Edit: Leia
Rất nhiều năm sau, Thương Lục vẫn luôn nhớ như in về đêm cắm trại đó.
Thời tiết nóng bức được cơn gió từ mặt sông thổi tan, nhiệt độ hạ xuống gần như làm người ta thấy lạnh. Trong lều đương nhiên không cách âm, cho nên Thương Lục tỉnh như sáo có thể nghe rõ tiếng Bùi Chi Hòa nói mớ. Cậu ta quấn chăn của mình nằm dang thành hình chữ X, đẩy cho chú Minh và tài xế không cách gì ngủ được.
Thương Lục không dám hành động thiếu suy nghĩ, bên tai là tiếng thở nhẹ mà dài của Kha Dữ. Hắn không quá xác định Kha Dữ đã ngủ thật chưa, chỉ có thể phán đoán mơ hồ qua nhịp thở.
Trở mình một cái thôi cũng cần hết dũng khí, lại phải thật cẩn thận, không dám phát ra bất cứ tiếng động dư thừa nào vì sợ đánh thức Kha Dữ.
Kha Dữ nằm ngửa, chiếc đèn bão treo cao bên ngoài xuyên qua lớp vải lều màu trắng chiếu ánh sáng mờ ảo vào trong. Thương Lục nằm nghiêng người, sau đó hơi nhổm nửa người dậy ngắm nghía phần sườn mặt tinh tế nhẵn nhụi như ngọc của anh.
Cùng với đường cong bên gáy.
Cùng với bả vai lộ ra khỏi áo ngủ.
Kha Dữ mặc một chiếc áo cổ lật tơ tằm, chất vải trơn mềm rất nhẹ, là của Thương Lục tặng cho, anh mặc vào người trông rất ngoan ngoãn. Bởi vì tư thế ngủ nên cổ áo hơi lệch qua một chút, để lộ vùng xương quai xanh.
Thương Lục nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm. Loại ánh mắt này tuyệt đối không thể gọi là thuần khiết, bởi vì mục tiêu của nó rõ ràng chỉ quanh quẩn trên đôi môi Kha Dữ.
Hôn một chút chắc không sao đâu.
Việc nhỏ mà không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn.
Hôn một cái không sao đâu mà, Kha Dữ ngủ say lắm.
Nếu bị phát hiện là tiêu đời.
Hai giọng nói luân phiên thì thầm vào tai hắn. Dù sao Thương Lục chỉ mới mười bảy, hắn nghiến chặt răng, sườn mặt cứng đờ như đá, cuối cùng vẫn không chiến thắng được tâm ma, thế là một tay hắn chống bên người Kha Dữ, ma xui quỷ khiến cúi đầu từ từ kề mặt lại gần.
Hơi thở của Kha Dữ rất ngọt, ngọt đến mức làm Thương Lục tuổi mười bảy choáng váng đầu óc, không phát hiện ra Kha Dữ đã mở bừng mắt từ lúc nào.
"... Thương Lục?"
Giọng nói đầy căng thẳng và khô khốc. Kha Dữ theo phản xạ hơi lùi về sau một chút, tư thế đầy vẻ trốn tránh đề phòng, "Em, em vừa làm gì thế?"
Thương Lục cực kỳ tùy cơ ứng biến, dùng một tay khép cổ áo anh lại: "Sợ anh cảm lạnh." Tiện đà kéo chăn dưới hông Kha Dữ lên, mặt không đỏ tim không đập hỏi tiếp: "Có lạnh không?"
Kha Dữ không muốn nghe hắn nói nhảm, trực tiếp vạch trần luôn: "Kéo chăn cần phải xích gần đến thế à?"
Còn có thể trả lời thế nào nữa? Thương Lục nói nhàn nhạt: "Định hôn anh."
Kha Dữ vốn cho rằng hắn định nhân cơ hội giở trò chơi xấu gì đó, không ngờ lại nghe câu trả lời kiểu này. Toàn thân anh dại ra, khuôn mặt dưới ánh sáng mờ ảo đỏ đến gần như tỏa nhiệt.
