Edit: Leia
Thương Lục là người không bao giờ nuốt lời, huống chi đối tượng còn là Kha Dữ. Hắn nói sẽ về sớm thì nhất định nhanh chóng về Pháp sớm nhất có thể, thậm chí không suy xét xem Kha Dữ có thật sự cần mình về sớm hay không, cũng không thèm lo lắng bản thân chỉ đơn phương tình nguyện. Cho nên vào đầu tháng sau, ở thời điểm hắn chạy tới ký túc xá trông thấy Kha Dữ đang đứng cùng một cô gái chào từ biệt, trận cứng đờ tựa như cơn gió mùa đông nước Pháp ào ào kéo tới đã đóng băng hết thảy mọi thứ.
Hành lý giao hết cho chú Minh, hắn chỉ đeo chiếc ba lô nhét quà tặng cho Kha Dữ bên trong, là một chiếc iPad đời mới nhất, bởi vì hắn cho rằng thứ này rất tiện để anh làm bài tập hay ghi chép bài giảng, dù sao anh cũng là người học hành chăm chỉ, thành tích luôn rất tốt.
Trận tuyết ngày hắn rời đi đã tan từ lâu, cây thông Noel cũng được nhà trường tranh thủ kéo đi cùng với xe dọn tuyết. Thật ra nếu người ta không kéo đi, bây giờ nó héo rũ èo uột hẳn là sẽ xấu xí lắm.
Thương Lục đứng nhìn từ xa, người đi đường không nhiều lắm nhưng luôn có người bất cẩn đụng trúng hắn, vậy mà hắn chỉ thờ ơ.
Hắn nhận ra cô gái kia chính là Thiên Thiên, là cô bạn gái cũ tên Thi Hàm của Kha Dữ. Thương Lục không biết cô ta mang họ gì, Kha Dữ xưng hô thế nào hắn bắt chước theo y như thế, nhưng lúc nói chuyện với anh chỉ luôn dùng từ "bạn gái anh" để thay thế, bởi vì hắn rất bài xích hai cái tên mang đầy cảm giác thân mật đó.
Tuy Kha Dữ không cố ý nhắc tới nhưng Thương Lục biết gia cảnh nhà Thi Hàm khá tốt. Thành tích của cô ta không giỏi bằng Kha Dữ, hồi đó đậu vào trường trung học trọng điểm theo diện tài trợ, trường đại học cũng không tốt bằng, nhưng vì khu làng đại học của Ninh Thị nằm san sát nhau nên hai người kết giao vẫn rất thuận tiện.
Đối với một thiếu nữ có cha là công chức cấp cao, mẹ là giám đốc điều hành một doanh nghiệp nhà nước, nếu cô ta thật sự có ý quan hệ nghiêm túc lâu dài với Kha Dữ thì đích xác là một cuộc hôn nhân chênh lệch địa vị.
Thương Lục đại khái có thể đoán ra quá trình hai người bị chia uyên rẽ thúy. Trong bốn tháng nay hắn luôn để ý đến tâm trạng anh. Kha Dữ đúng là đang buông bỏ, Thương Lục biết rõ. Tuy rằng thi thoảng anh vẫn ngẩn người trước những khung cảnh đẹp và làn gió ấm áp, Thương Lục hiểu thời khắc đó thuộc về Kha Dữ và Thi Hàm, tuy người đứng bên cạnh anh là hắn, nhưng có lẽ Kha Dữ vẫn muốn chia sẻ khoảnh khắc này với Thi Hàm nhiều hơn.
Nhưng dù thế nào, Kha Dữ vẫn đang buông bỏ.
Vậy mà tại sao cô gái đó lại xuất hiện ở Paris? Vào thời điểm mà Kha Dữ sắp quên cô ta đến nơi rồi.
Có vẻ cô ta đúng là xuất thân từ gia đình khá giả, cho nên mới cho phép mình tùy tâm sở dục chạy sang tận nước Pháp đón kỳ nghỉ lễ. Nếu nói vậy, cô ta thuận tiện đi thăm Kha Dữ hay cố ý tới vì anh? Chỉ là nổi hứng thú đi xem bạn trai cũ, hay là... mang theo mục đích nhất định phải đạt được ——
Ví dụ như nối lại tình xưa với Kha Dữ.
Thương Lục vô cảm đứng nhìn, mười bảy tuổi, trái tim hắn đã lớn mạnh hơn năm ngoái. Điều này cho phép hắn chôn chân cắm rễ tại chỗ, hạ quyết tâm muốn xem xem Kha Dữ sẽ từ biệt đối phương như thế nào.
Anh có ôm hay có hôn cô ta không, hay chỉ đối xử như một người bạn cũ bình thường?
Trận gió xóa nhòa đi mọi âm thanh làm khung cảnh trở nên quá yên tĩnh. Thấy Kha Dữ sắp đi, Thi Hàm hỏi: "Anh không ôm em một cái sao?"
Kha Dữ đang ôm sách trong tay: "Không thích hợp."
"Anh đã đồng ý đi chơi cuối tuần với em."
"Anh biết."
Đôi mắt Thi Hàm rất dễ ửng đỏ, cho nên cũng dễ khiến người ta đau lòng. Cô ta gần như sắp khóc nhưng vẫn kiên cường mỉm cười: "Vậy anh định đi chơi với em theo kiểu lạnh băng thế này?"
Kha Dữ khe khẽ thở dài, nhấc bàn tay không đeo găng xoa xoa lên tóc Thi Hàm: "Em đi về đi."
Ngón tay anh trong mấy giây nói chuyện đã lạnh đến đỏ bừng, vậy mà Thi Hàm không phát hiện ra, toàn bộ tâm tư đều đặt lên chút dịu dàng vừa lướt qua trong mắt Kha Dữ.
Kha Dữ xoay người đi vào cửa ký túc xá không hề lưu luyến. Thương Lục đợi thêm mấy giây rồi cũng sải bước đi qua, lúc lướt ngang qua người Thi Hàm, tốc độ gần như chạy nhưng vẫn cố quay đầu liếc nhìn cô ta một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau rất vi diệu, mùi nước hoa quá nồng cứ quanh quẩn bên chóp mũi hắn, thậm chí cô ta không biết rằng Kha Dữ rất nhạy cảm với kiểu mùi hoa nồng như vậy, ngửi lâu sẽ dễ tái phát bệnh viêm mũi dị ứng.
Thi Hàm cảm thấy ánh mắt người con trai phương đông vừa chạy ngang qua mình lạnh như băng.
Tốc độ lên lầu của Thương Lục rất nhanh, quẹo qua ba khúc ngoặt, Kha Dữ mới vừa thả sách trên tay xuống, đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa thì hắn cũng vừa xuất hiện ở cửa.
"Em không biết mình nhớ anh nhiều như thế đấy." Thương Lục đi vào phòng, đặt phịch ba lô xuống bàn học của Kha Dữ tự nhiên như ở nhà mình.
Kha Dữ nắm chặt khăn giấy trong tay, chóp mũi đỏ ửng không biết là vì dị ứng hay vì lạnh, lại còn bóng loáng khiến người ta muốn bóp yêu một cái. Quả nhiên Thương Lục duỗi tay ra bóp: "Hắt xì to như vậy, chứng tỏ nhớ không đong đếm được rồi." Hắn bất đắc dĩ trêu chọc, ngữ khí mang theo chút tự giễu.
Kha Dữ chớp chớp mắt, hiển nhiên là không phản ứng kịp, "Sao em lại ở đây? Không phải, sao em về sớm thế? Vừa về tới à? Hay là từ hôm qua?"
"Vừa đến," Thương Lục không giấu giếm lòng mình, "Xuống máy bay liền tới đây ngay." Hắn cởi áo phao ra, vươn cánh tay thon dài rắn chắc: "Cho em ôm một cái."
