Mặc kệ là ai khi thấy ánh mắt của Tần Trí Viễn lúc nói những lời này, đều có thể hiểu gã quyết tâm dường nào.
Tần Kính không phải kẻ mù, đương nhiên nhìn ra. Ông giật mình, chậm rãi ngồi xuống ghế, rất nhanh khống chế biểu tình của bản thân.
Ông ta so với Tần Trí Viễn càng để ý hình tượng hơn, tuyệt đối sẽ không thất thố trước mặt người khác, trời đất bao la, không có gì quan trọng hơn mặt mũi hết. Nhưng tao nhã lịch sự như ông, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, ấn mi tâm nói: “Ta có lẽ không phải là một người cha tốt, nhưng tất cả những gì ta làm đều vì muốn tốt cho con.”
“Con hiểu.” Tần Trí Viễn thật săn sóc rót chén nước đưa qua: “Con đã trưởng thành, con rất rõ con đường mình đi.”
Tần Kính trầm mặc không nói.
Tần Trí Viễn tiếp tục: “Ba, chỉ cần hai người chúng ta cùng lui một bước, tất cả đều bình an vô sự.”
Tần Kính từ chối cho ý kiến. Ông chậm rãi uống xong chén nước, gõ tay trên mặt bàn: “Con nên để ý hơn chút đi.”
Tần Trí Viễn rất biết nghe lời: “Vâng, chỉ cần Cố Ngôn không gặp chuyện xấu, để con lo lắng việc gì cũng không vấn đề.”
Nghe những lời này có thể đoán được ý tứ cuối cùng của gã.
Tần Kính không nói toạc ra chỉ phất tay, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Tần Trí Viễn đi qua giúp ông mở cửa, tiễn người vào thang máy xong thở dài một cái, lần nữa trở về bàn làm việc. Gã vừa rồi chỉ lo đối phó với Tần Kính có rất nhiều lời chưa kịp nghĩ đã nói thẳng, đến giờ mới cảm thấy tim đập thình thịch.
Đúng vậy, chính miệng gã thừa nhận gã yêu Cố Ngôn.
Hơn nữa nói ra rất tự nhiên, không chút do dự.
Bởi vì thủa nhỏ bị ảnh hưởng bởi sự đa tình của Tần Kính, Tần Trí Viễn cho rằng tình yêu là điều không đáng tin nhất, cho nên dù yêu người kia, gã cũng không có dũng khí bước thêm bước nào.
… chẳng sợ tiến lên.
Mà gã hiện tại vì Cố Ngôn mạo hiểm như vậy, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không từ diễn tả, thậm chí tan xương nát thịt cũng cam lòng.
Tần Trí Viễn suy nghĩ rồi cười, đột nhiên đưa tay lên che mắt. Gã cảm thấy bản thân như thế này thật mất mặt, thấy may mắn sao Cố Ngôn không thấy vẻ mặt này của gã.
Thời gian trôi vèo cái tới trưa.
Tần Trí Viễn cố gắng lắm mới khiến bản thân tập trung làm việc. Cũng may hai ngày sau là lễ trừ tịch, phần lớn công việc đã xử lí xong, chỉ còn chút việc vặt.
Tới giờ tan tầm, có người chuyển tới cho gã một phong thư.
Tần Trí Viễn đương nhiên biết trong này là cái gì.
Nhưng gã không mở ra xem, từ trong ngăn kéo lấy ra cái gạt tàn thuốc và bật lửa, “Phừng”, nhìn ngọn lửa lớn lên từng chút.
Này bức ảnh, này quá khứ, tất cả rực sáng rồi biến thành tro bụi.
Tần Trí Viễn chống cằm ở bên cạnh thưởng thức, đợi đến khi ngọn lửa tắt hẳn, khói bay nhè nhẹ trong phòng, đáy mắt gã mới có chút ý cười, lấy di động ra nhắn tin cho Cố Ngôn —- lúc nào rảnh? Tới nhà tôi ăn cơm đi.
Cố Ngôn chắc đang bận quay phim, mãi đến buổi tối mới nhắn tin trả lời, nói là trước năm mới không có thời gian.
Tần Trí Viễn căn bản muốn trước năm mới gặp hắn một lần, nhưng biết Cố Ngôn gần đây bận, gã cũng là người chú trọng công việc nên không miễn cưỡng, hẹn Cố Ngôn một ngày sau năm mới.
Lễ trừ tịch theo lệ thường là về với gia đình ông bà.
Một phần là đoàn viên, cùng lúc Tần Trí Viễn cũng muốn nói qua với mẹ trước, miễn cho bà bị shock. Về phần cha gã, thật ra cũng không có gì đáng nói, huống hồ Tần Kính còn là một người bận rộn, cuối năm chạy qua nhà này tới nhà khác, thật sự rất bản lĩnh.
Thuận thuận lợi lợi trải qua bữa cơm tất niên, trong tiếng pháo hoa Tần Trí Viễn và Cố Ngôn nói chuyện điện thoại với nhau.
Bên kia của Cố Ngôn cũng rất náo nhiệt, không khí năm mới rộn ràng, Tần Trí Viễn biết hắn nhất định đang ở cửa hàng, nghe nói mấy bữa nay bên đó có mấy bữa tiệc tất niên, sinh ý mấy ngày này tốt lắm. Nhưng nghĩ đến Tết dương lịch ngày ấy hai người cùng nhau trải qua giờ đến Tết âm lịch mỗi người một nơi, có chút cô đơn.
Cố Ngôn vì an ủi gã, chủ động nhắc tới cái hẹn sau năm mới, nói: “Mời tôi đến nhà ăn cơm, vậy phải chuẩn bị cả một bàn đồ ăn ngon mới được.”
“Tôi đã sớm nghĩ tới rồi.” Tần Trí Viễn kể ra thực đơn.
Cố Ngôn vừa nghe vừa cười, cười xong thì bảo: “Xem ra tôi phải uống thuốc tiêu hóa mới được.”
Tần Trí Viễn cũng biết trình độ nấu nướng của mình thế nào, cho nên không cảm thấy bị đả kích, ngược lại thừa cơ nói: “Không cách nào, tuy đã cố gắng nhưng vẫn còn kém thầy giáo lắm.”
“Hả?”
“Không biết đầu bếp Cố có chịu chỉ điểm tôi mấy chiêu không?”
Cố Ngôn dường như rất thích cách xưng hô này, cười: “Thù lao thì…”
“Tuyệt đối hậu đãi.”
“Ok, thành giao.”