Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 197

Edit: Leia

 

Có lẽ điều kiện đầu tiên để làm đạo diễn là diễn xuất phải đạt. Kha Dữ quan sát sắc mặt Thương Lục mà không thể phân biệt rõ vẻ hài hước dịu dàng đó rốt cuộc là nhiều hài hước hơn hay nhiều chân thành hơn.

 

Không phân biệt được thì dứt khoát không phân nữa, cũng không muốn hỏi kỹ hơn. Thương Lục cười nhạt ngồi dậy: "Hình như anh bị em dọa sợ rồi."

 

"Không sợ," Kha Dữ sửa cho đúng, "Chỉ hơi không thoải mái."

 

Thương Lục khẽ mỉm cười, "Anh học chuyên ngành văn học, thường xuyên phải so sánh nghiên cứu văn học thế giới mà lại sợ đồng tính luyến ái, như vậy có phải quá hẹp hòi với nghệ thuật văn chương không?"

 

Lời này sao lại quen tai thế nhỉ? À đúng, vừa rồi chính anh đã cầm nó đi ụp nồi đạo đức Bùi Chi Hòa, bây giờ bị chính cái boomerang đó ném trúng.

 

Cá tính Kha Dữ rất bướng bỉnh, anh cười lạnh một tiếng, mỉa mai trả lời lại: "Em cũng không đúng đâu, tại sao phải quan tâm anh có thái độ thế nào với đồng tính luyến ái? Dù anh có kỳ thị bọn họ thì cũng không liên quan gì em."

 

Thương Lục không dự đoán được anh lại thẳng thắn như thế, trong lòng hắn thoáng im lặng cùng một loại cảm giác "Quả nhiên là thế". Vậy là hắn cắn môi, dịu giọng lại: "Anh nói mình làm anh mà? Thế nhưng chẳng có tự giác của người làm anh gì cả. Anh nên làm tấm gương tốt, dạy dỗ cho các em về lòng khoan dung, bình đẳng với những người ở bên lề xã hội mới phải chứ?"

 

Quá úp sọt, Kha Dữ nhất thời đuối lý. Thương Lục lại bật cười xoa đầu anh: "Thôi, anh sợ cứ việc sợ, dù sao em cũng không phải."

 

"Thật không?" Hắn phủ định quá nhanh làm Kha Dữ ngược lại nổi lên nghi ngờ.

 

Ý cười trong đáy mắt Thương Lục chưa từng dừng lại, hắn cảm thấy Kha Dữ rất dễ trêu, dễ lừa lại dễ dỗ, không giống một sinh viên hai mươi mấy tuổi, càng không không giống một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp chút nào. Nhưng cũng có thể còn một khả năng nữa, đó là Kha Dữ đối với người khác luôn sâu kín như biển cả, chỉ ở trước mặt hắn là thuần khiết ngây thơ. Tưởng tượng đến khả năng đó, nụ cười bên khóe môi Thương Lục bất giác càng sâu hơn nữa.

 

"Sao thế, anh thất vọng lắm à?" Thương Lục tiếp tục trêu. Khoảng cách hai người rất gần, trong lúc nói chuyện, hơi thở chứa mùi hương của hắn cũng quanh quẩn bên chóp mũi Kha Dữ. Trong phòng chiếu phim luôn mở điều hòa nhưng lúc này sống lưng Kha Dữ đã toát một lớp mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng ẩm ướt rất khó hiểu.

 

"Thừa nhận thì anh bị dọa, nói không phải anh lại hoài nghi em —— Rốt cuộc anh muốn em thừa nhận hay phủ nhận?"

 

Kha Dữ bị hắn áp sát không thể không vô thức ngửa người ra sau, yết hầu lăn lăn. Anh nuốt nước bọt xong mới giữ giọng lạnh lùng nói: "... Phải thì phải, không phải thì không phải, liên quan gì đến anh!"

 

"Thật sự không phải," Thương Lục vô tội nhìn anh, "Nếu đúng thật, thì cũng chỉ vì anh nên mới như thế thôi."

 

Hắn nói xong lập tức bỏ đi, để lại Kha Dữ vừa ngập ngừng vừa khiếp sợ đứng yên tại chỗ, đồng tử mở to trong bóng tối, cả khuôn mặt đỏ bừng.

 

Cậu nhóc Thương Lục ở trên đảo Nam Sơn uống chai nước ngọt rẻ tiền, vừa ngoan ngoãn vừa mất mát hỏi anh "Tại sao anh không hồi âm thư, có phải anh không muốn làm bạn với em không" đã hoàn toàn biến mất. Kha Dữ nhìn theo bóng dáng cao 1m9 của hắn biến mất sau cánh cửa cách âm dày, đi vào khoảng không gian sáng trắng nóng bỏng.

