Edit: Leia
Nếu tính cho chính xác thì thật ra Kha Dữ đã không gặp Thương Lục gần hai năm. Kỳ nghỉ của học sinh Pháp không giống ở Trung, lúc Thương Lục được nghỉ học thì Kha Dữ lại bận rộn chạy đua với học phần, hoặc là làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Huống chi chính bản thân hắn cũng có thời khóa biểu và kế hoạch nghiêm chỉnh, kết quả là trong hai năm đó bọn họ chỉ gặp nhau đúng một lần.
Đó là lần mà Kha Dữ tính toán giới thiệu bạn gái mình làm quen với Thương Lục, nhưng rốt cuộc không gặp thành công. Năm đó Thương Lục mười lăm tuổi, muốn về gặp Kha Dữ nên thông báo trước cho anh một tiếng, chỉ không biết đến kế hoạch muốn giới thiệu bạn gái của anh. Hắn về thẳng nông thôn tìm bà, ngoan ngoãn vừa giúp bà lột đậu que vừa nói chuyện. Trí nhớ của bà lão đúng là mỗi ngày một kém, nhìn thấy Thương Lục còn ngẩn người trong giây lát, sau đó mới mỉm cười trìu mến: "Thiên Thiên nói muốn gặp cháu lắm, chờ lát nữa Thao Thao về dẫn theo Thiên Thiên, bà sẽ làm gỏi cá cho mấy đứa ăn."
"Thiên Thiên là ai?"
"Là Thi Hàm đấy."
Thương Lục im bặt, sườn mặt đột nhiên căng cứng. Hắn ném đậu que vào rổ mây, nhàn nhạt hỏi: "Kha Dữ cũng gọi cô ấy như vậy sao?"
Nụ cười của bà càng sâu hơn, có lẽ là đang chê cười hắn đã hỏi một câu thừa thãi.
Thương Lục vỗ vỗ tay để phủi bỏ lớp vỏ đậu trắng mềm bám dính trên đầu ngón tay, sau đó cụp mắt nói: "Không muốn gặp."
Hôm nay hắn tới tìm Kha Dữ chứ không phải để gặp bạn gái anh. Tuy Kha Dữ đã nói trong email từ sớm, nhưng Thương Lục luôn cho rằng mùa hè chỉ thuộc về riêng bọn họ, cả quê nhà cũng vậy. Hắn vốn tưởng Kha Dữ cũng nghĩ giống mình, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới sự ăn ý riêng tư đó đến một ngày sẽ bị người thứ ba chen vào.
Đậu đã lột xong, bà nhặt rổ mây lên chuẩn bị vào bếp chần sơ. Bước ngang qua chiếc đồng hồ đặt trên bàn, bà cười tủm tỉm: "5 giờ rồi, Thao Thao sắp về rồi đấy."
Ghế đòn quá thấp, Thương Lục ngồi hơn mười phút đã tê rần cả hai chân. Cơn tê dại lan cả vào trong lòng khiến hắn không thể không nhắm mắt cho bình tĩnh lại, xong liền nói: "Bà ơi, cháu có việc đột xuất phải đi, không thể ở lại ăn cơm được, bà nói với Kha Dữ một tiếng nhé."
Bà ló nửa thân hình ra khỏi bếp: "Chuyện gì?"
Thương Lục không bịa ra được chuyện gì, nhưng bà cũng không truy vấn thêm. Bà biết người càng nhiều tiền sẽ càng có nhiều việc bận rộn, cho nên chỉ nói một cách tiếc nuối: "Không chờ thêm một chút được sao? 6 giờ là Thao Thao về tới rồi."
Thương Lục nói: "Không cần, cháu bận việc xong sẽ quay lại tìm anh ấy, cũng như nhau."
Hắn ra khỏi thôn, băng qua vườn vải cổ thụ đã quá mùa sai quả. Bởi vì năm nay về trễ nên hắn không được ăn vải, cũng không còn nhìn thấy cảnh tượng trái treo đầy cành rực rỡ như năm trước. Đồng ruộng cực kỳ yên tĩnh. Năm nay vải có ngọt không nhỉ? Chính Thương Lục cũng không biết.
Từ ngã ba thôn rẽ phải sẽ gặp một con đường lớn miễn cưỡng bắt được xe taxi. Thương Lục vừa đứng chờ xe một mình vừa ngắm vầng mặt trời từ từ lặn xuống.
Kha Dữ đã xin phép ông chủ từ trước, nhưng hôm nay về đến nhà trời cũng đã đen kịt. Cửa chính mở rộng, anh nhấc chân bước qua ngạch cửa, "Thương Lục!"
