Edit: Leia
Trường đại học năm đó rất coi trọng dự án trao đổi du học sinh hai nước, giữa điều kiện khan hiếm ký túc xá mà cũng phối hợp cung cấp được phòng ở rất tiêu chuẩn. Một căn phòng chung có hai phòng ngủ nằm đối diện nhau, dùng chung một phòng khách, toilet và phòng tắm ở giữa. Ngày Kha Dữ về trường học báo danh, chú Minh lái xe chở anh đi, phía sau là cái đuôi nhỏ Thương Lục, phía sau cái đuôi Thương Lục lại có thêm cái đuôi Bùi Chi Hòa.
Chú Minh làm việc cẩn thận, lại cực kỳ am hiểu về phong tục thủy thổ của nước Pháp, suốt dọc đường không ngừng dặn dò hướng dẫn Kha Dữ những chuyện cần chú ý như một bậc cha chú chính hiệu. Tới cửa ký túc xá, Kha Dữ không muốn làm phiền chú ta nữa nên tính toán tự mình sửa sang hành lý và dọn dẹp phòng ốc. Chi Hòa đang tò mò ngửa đầu nhìn quanh, thình lình lại bị Thương Lục đẩy một cái.
Chi Hòa: "?"
Thương Lục sai cậu ta đi mua nước.
"Chú Minh..." Bùi Chi Hòa chưa kịp nói xong đã bị Thương Lục đẩy một phát nữa nhào thẳng vào ngực chú Minh, "Chú dẫn cậu ấy đi mua nước đi."
Chú Minh thức thời quàng tay qua vai Bùi Chi Hòa, cậu ta đi được mấy bước vẫn lưu luyến ngoái đầu: "Có ai khát nước sao?..."
Kha Dữ đang khom lưng trải giường, nghe vậy nhếch môi cười: "Sao em cứ sai phái Chi Hòa thế?"
Nói xong anh lại quay người quỳ xuống trải nệm giường, thân thể hơi nhoài về phía trước như con mèo, ngón tay nhanh nhẹn tém góc ga trải giường. Người đẹp làm việc nhà cũng thành cảnh đẹp ý vui, trong giây lát đó lực chú ý của Thương Lục đặt hết lên vòng eo hơi trũng, ánh mắt vô thức dời xuống dưới, nhìn cặp mông anh hơi nâng lên vì tư thế quỳ bò. Mấy giây sau, như nhận ra chuyện gì mà hắn hoảng hốt dời mắt, ép mình phải nhìn xuống bàn tay.
Thế nhưng bàn tay Kha Dữ cũng trí mạng không kém. Ngón tay anh thon dài, đốt ngón tay và đầu ngón tay hình thành một độ cung như củ hành tây, móng tay cắt tỉa gọn gàng tròn trịa. Lần đầu tiên Thương Lục nhận ra người mình mơ thấy là Kha Dữ, cũng chính nhờ vào đôi bàn tay đó.
Thiếu niên ở tuổi này mộng tinh cũng là bình thường đúng không? Không rõ mặt mũi, chỉ có chút ánh sáng trắng ẩn sau tấm rèm đung đưa, tiếng th* d*c trầm thấp, một đôi tay xinh đẹp dẫn dắt, dụ dỗ như muốn dạy Thương Lục thứ gì đó, một thứ vừa kỳ quặc vừa rất thoải mái.
Sáng hôm sau Thương Lục tỉnh dậy trong cảm giác lạnh băng dính dớp, Kha Dữ ngủ bên cạnh hắn, hàng lông mi dài rủ xuống, đôi môi khép hờ, từ nhân trung xuống môi hình thành một độ cung mềm mại ngoan ngoãn. Bùi Chi Hòa thì nằm dang hết tay chân thành chữ X, còn lẩm bẩm trở mình trong nắng sớm, rất tự nhiên gác luôn chân tay lên người Kha Dữ như muốn ôm anh từ sau lưng.
Thương Lục: "..."
Năm mười bốn tuổi tại sao hắn không cả gan làm loạn như Bùi Chi Hòa nhỉ?
Là bởi vì năm mười bốn tuổi, có lẽ trong lòng hắn đã gieo xuống hạt giống đen tối rồi.
Thương Lục quay mặt, vươn tay muốn vén tóc mái cho Kha Dữ, ánh mắt bỗng chạm vào bàn tay đối phương đặt bên gối.
Một bàn tay xinh đẹp, xanh xao, linh hoạt.
Là thứ đã v**t v*, chơi đùa thân thể hắn trong mơ.
