Bình An Của Anh

Chương 44

Thẩm Hi Tri lấy cớ Tiểu Hoa bị thương, sáng đi làm kéo cô vào xe mình, hai người đến công ty chạm mặt Mạc Kỳ trước cửa thang máy. Đã nhiều năm không gặp, học trưởng năm nào mặc áo sọc carô nay đã đổi thành âu phục chỉnh chu, đứng đối diện Thẩm Hi Tri, bắt tay anh: “Đã lâu không gặp.”

Bọn họ không thân quen mấy, nhưng dù sao cũng biết nhau. Thẩm Hi Tri đáp lại: “Xin chào, đã lâu không gặp.”

Mạc Kỳ nhìn băng vải trên đầu Tiểu Hoa, không hỏi gì thêm mà chỉ nói: “Lát qua phòng làm việc của anh một chuyến.”

Tiểu Hoa gật đầu.

Phòng làm việc của Thẩm Hi Tri không cùng tầng với phòng mỹ thuật, Tiểu Hoa đi ra, trong thang máy chỉ còn Thẩm Hi Tri và Mạc Kỳ. Hai người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau Mạc Kỳ mở miệng: “Lúc ấy nhận điện thoại của anh tôi rất ngạc nhiên.”

Thẩm Hi Tri nói: “Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không theo đuổi được.”

Mạc Kỳ: “Không phải là không theo đuổi được, mà do không nói với cô ấy.”

Tại sao lại thế? Trong lòng mỗi người đều có phiền muộn, chợt có cảm giác cùng cảnh ngộ.

Tiểu Hoa được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, không dám tùy tiện chạm đến, Mạc Kỳ đang chờ một cơ hội, Thẩm Hi Tri cũng thế.

“Anh không có cơ hội đâu.” Thang máy dừng lại, Thẩm Hi Tri bước ra. 

Tiểu Hoa dặn dò nhân viên làm việc xong đi lên tìm Mạc Kỳ, phòng làm việc của Mạc Kỳ ở tầng cao nhất, bình thường ít ai được lên đây.

“Đầu em bị thương, có muốn đi thay thuốc không? Tối nay ăn cơm tiện thể đưa em đi luôn?” Mạc Kỳ hỏi.

Tiểu Hoa: “Không có việc gì, không cần vội.”

Mạc Kỳ nhìn cô: “Nói thật với em một chuyện.”

Tiểu Hoa bĩu môi: “Em biết rồi, nhất định là anh nói cho anh ấy biết.”

Mạc Kỳ cười: “Đúng là anh biết cậu ta quay về, bên đó cậu ta rất nổi tiếng, tốt nghiệp xong làm việc ở Wall Street, lần này cậu ta tự nhiên nghỉ việc, trước khi về nước có gọi điện liên hệ với anh. Bình An, cậu ta cố ý đến công ty chúng ta làm việc.”

Tiểu Hoa không quan tâm đến mấy cái tài chính Wall Street gì gì đó, mấy năm nay cũng ép mình không tìm hiểu đến chuyện bên Mỹ, nghe thế nhíu mày: “Anh ấy bị khùng à? Chạy về đây làm gì chứ?”

“Dù cậu ta muốn làm gì, anh chỉ muốn thông báo với em một chuyện,” Mạc Kỳ nói “Anh cho phép cậu ta làm việc ở đây là để xem hai người còn khả năng hay không, nếu không có, anh muốn chính thức theo đuổi em.”

Mới sáng ra Tiểu Hoa đã bị đơ toàn tập.

“Chuyện gì vậy trời.” Tiểu Hoa đỡ trán, nói: “Đầu em choáng quá, có lẽ phải đến bệnh viện một chuyến, tối nay không ăn cơm được đâu.”

Mạc Kỳ ngồi đối diện Tiểu Hoa, nhìn cô giả ngây giả ngô, im lặng không nói. Cô như thế đã nhiều năm rồi, dù ai muốn bày tỏ với cô, cô cũng đều lảng tránh như vậy. Vì thế anh ta không dám xúc động, sợ sẽ mất cô mãi mãi.