Không ai trả lời, Kha Dữ lại gọi một tiếng nữa, đáy mắt đong đầy ý cười ấm áp. Bà từ trong bếp đi ra, tay cầm cái muôi cơm: "Lục Lục về mất rồi."
Kha Dữ ngơ ngẩn: "Tại sao? Không phải cậu ấy nói sẽ ở đây chơi hai ngày à?"
"Bảo là có việc." Bà lên tiếng an ủi: "Nó nói lần sau sẽ về thăm con." Nói rồi bà liếc ra phía sau, "Thiên Thiên đâu?"
Kha Dữ miễn cưỡng cười: "Ngày mốt Thiên Thiên mới xuống, bà lại nhớ nhầm rồi."
Cái gọi là "Lần sau gặp" luôn cách một khoảng thời gian dài thật dài, dài đến mức ngày Kha Dữ gặp lại hắn ở Paris, anh cảm thấy Thương Lục đột nhiên cao lớn một cách khó tin.
"Em cao bao nhiêu rồi?"
"1m87."
Kha Dữ nghĩ thầm, may mà anh không so chiều cao để tự rước lấy nhục, nếu không chắc sẽ xấu hổ lắm. Bản thân anh chỉ cao đến 1m82 đã dừng, vậy mà Thương Lục có xu thế vẫn còn muốn cao hơn nữa.
Anh không muốn so chiều cao nhưng Thương Lục lại muốn. Hắn tiến lại gần, Kha Dữ lùi về sau —— Đụng trúng tường rồi, trốn không được nữa. Thân thể Thương Lục dán rất gần, bàn tay di chuyển ngang đỉnh đầu anh: "Lùn quá."
Thấp hơn có mấy phân mà cũng tính lùn? Kha Dữ đẩy hắn ra, hai tay đặt lên ngực hắn ra sức chống nhưng Thương Lục không hề suy chuyển, thân thể vừa cứng vừa nặng. Tuy cách một khoảng cách nhỏ, Kha Dữ vẫn cảm thấy mình bị hắn áp chế, bị xâm phạm rất mất tự nhiên. Thương Lục rũ mắt nhìn anh, khóe môi hơi nhếch một chút, "Không phục à?"
Hơi thở trong lời hắn rất nóng, hắn đã qua thời kỳ vỡ giọng, lúc này chất giọng rất trầm thấp êm tai, lại trong sáng tựa như một làn gió tắm mình trong ánh mặt trời.
Không phải Kha Dữ không phục, mà là không quá quen. Dường như đây là lần đầu anh gặp gỡ Thương Lục, còn những ký ức từ trước đến giờ đều không tính.
Thương Lục không tránh ngại mà cầm tay anh kéo qua đỉnh đầu: "Không phục thì anh tự so thêm một lần đi."
"Ấu trĩ quá." Bùi Chi Hòa nhỏ tuổi nhất nói với chú Minh lớn tuổi nhất nhà. Một già một trẻ đứng yên xem một lúc lâu, sau đó chú Minh gật gù: "Đúng là thế."
Nói rồi quay đầu giải tán.
Không còn người nhìn nữa, rốt cuộc Kha Dữ cũng tự nhiên hơn một chút, bàn tay từ đỉnh đầu kéo ra chỉ đến môi Thương Lục. Lúc mặt ngón tay khẽ chạm vào, trái tim Kha Dữ như vừa mọc lên một lớp lông tơ. Thương Lục vẫn cụp mắt ung dung hỏi: "Anh có nói dối số đo chiều cao không đấy?"
Kha Dữ chưa kịp nói gì, Thương Lục lại dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy tiếp lời: "1m82 sao lại nhẹ như vậy, ôm một cái là nhấc bổng lên luôn?"
Hắn không chờ Kha Dữ đáp trả đã đứng thẳng dậy kéo dài khoảng cách, đồng thời cất cao giọng hài hước nói: "Chú Minh, nhớ tẩm bổ cho Kha Dữ nhé."
Bầu không khí quá xa lạ và kỳ quặc khiến lòng căng thẳng của Kha Dữ bốc hơi hết, lúc này anh mới bừng tỉnh nhận ra mình bị thiếu oxy ——
Bởi vì nãy giờ anh nín thở rất lâu.
Cậu chủ nói gì thì phải làm cái đó, bữa tối hôm đó được chuẩn bị rất thịnh soạn phong phú. Dùng xong cơm tối, mọi người cùng ngồi xuống tán gẫu. Ban đầu trên bàn có bốn người, sau đó Chi Hòa phải chạy đi đánh đàn, chú Minh cũng mượn cớ tránh đi, cuối cùng chỉ còn lại Kha Dữ và Thương Lục.