 

Bùi Chi Hòa là cậu nhóc nhiều chuyện, sau khi đơn phương cho rằng mình đã tâm sự thông với Kha Dữ xong, cậu ta vẫn luôn quan tâm đến chuyện tình cảm của anh và Thương Lục. Cho dù Kha Dữ cực lực phủ nhận, cậu ta cũng tỏ vẻ không tin, hơn nữa còn có bộ logic của riêng mình: "Thật ra bản chất của tình yêu không nằm ở đối tượng nam nữ, mà là ai. Thương Lục chính là Thương Lục, anh chính là anh. Không tin anh đi hỏi anh Lục Lục đi, nếu anh là nữ, chẳng lẽ anh ấy không thích anh nữa hay sao?"

 

Hai anh em nhà này người sau còn lòng vòng hơn người trước, tâm lý Kha Dữ sắp sụp đổ đến nơi, "Đừng hỏi anh, anh không muốn quan tâm đến vấn đề đó!"

 

Chi Hòa lại lạch bạch chạy đi hỏi Thương Lục, sau đó lạch bạch mang theo đáp án trở về, "Thương Lục nói, nếu anh là nữ, anh ấy đã sớm mang tam trà lục lễ, kiệu tám người khiêng cưới anh về nhà rồi."

 

Kha Dữ: "..."

 

"Nhưng anh Lục Lục cũng nói vì anh là nam nên giả thiết đó không thành lập. Anh ấy không thích anh, anh đừng suy nghĩ nhiều." Chi Hòa ra vẻ già dặn vỗ vỗ vai Kha Dữ, "Anh thì sao? Nếu Thương Lục là nữ, anh có thích anh ấy không?"

 

"Sẽ không."

 

Bùi Chi Hòa rất kinh ngạc: "Anh nói nghiêm túc đấy à?"

 

"Nghiêm túc, anh sẽ xem cậu ấy là em gái, giống như bây giờ là em trai vậy."

 

Chi Hòa trợn tròn mắt nhìn phía đối diện, dường như có một cái bóng vừa lóe qua. Trong lòng cậu ta đột nhiên sinh ra chút buồn bã như mới bị Thương Lục lây bệnh qua đường không khí.

 

Đến người như Thương Lục yêu thầm mà còn khổ sở như vậy, chứng tỏ tình yêu con mẹ nó không phải thứ tốt lành gì.

 

Bùi Chi Hòa ngơ ngác nghĩ, thật ra Thương Lục rất dễ bị nhìn thấu. Chỉ cần giây phút nào Kha Dữ hiện diện ở đây, tất cả lực chú ý của hắn đều sẽ đặt hết lên người anh, thậm chí ánh mắt cũng không nỡ rời đi một giây nào.

 

Người tự cho là giấu rất kỹ chỉ có mình Thương Lục, người nhìn không ra cũng chỉ có mình Kha Dữ.

 

Mặc kệ có nhìn ra thật hay không, chỉ cần Kha Dữ kiên trì xem hắn như em trai thì cơ bản không ai làm gì được. Chi Hòa không quá xác định tình cảm mà Kha Dữ dành cho Thương Lục, bởi vì anh đối xử với hắn rất tốt, rất quan tâm, luôn đặt hắn ở vị trí số một. Thế nhưng loại tình cảm đó đã sâu nặng vượt qua cả tình yêu, nếu ai đó muốn anh lấy mười năm tuổi thọ đổi lấy cái gì đó cho Thương Lục, có lẽ anh sẽ đồng ý không chút do dự.

 

Đã sâu sắc đến mức đó, làm sao có thể giám định rốt cuộc nó là tình thân hay tình yêu? Kha Dữ cho rằng đó là tình thân, hình như cũng không có chỗ nào sai.

 

Chi Hòa rầu rĩ một lát, cảm thấy đây không phải lĩnh vực mình có thể hold được nên thức thời từ bỏ rất nhanh.

 

·

 

Tuy Thương Lục phủ nhận, nhưng bầu không khí mập mờ luôn nguyên vẹn kể từ ngày đó, thế cho nên số lần Kha Dữ ghé qua biệt thự chơi càng ngày càng ít. Nếu có ai hỏi tới, anh luôn nói việc học cuối kỳ bận rộn, mỗi ngày đều nhốt mình trong thư viện viết luận văn. Cuối cùng vẫn là chú Minh đích thân sang trường đại học mới đón được người về nhà.

 

"Lâu rồi cậu không qua chơi, đến Tiểu Chi cũng nhớ cậu lắm đấy." Chú Minh cười nói, ánh mắt lại dừng trên người Thương Lục.

 

Bùi Chi Hòa hùa theo "Phải đấy phải đấy", nhân tiện đẩy Thương Lục, "Đúng không đúng không?"

 

Thương Lục cắm hai tay trong túi quần, thân hình cao lớn hơi cúi về phía trước, lãnh đạm nói: "Cũng tạm."

 

Nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Kha Dữ thêm một lúc.

 

Kha Dữ ho nhẹ một tiếng, cúi đầu tránh thoát ánh mắt hắn.