Giờ phút này sự thật về giấc mơ đã được tiết lộ, hạt giống đen tối trong lòng hắn cuối cùng cũng đến ngày rẽ đất chui lên. Nó đã ngủ đông từ rất lâu, cho nên chỉ trong chớp mắt lớn thành một gốc cổ thụ che trời, che khuất luôn lòng cầu may muốn lờ nó đi của Thương Lục. Bàn tay dừng lại cách Kha Dữ 0.01 mm thì dừng lại, Thương Lục yên lặng xoay người xuống giường, để nguyên chân trần chạy trối chết.
Bàn tay bên người nắm chặt thành quyền, hắn đi được vài bước bỗng dưng dừng lại. Một giây sau, hắn nặng nề đi về phía góc giường của Bùi Chi Hòa, nắm vai cậu ta kéo người ra khỏi Kha Dữ.
Bùi Chi Hòa ngơ ngác không hiểu gì, đôi mắt mờ mịt hé ra một cái khe nhỏ. Thương Lục từ trên cao nhìn xuống, cơn gắt ngủ bị chạm đến đỉnh điểm, lạnh lùng ra lệnh: "Ngủ cho đàng hoàng vào."
·
Giấc mơ xuất hiện ngày càng thường xuyên, cứ như chỉ cần Kha Dữ còn ở trong nhà ngày nào, d*c v*ng không thể giải quyết của Thương Lục lại chực chờ bùng nổ ngày nấy. Ban đầu hắn tự giặt q**n l*t, về sau để cho người làm giặt, nhưng chuyện xảy ra quá thường xuyên, nếu còn như vậy mãi hắn nghĩ người làm sẽ báo cáo cho chú Minh biết, sau đó chú Minh sẽ mở lời quan tâm đến sức khỏe hắn, khuyên hắn không nên miệt mài quá độ! Mẹ nó như vậy quá xấu hổ, thế là Thương Lục bắt đầu vứt q**n l*t.
Đến khi sắp vứt q**n l*t nhiều đến mức để người làm sinh nghi, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng đến ngày Kha Dữ về trường báo danh.
Phòng ký túc xá rơi vào quãng yên lặng ngắn ngủi. Kha Dữ trải giường xong, vừa ngồi dậy thở phào một hơi thì nhìn thấy Thương Lục đứng giữa nhà, sắc mặt lẫn ánh mắt rất kỳ quặc.
"Chuyện gì thế?" Kha Dữ búng tay trước mắt hắn, "Này."
Thương Lục né tránh ánh mắt hơi mang cười của anh, "Em sẽ nhớ anh lắm đấy."
"Hồi anh ở Trung Quốc sao không thấy em nhớ?" Kha Dữ cố ý hỏi hắn, rất hứng thú nhìn vành tai đối phương ửng đỏ. Thương Lục đỏ mặt vì một chuyện nhỏ nhặt thế này làm Kha Dữ rất ngạc nhiên. Anh cứ nghĩ lúc nào hắn cũng giữ thái độ bình thản ung dung.
"Làm gì có?" Thương Lục ngạc nhiên nhíu mày, "Vẫn luôn nhớ anh đấy chứ."
"Anh không cảm thấy thế," Kha Dữ mím môi ra chiều không vui, "Ba bốn tháng mới gửi thư một lần, về nước cũng không đi thăm anh, vậy mà cũng nói nhớ sao."
Thương Lục vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, sắc mặt bình tĩnh pha lẫn chút cảnh giác và phấn khích sau cơn choáng váng. Hắn vội thu ánh mắt khỏi khuôn mặt không vui của Kha Dữ, "Nhớ anh, nhưng anh bận hẹn hò ——"
Kha Dữ không khỏi bật cười thành tiếng, vươn tay xoa đầu hắn: "Trêu em thôi."
Sắc mặt Thương Lục vốn khó đoán, lúc này thật sự là u ám hẳn đi. Hắn nói một cách vô vị: "Đừng xem em như trẻ con nữa."
Đương nhiên Kha Dữ hiểu rõ mỗi một thiếu niên sắp trưởng thành luôn muốn mình được đối xử như người lớn, đừng nói đến Thương Lục vốn có tư duy vượt xa bạn cùng tuổi. Anh thu ý cười trêu chọc lại, "Không có, anh biết em nhớ anh thật mà."
Tuy không gặp được người nhưng mỗi dịp lễ lạt luôn không thiếu quà tặng, món nào cũng được cẩn thận lựa chọn, thiệp tặng kèm nắn nót viết tay, nội dung đều là những lời chúc phúc ngắn gọn sâu sắc, toàn bộ được Kha Dữ cất kỹ trên kệ sách cùng những bức thư trước đây. Giữa hai người có khoảng cách tầng lớp xa như vậy mà có thể duy trì mối quan hệ thân thiết đến tận hôm nay, đã là minh chứng rõ ràng nhất cho việc trong lòng Thương Lục có anh rồi.