Chi Hòa cảm thấy rất khó chịu, mười bốn tuổi là độ tuổi cứng đầu nổi loạn, thế nên cậu ta đứng trong phòng đàn cố ý "kéo cưa" kẽo cà kẽo kẹt làm toàn bộ ngôi nhà như phát điên. Cậu ta chỉ nghe lời Thương Lục, hắn bất đắc dĩ phải ra mặt: "Anh mới khoe với Kha Dữ em là thiên tài, bây giờ anh ấy đang nghĩ anh nói láo đây này."
"Thiên tài" vốn là niềm kiêu hãnh của Chi Hòa, cậu ta hạ cây vĩ xuống, nổi giận đùng đùng nói: "Em không có!"
Thương Lục xách cậu nhóc đến một góc phòng khách, lạnh lùng ra lệnh: "Đứng đây tập —— Tập cho đàng hoàng, không được gây rối."
Thế là Chi Hòa đứng trong góc tường như bị phạt, tiếng đàn du dương vang lên thanh thoát nhẹ nhàng, khiến người ta như si như say. Kéo đàn được năm phút, Bùi Chi Hòa càng kéo càng nhận ra hoàn cảnh có hơi sai sai —— Hai người đối diện nói chuyện say sưa quên trời quên đất, cậu ta kéo đàn muốn gãy tay cùng lắm chỉ đứng làm nền chơi BGM. Chuyện gì thế này? Muốn lấy cậu ta ra để tạo bầu không khí sao?!
Thương Lục có quá nhiều điều muốn hỏi Kha Dữ, nhưng cuối cùng chỉ hỏi được một câu: "Lúc viết hồ sơ xin học bổng sao không tìm em nhờ hỗ trợ?"
"Anh tự giành được mà," Kha Dữ cười như không cười, "Em mấy tuổi, còn anh bao nhiêu tuổi?"
Cũng phải. Thương Lục yên tâm hẳn, nhưng có một vấn đề vẫn luôn lẩn quẩn trong lòng, sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Anh cố ý gạt em đúng không?"
"Ừm."
"Muốn tạo bất ngờ cho em?"
"Nếu em cảm thấy đó gọi là bất ngờ."
"Thôi bỏ đi." Thương Lục đáp rất nhanh, "Em nhớ anh lắm."
Bốn chữ này tựa như một phát bóng trực diện nháy mắt đánh thẳng vào lòng Kha Dữ, giống như vừa có móng vuốt dã thú nghiền qua. Anh trở tay không kịp, thế là lặng lẽ đỏ mặt trong tiếng đàn của Chi Hòa.
"Anh đừng hiểu lầm." Thương Lục nói, ánh mắt căng thẳng.
Kha Dữ từ đỏ mặt biến thành nghi ngờ: "... Hiểu lầm cái gì?"
Thương Lục nghẹn họng, mất tự nhiên đáp: "Không có gì."
Chi Hòa kéo đàn sắp cháy hết mấy ngón tay, rất muốn vứt đàn chạy ra chơi với bọn họ nhưng không được, cậu ta phải duy trì tự giác của một thiên tài.
"Anh vì em nên mới đến Pháp sao?" Thương Lục lại hỏi, hơn nữa còn lười hỏi bóng gió.
"Đại khái là vậy."
"Cái gì gọi là đại khái?" Thương Lục không hài lòng.
"Tuy có học bổng toàn phần trợ cấp, nhưng chi phí tự bỏ ra cũng không ít, anh đi một chuyến suýt táng gia bại sản đấy," Kha Dữ nhắc tới những chuyện này không hề thấy ngượng ngùng, ngược lại còn bật cười, "Cơ mà lúc nghe cố vấn học tập nhắc đến cơ hội này, trong đầu anh chỉ còn lại mỗi một câu."
"Câu gì" Thương Lục mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm, nhịp tim đột ngột nhanh đến khó hiểu.
Kha Dữ nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt thản nhiên thuần khiết: "—— Thương Lục đang ở Pháp."
Thương Lục chợt đứng phắt dậy làm Chi Hòa giật mình theo. Tiếng đàn ngừng lại, cậu ta cau có phàn nàn: "Anh làm gì đấy!"
Thương Lục không quan tâm đến cậu nhóc, thân hình cao hơn vội vã đi lướt qua ánh đèn, để lại Kha Dữ và Bùi Chi Hòa ngơ ngác nhìn nhau.