Anh vội đẩy Thương Lục: "Nóng lắm!"
Đệm hơi phát ra âm thanh vì bị đè ép, Thương Lục ngã ngồi lên đó, lười biếng bật cười: "Anh căng thẳng làm gì? Em tưởng anh là Sophie cơ."
Đòn đánh quá đột ngột làm Kha Dữ trở tay không kịp, nhiệt độ thân thể từ từ hạ xuống, anh chỉ theo bản năng... cảm giác được một chút buồn bã và tự giễu. Tự giễu qua đi, một cơn xấu hổ sâu sắc hơn lan tràn trong lòng, là anh quá tự mình đa tình, không phải sao? Có vẻ anh đang đánh giá cao bản thân quá rồi.
Thương Lục quấn chăn của mình, hờ hững nói: "May mà anh tỉnh dậy, nếu không lỡ em hôn anh thật thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy sạch mất."
"Anh không tự luyến đến thế đâu." Kha Dữ trả lời một cách mỉa mai, sau đó trở mình, lấy tấm lưng mảnh khảnh của mình ra dựng lên một phòng tuyến tự vệ.
"Nếu anh không tự luyến thì trốn em làm gì? Không phải anh cho rằng em thích anh sao?"
"Anh không nghĩ em thích anh, cũng không nghĩ mình có gì đáng để em thích. Anh trốn tránh vì cảm thấy rằng em quá ỷ lại anh, lại mang lòng chiếm hữu. Hiện giờ em đang ở tuổi dậy thì, anh không muốn tạo cơ hội để em hiểu lầm, rõ chưa?" Sợ Thương Lục không rõ, Kha Dữ càng nói trắng ra hơn, ở giữa kèm thêm một chút giận dỗi khó hiểu: "Đương nhiên anh biết em không thích anh, nhưng sợ em hiểu lầm đó là thích rồi tự cho mình là đồng tính luyến ái. Tuổi của em là giai đoạn quan trọng để thiết lập bản sắc cá nhân, anh không muốn em đi vào đường ngang ngõ tắt."
Bởi vì tương lai sẽ trở thành thầy giáo nên Kha Dữ cũng phải học thêm chuyên ngành sư phạm, Thương Lục nhận ra anh đang ụp lý thuyết trong sách giáo khoa lên đầu mình. Hắn nhướn mày, "Người trưởng thành các anh ngạo mạn thật đấy."
"Em có ý gì?"
"Thích hay không thích, chẳng lẽ chính em không tự phân biệt được sao?" Thương Lục thản nhiên nói: "Phương diện này không cần anh lo lắng đâu."
"Vậy em câm miệng lại, ngủ cho anh."
Phía bên kia truyền đến tiếng ho khan của Bùi Chi Hòa. Cậu ta mới tỉnh, đang dùng cách thức của mình nhắc nhở Thương Lục chú ý lời nói, tuy rằng phương thức này hơi ngu ngốc.
Thương Lục nhận được ám chỉ, biết chú Minh còn chưa ngủ nên phải hạ giọng xuống, đồng thời xích gần qua chỗ Kha Dữ: "Anh Tiểu Dữ, anh biết em hay bị lạ giường mà."
Hắn xích vào rất gần, hơi thở gần như phả vào cổ Kha Dữ làm lông tơ trên người anh muốn dựng đứng.
"Em không ngủ được." Giọng Thương Lục càng trầm thấp hơn, mang theo chút tủi thân.
Kha Dữ mềm lòng: "Nhắm mắt lại, đừng nghĩ lung tung nữa."
Thương Lục cong môi, dưới ánh đèn mù mờ, đôi mắt hắn vừa dịu dàng vừa sâu thẳm, chỉ là Kha Dữ không nhìn thấy.
"Lần duy nhất em ngủ được trên một chiếc giường khác chính là lần ở nhà anh, năm mười ba tuổi." Hắn dùng giọng điệu hoài niệm tiếc nuối, âm lượng nhẹ đến mức chỉ mình Kha Dữ nghe được, "... Em ôm anh được không?"
Kha Dữ hít sâu một hơi, cảm thấy dạ dày mình đau nhói.