Kha Dữ vẫn hơi ngơ ngác, nghe câu đề nghị quá đàng hoàng của hắn cũng phối hợp bước qua để hắn ôm. Cơ thể Thương Lục vẫn đang phát triển mỗi ngày, bây giờ ôm một thanh niên 1m82 dễ dàng như đang ôm vật thuộc về mình. Hắn lẳng lặng đưa mũi ngửi ngửi, còn may, trên người Kha Dữ không có mùi nước hoa kỳ lạ nào cả.
Cái ôm vừa chạm vào liền tách ra ngay, không đủ để tạo nên bầu không khí mập mờ. Kha Dữ vừa thu dọn bàn học vừa hỏi: "Em về Pháp sớm thế? Phải tham gia hoạt động gì à?"
"Vì nhớ anh đấy."
Động tác của Kha Dữ tạm dừng trong giây lát, đoạn tiếp tục chồng gọn sách vở, anh nói mà không nhìn Thương Lục: "Em mười bảy tuổi rồi, có mấy lời nói ra sẽ bất tiện lắm."
Thương Lục nhìn chằm chằm vào sườn mặt hoàn hảo như được thánh thần ban cho, ánh mắt tối lại, ngữ khí thản nhiên không chút để ý: "Lời nào cơ?"
"Ví dụ như rất nhớ anh."
Thương Lục không dao động, vô tội hỏi: "Đây là đạo lý gì thế, em trưởng thành rồi là không được nhớ anh, không được ôm anh nữa?"
Kha Dữ nghẹn họng, ngoái đầu lại nhìn hắn: "Sẽ bị hiểu lầm."
Thương Lục mỉm cười, "Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm..." Kha Dữ không dám nói, "Tóm lại sau này đừng làm vậy nữa."
Xét theo phạm vi toàn cầu, cộng đồng người đồng tính đang dần dần trở nên lớn mạnh nhưng rốt cuộc chỉ là một nhóm thiểu số, rất giống một con tê giác xám xịt, tuy kích thước khổng lồ nhưng mãi mãi bị người đời cố tình bỏ qua, hễ ai nhắc tới đều đổi sắc mặt. Huống chi là ở môi trường châu Á đầy truyền thống cổ hủ như bọn họ?
Kha Dữ không hy vọng mối quan hệ của anh và Thương Lục bị bất kỳ ai hiểu lầm.
Anh không nói thẳng, Thương Lục lại có rất nhiều biện pháp dẫn đường gợi ý. Hắn dựa vào cửa tủ, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt khẽ liếc tỏ ý khó hiểu: "Nếu anh không nói là hiểu lầm kiểu gì, em sẽ không sửa đâu. Em không biết trên đời có một loại quy tắc như vậy đấy, có thể khiến nỗi nhớ của một người dành cho một người khác biến thành chuyện khó nói, hoặc một câu nói trở thành chuyện sai lầm."
Kha Dữ nắm chặt gáy sách, chỉ để lại cho hắn một góc nghiêng tĩnh lặng.
"Em rất nhớ anh, vì anh mà em thất hứa với Chi Hòa, cũng không cùng Tiểu Ôn đi nghỉ mát. Bởi vì em nghĩ đến anh phải ở nơi đất khách quê người ăn Tết một mình, không ai bên cạnh, không có người cùng ăn cơm, em buồn đến nỗi đứng ngồi không yên, mỗi một cuộc vui đều trở thành cực hình —— Những lời này đã đủ 'bất tiện' hay chưa?"
Kha Dữ nén cơn giận dữ xuống, xương hàm cứng đờ, "Em tới kỳ phản nghịch rồi đúng không?"
Thương Lục mỉm cười, thả đôi chân dài bắt tréo xuống làm bầu không khí căng thẳng bay biến hết, "Nói mà anh không tin, em không hiểu có gì bất tiện hay dễ hiểu lầm ở đây cả —— Sao nào, hiểu lầm là em thích anh à?" Không đợi Kha Dữ mở lời, hắn sảng khoái thừa nhận luôn: "Đúng là em thích anh đấy."
"Em ——" Kha Dữ thẹn quá thành giận, lỗ tai đỏ bừng.
"Chẳng lẽ thích anh cũng là sai? Sao thế, trưởng thành rồi em không thể thích anh nữa? Bắt đầu từ năm chín tuổi em đã thích anh, hồi đó sao anh không sửa cho em đi?"
"Hồi đó không giống."
"Không giống chỗ nào?" Thương Lục nhếch môi, dáng vẻ rất vô tội lại rất có hứng thú hỏi, "Tình cảm lúc đó và tình cảm lúc này không giống nhau sao?"
Kha Dữ á khẩu, cảm giác như mình đã há miệng mắc quai.
Thương Lục lại đổi ngữ khí lần nữa, còn thuận tay khoác vai Kha Dữ: "Em cảm thấy như nhau cả, chỉ có anh là nghĩ nhiều thôi?" Hắn chọc chọc má Kha Dữ: "Tưởng em thích anh thật? Anh là nam mà, làm sao em thích anh được chứ?"
Chạm phải ánh mắt bỡn cợt của Thương Lục, Kha Dữ mới biết mình vừa bị chơi khăm. Thấy anh lộ vẻ tức giận, Thương Lục không nhịn được muốn dỗ dành, "Em mơ thấy anh đấy, anh có từng mơ thấy em chưa?"
"Bệnh tâm manh không nằm mơ được."
"Quên mất," Thương Lục thầm mắng mình một câu, lại tiếp tục phòng ngừa chu đáo: "Vậy nếu em không thường xuất hiện trước mặt, anh sẽ nhanh chóng quên em đúng không?"
"Ừ."
Thương Lục không ngờ Kha Dữ thoải mái trả lời như thế, cả người sượng ngắt, vẻ thành thạo nãy giờ nhanh chóng biến mất, nháy mắt hắn căng thẳng lên: "Ừ gì mà ừ? Anh chơi em đúng không?"
Kha Dữ nghiêm túc nói: "Vốn dĩ là vậy mà, nếu bây giờ em biến mất trước mắt anh, giây tiếp theo anh đã quên em trông như thế nào rồi."
Dù sao tuổi hắn vẫn còn trẻ, tâm cao khí ngạo đến mấy cũng không chịu nổi một kích. Thương Lục nặng nề nói: "Vậy mà anh nhớ rõ bạn gái cũ thật đấy."
Kha Dữ không ngờ lại bị Thương Lục bắt gặp, anh hơi xấu hổ: "Em đừng hiểu lầm..."
Anh muốn giải thích theo bản năng, nhưng giải thích được một nửa thì lý trí trồi lên khỏi mặt nước làm Kha Dữ giật mình, trong lòng có một âm thanh bí ẩn đang tự hỏi tại sao phải giải thích với Thương Lục? Tại sao lại sợ Thương Lục hiểu lầm? Hắn có thể hiểu lầm gì được?
Quả nhiên Thương Lục hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"
"Không có gì?"
Sắc mặt Thương Lục vẫn bình tĩnh: "Vừa rồi bước vào đây em thấy cô ta đứng ngoài cửa, còn tưởng mình nhìn nhầm chứ."
"Em vẫn chưa gặp cô ấy bao giờ mà?"
Đúng là Thi Hàm thay đổi rất nhiều, sửa lại kiểu tóc, phong cách quần áo, thậm chí cách trang điểm cũng không giống trước kia. Lúc Kha Dữ mới gặp cứ tưởng mình hoa mắt, vậy mà Thương Lục lại khẳng định rất chắc chắn.
Thương Lục tuyệt đối sẽ không cho Kha Dữ biết rằng ký ức của hắn từ năm mười ba tuổi, sau khi biết cô ta là bạn trao đổi thư từ với Kha Dữ, đã không thể quên được rồi.