 

"Hôm nay suýt nữa đã đi tay không về rồi," Chú Minh lên tiếng hòa giải cho bầu không khí, "Thao Thao nói mình ở thư viện suốt ngày, nhưng lại không nói là mình học cùng nữ sinh khác, đúng không Thao Thao?"

 

Kha Dữ lập tức căng thẳng nâng mắt nhìn Thương Lục. Sắc mặt hắn vẫn hờ hững, "Vậy sao?" Hắn không tỏ ý kiến câu nào, chỉ đơn thuần phụ họa theo đề tài.

 

"Không phải," Kha Dữ giải thích, "Chỉ là vừa vặn học cùng một giáo sư, được giao chung một đề tài thôi."

 

"Hình như cô ấy cũng là người Trung Quốc? Du học sinh luôn sao?" Chú Minh hỏi, "Rất xinh đẹp."

 

"Ừm, là du học sinh." Kha Dữ gật đầu, lại xấu hổ phủ nhận, "Cũng không xinh đẹp đến thế mà."

 

Thật ra cô nữ sinh kia quả thật rất đẹp, được toàn thể giới du học sinh trong trường công nhận, hơn nữa người theo đuổi cô ấy cũng rất nhiều. Trong lòng Kha Dữ cũng phải thừa nhận đối phương có ngoại hình xuất sắc, nhưng không thể khẳng định trước mặt Thương Lục như vậy được. Còn vì sao không thể, anh vẫn không muốn suy nghĩ quá nhiều.

 

"Đừng đặt tiêu chuẩn cao quá, nếu gặp đúng đối tượng thì cứ thử quen xem sao," Chú Minh an ủi anh bằng ngữ khí từng trải, "Tôi thấy cô ấy cũng có thiện cảm với cậu lắm."

 

Thương Lục dường như có chút hứng thú với chủ đề này, nhưng không quá cao, cho nên mới lười biếng hỏi: "Vậy à? Làm sao chú biết?"

 

"Đến khi Thao Thao lên xe tôi, cô ấy vẫn lưu luyến không chịu đi, nhìn qua kính chiếu hậu thấy đứng yên tại chỗ lâu lắm. Đúng rồi," Hình như chú Minh nhớ ra chuyện thú vị khác, đuôi mắt nhăn nheo tràn đầy ý cười: "Cô ấy gọi cậu là gì nhỉ? Đảo Nhỏ?"

 

"Không phải ——" Từng lỗ chân lông trên người Kha Dữ lập tức khô nóng, "Không phải mình cô ấy gọi. Tại có một lần thầy giáo kêu cháu như vậy, thế là mọi người ồn ào gọi theo, cuối cùng biến thành Đảo Nhỏ."

 

"Đảo Nhỏ nghe hay mà." Bùi Chi Hòa lẩm bẩm hai lần, "Anh Đảo Nhỏ so ra thuận miệng hơn gọi anh Tiểu Dữ nhiều."

 

Cậu ta liếc Thương Lục một cái, chọc chọc hắn: "Anh Lục Lục, anh cũng thử xem."

 

Thương Lục cười nhạt một tiếng tỏ vẻ không hứng thú. Bình thường hắn không gọi anh là Thao Thao, nhiều lắm chỉ gọi đùa một tiếng "anh Tiểu Dữ", ngoài ra vẫn luôn gọi anh bằng cả họ lẫn tên.

 

Trong lòng Kha Dữ trống rỗng, lập tức nói: "Không cần, đây chỉ là cách gọi vui của mọi người thôi."

 

Mỗi lần anh tới đây đều được chú Minh tiếp đãi như khách quý nhưng không khiến Kha Dữ sinh ra cảm giác xa lạ như người ngoài. Chỉ là hôm nay không giống thế, ăn cơm xong bầu không khí trong nhà rất kỳ quặc, nếu phân tích kỹ hơn, có lẽ là vì Thương Lục nói ít hơn ngày thường rất nhiều.

 

Chú Minh muốn giải vây cho cậu chủ nhà mình, cố ý trêu chọc: "Sắp mười tám, đến tuổi phản nghịch rồi."

 

Kha Dữ gật gù: "Hồi mười bảy mười tám cháu cũng không thích nói chuyện, muốn ra vẻ ngầu lòi."

 

"Năm mười bảy mười tám anh đang viết thư tình với bạn gái cũ." Thương Lục nhắc nhở anh, dáng vẻ hờ hững quả nhiên rất ngầu, là kiểu ngầu mà ra sân bóng rổ chắc chắn sẽ khiến các nữ sinh hâm mộ la hét chói tai.

 

Kha Dữ nếm được một chút dư vị áy náy, bởi vì đây không phải lần đầu Thương Lục chú ý đến chuyện này, huống chi đó đã là chuyện của năm nào tháng nào rồi, Thi Hàm chia tay hẳn hai lần mà hắn vẫn để ý. Hắn ghen tị sao? Hay là như lần trước hắn nói, bị lòng chiếm hữu chi phối?