Thế là Bùi Chi Hòa dứt khoát buông đàn xuống, sau một hồi mất tự nhiên thì ngồi xuống gần Kha Dữ. Lúc Thương Lục quay trở lại, bọn họ đã nói chuyện với nhau được thêm một lát rồi. Buổi tối Kha Dữ rửa mặt vệ sinh xong, Bùi Chi Hòa lại thất thần nói: "Anh Tiểu Dữ hai mươi mốt tuổi, em mười bốn, hơn kém bảy tuổi. Lão già họ Liên cũng hơn mẹ em bảy tuổi."
"Lão già họ Liên" chính là cha ruột cậu ta, người đàn ông vợ con đề huề ngoại tình với ngôi sao nữ nổi danh sinh ra Chi Hòa, trận phong lưu hoang đường hơn kém bảy tuổi đó chắc miễn cưỡng cũng được tính là tình yêu.
Cảm xúc vừa bình ổn của Thương Lục đột nhiên dâng trào trở lại: "Bùi Chi Hòa, anh thật muốn mổ não em ra xem bên trong chứa những gì!" Chi Hoa hơi dẩu môi, ngơ ngẩn nghe Thương Lục tiếp tục quở mắng: "Tại sao năm mười bốn tuổi anh không nghĩ nhiều như em nhỉ?"
Chi Hòa giật giật khóe môi, tay kéo chiếc ghế bập bênh mà mình yêu thích nhất, vẻ mặt cực kỳ mờ mịt: "Em nghĩ gì cơ?"
Thương Lục không thèm lòng vòng, lạnh lùng nói thẳng: "Không cho thích anh ấy."
"Hả?" Chi Hòa nghiêng đầu, "Thích kiểu gì kia? Tại sao em lại thích anh ấy? Kha Dữ không phải là nam sao?"
Những câu hỏi trên hoàn toàn dựa vào trực giác, Thương Lục lập tức bị cậu ta làm cho nghẹn họng.
"Anh kỳ quá đi." Chi Hòa đứng dậy khỏi ghế bập bênh, hùng hổ nói: "Em chỉ đột nhiên ý thức được hơn kém nhau bảy tuổi là bao xa thôi. Thế mà lão già họ Liên cũng xuống tay được, đúng là súc sinh." Cậu ta suýt thì xếp Kha Dữ vào bậc cha chú luôn rồi!
"Bậc cha chú" vừa tắm xong bước ra, trên người mặc áo thun đơn giản, bộ tóc nửa ướt bị khăn lau rối tung. Chi Hòa đối diện với anh, trong nháy mắt chỉ biết cảm thán Kha Dữ thật là xinh đẹp, ngoài ra không có ý nghĩ dư thừa nào khác —— Không giống như Thương Lục, Thương Lục đứng đó nhìn Kha Dữ vừa tắm xong, nội tâm cảm giác cực kỳ tội lỗi.
Kha Dữ chỉ đến để chúc một câu ngủ ngon. Chú Minh đã sắp xếp sẵn phòng cho khách, còn chuẩn bị món hầm ấm áp. Một tiếng "Ngủ ngon" nói đến là lười biếng, khoảnh khắc xoay người, anh chợt bị Thương Lục bắt lấy cánh tay.
Cánh tay quá gầy, Thương Lục nghĩ, bàn tay mình lại quá lớn, điều này khiến hắn có ảo giác như mình đã vượt qua lằn ranh hơn kém nhau năm tuổi.
"Chuyện gì thế?" Kha Dữ khó hiểu hỏi, anh nắm khăn lông trong tay, đôi mắt ửng hồng vì ngâm nước nóng.
"Anh không có gì muốn nói với em sao?" Thương Lục lẳng lặng nuốt nước bọt, thật ra nó không tạo ra tiếng động gì nhưng nghe bên tai lại như tiếng sấm, hắn chột dạ nghĩ không biết Kha Dữ có lỡ nghe thấy không.
Yết hầu hiện lên rõ ràng trên cần cổ thiếu niên vừa qua tuổi dậy thì, trông cực kỳ gợi cảm. Đến yết hầu của hắn cũng to hơn của Kha Dữ. Bàn tay hắn, cẳng tay cẳng chân và thân thể, tất thảy đều dễ dàng kéo Kha Dữ vào lòng bảo vệ, cứ như trong mấy năm nay toàn bộ hormone tăng trưởng của hắn sinh ra chỉ để nhắm tới mỗi một mục tiêu này.