Anh ta không hiểu tại sao Thẩm Hi Tri lại chia tay cô, nhưng anh ta không muốn dẫm lên vết xe đổ.

Nhẫn nại rất khó, nhất là với cô gái mình đã yêu thầm nhiều năm lại ngày ngày vẫn bên cạnh mình, trước đây biết không có ai uy hiếp được mình, nên anh ta không quan tâm đến thân phận, mà bây giờ Thẩm Hi Tri lại trở về, Mạc Kỳ không thể lùi bước, dù thế nào cũng phải quyết tâm đến cùng.

Anh ta nói: “Điều hành tổ dự án do em quản lí, anh sẽ bảo Mai Tâm bàn giao cho em.”

Tiểu Hoa ngơ ngác: “Này anh có bị gì không vậy? Em làm bên kỹ thuật, lo chuyện máy tính, có biết gì đến sàn chứng khoán đâu chứ! Em là trạch nữ, không giỏi ăn nói, cũng không khéo léo như Mai Tâm, anh đùa gì vậy?”

(Trạch nữ/ trạch nam: người suốt ngày ngồi trong phòng, ít giao thiệp với người ngoài.)

Mạc Kỳ nhìn cô: “Nói trắng ra là anh muốn điều em đến bên cậu ta, thừa dịp này em hãy quan sát thật kỹ cậu ta, nếu hai người không thành thì anh sẽ chẳng ngại ngần gì nữa.”

Tiểu Hoa không nói được lời nào.

Mạc Kỳ nói tiếp: “Đó là điều duy nhất anh có thể làm, em trước đây từng thích cậu ta nên anh không muốn làm em phải đau khổ, anh sẽ chờ đến khi em có quyết định rõ ràng. Bình An, anh không nói chơi, bây giờ anh đang rất nghiêm túc nói với em về kế hoạch tương lai của hai ta.”

Cái gì là kế hoạch tương lai? Tiểu Hoa chợt đỏ mặt, cũng hiểu ánh mắt nghiêm túc của Mạc Kỳ.

“Em, em đi làm việc.” Tiểu Hoa chuồn đi.

Trước đây không phải là không hiểu, nhưng Mạc Kỳ không nói ra, cô cũng vui vẻ nhàn nhã. Làm việc dưới tay Mạc Kỳ rất thoải mái, anh ta là ông chủ tốt, là đàn anh tốt, là bạn thân, nhưng hôm nay tất cả lại ngả bài… Trán Tiểu Hoa giật giật… Cảm thấy ngày lành đã bỏ cô đi.

***

Lúc đi xuống gặp Mai Tâm, Mai Tâm có vẻ hả hê: “Nghe nói sếp để cậu thay tôi à? Vất vả rồi, tối nay tôi mời cậu ăn căn tin.”

Sao dạo này nhiều người mời ăn cơm vậy chứ… Tiểu Hoa dựa vào người Mai Tâm, mệt mỏi.

Mai Tâm chọc cô: “Nè, trước đây cậu thật sự không biết tiểu Thẩm đẹp trai à?”

“Biết.”

“Quan hệ trước đây của các cậu thế nào?” Mai Tâm vô cùng tò mò.

“Ở cùng khu chung cư, nhà đối diện, sau này lại thích nhau.” Tiểu Hoa uể oải nói.

Mai Tâm kích động: “Vậy là quay về nối lại tình xưa?”

“… Không phải.” Tiểu Hoa lắc đầu.

Mai Tâm nói: “Có sếp chen ngang, chắc anh ta không có cơ hội đâu.”

“Im đi.” Tiểu Hoa đành phải quay về thông báo cho mọi người chuyện mình điều chuyển công tác, sau đó ôm máy tính đi lên lầu. Thẩm Hi Tri ngồi trong phòng uống cà phê, thấy cô đi vào chợt nhíu mày.

Tiểu Hoa ngồi xuống ghế cạnh Thẩm Hi Tri, nhắn tin cho Vương Tiểu Bàn: [Tối qua bên đó đấu một trận.]

Thẩm Hi Tri ngả người về phía sau, đọc được hết.