 

Lòng chiếm hữu mạnh đến mức này khiến Kha Dữ thấy vất vả giùm cho Thương Lục, thậm chí còn đau lòng một cách khó hiểu. Để giảm bớt sự vất vả đó, anh phải tiết chế quan hệ nam nữ lại đơn giản đi một ít. Anh cho rằng phần chú ý của Thương Lục trước sau gì cũng sẽ dời đi, không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện một cô gái làm hắn điên đảo thần hồn. Khi đó, lòng chiếm hữu của hắn sẽ đặt hết lên người cô ta, vậy là Kha Dữ được giải thoát.

 

Nhưng anh không ngờ phần giải thoát đó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa lúc nó đến lại không có bao nhiêu cảm giác nhẹ nhõm.

 

Chú Minh thảo luận sắp xếp cho chuyến đi chơi và cắm trại dã ngoại vào tuần tới, sau đó rất tự nhiên mời Kha Dữ cùng tham gia. Nhưng Thương Lục không cho chú ta cơ hội này, hắn thản nhiên nói: "Sophie mới nhắn tin cho cháu, nói cô ấy cũng sẽ đi."

 

Chú Minh ngạc nhiên nhìn hắn: "Sophie?"

 

"Ừ." Thương Lục hơi cong môi dưới, dường như không hiểu lắm thái độ của chú Minh: "Sao thế, có vấn đề gì à?"

 

Đương nhiên không có vấn đề gì, ngược lại chú Minh còn hơi vui vẻ, bởi vì trước nay Thương Lục vẫn không có biểu hiện hứng thú với đối tượng khác phái, cho nên không dưới một lần chú ta lo lắng hắn có sinh ra ý nghĩ không nên có nào với Kha Dữ không. "Không thành vấn đề, tôi sẽ kêu người chuẩn bị ngay," Chú Minh luôn làm việc chu đáo, hỏi hắn: "Cô ấy thích món gì, có kiêng cữ hay dính dáng đến tôn giáo gì không?"

 

Kết quả đối phương tôn giáo gì, kiêng món nào, thích hay không thích hoa này hoa nọ, thích trái cây này, ghét món ăn kia, thậm chí dị ứng với cái gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ Thương Lục kể rất thông thuận không vấp chữ nào.

 

Bùi Chi Hòa nghe đến là sửng sốt, miệng khẽ nhếch ra chiều không tin nổi. Cậu ta không hiểu, nếu có ai hỏi về Kha Dữ như thế, Thương Lục đưa ra một bài test full điểm cỡ này là chuyện đương nhiên. Nhưng vấn đề đối tượng lại là Sophie... Thậm chí cậu ta phải hơi gắng sức một chút mới nhớ nổi mặt cô gái đó.

 

"Anh Lục Lục ơi," Bùi Chi Hòa gọi hắn, rất không phục mà muốn so đo với Sophie một lần, "Anh biết em thích ăn món gì không?"

 

"... Cơm?" Thương Lục chần chừ đáp.

 

Chi Hòa: "..."

 

Tự rước lấy nhục.

 

Thương Lục bật cười một tiếng, lười nhác mắng cậu nhóc: "Thích ăn cua lông và măng tươi, được chưa?"

 

Chi Hòa khẽ mím môi: "Xem ra anh có chút lương tâm, thế anh Đảo Nhỏ thì sao?"

 

Thương Lục liếc nhìn Kha Dữ: "Không biết, chắc là hải sản." Đáp rất chung chung.

 

Đương nhiên Kha Dữ sẽ không tham gia trò hơn thua trẻ con này. Anh lớn lên ngoài đảo thật nhưng không quá thích hải sản, chỉ ăn mấy loại sò hến loại nhỏ thanh đạm. Bởi vì hơi dị ứng nên các loại tôm cua cá ăn được cũng không nhiều, bữa cua hoàng đế hồi Giáng Sinh cũng chỉ ăn cùng Thương Lục mấy miếng mà thôi.

 

Anh không sửa lời Thương Lục, ngược lại còn hờ hững gật đầu mỉm cười, cứ như hắn nói hoàn toàn đúng đáp án vậy.

 

Ánh mắt sâu thẳm của Thương Lục dừng trên người anh, sắc mặt đột nhiên không quá tốt, thậm chí còn có xu hướng sầm xuống vì giận, quanh thân tỏa ra không khí lạnh lẽo như băng.

 

Kha Dữ không muốn tham gia lần cắm trại này, nhưng Bùi Chi Hòa cứ nài nỉ mãi, lý do cũng cực kỳ hợp lý: "Đừng mà anh Đảo Nhỏ, nếu anh không đi chẳng lẽ để một mình em làm bóng đèn sao? Ai muốn nhìn Thương Lục xà nẹo với người khác chứ! Em sợ bị lẹo mắt lắm!"

 

Thương Lục làm bộ muốn đánh, Chi Hòa ôm đầu trốn ra phía sau Kha Dữ, khăng khăng kéo anh không buông tay: "Thật đấy thật đấy, anh đi cùng em đi. Đến lúc bọn họ thủ thỉ ngắm trăng ngắm sao gì đó ít nhất chúng ta có thể tâm sự với nhau, chứ không em phải ngồi uống trà với chú Minh à?"