"Quân tử chi giao nhạt như nước." Kha Dữ nói.
Lâu lắm rồi Thương Lục không đọc Luận Ngữ, hắn nói nhàn nhạt: "Cũng đừng coi em là quân tử."
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, vừa nói vừa chậm rãi thu dọn. Bên trong tủ đóng một lớp bụi dày, Kha Dữ nhón chân duỗi dài tay nhưng lau chùi rất khó khăn, không cẩn thận đụng phải ngực Thương Lục ở phía sau. Hắn vòng tay ra trước người Kha Dữ ôm hờ anh, một tay vươn ra nhận giẻ lau —— "Để em làm."
Giọng nói thiếu niên vang lên bên tai, thời kỳ vỡ giọng kết thúc để lại một chất giọng vừa trầm thấp vừa lạnh lùng, mỗi lần nói chuyện tựa như vừa ném một viên đá xuống mặt hồ trong vắt.
Trái tim Kha Dữ bất ngờ giật thót, lâng lâng theo kiểu mất trọng lực. Anh hơi trốn ra sau một chút, nhưng không ngờ lại ngã càng sâu vào lòng Thương Lục.
"... Để anh đi ra đã." Kha Dữ bình tĩnh nói. Tay Thương Lục vẫn không buông, đầu hơi cúi thấp, hơi thở ướt nóng phả hết vào vành tai Kha Dữ: "Em đứng không vững được."
Lòng tủ quá sâu, cho nên hắn phải tựa vào một thứ gì đó mới rướn người thò tay vào trong được. Hắn biết Kha Dữ hơi có bệnh sạch sẽ, mỗi một góc tủ phải sạch bong mới chịu được.
Nói xong câu đó, dường như Thương Lục đã tìm được một cái cớ rất đường hoàng, cánh tay hắn càng dùng sức gần như ôm luôn Kha Dữ. Anh chống một tay lên tủ, ánh mắt dừng trên hoa văn trang trí cánh tủ, nghe rõ từng tiếng chà lau sàn sạt.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ rộng mở là một con đường mòn rợp bóng cây, cơn gió đưa theo tiếng nói chuyện của các nữ sinh người Pháp cùng tiếng cười ngọt ngào.
Thương Lục lau xong, thân thể thả lỏng lại. Hắn rất muốn vòng tay còn lại lên người Kha Dữ để biến thành một cái ôm hoàn chỉnh —— nhưng không có cái cớ hợp lý nào, hắn sợ dọa anh chạy mất.
"Tránh ra." Rốt cuộc Kha Dữ cùng tìm được cơ hội đẩy hắn, đoạn giật lấy giẻ lau trốn vào toilet giặt, toàn thân chật vật bối rối không chịu nổi.
Bùi Chi Hòa mua nước trở về, ôm một đống lớn trong tay nên rất không vui nói: "Khát chết anh luôn đi!"
Thương Lục nhận chai nước cậu ta ném cho, uống một ngụm rồi nhìn Chi Hòa tiến đến toilet, ngoan ngoãn đưa bình nước vặn sẵn cho Kha Dữ: "Anh Tiểu Dữ."
"Cảm ơn."
Đôi mắt Chi Hòa cực kỳ sắc bén, "Lỗ tai anh đỏ thế."
Kha Dữ đột nhiên không kịp phòng ngừa như hoàng đế mặc bộ đồ mới, tim đập thình thịch trong lồng ngực, theo phản xạ có điều kiện mà ngước mắt nhìn Thương Lục, đôi mắt thuần khiết tràn đầy bối rối.
Bình nước khoáng phát ra tiếng cọt kẹt dưới mấy ngón tay, trước cái nhìn của anh, đột nhiên Thương Lục đứng thẳng dậy. Hắn không biết tại sao mà Kha Dữ lại nhìn mình, cũng không biết lý do tại sao bị anh nhìn làm hắn phải đứng thẳng tắp như bị phạt, nín thở, thần kinh căng thẳng, không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào.
Cánh bướm vừa tạo ra cơn bão khủng khiếp ngoài Thái Bình Dương lại tỏ vẻ cực kỳ vô tội, Bùi Chi Hòa lẩm bẩm phần mình: "Đúng là hơi nóng thật."
Vì thế Kha Dữ áp mu bàn tay ướt đẫm lên mặt mình, ánh mắt rời khỏi mặt Thương Lục: "Ừm."