Nụ cười Kha Dữ hơi ngơ ngẩn vì lệch múi giờ: "Nói gì mới được?"
"Tùy anh," Thương Lục nói, "Anh không có gì muốn nói với em, chỉ muốn đi ngủ, đúng không?" Hắn hỏi Kha Dữ, cũng hỏi chính mình, lúc này mới bừng tỉnh mà buông tay: "Xin lỗi, em quên mất anh còn chưa hết mệt. Anh đi ngủ đi, nhớ nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon."
Cổ tay Kha Dữ bị hắn nắm nãy giờ ấm lên, bỗng nhiên buông tay làm anh không quen cho lắm, cứ như Thương Lục đã lấy đi hết độ ẩm trên da vậy.
"Không, ngược lại càng nhanh," Kha Dữ không biết mình đang nói thứ quái quỷ gì nữa, "Nếu em không mệt..."
"Em không mệt."
Thương Lục đáp quá nhanh làm xuất hiện một giây yên lặng kỳ quặc, hai người đối mặt nhìn nhau không nói gì. Một lúc lâu sau, Kha Dữ hắng giọng, đồng thời quay mặt liếc mắt nhìn ra chỗ khác: "... Anh đi sấy tóc đã."
Quá kỳ quặc. Tại sao lại kỳ quặc thế nhỉ? Bị Thương Lục nhìn như vậy làm nhịp tim anh cũng sắp ngang bằng tốc độ bước chân luôn rồi.
Là vì quá xa lạ sao?
Trong khi sấy tóc, Kha Dữ thất thần suy nghĩ về cảm giác kỳ quặc này, cũng cố gắng phân tích nó. Mái tóc đen rủ xuống mấy ngón tay, anh cũng suy nghĩ rất lâu. Mấy năm nay anh chỉ thường xuyên trao đổi email, nhắn QQ và WeChat với hắn, rất giống hai người bạn quen trên mạng. Bây giờ bạn online thành bạn offline đương nhiên phải xấu hổ, phải chờ mong, do dự và hồi hộp, nảy sinh mong muốn được tâm sự với nhau. Nếu hai người là một nam một nữ có khi sẽ tính là hẹn hò qua mạng, nhưng anh và Thương Lục chỉ từ biệt nhau thời niên thiếu và gặp lại sau một thời gian dài, toàn bộ bầu không khí đều như tràn ngập cảm giác "vừa lạ lẫm vừa quen thuộc".
Có lẽ nguyên nhân chính là như vậy.
Kha Dữ suy nghĩ cẩn thận xong thì tóc cũng khô hẳn. Anh sang phòng Thương Lục, chú Minh đã kêu người trải lại giường một lần nữa, trên giường có hai chiếc gối đặt song song cạnh nhau. Kha Dữ xốc chăn, ngoan ngoãn nằm nghiêng một bên.
Tốc độ của Thương Lục nhanh hơn anh nhiều, lúc này đã dựa lưng lên đầu giường đọc sách, mặt đeo mắt kính. Hắn không thèm nhìn Kha Dữ, rất thản nhiên vạch trần: "Anh mà sấy lâu thêm chút nữa chắc tóc cháy sạch mất."
Kha Dữ chịu không nổi bầu không khí này nữa, trong lòng như có một vạn ngọn bông lau bông lá quét qua. Anh đổi sang ngữ khí bất cần đời: "Mẹ, sao giống động phòng thế này."
Trang sách sột soạt dừng lại, sau đó bị Thương Lục mạnh bạo lật qua.
"Em mới mười sáu, anh đừng có giở trò với trẻ vị thành niên." Giọng nói lạnh lùng vang lên trong đêm lặng.
Kha Dữ chịu thua, tức đến bật cười, "Cút đi, ai thèm có hứng thú với em."
Đốp chát qua lại một lúc lâu, Thương Lục yên lặng không nói gì nữa. Hai giây sau, hắn gấp bộp sách lại bằng một tay, "Em biết, anh chỉ hứng thú với Thiên Thiên thôi."
Đề tài thật sự quá nhạy cảm, Kha Dữ bất đắc dĩ xin tha: "Có thể đừng xát muối vào vết thương của anh được không?"
"Anh nói hết thích cô ấy rồi mà?"
"Không thích không có nghĩa là đã hết buồn."
Thương Lục khó hiểu, "Anh vẫn còn buồn?"
"Sao vậy?"
Câu hỏi của Thương Lục mang ý tứ rất hiển nhiên: "Anh sang tận nước Pháp, gặp em, cảm giác vui vẻ đó không đủ để xóa đi nỗi buồn cô ta để lại sao?"