"Cô ta gặp anh làm gì? Cố ý tìm anh sao?"
"Đúng vậy."
Phỏng đoán thứ nhất đã chính xác, Thương Lục tung ra câu hỏi thứ hai: "Đề nghị quay lại với anh?"
Vấn đề này vốn không nên thảo luận với Thương Lục, nhưng Kha Dữ nhớ rõ năm ngoái bởi vì không nói thật đã làm hắn buồn thế nào. Hơn nữa bây giờ hắn đã mười bảy, không thể đối xử như trẻ con được nữa, có thể tán gẫu một chút về thế giới người trưởng thành được rồi. Thế là Kha Dữ gật đầu, đáp ngắn gọn: "Đúng là như vậy."
"Anh nói cha mẹ cô ta không đồng ý mà? Bây giờ tới tìm anh là có ý gì? Nổi tính tình tiểu thư tùy hứng? Đợi đến khi cha mẹ phát hiện lại bị chia rẽ, anh sẽ đau khổ một lần nữa sao?"
Thương Lục hung hăng ép hỏi, cuối cùng tàn nhẫn nói: "Kha Dữ, em xin anh tỉnh táo một chút."
"Em kích động làm gì?" Kha Dữ thản nhiên: "Anh chưa nói đồng ý mà."
"Cô ta tới đây bao lâu rồi?"
"Bốn ngày."
"Anh vẫn luôn đi cùng cô ta à."
"Không có, anh bận viết luận văn, cô ấy tới thư viện chờ."
"Làm sao cô ta tìm được anh? Đừng nói anh cho địa chỉ và phương thức liên lạc nhé?"
Kha Dữ nhìn hắn một cách kỳ quặc, cảm thấy những câu hỏi của Thương Lục vừa sắc bén vừa không khách sáo gì, lại còn kèm thêm tính chiếm hữu rất rõ ràng, cứ như đang hỏi về đồ đạc của mình vậy.
... Không, chuyện đó không quan trọng, quan trọng hơn là... Kha Dữ không bài xích, cũng không cảm thấy chán ghét chuyện đó.
Lời chất vấn của Thương Lục có một chút run rẩy mong manh rất khó nhận biết, Kha Dữ không quan tâm đến gai nhọn, chỉ muốn nhanh an ủi và củng cố cảm giác an toàn trong lòng hắn. Còn vì sao cuộc gặp với Thi Hàm khiến hắn không có cảm giác an toàn, tạm thời Kha Dữ không có thời gian suy nghĩ kỹ.
"Cô ấy liên hệ với bạn học anh, đứng ngoài thư viện chờ anh cả ngày."
"Em cũng có thể làm như vậy," Thương Lục nói rất nghiêm khắc, "Không cho anh cảm động."
"Không cho?" Kha Dữ kinh ngạc, sau đó cảm thấy buồn cười.
"Đúng vậy, không cho, làm phong phú đời sống tinh thần lên đi, đừng để đối phương đối xử tốt một chút là đã chạy theo người ta rồi."
Đây là hoàn toàn xem Kha Dữ mang loại hình tính cách lấy lòng, anh kiềm chế để không trợn trắng mắt: "Anh không nhàm chán như vậy đâu."
"Cô ta đi tìm anh bốn ngày rồi, sao còn chưa về đi? Nếu không có ý định tái hợp, anh đã sớm từ chối dứt khoát, để cô ta về nước lâu rồi." Trước nay Thương Lục luôn học tốt môn logic học, sự sắc sảo là vũ khí giúp hắn phân tích bản chất con người, nhưng đồng thời cũng là gai nhọn tự đâm vào chính mình. Đối mặt với Kha Dữ, hắn tình nguyện ngu ngốc một chút còn hơn.
Quả nhiên Kha Dữ im lặng trong giây lát, cuối cùng anh nhìn vào mắt Thương Lục: "Anh nói mình không đồng ý, nhưng cũng chưa quyết định từ chối."
Giờ phút này Kha Dữ chưa hiểu hết ý nghĩa của mình đối với Thương Lục, anh cũng không biết lời nói của mình ảnh hưởng đến hắn nhiều thế nào, quả thực là một con dao găm bén nhọn đâm thẳng vào trái tim mềm mại nhất của hoa hồng đỏ.
"Tại sao?" Qua thật lâu, Thương Lục mới hỏi bằng chất giọng trầm khàn.
"Không phải anh bị cô ta tổn thương, không còn thích nữa, cũng không buồn nữa sao?" Thương Lục tạm dừng rồi khờ dại hỏi: "Không phải anh từng nói, niềm vui khi gặp em có thể lấn át nỗi buồn vì phải chia tay cô ta sao?"
Sắc mặt Kha Dữ rất mệt mỏi, anh nhắm mắt lại: "Lục Lục, không có tại sao hết, anh chỉ không tìm thấy lý do từ chối cô ấy thôi."
Anh đã không nói với Thương Lục rằng Thi Hàm mang theo lời đồng ý của cha mẹ tới tìm mình. Chỉ cần sau khi tốt nghiệp anh thi đậu biên chế công chức ở Ninh Thị, bọn họ sẽ chấp nhận anh. Chuyện này đối với Kha Dữ không quá khó, kỳ thi công chức chỉ cần kiên trì bền bỉ là sẽ vượt qua được, hơn nữa Kha Dữ còn là người thông minh và biết điều.
Câu tại sao của Thương Lục cũng là câu hỏi tại sao của Thi Hàm. Có lẽ chính cô ta còn muốn biết hơn cả Thương Lục rằng tại sao chỉ mới qua hơn nửa năm mà Kha Dữ đã buông bỏ? Cô ta nghĩ anh sẽ lập tức đồng ý, sau đó hai người sẽ cùng trải qua một mùa lễ hội vui vẻ lãng mạn ở Paris.
Nhưng so với Thương Lục và Thi Hàm, lý do của Kha Dữ khắc sâu hơn, cũng làm anh khủng hoảng hơn nhiều. Tại sao anh không muốn quay lại? Là vì lòng tự trọng, vì không thích, vì sang chấn tâm lý hay vì có thứ gì khác nữa?
Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tìm không thấy lý do từ tối nên phải đáp ứng?" Thương Lục tức giận, "Logic kiểu gì thế!"
Những đạo lý đơn giản trước khi được ai đó chỉ ra luôn bị bỏ qua trong vô thức. Kha Dữ bỗng dưng tỉnh ngộ, gật đầu: "Em nói đúng, ngày mai anh sẽ đi từ chối."
"Từ chối ngay bây giờ luôn, điện thoại, QQ, email để làm gì!"
"Phải từ chối trực tiếp chứ," Kha Dữ nói, "Đây là phép lịch sự cơ bản."
Thương Lục cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng tưởng tượng cảnh bọn họ gặp nhau lại phải nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, lòng hắn chua không chịu nổi, "Anh tính gặp ở đâu?"
Kha Dữ nhớ là Thi Hàm muốn đi bảo tàng Louvre xem triển lãm năm mới, "Viện bảo tàng Louvre?"
"Không được!"
"Tại sao?"
Tại sao là sao? Thương Lục vẫn muốn mỗi tuần đến đó xem triển lãm vẽ tranh —— cùng với Kha Dữ, hắn không muốn mỗi khi anh đi ngang qua bức Mona Lisa lại nhớ tới nỗi niềm áy náy dành cho một người con gái khác!
"Quá trang trọng, hơn nữa không thể đi ngay lập tức, chẳng lẽ anh muốn từ chối xong lại cùng cô ta đi xem triển lãm tiếp?"
Kha Dữ chấn động, tỏ vẻ rất kính nể Thương Lục mười bảy tuổi, "... Em nói có lý lắm."
Ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Quán cà phê?"
Thương Lục quả quyết: "Không được!"
Kha Dữ: "?"