 

Kha Dữ giúp cậu ta bày trò chơi xấu: "Em có thể kéo đàn phá rối bọn họ."

 

"Thôi anh tha cho em," Bùi Chi Hòa suy sụp cúi đầu, "Em không muốn kéo BGM làm nền miễn phí đâu!"

 

Ngày đi cắm trại, đồ đạc ước chừng phải chất đầy hai chiếc SUV, quả thực là tương đương với chuyển nhà. Chỉ riêng lều bạt đã mang đến ba chiếc, một chiếc lều tam giác lớn chứa vừa bốn người, hai chiếc lều đôi, cộng thêm một khung mái bạt kê vừa chiếc bàn dài cho tám người.

 

Tất cả lối sống sinh hoạt mà chú Minh thừa hưởng đều theo kiểu Anh. Tới địa điểm cắm trại, bắt đầu dàn xếp trận địa Kha Dữ mới biết cuộc cắm trại này chuẩn bị tỉ mỉ tinh tế đến mức nào —— Tủ lạnh màu trắng bịt kín chứa đầy đá viên, bên trong ủ đầy vang trắng và vang thủ công. Hoa tươi cắm trang trí và tinh dầu thơm trong mỗi lều không giống nhau; mấy chiếc mành cuốn xếp so le chia không gian ra thành từng khu vực bếp, khu bàn ăn và khu trà chiều. Ấm pha cà phê q*** t** và đồ sứ Minton đều chuẩn bị sẵn sàng, cho dù đi cắm trại ngoài trời cũng phải chăm chút kỹ lưỡng thói quen uống cà phê sáng, trà chiều và rượu buổi tối, càng không cần nhắc đến đống nguyên liệu nấu ăn cao cấp, món nào cũng được bảo quản lạnh tươi ngon roi rói.

 

Người giúp việc đi cùng không nhiều, chủ yếu phụ trách dựng lều, chỗ mái che để lại cho các cậu ấm tự chơi. Trong lúc cả đám chằng dây đóng đinh, Sophie vẫn luôn đi theo bên người Thương Lục, Kha Dữ và Bùi Chi Hòa trốn bên góc đối diện hỗ trợ dọn dẹp sửa sang.

 

Chi Hòa thì thầm hỏi Kha Dữ, "Anh Đảo Nhỏ, anh thấy Sophie có đẹp không?"

 

"Đẹp." Kha Dữ khen ngợi từ đáy lòng.

 

Thiếu nữ người Pháp xinh đẹp như hoa hồng, mái tóc xoăn nâu nhạt phủ lên khuôn mặt kiều diễm, ngũ quan tràn đầy vẻ ngây thơ đáng yêu, đôi môi hơi nhếch tự nhiên như cánh hoa. Mỗi khi cô nàng đứng cùng một chỗ với Thương Lục, dường như cả thế giới cũng trở nên đẹp mắt lên hẳn.

 

"Cô ấy học múa, lên đại học muốn học ngành biểu diễn," Chi Hòa nói, "Vậy là cùng chung chí hướng với anh Lục Lục rồi, không chừng tương lai có thể vừa làm cộng sự vừa làm tri kỷ. Mai kia Thương Lục quay phim điện ảnh, cô ấy sẽ vào vai nữ chính, hai người cùng nhau ra mắt, cùng nhau nổi tiếng, được truyền thông khắp thế giới xưng tụng là đôi kim đồng ngọc nữ."

 

Kha Dữ thường xuyên hâm mộ sức tưởng tượng của người bình thường, bởi vì anh là kẻ không thể tự tưởng tượng. Nhưng trong khoảnh khắc này đột nhiên anh cảm thấy may mắn vì mình mắc bệnh tâm manh. Chỉ có như vậy, anh mới có thể yên tâm thoải mái gạt hết mọi hình ảnh ra khỏi đầu.

 

Chi Hòa huyên thuyên một lúc mới nhận ra người bên cạnh mình không nói gì. Cậu ta quay đầu, phát hiện ra Kha Dữ đang nắm chặt tấm vải bạt ngây ngốc từ lúc nào. Cơn gió từ ngoài sông thổi vào mang theo hương hoa, thổi bay tóc mái để lộ ánh mắt mờ mịt. Trong lòng Chi Hòa không khỏi mắng thầm Thương Lục: Đồ nhan khống chết tiệt.

 

Chú Minh mang theo một chiếc loa ngoài tạo hình giả cổ màu xanh lục đậm. Sau khi điều chỉnh âm lượng, từ loa phát ra giai điệu bài hát "All you need is love", Chi Hòa lẩm bẩm hát theo:

 

Nothing you can know that isn't known

 

Nothing you can see that isn't shown

 

......