Thấy anh không lên tiếng, Thương Lục nhẹ nhàng gác một cánh tay lên người như nửa muốn ôm nửa không, vừa lịch sự vừa mất tự nhiên, đồng thời còn có chút xa lạ. Cổ họng hắn ngứa ngáy muốn nuốt nước bọt mà không dám nuốt, bởi vì giữa không gian yên ắng này, sợ đến tiếng nuốt cùng bị đối phương nghe thấy. Đến lúc đó mọi khát vọng, căng thẳng, rung động của hắn sẽ bại lộ hết ra ngoài.
Thương Lục liên tục đè nén những xao động trong cơ thể mình xuống, nhắm chặt mắt, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, hoàn toàn ôm Kha Dữ đang đưa lưng vào trong ngực mình.
Một cái ôm hoàn hảo kín kẽ.
Một cái ôm thật sự.
Thương Lục không nỡ buông tay, trong lòng thầm mắng bản thân đã ra tay quá muộn.
"Chắc anh sẽ không hiểu lầm chứ?" Hắn cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Kha Dữ, có chút vụng về giấu đầu lòi đuôi cùng một chút chột dạ.
Kha Dữ nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất là em mau ngủ cho anh."
Thương Lục không nhịn được cúi đầu lặng lẽ cười. Biết đe dọa thật đấy.
Rất lâu sau hắn vẫn không ngủ được.
"Em sắp mười tám rồi, anh đã nghĩ ra quà gì tặng em chưa?" Hắn cọ vào người Kha Dữ, lay lay anh.
Ngày 21 tháng 12 năm nay Kha Dữ đã về nước, Thương Lục vừa vặn cũng được nghỉ đông. Hơn nữa đây là mốc tuổi quan trọng nên Ôn Hữu Nghi dự định sẽ chuẩn bị tiệc rất linh đình.
Kha Dữ mệt mỏi khép mí mắt, "Không biết."
"Không biết?" Thương Lục không hài lòng với câu trả lời, nắm chặt khuỷu tay anh, "Dậy đi, anh đừng ngủ."
Kha Dữ cố gắng chống đỡ, "Thứ gì em cũng có dễ như trở bàn tay, anh không biết phải tặng gì cả."
Quà đắt tiền đương nhiên không thể so với quà từ đám bạn nhà giàu của hắn, quà không đắt tiền lại có vẻ như anh quá keo kiệt. Món quà quá thực dụng không phù hợp với sinh nhật mười tám, món mang ý nghĩa hoặc kỷ niệm lại quá đắt tiền, sau đó vòng trở về vấn đề đầu tiên, hình thành một vòng tuần hoàn chết.
Thương Lục im lặng một lát: "Không phải em có mọi thứ dễ như trở bàn tay đâu mà."
Giọng hắn lộ ra một tia mất mát khó lòng phát hiện, Kha Dữ hoài nghi mình nghe nhầm.
"... Ví dụ như?"
"Năng lực trẻ mãi không già, một ngày có bốn mươi tám tiếng, hoặc là làm thời gian dừng lại."
Tài lắm.
Kha Dữ bật cười: "Ừ, xem ra ông trời đúng là không công bằng với em, dù sao anh cũng có năng lực trường sinh bất lão, một ngày có bốn mươi tám tiếng, muốn thời gian dừng lúc nào thì dừng lúc ấy."
Thương Lục rất muốn hôn anh.
Hai người đang ở rất gần mà Kha Dữ lại quá đáng yêu, làm thân thể hắn bắt đầu có dấu hiệu lên tinh thần.
Hắn lẳng lặng nới lỏng vòng ôm, "Nếu thật sự không biết chuẩn bị gì, vậy đừng chuẩn bị. Vào ngày sinh nhật anh chỉ cần cho em nhìn thấy anh là tốt rồi."
Nói thì nói vậy, nhưng đến trong mơ Kha Dữ vẫn không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc thứ Thương Lục muốn mà không thể có được là cái gì? Nếu có thể, anh muốn tìm ra đáp án, sau đó tự tay tặng lại cho hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Kha Dữ bị Thương Lục chọc vào người đến phát ngốc.