"Quán cà phê ở Pháp quá lãng mạn, anh từ chối cô ta ở đó, chắc cả đời cô ta không dám uống cà phê nữa mất."
Kha Dữ: "..."
Con mẹ nó, lúc trước anh chia tay người ta sao không suy xét chu đáo được như thế nhỉ?
"Vậy phải làm sao?" Anh vẫn không bực bội.
Thương Lục giải quyết dứt khoát: "Qua nhà em đi."
"... Hả?"
"Cách âm tốt, sân vườn rộng, tính riêng tư cao, từ chối xong lập tức kêu tài xế đưa cô ta ra sân bay luôn." Thương Lục lạnh lùng sắp xếp.
Kha Dữ: "..."
Chú Minh không có mặt, Thương Lục không thể không đích thân dặn dò người hầu chuẩn bị trà hoa cà phê chu đáo. Hoa phải là loại tươi mới nhất vận chuyển từ châu Phi về, trà và cà phê cũng là loại thượng hạng; bình hoa trà cụ dùng toàn đồ sứ lâu năm, món nào cũng lộng lẫy quý giá. Hắn lục tung các ngăn tủ, tìm được một bộ đồ thuộc thương hiệu xa xỉ được Kha Dữ khen qua, diện một cây đen từ trên xuống dưới, mỗi khi lạnh lùng nhìn xuống sẽ lộ ra khí chất cao quý lịch lãm khiến người tránh xa.
Cuộc đối đầu muộn màng này cuối cùng cũng đến.
Thi Hàm tỏ thái độ cực kỳ khách khí với hắn, trong xa lạ che giấu chút cẩn thận. Dù xuất thân tốt đến mức nào, đứng trước một người phú quý hiển hách đương nhiên người ta vẫn không khỏi choáng ngợp —— Kha Dữ là ngoại lệ duy nhất. Thương Lục không cho rằng bản thân dùng những thứ phông bạt hào nhoáng ra oai phủ đầu trước Thi Hàm là chuyện gì quá đê tiện, bởi vì chính cô ta và người nhà đã đối xử với Kha Dữ theo cách y như vậy.
Kha Dữ không muốn nói thật, Thương Lục đành lén gọi điện thoại về hỏi bà, biết được chuyện cha mẹ cô ta đã hạ cố đi xuống thôn Kha Dữ thế nào, cao ngạo tàn nhẫn soi mói ngôi nhà nghèo nàn của bọn họ ra sao —— Vách tường mốc meo, TV kiểu cũ toàn nút bấm, nội thất không đồng bộ, ghế sô pha bị rách phải may chắp vá, tủ chén bát thoang thoảng mùi gỗ mục, cùng với rất nhiều chi tiết khập khiễng không thể che giấu khác.
Những vật dụng đó chính là cuộc sống hàng ngày của Kha Dữ, tồn tại tự nhiên như ăn cơm uống nước, nhưng lại bị cha của Thi Hàm từ từ chỉ ra: "Thi Hàm là con gái duy nhất của chúng tôi, đến bảo mẫu nhà tôi còn có điều kiện tốt hơn nhà bà."
Một khi người ta quyết định dùng thứ gọi là tiền tài và giai cấp địa vị đi c**ng b*c, ép buộc người khác, có nghĩa là người đó đã công nhận bộ logic trên là đúng đắn, cũng có nghĩa là một ngày nào đó bọn họ chắc chắn sẽ bị người càng có quyền thế, địa vị cao hơn đè đầu cưỡi cổ.
Tuy Thương Lục biết thủ đoạn của mình rất nông cạn, nhưng hắn không thẹn với lương tâm, cũng không có lòng thương hại người xa lạ.
"Kha Dữ thường xuyên nhắc cậu với tôi lắm." Thi Hàm từ từ uống tách cà phê nóng bỏng, thậm chí còn do dự không biết có nên thêm sữa hay không. Nhà trâm anh thế phiệt thể hiện rõ trong từng chi tiết, các nghi thức và quy tắc của tầng lớp thượng lưu dường như được phơi bày ở mọi nơi, cô ta sợ mình sơ sẩy sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Cuối cùng vẫn là Kha Dữ giúp cô ta thêm sữa, tư thái rất tùy tiện. Có lẽ vì thái độ quá thoải mái trong hoàn cảnh này nên trông anh không khác gì người sống trong nhung lụa từ nhỏ.
Thi Hàm bối rối nhìn Kha Dữ.
Thương Lục thoải mái ngồi giữa ghế sô pha gác chân, lúc uống trà vô tình để lộ ra chiếc đồng hồ tinh xảo, "Vậy sao?" Hắn khẽ mỉm cười, "Nhắc chuyện gì?"
"Nói cậu không phải em trai nhưng thân thiết còn hơn em trai, nói cậu rất quan tâm anh ấy, hành động săn sóc cứ như thể anh ấy mới là người nhỏ tuổi hơn." Thi Hàm nói rồi liếc Kha Dữ một cái. Trong trường hợp này, tìm thấy đề tài chung để trò chuyện chính là cọng rơm cứu mạng, Thi Hàm cảm thấy may vì mình còn nhớ rõ.
Hai chữ "Em trai" trước giờ luôn là vảy ngược của Thương Lục, mỗi khi chơi xấu hắn có thể tự xưng là "em trai" Kha Dữ, nhưng nhất quyết không cho anh xưng hô như thế.
Thi Hàm không rõ tại sao ánh mắt hắn đột nhiên lạnh đi, tuy ngoại hình đẹp trai thật nhưng lúc không có biểu cảm gì trông rất đáng sợ. Cô ta đành im lặng uống cà phê, nhân tiện đưa mắt nhìn qua lại giữa Kha Dữ và Thương Lục.
Kha Dữ chưa từng đề cập đến gia cảnh của Thương Lục, cô ta cũng khó tưởng tượng được tại sao anh quen được với một người bạn giàu có như vậy. Chẳng trách sau khi cha cô phủ định Kha Dữ xong, về nhà suy nghĩ lại mới thấy anh thực ra không tệ lắm, nói tư thái anh thong dong tự tại không kiêu ngạo không luồn cúi, tuổi trẻ mà có khí chất như vậy tương lai sẽ làm nên chuyện lớn.
Thi Hàm đúng là thích Kha Dữ, nhưng phần yêu thích đó không đủ để cô ta cãi lại lời cha mẹ. Huống chi mọi việc từ nhỏ đến lớn cô ta luôn nghe cha mẹ sắp đặt, tính cách ngây thơ ngọt ngào không có chính kiến riêng, tin tưởng vững chắc rằng lời cha mẹ nói là đúng đắn nhất. Cho nên vào lúc cha mẹ ban lệnh cấm, cô ta chỉ hơi chống đối vài ngày, chảy mấy hàng nước mắt là nhanh chóng thuận theo.
Đau lòng đương nhiên có đau lòng, Thi Hàm nghĩ, nhưng nếu cô ta thật sự phải theo Kha Dữ về sống trong ngôi nhà nông thôn nghèo khó đó thì quá đáng sợ. Hơn nữa lỡ đâu Kha Dữ muốn làm chạn vương thì sao? Người ta hay nói đám chạn vương ghê gớm lắm không phải sao? Ưu thế duy nhất của Kha Dữ chỉ là không có cha mẹ, tương lai sẽ không có áp lực phải bỏ tiền dưỡng lão.
Hiện giờ xem ra ánh mắt của ba rất chuẩn. Ông ta có thể nhìn thấu phần bình tĩnh của Kha Dữ, khí chất đó sẽ giúp anh tiến bước vững chắc không lùi giữa chốn quan trường quen thói thấy người sang bắt quàng làm họ, hơn nữa anh còn học ngoại ngữ, trình độ văn chương cao, rất được ưa chuộng trong các cơ quan nhà nước. Suy đi tính lại, anh có thể xem là một hạt giống tốt, vì vậy cha của Doãn Thi Hàm nghĩ mình có khả năng nâng đỡ anh —— Điều kiện tiên quyết là nhất định phải thi đậu kỳ thi công chức.
