Bình An Của Anh

Chương 45

Lúc đi ra thấy Thẩm Hi Tri đứng trước cửa, bóng đèn hành lang lại cháy, anh giống như trước đây đứng dựa vào tường, lẳng lặng nhìn cửa nhà họ Hứa. Cửa mở ra rồi đóng lại, Tiểu Hoa đứng trước mặt anh, nói: “Anh cũng biết chuyện phải di dời đúng không?”

Thẩm Hi Tri lắc lắc chìa khóa xe: “Chán thật, nhà anh đầy mạng nhện, không có chỗ đặt chân, Hứa Tiểu Hoa sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”

Tiểu Hoa có một thoáng ngẩn ngơ, từ khi nào cô không bước chân vào nhà anh nữa? Chìa khóa cô nhét vào khe cửa, sau đó mỗi kỳ nghỉ đều bận rộn không có thời gian nhớ đến chuyện này.

Tiểu Hoa đứng thẳng người, nói: “Có luật nào quy định em phải lau dọn giúp anh không?”

Thẩm Hi Tri im lặng, đúng thế, không có đạo luật nào bắt buộc phải thế. Nhưng mỗi khi về nhà đều ngủ trên chiếc giường tràn ngập hương mặt trời, anh đã quen với điều đó. Anh đoán được bây giờ cô đang khó chịu, anh bước lại gần nói, “Được rồi, anh nói sai rồi.”

Tiểu Hoa ừ một tiếng: “Chuyện tháo dỡ chung cư anh còn biết gì nữa?”

Điện thoại Thẩm Hi Tri chợt vang, anh nghe máy, Tiểu Hoa nghe thấy anh nói: “Được, để tôi qua.”

Sau khi ngắt máy, anh nói với cô: “Bây giờ anh phải đến một nơi, nếu em muốn biết thì đi theo anh.”

Nhà ở là chuyện lớn, Tiểu Hoa mấy năm nay vẫn mong giải quyết nhanh gọn, vậy nên đành đi theo anh.

Thẩm Hi Tri dẫn cô đến quán bar, trong quán ngồi kín người, thấy anh vào mọi người đều lên tiếng: “Thẩm hội trưởng.”

Tiểu Hoa thấy kì lạ, bị thùng bia ngáng chân, cả người lao về phía trước, Thẩm Hi Tri kịp thời giơ tay giữ chặt cô, kéo cô vào bàn ngồi, nói chuyện với mọi người.

Có cô gái mặc váy trắng đi đến, dưới ánh đèn mờ ảo Tiểu Hoa nhận ra người đó là ai. Không ngờ đã lâu như vậy mà cô vẫn còn gặp chị.

Ban đầu Lâm Thuyên không thấy Tiểu Hoa, giơ tay vẫy Thẩm Hi Tri, ngồi xuống bắt anh uống một ly rượu. Thẩm Hi Tri khẽ ngửa ra sau, để lộ người ngồi sau mình, Lâm Thuyên sửng sốt. Tiểu Hoa mỉm cười: “Chị, lâu quá không gặp.”

Lâm Thuyên lúng túng một giây, cũng cười nói: “Bình An à, đúng là lâu quá không gặp.”

Thẩm Hi Tri cúi đầu hỏi Tiểu Hoa: “Có biết lái xe không?”

Tiểu Hoa nhìn anh: “Em là sát thủ đường cái đó.”

Thẩm Hi Tri bật cười, chỉ Lâm Thuyên: “Cố gắng học hỏi chị đi nha, ở Mỹ từng thi đua xe.”

Tiểu Hoa ừ một tiếng. Lâm Thuyên xua tay: “Thôi thôi, đừng học theo chị, cái này nguy hiểm lắm.”

Có người gọi Lâm Thuyên đi qua nói chuyện, Thẩm Hi Tri ghé vào tai Tiểu Hoa giải thích: “Đây là tiệc chào đón học tỷ của em, anh uống một lát, tí nữa nói cho em chuyện tháo dỡ.”

(Học tỷ: Đàn chị khóa trên)

Tiểu Hoa muốn đứng dậy: “Vậy để bữa khác nói đi.”

Thẩm Hi Tri giữ chặt tay cô: “Em ngồi đây một lát có sao đâu! Anh mà uống say em phải chịu trách nhiệm đưa anh về nhà, đừng có dại đấy, ở đây có rất nhiều cô gái muốn thừa dịp ra tay với anh.”

Tiểu Hoa quay đầu lại, hỏi: “Còn chị Lâm Thuyên thì sao?”

“Cậu ta?” Thẩm Hi Tri giống như nghe chuyện cười: “Anh và cậu ta là bạn bè tốt, sao em lại lo chuyện này chứ?”

Tiểu Hoa giãy khỏi tay anh: “Anh tự chơi đi, em đi đây.”