Có lẽ vì cả hai người đều căng thẳng nên tư thế ngủ cả đêm không đổi, Thương Lục luôn ôm anh, còn anh vẫn nằm nghiêng dựa vào ngực hắn. Cứ như vậy, thanh niên nào đó cùng bộ phận khó nói nào đó nổi lên phản ứng sinh lý không thể kháng cự, sau đó trực tiếp truyền qua cho Kha Dữ không hề có trở ngại.
Kha Dữ hít thở thật sâu, quyết định dùng hết khả năng thoát khỏi hiện trường quái dị này mà không đánh thức Thương Lục. Thế là anh từ từ lùi ra ngoài, ở thời điểm sắp thành công đến nơi, anh bất ngờ bị hắn kéo lại vào lòng —— Chân dài gác lên một cái, tạo thành tư thế giam cầm.
Lỗ chân lông khắp người Kha Dữ như muốn nổ tung, đôi mắt mơ màng trợn to không tin nổi, nội tâm sốc đứng sốc ngồi như vừa bị sóng thần tấn công ——
Đụ, má.
#Trải nghiệm tỉnh dậy trong ngực cậu em trai chơi cùng mình từ nhỏ đến lớn, trực quan cảm nhận được cậu ấy lớn đến mức nào là cảm giác gì#
Trong khi anh đang bối rối tột độ, Thương Lục lại rất tự nhiên hôn lên mặt Kha Dữ.
Rất thành thạo, lưu loát, tự nhiên như đã làm hàng trăm ngàn lần.
Kha Dữ nặng nề vuốt mặt, nhấn chìm nội tâm ào ào gợn sóng cùng động tác nuốt nước bọt.
Hắn xem anh là Sophie, cho nên mới thành thạo như vậy.
Có thể thấy bị bệnh tâm manh chưa chắc đã là chuyện xấu hoàn toàn, ví dụ như ngay lúc này, Kha Dữ không thể tưởng tượng được nếu mình là Sophie thì trong căn lều này sẽ xảy ra chuyện gì, cùng với những chuyện phía sau, những chuyện trước đây trong vô số đêm đen và sáng sớm. Nếu có thể tưởng tượng ra, Kha Dữ không biết mình phải làm thế nào để thoát ra khỏi những hình ảnh đó.
·
Mùa hè bước vào quãng thời gian nóng bức nhất, ve kêu rộn ràng nhất, cũng là lúc Kha Dữ về nước.
Trước kia anh đi Pháp trao đổi một năm ít nhiều gì cũng có chút thành phần đánh cược. Trong trường cũng phát sinh mấy lời đồn đãi không hay, ví dụ như thắc mắc một sinh viên cả ngày đi làm thêm như anh lấy đâu ra tiền trang trải sinh hoạt phí. Quả thực, một năm này gần như đã đào rỗng toàn bộ tiền tiết kiệm bao lâu nay của anh, nếu không về chắc anh phải ra đường ăn xin mất.
Có cô đàn em rất hâm mộ hành động được ăn cả ngã về không đó, lúc hỏi kinh nghiệm còn nói đùa: "Chắc đàn anh thích nước Pháp lắm nhỉ, thật sự rất quyết đoán, không giống em, trưng cầu ý kiến ba mẹ xong vẫn chưa hết do dự."
Thích nước Pháp sao?
Thực ra là không hẳn. Đồ ăn Pháp, tiệm cà phê trong góc đường, sông Seine, lịch sử rực rỡ cùng những cô gái Pháp đứng dưới cột đèn đường thoải mái hút thuốc lá, những hình ảnh đó đương nhiên rất đẹp, nhưng không đến mức có thể khiến Kha Dữ thay đổi hết mọi kế hoạch đời mình.
"Đàn anh sắp về nước rồi, có luyến tiếc nơi này không?" Cô đàn em hỏi.
"Sẽ không."
"Ồ," Cô bé không đoán được anh là người quyết đoán đến thế, hơi xấu hổ vén tóc, "Nhưng có vài người có lẽ cả đời khó lòng gặp lại."