Kha Dữ cũng không quá thích bầu không khí này, bị đề nghị chia tay còn đỡ, bây giờ đổi lại mình là người mở lời chung quy vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh đứng dậy rời đi, dưới tán ô che nắng ngoài vườn chỉ còn lại Thương Lục và Thi Hàm.
Ly cà phê nhẹ nhàng đặt xuống đĩa lót, Thương Lục nhàn nhạt liếc ra cảnh quan vườn hoa tuyệt đẹp bên ngoài ô che nắng, hờ hững nói: "Cô không nên đề nghị chia tay với anh ấy."
"Không phải tại tôi," Thi Hàm rất ấm ức, giọng nói run rẩy. Cô ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười xinh đẹp, "Bây giờ đã tốt hơn, tôi đến Paris chính là vì muốn nối lại với anh ấy."
"Nhưng cô chậm chân rồi."
Biểu cảm trên mặt Thi Hàm cứng đờ.
"Cô và cha mẹ hẳn nên sớm biết Kha Dữ có một người bạn như tôi, biết anh ấy đã từng có cơ hội trở thành anh trai trên giấy tờ của tôi, đương nhiên sẽ được hưởng thụ hết mọi đặc quyền mà cô thấy lúc này, cùng với nhiều thứ mà cô và cha mẹ không thể tưởng tượng ra nổi. Nghe nói cô có bảo mẫu hả, cha mẹ cô còn từng nói với bà anh ấy là bà không đủ tư cách làm giúp việc cho nhà cô cơ?"
"Tôi..."
Thương Lục nở nụ cười công nghiệp, mọi cảm xúc dang dở và tức giận của hắn đều gói gọn hết trong nụ cười này.
Doãn Thi Hàm đột nhiên đỏ mặt, mỗi một tế bào trên người tràn đầy hoảng hốt.
"Với tầm mắt của cô và cha mẹ, nhất định các người rất khó lý giải tại sao Kha Dữ lại từ chối một cơ hội tốt như thế, tại sao lại vì lòng tự trọng mà tình nguyện tự lực cánh sinh vất vả như bây giờ. Nhất định cô đang nghĩ rằng tại sao Kha Dữ lại có người bạn như tôi, tại sao tôi chịu làm bạn với anh ấy nhỉ.
"Tiền tài và địa vị đối với Kha Dữ không là gì cả, chỉ cần anh ấy đồng ý, những thứ mà cả đời này cha mẹ cô cũng không có được, anh ấy sẽ có dễ như trở bàn tay. Về phần bạn gái hay hôn sự, nói thật nhé, mẹ tôi có thể tìm cho anh ấy rất nhiều cô gái ưu tú gấp trăm lần cô," Nói đến đây, Thương Lục nhàn nhạt liếc cô một cái, "Cho nên, đối với anh ấy, cô cũng không là gì hết.
"Cha mẹ cô có được ngày hôm nay nhờ vào ưu điểm thời thế và nỗ lực chăm chỉ, người như vậy đương nhiên đáng để tôn kính, nhưng tôi hy vọng các người hiểu rõ rằng Kha Dữ và người bà chăm chỉ làm lụng của anh ấy không phải đối tượng đáng để các người ghét bỏ. Tôi cũng hy vọng cô hiểu rằng dưới tình huống Kha Dữ biết tất cả, cuối cùng anh ấy lựa chọn từ bỏ điều gì, mà phần từ bỏ đó đã chú định rằng gia đình cô không xứng với anh ấy."
"Dựa vào đâu mà cậu..." Doãn Thi Hàm nắm chặt quai tách, thân thể mảnh khảnh phát run: "Cậu có tư cách gì mà nói như vậy? Kha Dữ đâu? Kêu anh ấy ra nói chuyện đi! Kêu anh ấy ra đây!"
Thương Lục đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Doãn Thi Hàm: "Tôi dựa vào đâu á?" Thương Lục khẽ cong môi, hơi cúi người nhẹ nhàng nói: "Dựa vào việc tôi thích anh ấy hơn cô nhiều."
Kha Dữ củng cố xong tinh thần bước ra thì Thi Hàm đã kịp bóp nát cái tách, trong lòng anh hẫng một nhịp, xem ra tình huống không mấy dễ chịu rồi. Còn chưa kịp mở miệng hỏi gì, Doãn Thi Hàm đã vớ lấy ấm hồng trà hắt ra ngoài: "Kha Dữ, bốn năm qua xem như tôi ném cho chó ăn, anh khiến tôi quá ghê tởm!"
Sắc mặt Thương Lục biến đổi, nhanh nhẹn lắc mình lên trước che chắn cho Kha Dữ. Nước trà nóng thấm đẫm chiếc áo len cashmere của hắn, một cơn đau rát cháy bỏng lan khắp sống lưng nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày, không hé răng rên một tiếng. Mu bàn tay Kha Dữ cũng bị bắn vài giọt nước trà, nóng đến mức lập tức rụt hẳn về sau. Doãn Thi Hàm cứ thế tức giận đùng đùng bỏ đi, Kha Dữ muốn đuổi theo nhưng bị Thương Lục ôm lại, đôi tay rắn chắc nắm lấy hai tay anh: "Đừng đuổi theo."
"Cô ấy không gọi được xe ——"
"Em sẽ kêu người đưa cô ta về."
Kha Dữ vẫn muốn nói nữa, nhưng rốt cuộc Thương Lục đã đau đến xuýt xoa, "Em bị phỏng rồi đây này, anh không quan tâm đến em sao?" Ánh mắt hắn như dò hỏi, kèm thêm một chút ấm ức khó lòng miêu tả, "Đuổi theo cô ấy còn quan trọng hơn quan tâm em à?"
"Em quan trọng hơn." Kha Dữ đưa ra một đáp án ngắn gọn nhưng không thể nghi ngờ. Anh quay sang nhờ người hầu đứng chờ một bên đi lấy hộp thuốc, đồng thời ra lệnh Thương Lục phải nằm sấp xuống lưng ghế sô pha, mình thì cẩn thận vén áo của hắn lên.
Vùng da bị trà hắt vào quả nhiên đã đỏ ửng.
"Bạn gái cũ của anh hung dữ thật." Thương Lục tiếp tục đóng vai "trà xanh".
Nhưng biểu hiện đó lại không có tác dụng trước mặt Kha Dữ, "Em mới nói gì cô ấy hả?"
"Nói cô ta và cha mẹ có mắt không tròng, không xứng với anh."
Kha Dữ nhận khăn lụa thấm nước lạnh từ chỗ người hầu, nhẹ nhàng dán lên chỗ bị phỏng, "Bộ lọc của em đối với anh dày đến tám trăm mét rồi đúng không?"
"Chuyện mẹ cô ta đi tìm bà, anh có biết không?"
Kha Dữ ngẩn người không tin nổi: "... Sao có thể?"
"Thật đấy, không tin anh hỏi bà đi."
"Tại sao không nói anh biết?"
"Anh đang nói ai? Bà hay là Thiên Thiên của anh?"
"Bà."
"Lúc đó anh chưa chia tay bạn gái, bà không muốn cản trở chuyện tình cảm của anh."
Kha Dữ trầm mặc, "Mẹ cô ấy đúng là không phải người dễ tính."
"Ừ, bà ta nói bà còn không xứng làm bảo mẫu cho nhà bọn họ."
Khăn lụa dán vào vết thương ấm dần mà Kha Dữ quên hạ xuống, chỉ theo thói quen miết miết phần mép khăn. Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh nói: "Nếu em biết, đáng ra phải nói anh từ sớm chứ."
