cửa Mạnh phủ này thì sẽ có chuyện gì xảy ra không?"

Thịnh Khanh Khanh nói: "Điện hạ vào cung tìm bệ hạ, thuật lại cuộc nói chuyện của ta và ngài."

- -- Sau đó, có lẽ thánh chỉ tứ hôn kia sẽ một đường tiến thẳng đến Mạnh phủ.

Chi bằng mượn cơ hội này, Thịnh Khanh Khanh có thể nhìn ra được hoàng đế sẽ không vì suy nghĩ của người khác mà thay đổi quyết định của mình.

Dụ dỗ đã dùng rồi, nên sẽ cưỡng ép nhỉ.

"Ngươi cũng đã biết, sao lại vẫn cứ ngu ngốc mà từ chối thế?" Cửu hoàng tôn hỏi.

"Sao điện hạ biết như thế là ngu ngốc?" Thịnh Khanh Khanh hỏi ngược lại.

"Nếu phụ thân ngươi còn sống, có lẽ ông ta sẽ che chở giúp ngươi." Cửu hoàng tôn lạnh lùng nói: "Ngươi cũng nói bây giờ ngươi chỉ có một mình, nói đây là tự tin còn không bằng nói là lỗ m4ng --- Ta hỏi ngươi một lần nữa, thánh chỉ tứ hôn với ta, ngươi có nhận hay không?"

Thịnh Khanh Khanh cúi đầu cung kính thi lễ: "Hôm nay khiến điện hạ đi tay không một chuyến rồi."

"Đừng chạy vô ích thôi." Cửu hoàng tôn hừ nhẹ: "Nhưng thật ra ta nhìn nhầm rồi, nghĩ ngươi là con nai con vô tội, hôm nay mới biết ngươi cũng có sừng!"

Hắn ta nói xong, quả nhiên không ở lại lâu xoay người đi thẳng ra ngoài, cũng không để Thịnh Khanh Khanh tiễn một đoạn.

Thịnh Khanh Khanh cũng từ từ ra cửa, nhanh chóng bị cửu hoàng tôn kéo dài khoảng cách, ở phía xa nhìn lướt qua, nàng chỉ thấy trên mặt thiếu niên vẫn là khuôn mặt tươi cười không có gì khác trước kia.

"Xem ra trên đời này ai cũng đều đeo mặt nạ." Thịnh Khanh Khanh không nhịn được mà nói với Thanh Loan đang đợi ở cạnh cửa.

Thanh Loan chớp mắt, cười: "Cô nương, hình như Đại tướng quân không có."

"..." Thịnh Khanh Khanh còn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, đi được nửa đoạn đường rồi mới nói: "Nói không chừng hắn cũng đeo đấy."

"Thế là có đeo ạ?"

Thịnh Khanh Khanh vô thức chạm vào lòng bàn tay nơi mà trước đó đã bị kiếm của Mạnh Hành làm bị thương, tuy đã khỏi lâu rồi nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy một vết sẹo nhạt màu.

Hôm trước Mạnh Hành nắm lấy tay nàng nhìn nó rất lâu, mắt thì nhíu chặt lại, có lẽ trong lòng hắn vẫn rất để ý đến nó.

Có lẽ Mạnh Hành cũng đeo mặt nạ, nhưng mà bây giờ Thịnh Khanh Khanh vẫn chưa thể xác định được.

Đối với câu hỏi của Thanh Loan, Thịnh Khanh Khanh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu chứ không trả lời nàng ấy.

Thanh Loan cũng không giận, nói: "Hình như hôm nay trong viện của Mạnh lục cô nương rất náo nhiệt, không biết là có chuyện gì --- dù sao cũng không phải là việc vui nhỉ? Tứ phu nhân về tới rồi sao?"

Thịnh Khanh Khanh nghe Thanh Loan nói thế, cũng không để trong lòng, nàng hoàn toàn không biết gì cho đến ngày hôm sau truyền ra tin tức Mạnh lục cô nương thắt cổ tự tử thì nàng mới biết được.

—Tam hoàng tử đưa lễ đến Mạnh phủ, nói muốn nạp Mạnh lục cô nương làm thiếp.
Bình Luận (0)
Comment