“Hứa Bình An!” Thẩm Hi Tri từ chối ly rượu mời, đuổi theo cô.

Lâm Thuyên cũng đi ra, nắm tay Tiểu Hoa nói: “Bình An, chúng ta trò chuyện mấy câu được không?”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Em muốn về.”

Lâm Thuyên gần như van nài: “Chỉ nói mấy câu thôi, được không?”

Tiểu Hoa đành gật đầu.

Thẩm Hi Tri cười giơ ngón cái với Lâm Thuyên, Lâm Thuyên quay mắt đi, buông tay. Tiểu Hoa quay đầu lại thấy Thẩm Hi Tri đứng trước cửa phòng bao, đần mặt ra, trong lòng cô tự nhiên dâng lên ngọn lửa.

Trong phòng không người bên cạnh, Lâm Thuyên đứng trước mặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa hỏi: “Chị, chị muốn nói gì với em vậy?”

Cô còn gọi một tiếng ‘Chị’, làm Lâm Thuyên thấy thẹn trong lòng.

“Bình An, chị nghĩ chị nợ em một lời xin lỗi, năm ấy người đưa Thẩm Hi Tri đi là em đúng không?”

Tiểu Hoa gật đầu: “Là em.”

Lần đầu tiên cô sang Mỹ, không biết gì ở đó, cũng không dám nói cho anh biết, chỉ mong được nhìn thấy anh từ xa đã thỏa lòng. Nhưng cô lại thấy Lâm Thuyên dìu anh vào khách sạn thuê phòng.

“Xin lỗi.” Lâm Thuyên nghẹn ngào, viền mắt nóng lên.

Đời này chị tự thấy chưa làm chuyện có lỗi với ai bao giờ, cho dù yêu thầm Thẩm Hi Tri, thấy anh không thích mình, chị cũng có thể chôn vùi tình cảm, làm chị em tốt với Bình An, chị chưa bao giờ thẹn với lương tâm. Nhưng năm đó Thẩm Hi Tri mấy lần vội vã về nước, sau đó nói với chị là anh và Bình An chia tay.

Tình cảm cất giấu trong lòng bấy lâu lại bùng lên, chị hỏi lí do, vì chị biết tình cảm sâu đậm từ nhỏ đến lớn không thể nào nói chấm dứt là dứt ngay được. Thẩm Hi Tri không nói, cũng không tâm sự với chị câu nào, mà điên cuồng học tập, trông không giống như đang thất tình.

Nhưng cho dù kìm nén cách mấy đến một ngày vẫn có sơ hở. Ngày đó chị có việc tìm Thẩm Hi Tri, cuối cùng tìm thấy anh ở quán bar, không biết uống từ bao giờ, khi chị đến anh đã say tới mức không nhận ra ai nữa, thấy ai cũng gọi Hứa Bình An.

Chị dìu anh đi ra, muốn tìm một chỗ cho anh nghỉ ngơi, trong giây phút đó trong lòng chị như có ác quỷ đang réo gọi, tay run rẩy quẹt thẻ mở phòng.

Nhưng nửa đường chị phải nghe một cuộc điện thoại, lúc đi vào không thấy Thẩm Hi Tri đâu nữa.

Chị ra khỏi phòng, nhân viên làm vệ sinh nói cho chị biết chàng trai bên trong đã được một cô gái đưa đi.

Cô gái? Là ai chứ?

Nhân viên phục vụ nói cho chị, bọn họ thuê một phòng dưới lầu. Chị chạy đi tìm, thấy một cô gái tóc dài ngồi trên thảm, mặt vùi trong đầu gối.

Bóng dáng ấy rất giống người mà Thẩm Hi Tri ngày đêm mong nhớ, Hứa Bình An.

Chị không dám xuất hiện trước mặt cô, hi vọng vĩnh viễn không có ai phát hiện ra bí mật này.

***

“Chị, em không trách chị.”

Tiểu Hoa giơ tay vỗ vai Lâm Thuyên.

Lâm Thuyên sửng sốt, không thể tin được.

Tiểu Hoa ôm chị một cái: “Thật đấy.”

Cô hiểu rõ cảm giác thích một người, là chỉ đứng từ xa mà không dám bước lại gần, cảm giác ấy rất khó chịu. Từ cấp 2 cô đã biết chị thích Thẩm Hi Tri, nhưng đã nhiều năm như vậy chị luôn kìm nén, mà chuyện kia cũng xảy ra khi cô đã chia tay Thẩm Hi Tri, cô có gì để trách móc?

Hôm nay cô còn được nhận một lời xin lỗi, chị kiêu ngạo như thế, ưu tú như thế, mà lại nói xin lỗi cô.

Tiểu Hoa cao hơn Lâm Thuyên một chút, cảm giác học tỷ của cô vẫn như trước, mềm mại thơm ngát, chỉ là, bây giờ cô làm chị phải khóc.