"Em không muốn mối tình đầu để lại cho anh hồi ức không vui, coi như là chia tay trong thể diện đi. Em hy vọng mỗi khi anh nhớ lại đoạn tình cảm này trong lòng luôn vui vẻ."
Tuy rất ghen ghét, nhưng Thương Lục vẫn nói ra lời thật lòng.
Kha Dữ bật cười tự giễu: "Em tin tưởng nhân phẩm anh thật, chẳng lẽ anh bị cha mẹ cô ấy dùng phương thức này chia rẽ, trong lòng sẽ không có chút oán hận gì sao?"
"Em biết anh sẽ không." Thương Lục nhắm mắt nhắc nhở anh: "Bôi thuốc đi thôi."
Lúc này Kha Dữ mới gỡ khăn lụa ra, lại đắp nước lạnh thêm mấy lần nữa rồi cẩn thận bôi thuốc trị bỏng cho Thương Lục. Thuốc mỡ mát lạnh thoang thoảng mùi cỏ xanh được ngón tay Kha Dữ tán đều lên sống lưng Thương Lục, sau đó từ từ tan ra.
Thương Lục phải dùng toàn bộ ý chí của mình mới có thể khống chế, không cho thân thể mình run lên.
Ban đầu hắn từng vì d*c v*ng của mình dành cho Kha Dữ mà đấu tranh tinh thần, tự phỉ nhổ, muốn tìm ra một động lực sâu xa hơn cho thứ tình cảm này. Nhưng bây giờ hắn đã có được bài học, thừa nhận bản thân bị thu hút bởi ngoại hình và thân thể của Kha Dữ, muốn được xâm phạm anh, chiếm hữu anh làm của riêng.
"Còn nhớ chuyện hồi nhỏ em viết thư cho anh không?"
"Ừ," Hơi thở của Kha Dữ trong lúc cười nghe rất êm tai, "Làm sao quên được?"
"Em viết thư nhưng anh không trả lời, vậy mà em cứ viết hết lá này đến lá khác. Tiểu Ôn hỏi em tại sao phải chấp nhất như vậy, có lẽ anh nhận được thư nhưng căn bản không muốn liên lạc với em thôi."
Kha Dữ có tật giật mình, chỉ có thể im lặng không nói lời nào.
Thương Lục vẫn chưa phát hiện, gác cằm lên cánh tay tiếp tục nói: "Em cảm thấy anh không phải người như vậy, hơn nữa anh đã từng móc ngoéo với em hứa là sẽ không quên em, cho nên tuần nào em cũng kiên trì."
"Sau đó thì sao?"
"Tiểu Ôn hỏi em thích anh Kha Dữ nhiều đến vậy sao? Em nói mình nhất kiến chung tình."
Hắn đang quay lưng về phía Kha Dữ cho nên không thấy được vẻ ngập ngừng của anh, cũng không nhìn thấy vành tai anh nóng lên.
"Vừa rồi bạn gái —— bạn gái cũ của anh hỏi em, tại sao quan hệ giữa chúng ta lại tốt như vậy. Em không biết trả lời thế nào, nhưng em cảm thấy đáp án hồi nhỏ chính là đáp án chân thực nhất. Nhưng mà cả nhà em đều cười em, nói em dùng sai thành ngữ."
"Anh hiểu ý của em rồi."
Thương Lục lẳng lặng cười: "Anh không biết đâu."
Có lẽ một ngày nào đó sẽ biết, hoặc có lẽ vĩnh viễn cũng không biết.
Trong lòng Thương Lục đặt ra cho mình một ranh giới, nếu trước năm hắn mười tám tuổi mà Kha Dữ có bạn gái, hắn sẽ bỏ cuộc, sau đó ủng hộ và giúp đỡ Kha Dữ những điều tốt đẹp nhất, đảm bảo cho vợ con anh có một cuộc sống viên mãn, tuyệt đối không đi quá giới hạn một bước. Vườn vải ở quê nhà, chai nước ngọt đầy phẩm màu vàng trên đảo Nam Sơn và 123 lá thư chính là toàn bộ những gì thuộc về hắn và Kha Dữ trong cuộc đời này.
Bôi thuốc xong, Kha Dữ vặn nắp bình lại: "Xin lỗi nhé, anh chia tay mà em lại là người bị thương."
Thương Lục cười một tiếng, "Anh ngốc à, chút thương tích này còn không đau bằng hồi đó anh không chịu hồi âm thư em nữa."
Kha Dữ nghẹn họng, chột dạ gắt lên: "Đừng tính lại nợ cũ."
Thật ra nếu muốn tính cũng không có gì là ghê gớm. Những bức thư đó vẫn còn đặt ngay ngắn trên kệ sách ở nhà, hoàn hảo không chút sứt mẻ, thỉnh thoảng Kha Dữ còn lật ra xem lại, xem từng nét bút đoan chính của Thương Lục, cùng với cách hành văn và từ ngữ đầy tính trẻ con, lần nào xem cũng không nhịn được cười.
Nhưng mà, nếu Thương Lục hỏi tại sao nhận được thư mà không trả lời, anh phải trả lời thế nào đây?
·
Mùa xuân và mùa hè ở nước Pháp thường hay diễn ra những câu chuyện lãng mạn, nhưng đối với học sinh sinh viên lại không chắc. Kha Dữ chỉ du học có một năm, vào xuân là tiến thẳng vào thời khắc đếm ngược. Thương Lục cũng đang dốc toàn lực cho kỳ thi chuyển cấp, hắn vốn chuẩn bị hồ sơ nộp vào ngành tranh sơn dầu, nhưng giữa đường quyết định đăng ký lại ngành đạo diễn cho nên toàn bộ kế hoạch ban đầu phải thay đổi hết. Cuối cùng chỉ có Bùi Chi Hòa là trúng tuyển vào học viện âm nhạc hàng đầu từ lâu, mỗi ngày ngoại trừ luyện đàn ra không cần phải làm gì.
Sau khi trở về từ một cuộc thi, đột nhiên trạng thái tinh thần của Bùi Chi Hòa trở nên bất ổn, thường xuyên ngồi ngẩn người, dù là gặp Kha Dữ hay Thương Lục đều ngập ngừng muốn nói lại thôi, sắc mặt cũng không quá dễ chịu.
Có lẽ cảm thấy Kha Dữ tương đối trưởng thành, có thể cho người đối diện cảm giác an toàn nên Bùi Chi Hòa quyết định chọn anh làm người bị hại.
Kha Dữ thấy thái độ cậu ta rất nghiêm túc, cũng phối hợp khép sách, khóa màn hình iPad, xoay cây bút trên tay rồi nói: "Nói đi."
Bùi Chi Hòa vẫn chưa hết do dự, mặt mũi đỏ bừng.
"Hôm qua em tè dầm hả"
"Em mười lăm rồi!"
"Vậy là yêu đương?"
Bùi Chi Hòa biến sắc, "Anh đừng có ngậm máu phun người!" Bình tĩnh lại một chút, liếc thấy Thương Lục và chú Minh đều không có mặt, cậu ta mới nói lí nhí: "Lần trước em đi thi đấu, bắt gặp giáo sư đáng kính của em và concert master của đội đối thủ trốn trong toilet hôn nhau."
Kha Dữ chưa kịp hiểu, "Quy tắc ngầm?"
"Chết tiệt," Bùi Chi Hòa chửi thề, "Là hai người đàn ông! Nam! Nam hôn nhau!"
Cậu ta nghẹn mất nửa tháng, giờ phút này rốt cuộc đã trút được ra hết nên toàn thân thoải mái hẳn, vừa há miệng thở vừa đưa tay vuốt vuốt ngực: "Nhịn muốn chết luôn!"