 

All you need is love

 

Buổi tối mọi người bắt đầu nướng BBQ. Lao động chủ lực là chú Minh, thử vài nhát tượng trưng là Thương Lục, nhiệt tình muốn giúp nhưng chủ yếu phá rối là Chi Hòa, còn lại Kha Dữ và Sophie đứng yên làm mascot. Thật ra Kha Dữ rất muốn giúp chú Minh một tay, nhưng suy xét đến Sophie đứng một mình hẳn sẽ xấu hổ lắm, cho nên mới đứng cùng cô cho vui.

 

Thương Lục nướng xong một miếng bò bít tết liền buông tay mặc kệ, đại thiếu gia như hắn không hề có chút hứng thú gì với chuyện nấu nướng, cũng kiên định cho rằng để người khác phụ trách việc ăn, mặc, ở, đi lại chính là giải phóng tài năng và sức lực vốn hạn chế của mình. Kha Dữ giao ca cho hắn, sau đó trông thấy hắn và Sophie cùng đi dạo bên bờ sông hóng gió, đến bóng dáng trong đêm trông cũng rất xứng đôi. Bỗng một làn khói dày đặc bốc lên mang theo mùi khét lẹt —— Mẹ nó, nướng cháy tôm rồi.

 

Bùi Chi Hòa phát ra một tiếng cảm thán kỳ quặc, cũng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trước đây em nhìn nhầm. Thương Lục không thích anh thật, là do em đoán mò thôi sao?" Nói rồi lại chúc mừng Kha Dữ: "Anh Đảo Nhỏ, bây giờ anh thở phào nhẹ nhõm được rồi!"

 

Kha Dữ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, anh đang cúi đầu dùng kẹp trở mặt mấy con tôm, xong hết mới ngẩng đầu lên, rất tự nhiên cười với Bùi Chi Hòa: "Anh vốn cũng không tin mà."

 

"Thế anh cứ trốn tránh Thương Lục mãi làm gì." Bùi Chi Hòa vạch trần.

 

"Anh không trốn, bận việc thật. Hơn nữa bây giờ không cần anh trốn, cậu ấy cũng không có thời gian quan tâm đến anh nữa, có đúng không?"

 

Bùi Chi Hòa gật gù, ánh mắt cũng đưa ra bờ sông nhìn theo hai người kia: "Anh nói đúng, bây giờ anh ấy không rảnh đâu."

 

Mọi người vừa ăn uống vừa chơi đùa, bữa tiệc BBQ đến khoảng 10 giờ mới kết thúc. Khu cắm trại treo rất nhiều đèn bão và đèn đom đóm nhấp nháy lãng mạn. Gió đêm thổi qua, mấy bóng đèn va vào nhau kêu leng keng rất giống chuông gió. Kha Dữ thừa nhận một buổi đêm như thế này luôn rất thú vị, nếu đề tài không phải lúc nào cũng xoay quanh Thương Lục và Sophie.

 

Bọn họ kể mình quen nhau thế nào, bình thường trong trường hay làm gì, tương lai có vào chung một trường đại học không. Sophie là người hào phóng, không ngại ngùng cũng không ra vẻ, khiến vẻ ngọt ngào của cô luôn được mọi người yêu thích. Lúc này Kha Dữ mới muộn màng nhớ ra Thương Lục từng đề cập mình đã có người yêu thích, hiện giờ đáp án đã rõ —— Là Sophie.

 

Ngày đó trong phòng chiếu phim, hắn nói người mình thích... là người mà cả đời này hắn sẽ luôn thích.

 

Mười bảy tuổi thì biết gì mà đòi tính chuyện cả đời. Kha Dữ phẫn nộ thay cho sự khinh suất của hắn.

 

Sau khi có đối tượng cụ thể, mỗi một câu nói trong quá khứ đều tìm được chỗ đối ứng. Hắn nói cô thích thất thần, tựa như cơn gió làm người ta không nắm bắt được, cũng không giữ được. Hắn nói cô xinh đẹp, đặc biệt là đường cong từ nhân trung xuống môi làm nhạt đi vẻ lạnh lùng, nói cô vừa yếu đuối vừa quật cường, cười lên lại rất ngây thơ.

 

Kha Dữ bỗng nhớ tới tâm lý đà điểu yếu đuối u ám của mình lúc đó —— Chỉ cần người Thương Lục thích không phải một cô gái tầm thường, vậy tất cả mọi chuyện đều dễ nói, anh cũng có thể dễ dàng chấp nhận. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên Thương Lục không thích một cô bạn học tầm thường, nhưng tại sao...

 

Anh vẫn rất khó khăn, rất vất vả, gần như dùng hết sức lực mới có thể chấp nhận được sự thật này?

 

Những khi đề tài dừng trên người Thương Lục và Sophie, Kha Dữ thậm chí không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ làm sao để hòa nhập, chỉ cần chúc phúc từ đáy lòng là tốt rồi. Anh cảm thấy diễn xuất của mình khá ổn, sẽ mím môi, trợn mắt, cùng nhau kinh ngạc cảm thán với Chi Hòa, sau đó thoải mái cười. Không ai chú ý đến vẻ thất thần và bồn chồn của anh. Nếu là trước kia Thương Lục sẽ phát hiện ra ngay, nhưng hôm nay toàn bộ lực chú ý của hắn đã dời sang một người khác như Kha Dữ mong đợi, chỉ thỉnh thoảng mới liếc mắt về phía anh một cái.