Thế là hỏi: “Tối không đi ăn với Mạc Kỳ à?”

Nói xong còn cười hì hì, có vẻ vui lắm.

Tiểu Hoa không thèm để ý tới anh, làm nốt công việc của Mai Tâm.

Ngày cứ thế qua đi, tan làm Thẩm Hi Tri nói với Tiểu Hoa: “Vừa lúc muốn vận động, cùng đi nhé?”

Tiểu Hoa gật đầu: “Ừm.”

Vương Tiểu Bàn mở câu lạc bộ quyền anh gần đấy, làm ăn cũng tốt, mọi người trong đó đều quen Tiểu Hoa, thấy cô đến đều cười vui vẻ. Tiểu Hoa thay đồ đi ra làm động tác khởi động, Vương Tiểu Bàn đưa cho cô hai cái bao tay, hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”

Tiểu Hoa chỉ người nào đó: “Có muốn đấu một trận không?”

Thẩm Hi Tri hỏi Tiểu Bàn: “Cô ấy học bao lâu rồi?”

“Từ khi khai trương câu lạc bộ.” Vương Tiểu Bàn nói.

“Vậy mà dám thách đấu anh à?” Thẩm Hi Tri cười, hỏi Tiểu Hoa: “Ai thua phải mời người kia ăn khuya, được không?”

Tiểu Hoa gật đầu.

Chỉ một trận đấu giao lưu mà thôi, con gái đánh được bao nhiêu chứ? Thẩm Hi Tri nhường cô, ban đầu còn ung dung cười, về sau bắt đầu thận trọng, cuối cùng là nghiêm túc. Tiểu Hoa không đánh thắng anh được, một đấm cuối cùng hét lên: “Sao anh lại làm mọi chuyện phức tạp lên như thế!”

Thẩm Hi Tri không phòng thủ nữa, để cho cô đấm vào ngực mình, lùi về sau mấy bước, tựa lên dây thừng bảo hộ. Mặt anh trầm lặng, hỏi: “Vậy sao em lại qua Mỹ tìm anh?”

Mọi người đứng xem vội tản đi, không xen vào chuyện của người trẻ tuổi. Vương Tiểu Bàn đứng dưới đài nhìn Tiểu Hoa, mặt Tiểu Hoa đỏ bừng nhưng vẫn bướng bỉnh: “Em không đi!”

“Có muốn anh đưa bức thư kia ra không?” Thẩm Hi Tri hỏi.

“Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Tiểu Bàn vỗ tay, “Thua thì phải chịu, Tiểu Hoa phải mời ăn khuya rồi, cứ vậy đi, mau tắm rửa thay quần áo.”

Tiểu Hoa nghiêng người, cầm túi xách nhảy xuống đài. Vương Tiểu Bàn định đuổi theo lại bị Thẩm Hi Tri kéo lại: “Không phải chuyện của cậu.”

***

Thẩm Hi Tri đi ra thấy Tiểu Hoa đã lên taxi, anh chạy xe về nhà, Tiểu Hoa đóng chặt cửa, mặc anh gọi thế nào cũng không mở. Lát sau ngoài cửa vang lên tiếng móng vuốt cào cào, Tiểu Hoa mở cửa cho Bạo Bạo vào, thấy trong miệng nó ngậm một phong thư màu trắng.

Màu trắng kia thật chói mắt, làm Tiểu Hoa muốn xé ngay lập tức, nhưng lại không kìm được mở ra xem.

Đúng thế, hồi học năm hai cô có đi Mỹ, chuyến đi đó tiêu tốn hết tất cả tiền tiết kiệm của cô, chỉ vì muốn nhìn anh một lần thôi, nhưng không ngờ lại để cho người ta nắm thóp.

Vì tức giận nên cô đã viết một bức thư mắng chửi thậm tệ, ném vào khuôn mặt ngủ say như chết của anh, nhưng ra khỏi khách sạn rồi cô lại hối hận. Không có thẻ mở phòng không vào được, cô đành ngồi đợi tới khuya, chờ anh trả phòng rồi chạy vào tìm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy nó, còn suýt nữa bị trễ giờ bay.