Kha Dữ không có hứng thú với chuyện hai người đàn ông hôn nhau, ngược lại khá tò mò với phản ứng mới lạ của Bùi Chi Hòa: "Các em học nghệ thuật hẳn phải thấy nhiều chuyện như vậy rồi chứ? Em làm ầm ĩ lên không sợ các đàn anh đàn em cho rằng em thiếu kiến thức sao?"
Bùi Chi Hòa là người dễ trêu, cậu ta lập tức kiêu ngạo lắc đầu, khịt mũi: "Em không cần kiến thức thấp kém đó!" Đoạn thận trọng nói: "Nghệ sĩ violin nên cạnh tranh nhau ở tài năng và sự chăm chỉ, là sense, chứ không phải mấy kiến thức kia."
Kha Dữ cũng thích nghe cậu ta chơi đàn, tuy anh không có năng lực thưởng thức và giám định cao như Thương Lục nhưng cũng biết tiếng đàn của cậu rất uyển chuyển mà phong phú, tựa như một hồ nước đầy trong vắt có thể phản chiếu tất cả cung bậc cảm xúc trên thế gian. Anh an ủi Chi Hòa: "Nếu em đã biết đạo lý đó rồi thì càng không nên phân tâm vì nó."
"Anh không cảm thấy kỳ hả?" Bùi Chi Hòa vừa nhớ vừa miêu tả: "Giáo sư của em gầy lắm, anh chàng concert master kia lại rất cao, thiên phú kém hơn em một chút... Ủa lạc đề rồi, giáo sư đè anh ta lên bồn rửa tay, trông thấy em đi vào, cả ba người đều ngây ra như phỗng," Cậu ta hỏi Kha Dữ, "Hình như em không nên nhìn lâu như vậy đúng không? Liệu giáo sư có bị em dọa hoảng không? Em trốn mất ba tiết đánh giá và thưởng thức nghệ thuật của thầy ấy rồi, chắc lưu ban mất thôi."
"Không đến mức đó đâu."
"Thầy ấy nằm dưới đấy." Bùi Chi Hòa ra dấu so sánh, "Tuy thầy ấy đè lên anh chàng kia, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn, nhưng em nghe người kia mắng lại, hỏi có phải thầy ấy ngứa mông rồi không."
Kha Dữ: "..."
Xem chừng cậu ta có nguy cơ rớt môn thật.
Bùi Chi Hòa cũng rất ưu sầu: "Không phải em không chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng bản thân em lại không tiếp thu được. Em biết đó là điều tự nhiên, nhưng lại rất bài xích, cảm thấy như vậy là không đúng. Nhưng người làm nghệ thuật không thể hẹp hòi như vậy. Hội chúng em còn có mấy ông anh vì theo đuổi nghệ thuật mà cố tình đi làm đồng tính nữa đấy, ngốc không chịu nổi."
Tất cả là tại hồi nghỉ đông Thương Lục về Pháp tìm Kha Dữ trước, Bùi Chi Hòa phải một mình đi Bắc Kinh gặp một vị tiền bối lâu năm học tập mấy ngày. Kỹ năng kéo đàn đúng là có tiến bộ, nhưng khẩu âm cũng bị đổi luôn, hiện giờ đang dùng giọng nói đầy khẩu âm Quảng Đông của mình đi bắt chước giọng điệu người Bắc Kinh, vậy mà cậu ta còn cảm thấy mình rất rành rẽ.
"Anh Tiểu Dữ, anh cảm thấy thế nào?"
"Anh cảm thấy..." Kha Dữ bị hỏi không thể không suy nghĩ một chút, dù sao mấy đêm nay Tiểu Chi cũng ngủ không yên, mỗi ngày đều kéo đàn dưới ánh trăng khiến toàn bộ người trong biệt thự muốn tự kỷ theo. Vừa toan dùng giọng điệu người lớn bảo ban một chút, anh thình lình nghe Bùi Chi Hòa nói nốt nửa câu sau: "Gay các anh toàn thích chơi trong toilet à?"
Gay, các, anh.
Toàn, thích.
Toilet.
Chơi.
Lượng tin tức quá lớn, Kha Dữ như vừa bị một quả tạ nện trúng đầu làm choáng váng toàn thân, "Khoan đã ——" Anh nâng tay, "Anh làm gay bao giờ?"
"Anh không phải sao?"
"Anh có bạn gái rồi mà?"
"Nhưng anh chia tay rồi?"
"Anh..." Kha Dữ hé môi, "Chia tay cũng có thể hẹn hò với người khác."
"Không phải anh đang hẹn hò?"
Kha Dữ: "?" Lúc này không phải quả tạ nữa, mà là một chiếc xe tải trực tiếp cán qua luôn. Đầu óc lẫn ánh mắt Kha Dữ biến thành một mớ bùn nhão: "... Anh hẹn hò với ai?"
Bùi Chi Hòa dùng ngữ khí rất nghiêm túc, đương nhiên, kèm thêm kỳ quặc mà nói: "Đương nhiên là Thương Lục!"
Rắc, cây bút gãy làm đôi.
Kha Dữ nắm hai đoạn bút gãy trong tay, cả người cũng sắp thăng thiên tại chỗ.
Ánh mắt Chi Hòa hết sức đắc ý: "Em nhìn ra từ sớm rồi, hai người còn hợp sức giấu em nữa chứ."
Kha Dữ chống bàn chậm rãi đứng dậy, "Nghe anh nói này," Anh dùng ngữ khí như vừa nhìn thấy Diêm Vương, bất lực muốn chết nhưng không thể không đứng lên chứng minh trong sạch: "... Nghe anh nói, anh và anh Lục Lục của em không có gì với nhau hết, em hiểu lầm rồi. Anh có bạn gái cũ, cậu ấy cũng có đối tượng yêu thích, bọn anh là trai thẳng."
Chi Hòa nhìn anh đầy kỳ quái, rất không vui nói: "Em thật sự không phải trẻ con, em mười lăm tuổi rồi. Thương Lục thích anh nhiều như thế," Cậu ta vờ vịt vỗ vỗ vai Kha Dữ: "Tuy anh lớn hơn năm tuổi, nhưng mà không sao, em có thể đảm bảo anh ấy yêu anh nhiều lắm."
Ý nghĩ trong đầu Kha Dữ không còn là của anh nữa, mà sắp bị Chi Hòa dẫn chạy đi đâu rồi. Anh nuốt nước bọt, cụp mắt xuống: "Cậu ấy thích anh như thế nào?"
Bùi Chi Hòa nhún vai, "Dịp Tết về Hồng Kông anh ấy quay một cuộn băng phim, anh chưa xem à? Mỗi khung hình đều xuất hiện một chữ cái," Bùi Chi Hòa rất nhạy bén với mấy thứ như vậy, những hình ảnh kia cơ bản không hề mạch lạc trong nội dung câu chuyện, Thương Lục cũng không thích hình thức lưu trữ bằng ý thức, cho nên chỉ có Chi Hòa lén nhớ kỹ, "Ghép lại chính là love island, island không phải đảo, đảo không phải là dữ sao?"
Dông dài nửa ngày, hóa ra chỉ là tự tưởng tượng.
Trong lòng Kha Dữ lén thở phào, nhưng trong tiếng thở phào đó hình như còn có thứ gì khác không miêu tả được.
"Cho nên hôm nay em tới hỏi anh là vì ——"
"Bởi vì anh giống với giáo sư của em, không chỉ là người lớn tuổi hơn, mà còn là người nằm dưới. Cho nên em mới hỏi anh là mình có nên vào lớp của thầy ấy không, thầy ấy có đánh rớt em thật không? Anh cảm thấy nếu người yêu đang nói Cục cưng đang ngứa mông đúng không mà bị người khác nghe được, anh có ghim thù người nghe lén kia không?"
Kha Dữ: "..." Lạnh lùng nhìn Chi Hòa, "Anh sẽ băm vằm kẻ đó ra."
"Ối."