Chi Hòa tuần tra trong ký túc xá một vòng, rất hâm mộ cảm thán: "Bao giờ em mới được làm sinh viên nhỉ?"
"Lên mười tám tuổi là được." Kha Dữ đáp lại, "Làm sinh viên có gì tốt?"
"Không ai quản thúc, có thể hút thuốc uống rượu yêu đương."
Kha Dữ lập tức cạn lời, vốn dĩ anh cảm thấy Bùi Chi Hòa là một nghệ sĩ violin thiên tài, hẳn nên có tính cách trưởng thành lãnh đạm mới đúng, không ngờ đối phương lại phản nghịch như vậy, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện xăm mình uốn tóc đi nhảy đầm.
"Em muốn yêu đương lắm à?" Kha Dữ cười hỏi, hiển nhiên chỉ xem cậu ta là một đứa nhóc.
Bùi Chi Hòa nghĩ ngợi một lát, người làm nghệ thuật như bọn họ nếu không phải tình cảm quá dư thừa thì cũng lạnh như băng sương, nếu không phải yêu người quá nhiều thì là ích kỷ chỉ biết yêu bản thân, thế cho nên tuổi cậu ta còn nhỏ đã được chứng kiến rất nhiều yêu hận tình thù, yêu đương luôn đi kèm với drama, xem đến mức sợ rén. Chi Hòa lắc đầu nói: "Không muốn đâu, nghe anh kể yêu đương cũng chẳng thú vị lắm, lại còn đau lòng nữa."
Lần này y như chọc vào tổ ong vò vẽ, Thương Lục bỗng ngước mặt nhìn Kha Dữ chằm chằm, "Anh còn đau lòng cơ à? Hôm trước mới bảo không để ý mà?"
Chi Hòa biết mình vừa lỡ lời, đành cúi đầu thân thiện giải thích: "Không có, anh Tiểu Dữ không kể với em là anh ấy đau lòng."
Kha Dữ: "..."
Thương Lục không tin nổi: "Anh tâm sự với Tiểu Chi? Tại sao lại không nói với em mấy chuyện này?"
Quả nhiên, hình tam giác là hình học ổn định nhất, nhưng quan hệ tam giác lại là quan hệ nguy hiểm mà kém bền vững nhất, trong tình bạn ba người kiểu gì cũng có một người đóng vai người đứng ngoài xem kịch. Trong lòng Chi Hòa vừa bi thương vừa bất đắc dĩ nghĩ, tuy cậu ta quen biết Kha Dữ chưa bao lâu mà đã thay thế được vị trí của Thương Lục, chẳng trách hắn làm om sòm lên. Anh Lục Lục đáng thương quá, chắc cả đời này chưa bao giờ phải vào vai người đứng ngoài cuộc bao giờ.
Chi Hòa thở dài đầy thương cảm, còn ra vẻ trưởng thành an ủi Thương Lục: "Anh Lục Lục, anh đừng như vậy. Anh Tiểu Dữ vẫn xem anh là bạn mà, chỉ là có mấy việc không tiện nói với anh thôi."
Thương Lục: "..."
Chú Minh nghe không nổi nữa, đành đứng dậy kéo Chi Hòa đi, "Cậu Tiểu Chi, cậu có thấy điện thoại của tôi đâu không? Hay là để quên ở cửa hàng rồi nhỉ?"
Bùi Chi Hòa ngơ ngác: "Ủa vậy sao? Cháu nhớ là ——"
Chưa gì đã bị chú Minh lôi đi thẳng.
Hai người kia y như một trận gió, vèo cái đã biến mất, để lại Thương Lục nổi giận đùng đùng và Kha Dữ xấu hổ đến mức không biết nên đối mặt thế nào cho phải.
"Tại sao?" Thương Lục hỏi lại lần nữa, ánh mắt rất thương tâm như một con thú nhỏ vừa bước ra khỏi rừng đã bị tập kích bắn lén.
Kha Dữ không thể biện bạch, chỉ có thể thừa nhận: "Ngày đó Tiểu Chi tới hỏi anh, nói cậu ấy đang tập một bản nhạc khó nhưng không nắm bắt được cảm xúc đau khổ vì mất người yêu, cho nên mới hỏi anh cảm giác thế nào."
Chó má.
Thương Lục cười lạnh: "Anh dễ lừa thật đấy."
"Hả?"
"Nó lừa anh thôi."
