Cố Ngôn cùng Tần Trí Viễn ngủ chừng hai tiếng, mãi hơn tám rưỡi, đến khi đạo diễn Lâm có thể nổi bão thì mới xuống giường, thật cẩn thận dém góc chăn cho người nọ.
Trong lòng chợt trống rỗng, Tần Trí Viễn lẩm bẩm, nhưng mắt quả thật không mở nổi, đành trở mình ngủ tiếp.
Cố Ngôn thấy gã như vậy rất thú vị, muốn cúi đầu hôn lên ánh mắt kia.
Nhưng hắn nắm chặt tay phải, nhẫn nại, đứng dậy xuống bếp nấu cháo thịt trứng muối, bữa sáng nhẹ nhàng. Lúc ra cửa lấy điện thoại nhìn, mục tin nhắn trống, mấy thứ linh tinh đều bị xó, hắn từ đầu tới cuối không hỏi Tần Trí Viễn giải quyết vấn đề kia ra sao.
Giống như hắn từ trước tới giờ không quay đầu nhìn lại những con đường đã đi qua.
Ngẫu nhiên dừng bước mới phát hiện hai chân máu đầm đìa tự bao giờ.
Có liên quan gì tới hắn ư?
Đó là máu của hắn chảy xuống mà thôi.
Cố Ngôn nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười, mở cửa quay lại, để lại mảnh giấy nhắn cho Tần Trí Viễn dán lên cửa.
Tần Trí Viễn ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh.
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ hắt vào giường, gã nhớ tới hơi ấm khi ôm Cố Ngôn ngủ, vươn tay sờ, cảm thấy trong lòng ấm áp tràn đầy. Trên giường tuy chỉ có mình gã nhưng trên đó còn lưu lại hơi thở của một người, khiến gã luyến tiếc rời đi, nằm thêm một lúc mới đứng dậy. Đương nhiên vẫn mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần khá hơn rất nhiều, gã bước ra cửa thì thấy mảnh giấy Cố Ngôn để lại, rửa mặt xong đem nửa nồi cháo ăn sạch.
Quần áo trên người nhăn nhúm, đương nhiên không thể mặc, cho nên Tần Trí Viễn lái xe về nhà thay đồ rồi mới đến công ty.
Đẩy cửa liền thấy Tần Kính ngồi trước bàn làm việc của gã.
Tần Trí Viễn giật mình, thầm nghĩ cha già nhà mình đã lâu mặc kệ chuyện công ty, hôm nay đột nhiên xuất hiện, đương nhiên không phải tìm gã để tán gẫu chuyện nhà.
Quả nhiên, sắc mặt Tần Kính không tốt lắm nhưng vẫn duy trì thái độ tao nhã, mở miệng hỏi: “Trễ thế này mới đi làm?”
“Con đã thông báo rồi.”
“Ta nghe nói hôm qua con cũng không tới công ty.”
“Vâng, hai ngày trước có chút việc riêng gấp quá.”
“Gấp cái gì? Thay tình nhân của con giải quyết chuyện xấu à?” Tần Kính tận lực tránh dùng mấy từ thô tục, nhưng giọng nói đã để lộ tâm tình của ông, “Chỉ vì mấy cái ảnh, con hai ngày nay dùng bao nhiêu người? Thiếu nợ bao nhiêu người hả?”
Tần Trí Viễn đương nhiên rõ.
Chỉ là gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, vội vã tìm bạn bè khắp nơi có thể giúp đỡ, đúng là tốn nhiều công sức, nhưng gã cảm thấy cái giá này là đáng. Gã làm như không có chuyện gì, tiêu sái bước đến trước bàn làm việc, lật mấy văn kiện, nói: “Những người đó con sẽ chậm rãi trả hết, ba không cần quan tâm.”
“Vì loại chuyện này mà nhờ vả người ta, con không thấy mất mặt sao?”
“Ảnh chụp nếu bị truyền ra ngoài mới càng phiền, hơn nữa nếu ba không can thiệp vào, sự tình cũng không huyên náo như vậy.”
“Thì ra đều là lỗi của ta.” Tần Kính cười lạnh: “Trí Viễn, con từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa khác, ta nghĩ lần này con cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận, cho nên mới không quá phận. Nếu không, con nghĩ ta chỉ làm đơn giản vậy sao?”
Tần Trí Viễn vốn đang kí tên lên văn kiện, nghe thế dừng bút, lẳng lặng nhìn Tần Kính, “Ba, con đã làm đứa con ngoan ba mươi mấy năm rồi, hiện tại không muốn giả vờ nữa.”
“Cái gì?”
“Ba có biết trước đây, mõi lần ba đến “cái nhà” kia, trong lòng con đặc biệt hận người không? Còn có Tần Phong, chỉ cần nó vừa mở miệng gọi con là anh, con đã nghĩ muốn đá văng nó ra.”
Tần Kính lần đầu nghe được những lời này, cứng cả người.
Tần Trí Viễn nói: “Nhưng trước đây con nhát gan lắm, chưa bao giờ dám dỡ bỏ lớp ngụy trang này.”
“Hiện tại thì dám sao?”
Tần Trí Viễn không trả lời, chỉ nhếch miệng cười.
Nụ cười này có thâm ý gì, Tần Kính nhìn ra chút manh mối, hỏi: “Là vì đứa tên Cố Ngôn kia à? Nó rốt cuộc có mị lực gì? Có thể khiến con đầu óc choáng váng?”
Tần Trí Viễn hỏi ngược lại: “Mẹ Tần Phong có mị lực gì? Trong căn biệt thự của người đàn bà kia có cái gì hấp dẫn? Có thể khiến một người làm cha như người, ngay cả nhà của mình cũng không cần.”
Sắc mặt Tần Kính khẽ biến: “Con… biệt thự nào?”
Tần Trí Viễn vô cùng đơn giản nói ra một cái tên: “Đường An Na.”
Tần Kính một lời cũng không nói nổi, mãi sau mới lên tiếng: “Ít nhất người ta thích đều là nữ.”
“Vâng.” Tần Trí Viễn gật đầu nói: “Con không giống ba, đồng thời thích đến mấy người đàn ông, thật sự đáng chúc mừng.”
Tần Kính trừng mắt nhìn gã, không thể tin sẽ nghe được những lời này từ đứa con ngoan của mình.
Tần Trí Viễn cũng không muốn khiến cha mình mắc bệnh tim, ngữ khí hạ xuống, tâm bình khí hòa nói: “Chuyện qua rồi thì là quá khứ, đừng lôi ra nữa. Còn hiện tại, cha con ta có lập trường riêng, không nên tranh cãi đúng sai, con chỉ hi vọng người đừng tìm Cố Ngôn gây phiền toái nữa.”
Tần Kính thật sự phong thái rất tốt, sau đó còn có thể cười, đương nhiên là cười lạnh: “Nếu ta không chịu?”
“Mặc kệ người đồng ý hay phản đối, con vẫn mãi coi người là ba mình, thái độ đối với người sẽ không thay đổi. Nhưng …” Tần Trí Viễn khép lại tập văn kiện cuối cùng, mỉm cười: “Đường An Na tiẻu thư sự nghiệp đang lên không ngừng vì sao lại lui về ở ẩn? Có nhiều người muốn biết lắm.”
“Con lấy cái này uy hiếp ta?” Tần Kính đứng bật dậy: “Chỉ vì tiểu tình nhân kia của con sao?”
“Cậu ấy không phải là tiểu tình nhân gì cả.” Con ngươi Tần Trí Viễn tối đen, sửa lại từng từ: “Cậu ấy là người con yêu.”