"Có thể liên lạc qua mạng mà." Kha Dữ nhàn nhạt trả lời, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt chợt cứng đờ.
"Nhưng vẫn sẽ kéo dài khoảng cách, càng lúc càng xa." Cô đàn em là người thiên về tình cảm, "Tuy em chưa đến lúc tốt nghiệp, nhưng tưởng tượng cảnh những người bạn thân thiết sau khi tốt nghiệp chỉ có thể thăm hỏi chúc tụng mấy câu vào dịp lễ tết, trong lòng vẫn thấy hơi buồn."
Cô bé không nhận ra đáy mắt Kha Dữ đã trống rỗng, vẫn tiếp tục say sưa nói: "Tuy biết đây là con đường duy nhất để bước vào xã hội, nhưng nếu là người càng gắn bó khăng khít, chia xa sẽ càng khó chịu. Có lẽ tương lai người ta kết hôn, đi tiền mừng cưới còn để ý xem mình nên mừng nhiều hay mừng ít ấy chứ!"
Một người sợ độ cao nếu bị đưa lên trên nóc một tòa nhà cao trăm mét trong tình huống không biết gì có lẽ sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ chỉ xuất hiện vào giây phút có người nói cho anh ta nghe sự thật, hoặc vén tấm màn che ngay trước mắt, hoặc đột nhiên anh ta cúi đầu xuống phát hiện ra dưới chân mình là sàn nhà bằng kính trong suốt, lúc đó mới bắt đầu sợ hãi.
Thương Lục có lẽ sẽ không về nước.
Cơ nghiệp nhà họ Thương không cần hắn xử lý, hắn đã xác định theo nghiệp điện ảnh, mà thiên đường của điện ảnh nghệ thuật là ở Pháp, thiên đường của điện ảnh thương mại là nước Mỹ, dù là ở đâu, Kha Dữ cũng không tìm thấy lý do để hắn trở về. Trong đầu anh không khỏi nhớ tới câu nói vô tri của Chi Hòa, nói Thương Lục và Sophie một người là đạo diễn, người kia là Muse, rồi cô ấy sẽ trở thành tín ngưỡng của hắn. Rất nhiều năm sau, Kha Dữ chỉ có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho hắn giữa những lần phát hành phim, chúc hắn phòng vé thắng lợi.
Một năm ở Pháp là quãng thời gian có khả năng phát sinh nhiều tình huống lãng mạn nhất trong cuộc đời Kha Dữ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Anh từng ảo tưởng rằng chờ Thương Lục học xong về nước, hai người sẽ tiếp tục qua lại thân thiết cho đến già, nhưng đó chỉ là mơ tưởng hão huyền của một mình Kha Dữ.
Kha Dữ học toán không quá tốt, trước kia anh chỉ biết khái niệm hai đường thẳng song song vĩnh viễn sẽ không giao nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nếu hai đường thẳng đạt đến điểm giao nhau gần nhất, chúng sẽ tiếp tục di chuyển càng ngày càng xa nhau, đây chính là quy luật tự nhiên bất biến.
Trong quá trình học tập, giáo sư dạy môn lịch sử văn học Pháp vẫn luôn đánh giá cao anh, cũng không dưới một lần ám chỉ rằng tương lai nếu Kha Dữ muốn quay lại Pháp học thạc sĩ, ông ta sẵn sàng viết thư tiến cử —— Nếu thành tích vượt trội, thậm chí anh có thể học lên tiến sĩ. Kha Dữ nghe vậy chỉ khách sáo nói cảm ơn mà chưa từng suy xét nghiêm túc. Dù sao bà anh vẫn còn ở trong nước, anh không thể rời xa bà quá lâu được.
Trong lần tới chào từ biệt, dưới ánh mắt kinh ngạc của giáo sư, bước chân anh hơi dừng lại, cuối cùng quay người nghiêm túc dò hỏi ông rằng tương lai mình có thể nghiên cứu sâu về văn học so sánh và văn học Trung Pháp dưới sự hướng dẫn của ông hay không.
