Edit: Leia
Sau khi về nước thời gian dường như trôi nhanh hơn gấp đôi, mới chớp mắt mà mùa hè đã trôi qua. Hạ qua thu đến, sau đó là mùa đông, có điều bốn mùa ở Ninh Thị phân chia không quá rõ ràng, cho nên ở thời điểm ngoài trời vẫn còn ấm áp mà bất giác đã đến tháng 12.
Trong video call Thương Lục thấy Kha Dữ mặc áo hoodie màu xanh lam nhạt, đội mũ trùm đầu, hai tay đang chơi đùa với một quả bóng rổ màu đỏ cam.
"Nhiệt độ hạ rồi à?"
"Hơi hạ một chút."
Ninh Thị lạnh khoảng một tuần, áo phao thường chỉ được lôi ra mặc vài ngày lại nhét ngược vào tủ. Thế nhưng cách một eo biển mà thời tiết Hồng Kông luôn rất nóng bức, bởi vì có Kha Dữ nên Thương Lục mới bắt đầu chú ý đến khí hậu Ninh Thị. Hắn biết Kha Dữ lại sắp đi đánh bóng rổ ban đêm, đó là thú vui mới của anh sau khi khai giảng, hơn nữa còn chơi rất khá. Chiều cao anh vốn lý tưởng, kỹ thuật tinh tế, càng đừng nhắc đến lối chơi xuất sắc và cẩn trọng.
"Cái cô kia lúc nào cũng thấy chơi bóng cùng anh nhỉ." Thương Lục ra vẻ thản nhiên nhắc, nhưng chỉ nói nửa câu.
Bởi vì ra nước ngoài học trao đổi nên Kha Dữ cũng nuôi thói quen dùng Facebook. Sau mỗi trận bóng team của anh đều đăng một tấm ảnh cùng điểm số ngày hôm đó lên mạng, gần đây trong ảnh thường xuyên xuất hiện một gương mặt khác phái. Đó là một cô gái có phong cách rất ngầu, hoàn toàn trái ngược với kiểu của Thi Hàm nhưng cũng đủ khiến Thương Lục cảm thấy bị đe dọa.
"Sao thế?"
"Bạn gái à?"
Kha Dữ cười đến mức trái bóng lăn từ trên tay xuống đất, làm anh phải vội rời khỏi ống kính đi nhặt. Lúc trở về Kha Dữ vẫn chưa hết cười: "Không phải, là bạn gái của số 7, nhưng chơi hay hơn số 7 nữa đấy."
Thương Lục hờ hững hừ một tiếng, "Hậu vệ đội các anh có biết anh nói như thế về mình không?"
"Em chú ý đến cô ấy phết," Kha Dữ nhướn mày, vì có mũ che nên nhìn không quá rõ ràng. Thế nhưng anh làm biểu cảm này trông quá đẹp, mang theo chút ngây thơ bất cần đời, "Có phải có ý gì không? Trễ rồi."
Thương Lục im lặng nhìn anh, ánh mắt dừng lâu thật lâu, khóe môi giữ nụ cười nhạt như có như không. Cho dù cách một cái màn hình, nội dung trong mắt hắn cũng được miêu tả rất sinh động.
Kha Dữ bị hắn nhìn chăm chú, trong cơ thể dần dần bốc lên một luồng nhiệt hoảng loạn, khuôn mặt ngứa ngáy, anh phải đưa mắt nhìn đi chỗ khác, ho khan rồi nói: "... Anh đi chơi bóng đây."
"Nhớ giữ khoảng cách với bạn gái người ta nhé." Thương Lục dặn dò với theo.
Kha Dữ thẹn quá hóa giận: "Bớt lo chuyện của người lớn đi."
Nhưng những lời của Thương Lục quá có ma lực, dẫn tới hậu quả trong lúc chơi đối kháng anh không dám chắn cũng chẳng dám phòng, cứ phải đánh nửa vời đến phát bực, đồng đội thì cười anh hồn vía lên mây. Những trận bóng buổi tối thế này không chỉ là thú vui rèn luyện thể thao, mà còn là nơi cực kỳ lý tưởng để biểu diễn năng lực, bởi vì bên ngoài sân bóng luôn tụ tập rất nhiều sinh viên nữ xinh xắn. Kha Dữ mãi mãi là người được mời nước nhiệt tình nhất, hơn nữa còn có đặc quyền thăng cấp trực tiếp từ nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền lên Pocari Sweat rồi đồ uống thể thao cao cấp, mỗi lần rời sân nghỉ ngơi luôn nhận được tiếng hò reo hô hoán từ bốn phía.
Anh chỉ mới nhận nước có mỗi một lần, bởi vì lần đó chai nước đem theo bị người ta đụng đổ hết, khát khô cổ rồi đành đánh liều nhận một chai. Từ đó về sau quyền lợi tiếp nước cho anh gần như bị cô nàng đó bao thầu trọn gói, hình thành một kiểu quan hệ bị động và bất đắc dĩ.
Kha Dữ liên tiếp từ chối nửa tháng liền, sau khi trận bóng kết thúc, cô nàng chạy theo sau anh khóc lóc.
"Có gì mà bạn phải khóc?"
"Bạn không uống nước của mình, mình sẽ mất mặt lắm."
Đôi mắt cô tràn đầy tủi thân, nước mắt lưng tròng thật dễ làm người thương tiếc. Kha Dữ bị mấy lời của cô chọc cười, cái tính khí tiểu thư này sao mà quen thuộc quá.
"Thế nếu tôi uống nước của bạn, bạn mới có thể diện à?" Anh vừa hỏi vừa cười như không cười.