Đúng là thiên tài úp sọt, Kha Dữ bị hắn hỏi kẹt.
Thương Lục đặt cuốn sách xuống rồi quay mặt lại. Khung xương mặt lập thể được ánh đèn phác họa thành một nét vẽ màu vàng ấm, đôi mắt hắn giấu sau cặp kính thờ ơ nhưng nghiêm túc: "Không đủ sao?"
Oxy trong không khí như bị ba chữ trầm thấp này pha loãng, Kha Dữ không thể suy nghĩ, bị hắn lôi kéo cứ thế buột miệng đáp: "Đủ."
Thương Lục cong môi, lúc này nụ cười mới giống một thiếu niên mười sáu tuổi.
Cục đá nặng ngàn cân trong lòng Kha Dữ được nhấc lên, anh thở phào như vừa trút gánh nặng... Mẹ nó, giảm thọ quá.
"Thật ra anh có thể không chia tay cô ấy." Thương Lục hiểu rõ hết thảy, "Gia đình cô ta chê gia cảnh nhà anh, đó là vì họ không biết quan hệ giữa chúng ta. Nếu biết rồi sẽ hiểu ngay, chỉ cần anh muốn, tiền, cơ hội du học, công việc tốt, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay."
Không phải Ôn Hữu Nghi không nghĩ đến chuyện nhận Kha Dữ làm con nuôi. Năm Mai Trung Lương bị tống vào tù, bà đã muốn đưa cả Kha Dữ và bà về Hồng Kông sinh sống. Ôn Hữu Nghi cho rằng mình rất hợp duyên với anh, hai bên gặp nhau có lẽ là do ông trời sắp đặt. Thế nhưng Kha Dữ đã từ chối rất dứt khoát.
Kha Dữ cũng biết năm mình mười lăm mười sáu tuổi vừa nhạy cảm vừa quá tự ti, đối mặt với lòng tốt của người khác chỉ biết lấy lòng tự trọng ra lạnh lùng từ chối. Trong mắt mọi người xung quanh, anh là đứa không biết tốt xấu, cũng làm tổn thương trái tim Ôn Hữu Nghi.
Ánh trăng chiếu lên bệ cửa sổ cẩm thạch màu trắng, ánh sáng mờ ảo đó cũng ánh lên đôi mắt Kha Dữ.
"Anh có thể trở thành anh trai em, nhưng anh không chịu." Thương Lục nói ra chân tướng, "Nếu anh là anh trai em, Thiên Thiên sẽ không rời khỏi anh. Các anh sẽ kết hôn, là mối tình đầu đẹp đẽ tiến triển thành tình nghĩa chung thủy trọn đời, em sẽ ở bên cạnh chúc phúc anh."
Thật ra trong lòng Kha Dữ khá nhẹ nhõm, anh đúng là thích Thiên Thiên, nhưng khi họ nắm tay nhau có lẽ nhịp tim không thể dữ dội như cô ấy. Nếu được ở bên nhau suốt đời đương nhiên là chuyện tốt, có điều vì hoàn cảnh gia đình quá đặc thù, nên chia tay xong anh cũng chẳng cảm thấy đau khổ là bao, chỉ thấy hơi tiếc nuối. Anh mỉm cười, tìm lại được cảm giác thoải mái khi ở chung với Thương Lục trước kia, "Sao, bây giờ anh không phải anh trai em à? Chỉ không làm anh trên danh nghĩa, chứ trên thực tế có khác gì mấy đâu?"
Nói đến đây, đột nhiên anh nhớ tới một chuyện mất mát đã bị bỏ qua rất lâu: "Hình như em chưa từng gọi anh một tiếng anh trai."
Đúng là như thế, từ nhỏ đến lớn Thương Lục luôn cố chấp gọi cả họ lẫn tên Kha Dữ.
Thương Lục nhìn anh chằm chằm rồi lại quay mặt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hỏi bâng quơ: "Gọi hay không cũng như nhau, nếu bây giờ anh muốn, em sẽ gọi cho anh nghe."
Kha Dữ đúng là muốn nghe: "Gọi đi."
"Anh Kha Dữ." Thương Lục rất nghe lời, lại hỏi: "Êm tai không?"
Kha Dữ không nói gì, Thương Lục tiếp lời: "Nghe chơi thôi, đừng coi là thật, dù sao anh cũng không kịp làm anh trai em rồi."
Kha Dữ cười: "Sao thế, anh không trở thành anh trai, em tiếc lắm à?"