Tiểu Hoa nói: “Chị, chị còn thích anh ấy không? Em thấy anh ấy vô cùng đáng ghét.”

Lâm Thuyên nín khóc mỉm cười: “Chị cũng thấy cậu ra rất đáng ghét, chị thích cậu ta nhiều năm như vậy mà cậu ta chẳng thích chị, nên chị không thèm thích cậu ta nữa.”

Tiểu Hoa nói: “Thẩm Hi Tri thật đáng thương, không ai thích anh ấy.”

Lâm Thuyên gật đầu: “Đáng thương thật.”

Nhân vật chính của câu chuyện đứng bên ngoài gõ cửa: “Nói chuyện xong chưa? Lâm Thuyên, mọi người đang đợi cậu đấy.”

Lâm Thuyên lau nước mắt: “Chúng ta ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Sau đó Thẩm Hi Tri thấy Tiểu Hoa và học tỷ của cô nắm tay đi ra, hai cô gái không thèm cho anh một cái liếc mắt, anh kéo Tiểu Hoa đến bên mình, nói với Lâm Thuyên: “Cậu vào đi, bọn tôi phải đi rồi.”

Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, đã nhiều năm như vậy, Lâm Thuyên lại một lần nữa thấy Thẩm Hi Tri mà chị từng thích đứng cạnh người anh yêu nhất – Hứa Bình An.

Bên cạnh họ dù đổi thành người nào cũng không được, như thế mới viên mãn.

***

Ra khỏi quán bar Thẩm Hi Tri hỏi cô: “Lúc nãy ở nhà ăn no chưa? Đi ăn khuya nhé?”

Tiểu Hoa nhìn anh, nhìn thật lâu, sau đó nhấc chân dẫm lên mũi giày anh, xoay thật mạnh.

Trong đêm vang lên tiếng kêu đau đớn, Thẩm Hi Tri ôm chân kêu: “Em làm gì vậy!”

Tiểu Hoa hừ một tiếng: “Em muốn làm vậy lâu lắm rồi! Thẩm Hi Tri em thật hối hận vì khi đó không đánh anh thành đầu heo!”

Thẩm Hi Tri ngơ ngác: “Em nói gì cơ?”

Gió thổi bay mái tóc dài, Thẩm Hi Tri thoáng nhìn thấy sau tai cô có vật gì đó, nhưng tóc lại nhanh chóng rơi xuống, nhanh đến mức anh không nhìn rõ được.

“Em nói gì cơ?” Anh hỏi một lần nữa, vui mừng nắm chặt tay cô: “Em thừa nhận em qua Mỹ tìm anh rồi đúng không?”

“Đúng thế, em đi tìm anh, vì em rất nhớ anh, nhưng anh lại để em thấy gì? Thẩm Hi Tri đến giờ anh cũng không biết hôm đó em nhìn thấy gì đâu.”

Thẩm Hi Tri chần chờ: “Không phải em đưa anh ra khỏi quán bar à?”

Tiểu Hoa cười một tiếng: “Không phải em.”

“Nhưng em là người viết thư mà!”

Đó là kí ức mà Tiểu Hoa không bao giờ muốn nhớ lại, nó chứa đựng tổn thương và tự ti của cô. Cô quay đầu đi, con búp bê nhỏ trên túi rơi xuống đất.

Hôm sau Mai Tâm mang đồ ăn vặt lên tìm Tiểu Hoa, thấy quầng mắt cô đen sì: “Sao thế?”

Tiểu Hoa che mặt: “Ngủ không ngon.”

Mai Tâm không cười nữa: “Nói tôi nghe đi.”

Tiểu Hoa trầm mặt một lúc lâu, dùng câu mở đầu “Tôi có một người bạn” kể lại chuyện hôm qua.

Mai Tâm nghe xong hỏi: “Cậu thấy học tỷ và bạn trai cậu đi thuê phòng, rồi thừa dịp chị ta đi ra ngoài mang bạn trai đi? Thấy bạn trai ngủ say như chết cậu tức giận viết một tờ giấy mắng chửi rồi đi, bây giờ tờ giấy đó biến thành bằng chứng thuận lợi cho bạn trai cậu?”

Mọi chuyện đúng là vậy, Tiểu Hoa nói: “Là chuyện của bạn tôi.”

Mai Tâm gật đầu, “Coi như của cậu đi.”

Tiểu Hoa: “…”

“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

“Mong anh ấy nhanh chóng biến về Mỹ.”

Những lời này bị nhân vật chính nghe thấy.

Thẩm Hi Tri đứng tựa vào cửa nói: “Anh không về, anh còn chờ tiền đền bù giải tỏa để cưới vợ mà.”
Bình Luận (0)
Comment