 

Thật ra Thương Lục ngồi ngay đối diện Kha Dữ, nhưng tần suất ánh mắt hai người chạm nhau rất ít, dù giao nhau dưới bầu trời đêm và ánh lửa trại cũng lập tức tách ra ngay.

 

Đến giờ đi ngủ, Kha Dữ ôm theo ba lô rất tự giác chui vào chung một lều với Bùi Chi Hòa, chiếc còn lại đương nhiên để cho Thương Lục và Sophie —— Tuy mười bảy tuổi đã ngủ chung là quá sớm, nhưng dù sao đây cũng là nước Pháp.

 

Thương Lục trực tiếp chui vào lều bắt người.

 

Bùi Chi Hòa đang khoe tấm chăn của mình cho Kha Dữ xem thì thình lình trông thấy Thương Lục ngược sáng xông vào như hung thần, cả người ngớ ra không biết nên làm gì.

 

"Đi ra ngoài." Thương Lục nói.

 

Bùi Chi Hòa chỉ mờ mịt trong chớp mắt đã lập tức ôm chăn của mình đi, "Em em em em đi tìm chú Minh nói chuyện đây!" Sau đó co cẳng chạy biến.

 

Trong lều trải đệm hơi cho hai người, nằm lên không khác ngủ trong nhà là bao, thậm chí còn có vẻ thoải mái hơn chiếc giường trong ký túc xá của Kha Dữ. Anh ngồi bên mép đệm, một chân co lên, vừa sắp xếp lại túi đồ vệ sinh vừa hỏi: "Có việc gì?"

 

Anh không ngẩng đầu, chiếc đèn bão màu vàng treo trên đỉnh lều phác họa rõ ràng phần sườn mặt.

 

"Anh không có gì muốn nói với em sao?"

 

"Nói cái gì?" Kha Dữ ngơ ngác nâng mắt.

 

"Thôi được," Thương Lục lạnh lùng nhìn anh mấy giây, "Vậy em trở về ngủ."

 

Trong lúc hắn chuẩn bị khom người chui ra cửa, Kha Dữ chợt gọi lại, "—— Chờ một chút."

 

"Sao thế?"

 

"Tối nay em... ngủ chung lều với Sophie à?"

 

Thương Lục tạm dừng một chút mới trả lời: "Có vấn đề gì không?"

 

"Hình như làm thế không tốt lắm?" Kha Dữ ngập ngừng một chút, chỉ là Thương Lục chưa kịp vui vẻ, anh đã thấp giọng dặn dò một câu khác: "... Nhớ dùng biện pháp an toàn."

 

Nhiệt độ trong lều chạm ngưỡng đóng băng.

 

Thương Lục nhìn anh chằm chằm, sau một lúc lâu, hằn gằn từng chữ: "Cảm ơn anh nhắc nhở."

 

Kha Dữ thở phào một hơi, lại tự giễu nhếch môi, "Anh có đang dài tay lắm không? Chắc chú Minh đã sớm nhắc nhở em rồi ——" Thân thể cao lớn chớp mắt tiến sát lại gần anh, tàn nhẫn giữ chặt cổ tay anh, đè cả người Kha Dữ nằm ngửa trên chiếc nệm hơi.

 

Kha Dữ mở to hai mắt, hơi thở thoát ra từ chóp mũi, trái tim vọt lên tận cổ họng, có khi người sợ độ cao bị ép đứng bên vách đá cũng không thể có nhịp tim như lúc này.

 

"Anh đúng là một ông anh có trách nhiệm." Thương Lục nghiến răng, lời nói như bị ép thoát ra từ giữa hàm răng lạnh ngắt.

 

"Buông anh ra," Kha Dữ đá hắn, nhưng không dùng lực, "Đừng như vậy, sẽ bị hiểu lầm."

 

"Kha Dữ," Thương Lục lại kêu cả họ lẫn tên anh, "Anh thuộc họ đà điểu đúng không."

 

Kha Dữ: "?"

 

Thương Lục buông anh ra, chợt nói không đầu không đuôi: "Sao lâu đến mười tám tuổi thế không biết."

 

Mười tám tuổi đối với hắn có ý nghĩa gì, Kha Dữ không thể đoán được. Dù sao hắn đã có bạn gái, hành vi đi quá giới hạn cũng làm rồi, thật sự không thể tưởng tượng được có chuyện xấu gì mà đủ mười tám tuổi mới được làm.

 

Thương Lục giận mà không có chỗ trút suýt nữa bị nghẹn chết, cánh tay giơ lên muốn ôm anh chỉ có thể hậm hực thả xuống. Hắn dùng sức bóp chặt cằm anh, làm Kha Dữ phải ngửa mặt lên.