Thương Lục quay đầu nhìn anh, ngữ khí kiêu ngạo: "Anh đang nói cái quái gì thế."
Sắc mặt Kha Dữ cứng lại, đột nhiên ôm chầm lấy cổ hắn nghiến răng nói: "Bây giờ anh sẽ dạy em thế nào là huynh hữu đệ cung kính trên nhường dưới!"
Bùi Chi Hòa nghe hết cuộc đối thoại ở ngoài cửa phải nhìn Kha Dữ bằng con mắt khác. Cậu ta biết gia cảnh Kha Dữ không tốt, mà Thương Lục lại xuất thân từ gia tộc quyền thế như vậy. Đứng trước gia đình hiển hách đó, dù Chi Hòa là đứa con nhà họ Bùi thì vẫn khó mà không tự ti, thường xuyên hoài nghi rằng mình không đủ tư cách làm bạn với Thương Lục.
Nhưng tại sao Kha Dữ lại bình tĩnh như vậy? Chi Hòa nghĩ mãi không ra, nhưng cậu ta vẫn nhớ mãi cuộc đối thoại dưới ánh trăng đó trong suốt một thời gian dài. Thời niên thiếu là giai đoạn dễ bộc lộ bản chất nhất, Chi Hòa là người hiếu thắng mà kiêu ngạo, sau này mỗi khi cậu rơi vào hoàn cảnh tự thương tự oán mình lại nhớ đến khung cảnh đó, nhớ tới vẻ không kiêu ngạo không luồn cúi mà rất tự tại của Kha Dữ.
Thế nhưng lúc này cậu ta vẫn còn nhỏ, chỉ biết ôm gối đứng loanh quanh ngoài cửa, thốt lên đầy ám chỉ: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Cho em nghe với, có chuyện gì mà đứa mười bốn tuổi như em không thể nghe sao?
Thương Lục nhức đầu: "Sao em chưa đi ngủ đi."
Chi Hòa nói: "Anh cũng không ngủ đấy thôi? Bình thường anh không muốn ai quấy rầy mình ngủ mà? Tại sao em không thể mà anh Đảo Nhỏ có thể?" Cậu ta phóng thẳng vào phòng, nói với Kha Dữ: "Anh Tiểu Dữ, anh dịch vào chút đi, cho em nằm với."
Năm mười bốn tuổi Kha Dữ đang chạy trốn khắp hang cùng ngõ hẻm Ma Cao, Thương Lục mười bốn tuổi một mình đến Pháp, cả hai người đều đã là ông cụ non, chỉ có Chi Hòa là mãi không lớn lên. Cậu ta cũng có tuổi thơ bị người ta ức h**p, nhưng dường như đã kịp tạo cho mình một lớp vỏ bọc cứng chắc để bướng bỉnh không muốn trưởng thành.
Kha Dữ không thể không dịch người vào giữa, Bùi Chi Hòa xốc chăn nằm vào, lại đặt luôn cái gối mình ôm xuống: "Chúng ta tắt đèn đi!"
Hoàn toàn xem đây là một buổi tâm sự giao lưu ở ký túc xá nam.
Kha Dữ đụng phải chân Thương Lục, hắn mặc quần short đến đầu gối nên phần cẳng chân lộ hẳn ra ngoài. Không thể nói trong hai người ai chịu tra tấn nhiều hơn, nhưng tóm lại là không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sẽ đụng phải tầng cửa sổ giấy mỏng manh để con quái vật đáng sợ phía sau xồ ra ngoài —— Chí ít là Thương Lục nghĩ vậy. Qua mấy giây sau, Bùi Chi Hòa khó hiểu hỏi: "Anh Lục Lục, sao anh chưa tắt đèn?"
Lúc này Thương Lục mới hơi nhổm người lên tắt hết đèn tường lẫn đèn đọc sách. Căn phòng rơi vào bóng tối, động tác chui vào chăn của hắn tạo ra tiếng sột soạt khe khẽ.
"Anh Tiểu Dữ ơi, cảm giác yêu đương là thế nào ạ?" Bùi Chi Hòa không kiêng kị gì hết, muốn hỏi gì liền hỏi ngay cái đó.
Thương Lục cũng dỏng tai lên.
Kha Dữ ngẫm nghĩ một lúc, căn cứ theo nguyên tắc không được dạy hư các thiếu niên, anh chỉ nói: "Chẳng có cảm giác gì cả, hai người cùng nhau đi học cùng nhau ôn bài, cuối tuần rảnh rỗi đi xem phim thôi."
"Các anh có hôn nhau không?"