Đáng sợ quá, Bùi Chi Hòa bỏ chạy nhanh như chớp.
Kha Dữ đã xem qua cuộn băng ghi hình của Thương Lục, chơi phim nhựa không thể so sánh với đồ kỹ thuật số, vừa rườm rà phức tạp vừa tinh tế đắt tiền hơn nhiều. Quan trọng là nó rất độc đáo, không thể chỉnh sửa, hơn nữa cũng không thể làm hậu kỳ, chỉ ghi chép một cách trung thực nhất. Nếu không phải Bùi Chi Hòa nhắc tới, Kha Dữ cơ bản không bao giờ khám phá ra bí ẩn của những chữ cái trong đó.
Thương Lục đã chuyển nó thành bản kỹ thuật số và tự mình giữ băng gốc. Bản kỹ thuật số được đặt ngay trên giá sách trong phòng chiếu phim, Kha Dữ bước vào tìm, đóng cửa tắt đèn rồi im lặng xem trên màn hình trắng sáng. Lúc chữ cái "D" xuất hiện trong một góc hình, anh nhớ lại rằng mình đã từng suy nghĩ vì sao Thương Lục muốn quay những chữ cái đơn lẻ không dễ nhận thấy như vậy, đương nhiên bố cục rất đẹp, nhưng chẳng lẽ bên trong có ẩn dụ gì sao?
Nếu Chi Hòa nói thật, vậy những ẩn dụ rời rạc đó chính là tình yêu.
Hóa ra là tình yêu.
Cánh cửa phòng chiếu phim lặng lẽ mở ra, một bóng người cao lớn từ bên ngoài lách vào khe hở. Kha Dữ không cần quay đầu cũng biết người tới là Thương Lục, trái tim anh đột nhiên treo cao, sống lưng thẳng tắp.
"Sao tự dưng anh muốn xem bộ phim này?"
"Không có gì, thuận tay lấy trúng thôi."
Thương Lục đứng xem cùng anh một lát: "Phim nhựa rất thú vị, nó là khoảnh khắc chỉ xảy ra đúng một lần, là nước cờ không thể rút lại, cho nên đạo diễn chọn quay phim nhựa nhất định phải có đủ dũng khí và tính cách quyết đoán. Kiểu quyết đoán đó không phải nhất định phải quay thật tốt, mà là nếu quay không tốt, lưu lại toàn dấu vết thất bại, anh ta cũng có đủ dũng khí đối mặt với thất bại và tiếc nuối."
Không giống như lời một thiếu niên mười bảy tuổi có thể nói ra.
"Phim nhựa của em là gì?"
"Là người mà em thích suốt đời, nếu quay tốt thì chính là cả đời, còn lỡ quay không tốt," Thương Lục yên lặng cười, "Phim nhựa dù thành công hay thất bại cũng không không ảnh hưởng đến thế giới thực của giây phút đó và vô số giây sau nó. Cho nên nếu cuộn phim của em quay không tốt, anh ấy vẫn là anh ấy, vẫn sẽ ổn thôi."
Kha Dữ luôn ngồi chăm chú nhìn lên màn ảnh, ánh sáng phác họa đường nét góc nghiêng hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Thương Lục. nếu hắn có ý định sáng tác một bộ phim về《 Khái niệm thẩm mỹ 》, phụ đề chắc chắn sẽ ghi hai chữ "Kha Dữ".
"Người mà em thích cả đời là kiểu người thế nào?" Cuối cùng Kha Dữ hỏi.
Thương Lục nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Rất xinh đẹp, khung xương mặt cân đối mượt mà, lớp mỡ rất mỏng bám vào xương mang lại cho người đó vẻ đẹp thanh mảnh. Phần mũi là đẹp nhất nhưng không quá nổi bật, lần đầu nhìn sẽ cảm thấy người đó hơi lạnh lùng, khó tiếp cận, nhưng từ phần nhân trung xuống môi trên lại là một đường cong dịu dàng, làm người đó trông vừa quật cường vừa yếu ớt, lúc cười lên lại rất ngây thơ. Bởi vì người đó luôn thất thần, phân tâm trong lúc trò chuyện, phân tâm trong lúc liên hoan, phâm tâm trong lúc đang đón gió, cho nên ai cũng nghĩ rằng mình không nhìn thấu được anh ấy, cũng không nắm bắt được. Người đó còn khó giữ hơn làn gió, nhưng lại là cơn gió luôn có người muốn giữ lại."
Thương Lục cắm hai tay vào túi, bởi vì tư thái thả lỏng nên dáng lưng hơi cong. Hắn dừng một chút, chờ cho chiếc taxi Hồng Kông trên màn ảnh chạy lướt qua mới nói tiếp: "Don Quixote đánh nhau với cối xay gió, có người cũng muốn giữ lại cơn gió này."
Kha Dữ nói: "Thích người như vậy vất vả lắm."
Thương Lục gật đầu thừa nhận, thanh âm chứa đầy ý cười: "Đúng vậy, hình như em đã vất vả rất nhiều năm rồi."
Phim nhựa vẫn chưa chiếu xong nhưng Kha Dữ đã tìm xong cụm "love island", anh đứng dậy, "Vừa rồi Chi Hòa nói..."
"Nói gì cơ?"
"Nói chúng ta đang hẹn hò, còn nói mình đã sớm nhìn ra em rất thích anh."
Thương Lục bật cười rất tự nhiên, "Thằng nhóc đó thì biết cái gì, chỉ biết nói bậy thôi. Anh nghe tác phẩm của nó đi, toàn là tâm thái trẻ con chơi đùa nên cảm giác dễ như chơi. Nếu có một ngày nó nghĩ thông, thích ai đó hoặc thất tình, tiếng đàn sẽ thay đổi ngay. Nghệ thuật luôn tàn khốc như vậy đấy."
Kha Dữ không đáp lời, Thương Lục chống chế mà không cảm thấy xấu hổ, "Ý em là, anh đừng xem lời Chi Hòa là thật, nó ăn nói không biết suy nghĩ đâu."
"Vậy thì tốt."
Thương Lục vẫn cười rất nhẹ nhàng: "Cái gì gọi là 'Vậy thì tốt'? Sao, nếu em thật sự thích anh, anh sẽ khó xử lắm à?"
"Có hơi."
"Anh đừng tin."
"Anh không tin."
Thương Lục cúi nửa thân trên xuống: "Vậy anh ôm em một cái đi."
Đạo lý quỷ quái gì thế này? Kha Dữ lãnh đạm nói: "Tại sao?"
"Em sợ anh ngoài miệng nói không tin nhưng trong lòng tin. Để chứng minh anh không tin, anh phải ôm em một cái, để tỏ vẻ là trong lòng anh không có khúc mắc gì."
Kha Dữ suy nghĩ thêm một lát nữa mới hiểu được logic của hắn, "... Em đi làm luật sư đi, đừng làm đạo diễn nữa."
Thương Lục bật cười, khẽ nắm tay để lên môi, "Nhanh lên nào anh Tiểu Dữ, em không muốn anh tin lời gièm pha mà xa lánh em đâu."
Kha Dữ củng cố tinh thần thêm một lát, nhận ra mình đã bị logic đáng tin của Thương Lục tẩy não mất rồi, nhưng anh không quá tình nguyện ôm hắn, chỉ nói: "Tới phiên em."
"Em làm sao?"
"Em nên chứng minh rằng mình tuyệt đối không thích anh chứ." Kha Dữ cảm giác hai cánh tay Thương Lục đang nhẹ nhàng vòng lấy lưng mình, anh nhắc nhở hắn: "Để chứng minh Chi Hòa không nói thật, em nên đẩy anh ra mới đúng."
Thương Lục cúi người nói vào tai anh: "Em nói mình muốn chứng minh bao giờ, anh Tiểu Dữ?"