 

Đôi môi đỏ thắm dưới ánh đèn ở gần trong gang tấc, chỉ cần cúi đầu là hôn được ngay. Thương Lục hơi cúi xuống, sau đó nghiến răng quay phắt đi.

 

Mẹ kiếp.

 

Kha Dữ không chịu nổi mấy hành động kỳ quặc của hắn, càng không thể chấp nhận tình cảnh tiếp xúc thân thể mập mờ như thế này, bèn ấn khuỷu tay hắn xuống, "Em tôn trọng anh một chút được không?"

 

"Nếu em không tôn trọng anh ——" Ánh mắt Thương Lục u ám, hắn không thể phản bác, một câu lăn trên đầu lưỡi mãi không nói ra được.

 

Mẹ kiếp.

 

Vẫn là mẹ kiếp.

 

Nếu không tôn trọng anh, em đã sớm ——

 

Thương Lục ủ rũ cắm năm ngón tay vào chân tóc. Đệt mẹ, tuổi mười bảy sống một ngày dài bằng một năm, những ngày tháng này không phải cho người sống mà!

 

"Em không cần anh lấy tư cách anh trai nhắc nhở những chuyện nhàm chán như thế, anh hiểu chưa?" Thương Lục vẫn giữ cổ tay anh, "Mấy chuyện đó, dù là chú Minh hay anh cả, Tiểu Ôn hay Minh Tiễn, bọn họ dạy em hết, anh không cần lặp lại đâu."

 

Kha Dữ giấu đi vẻ chật vật trong mắt, "Biết rồi." Anh bình tĩnh nói, trong lòng nghĩ thầm em muốn nghe hay không thì kệ em chứ.

 

Trong lều yên lặng khoảng mấy giây, Thương Lục cụp mắt tiến lại gần quan sát anh, hàng lông mi dài mảnh tạo thành một cái bóng mờ, làm đôi mắt hắn càng nguy hiểm mà sắc sảo hơn.

 

"Em muốn nghe chuyện khác." Sau một lúc lâu, hắn khàn khàn nói.

 

"Không có chuyện gì khác."

 

"Muốn nghe những chuyện làm anh không vui, anh nói cho em vui đi." Thương Lục gần như dụ dỗ.

 

Kha Dữ không nhịn được bật cười, tuy dừng rất nhanh nhưng Thương Lục vẫn nhạy bén bắt được.

 

"Đây là nụ cười thật lòng đầu tiên của anh trong hôm nay."

 

Kha Dữ hơi run rẩy khi nghe thấy câu ấy.

 

Hóa ra hắn có chú ý, trong từng cái chớp mắt tưởng như không hề để ý.

 

"Không có gì không vui..." Kha Dữ nói, rất thẳng thắn nhìn vào nội tâm, "Có lẽ đột nhiên thấy em có bạn gái nên hơi không quen."

 

"Không quen cỡ chừng nào?" Thương Lục đã hiểu rõ sự nhạy bén lẫn đần độn của anh, cho nên cũng không ép buộc, chỉ ôn hòa truy vấn.

 

"Không quen nên không cười nổi."

 

"Không phải anh nên vui sao. Anh luôn hiểu lầm em thích anh, còn trốn em hai tháng cơ mà."

 

"Bây giờ không hiểu lầm nữa."

 

Thương Lục nghĩ thầm anh vẫn nên tiếp tục hiểu lầm đi, vì đó mới là chân tướng, hắn và Sophie chẳng qua chỉ là cộng sự cùng quay bộ phim tốt nghiệp mà thôi. Nhưng hắn sợ Kha Dữ lại chạy mất, đành nói theo kiểu nước đôi: "Vậy đừng trốn em nữa."

 

Kha Dữ cũng không muốn trốn tránh, trốn suốt sáu mươi ngày chỉ làm anh nhớ hắn gấp đôi, còn nhớ hơn lúc hai người cách nhau một đại dương nữa, không biết đây là tật xấu gì.

 

Một cuộc nói chuyện không tính là thẳng thắn, cũng tuyệt đối không vui vẻ mà như chưa hề nói gì hết, nhưng cũng xem như đã nói. Thương Lục cúi người bước ra khỏi lều, nhưng Kha Dữ chờ mãi không thấy Chi Hòa trở về, đến khi định ra xem tình hình thì, phịch —— một chiếc ba lô nặng trịch từ đâu bay vào, tiếp sau đó là một bóng người mang cảm giác cực kỳ áp bách.

 

Thương Lục nói rất đường hoàng: "Tiểu Chi muốn nói chuyện thâu đêm với chú Minh, ngại anh ngủ một mình sợ nên em qua ngủ cùng."

 

Bùi Chi Hòa bên lều lớn phẫn nộ không thôi —— Thương Lục chết bầm! Nhưng vừa rồi hắn nói sẽ tặng cậu ta một cây Stradivarius! Quà hối lộ này quá đắt tiền!
Bình Luận (0)
Comment