Nghe Chi Hòa hỏi vậy, giữa bóng đêm, trong đầu Thương Lục chợt hiện ra đôi môi Kha Dữ mềm mại như nước, nhưng lại có kết cấu căng mọng như miếng thạch trái cây.
Hẳn là rất thích hợp để hôn.
Hôn lên chắc phải dễ chịu lắm.
... ĐM, hắn đang suy nghĩ cái gì thế này!
Kha Dữ cũng bị Bùi Chi Hòa hỏi đến cạn lời, "Em đoán xem?"
"Chắc anh không trong sáng như thế đâu nhỉ, nhiều đứa bạn học của em còn quan hệ rồi cơ." Chi Hòa như đang bàn luận về một trò chơi gia đình, nguyên nhân chính vì đối với cậu ta, yêu đương hay lên giường chỉ là một trò chơi, cho nên mới thảo luận đường hoàng thoải mái như thế.
Kha Dữ suýt phát khùng: "Đừng học theo bọn họ."
"Vậy anh đã lên giường chưa?" Chi Hòa tò mò muốn chết, nhất quyết không bỏ qua.
Căn phòng rất yên tĩnh, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ của chú Minh dặn dò công việc và mua sắm cho ngày mai, tiếng nói trầm thấp chầm chậm truyền vào. Bên trong phòng, ba thân hình nằm trên giường chỉ có một người là thả lỏng như đi chơi, hai người còn lại cứng đờ như thể mọi dây thần kinh trong người bị kéo căng.
Kha Dữ bị đẩy vào phía trong, cánh tay dán lên người Thương Lục làm nhiệt độ cơ thể hai bên đều tăng cao. Bản thân anh vẫn ổn, chỉ là trong lòng hơi mất tự nhiên vì không quá thân thiết với Bùi Chi Hòa. Chuyện mà anh không biết chính là, Thương Lục nãy giờ vẫn luôn lắng nghe nhịp tim trong người mình, liên tục khẩn cầu nó: Đập chậm thôi, đập nhẹ thôi, nhưng vô ích, trái tim hắn cứ cương quyết đập vừa nhanh vừa mạnh, làm hắn hoài nghi trước sau gì cũng bị Kha Dữ nghe thấy.
"Không có." Kha Dữ đáp.
"Lừa em chứ gì?" Chi Hòa không tin, "Anh hai mươi mốt rồi, hơn nữa còn quen bạn gái tận ba năm."
"Không lừa em đâu," Kha Dữ nói, "Có nghĩ tới, cũng từng bị thôi thúc, nhưng vẫn nhịn được."
"Cái đó mà cũng nhịn được?!" Bùi Chi Hòa cất cao giọng rồi lại hạ xuống. Những câu hỏi của cậu ta đều là tiếng lòng của Thương Lục, cho nên hắn chỉ cần lắng tai nghe chứ không cần mở miệng nói gì.
Kha Dữ bật cười một tiếng, "Đừng hỏi anh, tóm lại vẫn nhịn được. Như vậy cũng tốt mà, tốt cho cả Thiên Thiên nữa."
"Chả vui gì." Bùi Chi Hòa hừ nhẹ rồi xốc chăn trùm qua đỉnh đầu. Trong lòng cậu ta tràn đầy hy vọng về một cuộc trò chuyện mười tám cộng, kết quả chưa kịp khơi mào đã bị Kha Dữ b*p ch*t tươi.
Không biết qua bao lâu sau, thân thể cứng đờ rốt cuộc mệt mỏi phải thả lỏng xuống. Trong tiếng hít thở và tiếng ngáy khe khẽ của Bùi Chi Hòa, Thương Lục nghiêng người, một cánh tay nhẹ nhàng vòng qua ngực Kha Dữ.
Kha Dữ thấp giọng: "Ngủ không được?"
Thương Lục nói: "Muốn ôm anh một cái."
Chi Hòa đột ngột trở mình lẩm bẩm nói mớ, cắt ngang luôn lời Kha Dữ định nói
Chờ cho hơi thở cậu ta vững vàng trở lại, Kha Dữ lại không lên tiếng nữa, lực chú ý toàn thân đều đặt hết lên trọng lượng cánh tay của Thương Lục.
"Ôm thích không?" Kha Dữ đếm nhẩm thêm năm giây, cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Thương Lục đang bị cắn rứt lương tâm, lòng lại mang ý đồ không trong sáng. Kha Dữ vừa hỏi, hắn lập tức rút tay về nằm thẳng lại, ngữ khí lạnh nhạt: "Không thích."
Tại vì đó không được tính là ôm.