Kha Dữ cạn lời, Thương Lục lại nói tiếp bằng ngữ khí lạnh nhạt: "Nó chỉ tò mò hóng chuyện cho vui, anh tình nguyện chia sẻ cho nó cũng không muốn nói với em, tại sao thế? Anh không muốn chia sẻ gì với em luôn à?" Nói tới đây, trạng thái tâm lý của Thương Lục trở về đúng với lứa tuổi mười sáu. Trong lòng hắn rất hoảng hốt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên trống rỗng: "Có phải anh cảm thấy không còn gì muốn nói với em nữa sao? Em ——"
"Bởi vì em không muốn nghe, cũng không thích nghe," Kha Dữ nhìn vào mắt hắn, "Nếu em không thích nghe, tại sao anh phải cưỡng ép em? Huống chi đó không phải chuyện to tát, anh cũng không đau lòng nhiều như thế."
Thương Lục không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng như vậy, hoặc nên nói là không ngờ Kha Dữ lại quá nhạy bén.
"Trước giờ em luôn không thích Thiên Thiên, không phải sao?"
Thương Lục thề thốt phủ nhận: "Không có."
Hắn chưa từng gặp cô gái đó, chỉ từng nhìn thấy ảnh chụp trên mạng xã hội của Kha Dữ, là một tấm ảnh chụp chung bình thường nhưng khiến Thương Lục dứt khoát gỡ cài đặt luôn app. Không phải hắn không thích cô ấy, chẳng qua vì Thiên Thiên đã trở thành một người quan trọng trong đời Kha Dữ trong khi anh vẫn giữ liên lạc với hắn. Lúc Kha Dữ nhớ lại khoảng thời gian trao đổi thư từ xa xôi đó sẽ không chỉ nghĩ đến một mình Thương Lục hắn nữa, mà còn là thời gian ươm mầm tình cảm với một người con gái khác.
Không phải hắn không thích cô ấy, chẳng qua cô ta là kẻ tới sau mà chiến thắng trước, trở thành người có thể chia sẻ rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời Kha Dữ. Cùng nhau hẹn hò, cùng đi xem phim, hôn nhau, cãi nhau, cả những chuyện nhiệt tình mà mất khống chế khác nữa.
Kha Dữ trước mặt Thương Lục luôn ung dung bình tĩnh, nên Thương Lục ghen ghét với người có thể khiến anh mất khống chế. Thậm chí đến trong mơ hắn cũng chưa từng thấy sắc mặt Kha Dữ mất khống chế, nhưng nhất định là xinh đẹp lắm.
Câu phủ nhận của Thương Lục nghe không hề có sức thuyết phục, Kha Dữ im lặng rồi hạ giọng: "Năm ngoái em về nước, tại sao tới Ninh Thị lại không từ mà biệt?"
"Em nói rồi mà, có việc đột xuất."
"Mỗi lần anh muốn giới thiệu Thiên Thiên, em đều tìm cớ né tránh, lần đó cũng vậy có đúng không? Bởi vì bà báo trước nên em không thèm gặp mặt anh, trực tiếp bỏ đi luôn."
Thương Lục nhớ tới buổi hoàng hôn hắn bỏ chạy trối chết, toàn bộ sự cô độc và uất ức của thiếu niên như vượt thời gian chạy tới hiện tại. Ngực hắn cực kỳ tê dại, nhưng vẫn quật cường giận dỗi nói: "Không cần làm quen, dù sao cũng chia tay rồi."
"Hôm đó anh chạy ra tìm em, đi một quãng đường rất xa thì trông thấy một chiếc taxi vừa quẹo ra ngoài." Kha Dữ cười, "Anh thật sự cho rằng em không muốn gặp anh, nên chỉ cần một việc nhỏ gì cũng đủ lấy cớ bỏ đi."
Thương Lục vô hồn nhìn anh: "Anh có buồn không?"
"Buồn lắm."
Thương Lục lập tức nói: "Không phải em không muốn gặp anh đâu, anh đừng buồn."
Chuyện đã qua hơn một năm, đương nhiên Kha Dữ không còn buồn từ lâu, cho nên anh cảm thấy câu an ủi của Thương Lục thật quá đáng yêu, rất tự nhiên trong sáng. Anh lại bật cười: "Em hết so đo với Thiên Thiên lại so đo với Chi Hòa, trước kia sao anh không biết em nhỏ mọn thế nhỉ?"
Thương Lục dẩu môi muốn biện giải, nhưng lại phát hiện ra mình không giải thích được.
"Không phải em nhỏ mọn." Hắn dứt khoát nói, đôi mắt liếc đi chỗ khác không nhìn Kha Dữ, mà nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.
"Vậy thì là gì?"
Thương Lục dựa vào cửa sổ, bàn tay nắm chặt rồi thả lỏng ——
"Là lòng chiếm hữu."