Nụ cười của giáo sư rất hồ hởi: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi? Nguyên nhân gì khiến em đổi ý vậy?"
Kha Dữ cụp mắt mỉm cười: "Có lẽ là... do em quá thích nước Pháp."
Anh đã tra cứu rất nhiều thông tin, cũng tham khảo hết ý kiến của cố vấn đại sứ quán và văn phòng du học trong trường, vấn đề của bà không phải không có biện pháp giải quyết, chẳng qua anh sẽ phải vất vả hơn một chút. Vì thế, trong vòng hai năm trước khi tốt nghiệp, anh cần cố gắng hơn gấp đôi để tích cóp tài chính, cũng phải tranh thủ giành được những khoản học bổng đảm bảo hơn.
Những chuyện này không nhất thiết phải nói trước với Thương Lục. Suy cho cùng, kế hoạch quay lại nước Pháp của anh đâu có liên quan gì đến hắn? Không sao hết, có thể qua lại lâu dài với Thương Lục chỉ là mục đích thuận tiện đi kèm theo thôi.
Sau khi suy xét kỹ con đường học thuật tương lai, chuyện về nước đối với anh không còn quá hấp tấp mờ mịt nữa, thậm chí anh còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng loại nhẹ nhõm đó hình như đã chọc giận Thương Lục. Ngày ra sân bay tiễn, hắn luôn sầm sì, không đầu không đuôi hỏi: "Đừng nói anh về nước sẽ quay lại với bạn gái cũ nhé."
Kha Dữ kìm nén h*m m**n trợn trắng mắt: "Anh rẻ tiền đến thế à?"
Sắc mặt Thương Lục cuối cùng cũng khá hơn, hắn không khỏi mím môi ho khan một tiếng. Sau đó ngữ khí lập tức thay đổi, hắn hờ hững dặn dò anh: "Không được hẹn hò nữa đâu đấy."
Hắn vẫn sợ, tuy nội tâm đã dõng dạc tuyên bố rằng chỉ cần Kha Dữ có bạn gái trước năm hắn mười tám tuổi, hắn sẽ không đi quấy rầy hay bẻ cong anh. Nhưng mẹ kiếp Kha Dữ có quá nhiều người theo đuổi, về nước rồi không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu lời mời gọi thẳng thừng hay ám chỉ gì nữa, rồi nào là vô số ứng viên xinh đẹp thuần khiết tài năng gợi cảm, Thương Lục suy xét qua hết một vòng, thậm chí còn chạy đi rình xem danh sách follow trên Facebook của anh nữa.
Quả thật, một người độc đáo như Kha Dữ sẽ không chỉ khiến một mình Thương Lục phải lòng. Tuy anh không hay hành động phô trương, nhưng vẫn luôn biến thành chủ đề trong mọi buổi tụ hội của giới sinh viên.
Kha Dữ nói: "Anh không dám bảo đảm."
Thương Lục luôn nhảy ùm vào cái bẫy đơn giản nhất đó, quả nhiên chân mày hắn nhíu chặt: "Anh ——"
Kha Dữ cười thành tiếng: "Anh không hẹn hò đâu, em yên tâm đi."
Thương Lục ngạo mạn hừ mũi: "Đâu liên quan đến em? Có gì mà không yên tâm?"
Hai người bọn họ một hỏi một đáp làm Bùi Chi Hòa chưa nhổ giò ngơ ngác đứng nghe, sắc mặt mờ mịt khó hiểu. Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc nói lời tạm biệt, cậu ta do dự một lúc lâu xong vẫn hỏi: "Anh Đảo Nhỏ, anh xác định đi theo con đường học thuật rồi sao?"
"Sao vậy?"
Chi Hòa thở dài thương cảm, tràn đầy sự thương hại của thiên tài dành cho người thường, "Thôi thế cũng tốt, chỉ là em cảm thấy chắc anh học hành vất vả lắm..."
Kha Dữ: "?"
Thương Lục ấn đầu Bùi Chi Hòa bắt cậu ta im miệng: "Không có gì, nó cười anh ngốc ấy mà."