Thẩm Hi Tri không biết đứng trước cửa nhà Tiểu Hoa khi nào, nói: “Khi đó anh có thuê người giúp việc, bà ấy nghĩ là đồ quan trọng, để cùng với chồng quần áo, sau này anh dọn đồ mới phát hiện, nhưng lại bỏ lỡ nhiều năm như thế. Hứa Bình An, nếu anh biết chuyện này sớm, thì không phải tới giờ mới quay về.”

Tiểu Hoa không nói gì, ôm Bạo Bạo vào phòng ngủ.

Hôm sau dù ở cửa nhà hay ở công ty, Tiểu Hoa đều coi như không nhìn thấy Thẩm Hi Tri, lúc ăn trưa than thở với Mai Tâm: “Cậu không thể thay tôi được à? Bây giờ tôi không muốn gặp anh ấy.”

Mai Tâm cười: “Cậu mà cũng có ngày này hả, không thay, không thay đâu.”

Tan làm Tiểu Hoa nghe điện thoại Hứa Đống, nói cô về nhà một chuyến. Người nào đó cố tình dừng xe trước cổng lớn, gọi cô: “Anh cũng phải về bên đó, đi chung đi.”

Tiểu Hoa không để ý tới anh, leo lên xe bus, về đến nhà chuyện đầu tiên là đánh Hứa Đống một trận. Hứa Đống ôm đầu la lên: “Chị, đừng có đánh mặt, đừng có đánh vào mặt em mà!”

Tiểu Hoa nghiến răng: “Còn biết gọi chị à? Rốt cuộc em là em trai ai hả, sao cái gì cũng mách lẻo anh ta vậy!”

Hứa Đống nước mắt lưng tròng: “Em là em trai chị, cũng là em trai anh Hi Tri mà, em đứng giữa hai người cũng khổ lắm chứ. Nếu em không nói anh hai đánh em mất.”

Tiểu Hoa quát lên: “Cút!”

Hứa Đống nhanh chân chạy thẳng. Hứa Kiến Quốc và Trần Ái Lệ thấy vậy nhưng cũng không nói gì được, dù sao chẳng biết từ khi nào Tiểu Hoa dám đánh Hứa Đống trước mặt bọn họ. Trần Ái Lệ bày thức ăn lên bàn, nói: “Ăn cơm trước đi.”

Trên bàn ăn Hứa Kiến Quốc nói chuyện chính: “Khu nhà chúng ta phải tháo dỡ, hôm nay quản lí trong khu phố dẫn công ty tháo dỡ nhà qua xem.”

Tiểu Hoa đặt chén cơm xuống, lần này có phải tin vịt nữa không?

Hứa Đống ngẩng đầu, nói: “Chị, chị hỏi anh Hi Tri xem, anh ấy biết đó.”

Tiểu Hoa nhìn Hứa Đống cười lạnh, Hứa Đống lại vùi đầu vào chén cơm, không dám nói tiếp nữa.

Lúc này Hứa Kiến Quốc mới biết Thẩm Hi Tri về nước, nhìn Tiểu Hoa một cái, Trần Ái Lệ từ đầu đến cuối không nói một lời, trước khi Tiểu Hoa về mới nói: “Thẻ mua thuốc tháng này của ba mày đã dùng hết rồi, còn phải mua thêm thuốc.”

Tiểu Hoa nhìn khay đựng thuốc của Hứa Kiến Quốc, nói: “Mai chuyển tiền cho.”

Sau đó hỏi: “Dạo này dì không làm gì chứ?”

Hứa Đống vội nói: “Chị yên tâm, mẹ em dạo này không chơi mạt chược, cũng không xem giá cổ phiếu nữa!”

Tiểu Hoa nhìn Hứa Đống: “Còn em, tìm được việc làm chưa? Cả ngày chơi bời lêu lổng không thấy ngại à?”

Hứa Đống ấp úng: “Đang tìm mà… Nhưng chưa tìm được việc thích hợp…”
Bình Luận (0)
Comment