"Mình biết bạn đang độc thân."
"Chuyện đó liên quan gì đến việc tôi uống hay không uống nước của bạn."
"Không có chút cơ hội nào sao?" Cô gái khịt mũi, bĩu môi phồng má hỏi, "Mình đâu có xấu đâu."
"Tôi không nói bạn xấu." Kha Dữ kiên nhẫn an ủi cô.
Người đứng trước mắt cô là hot boy nổi danh nhất năm trường ba viện của làng đại học, đẹp trai đến mức sắp thành hot boy mạng đến nơi, sở hữu một đống fan rồng rắn cả ở trường lẫn trên Facebook, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người săn đón hỏi cách thức liên lạc, đương nhiên không dễ cưa đổ. Cô gái nhỏ vẫn kiên trì đến phút chót: "Thì bạn cứ thử một lần đi, trừ phi bạn có bạn gái rồi."
"Không có."
"Vậy..."
"Nhưng có người không cho tôi quen bạn gái," Kha Dữ nghịch bóng rổ, dường như nhớ đến chuyện gì mà bỗng dưng cúi đầu cười một cái, "Nếu tôi hẹn hò cậu ấy sẽ không vui, mà tôi thì không muốn làm cậu ấy buồn, chắc bạn hiểu rồi chứ."
Cô gái kinh ngạc đến quên cả khóc, mẹ nó —— "... Thế còn không phải là bạn gái sao?"
Thật ra Kha Dữ lười giải thích, mà anh cũng không có thói quen chia sẻ cuộc sống cá nhân cho người xa lạ. Vì thế anh thu bóng rổ lại, dừng hết mọi động tác mà gật đầu đáp qua loa: "Bạn nói đúng, cũng gần như vậy đấy."
Tuy đây không phải tin tức lớn gì nhưng vẫn được lan truyền trong trường bằng tốc độ chóng mặt, dần dần tất cả mọi người đều biết anh không còn độc thân. Thậm chí có người còn ồn ào bình luận trên Facebook đòi anh phải đăng ảnh bạn gái, các bình luận bên dưới cũng toàn tiếng trêu chọc ầm ĩ.
Bùi Chi Hòa phát hiện ra động thái mới, vội vàng véo cánh tay Thương Lục: "Thương Lục! Cục cưng nhà anh chạy theo người khác rồi kìa!"
Thương Lục bị véo tím cả tay, cau mày hỏi: "Nói linh tinh gì đấy? Cục cưng nào?"
Bùi Chi Hòa đáp rất đương nhiên: "Lần trước em nghe anh concert master đội bạn gọi giáo sư trường em như thế, đám gay các anh không phải ai cũng buồn nôn như thế à?"
Điểm chú ý của Thương Lục hơi lạc đề: "Giáo sư của em với anh concert master kia chưa chia tay cơ?"
Bùi Chi Hòa cảm thấy không chia tay mới tốt, lỡ đâu chia tay rồi, mỗi lần giáo sư nhìn mình lại nhớ người cũ, ra tay giết cậu ta diệt khẩu thì biết làm sao.
Chú Minh bưng đĩa trái cây ra chỉ mơ hồ nghe được nửa sau: "Ai chưa chia tay ai vậy?"
Chuyện này không thể để người lớn tuổi biết được! Là đề tài cấm kỵ! Bùi Chi Hòa kéo khóa miệng bằng tốc độ ánh sáng, diễn rất sâu vai nghệ sĩ thiên tài không thích nói chuyện chỉ yêu luyện đàn, tay lưu loát kéo kẽo cà kẽo kẹt. Giữa tiếng đàn vụng về đó, Thương Lục bình thản nói: "Cậu ấy hỏi cháu và Sophie đã chia tay nhau chưa."
Không hổ là sắp mười tám tuổi, nói dối không thèm chớp mắt, nội tâm Bùi Chi Hòa cực kỳ khâm phục.
Chờ chú Minh đặt đĩa trái cây xuống, đi ra ngoài đóng cửa lại rồi, Thương Lục mới nắm chặt cổ tay: "Vừa rồi em mới nói ai chạy mất?"
"Anh Đảo Nhỏ thoát ế rồi, anh không biết à?" Bùi Chi Hòa đặt đàn xuống, "Cả Facebook đang nhao nhao hỏi bạn gái anh ấy là ai, người trong trường hay ở bên Pháp."
"Ai nói anh ấy là cục cưng của anh?" Thương Lục không nhận, còn rất lạnh lùng nghiêm túc chất vấn.
Chi Hòa liếc nhìn vành tai hắn: "Lỗ tai đỏ hết rồi kìa."
Thương Lục vẫn hung dữ chống chế, "Đừng nói hươu nói vượn."
Bùi Chi Hòa rụt cổ: "Thích người ta còn không phải cục cưng sao? Anh dám nói anh không thích anh ấy đi?"
"Anh ——" Thương Lục đuối lý đành chuyển sang hình thức bạo lực, gõ lên đầu cậu ta một cái, "Em thì biết cái gì."
Chi Hòa đúng là không quá hiểu, cậu nhóc còn cảm thấy dường như ngày xưa mình cũng từng thích Thương Lục nhưng không nói ra miệng. Dần dà, cậu ta nhìn Thương Lục lại nhận ra ánh mắt hắn luôn khóa chặt lên người Kha Dữ, cho nên nghĩ rằng tình cảm trong lòng mình chỉ là ảo giác. Tình cảm của Chi Hòa rất đơn giản, chỉ muốn cùng Thương Lục sống chung trong một căn nhà đến cuối đời, cậu ta chơi đàn, Thương Lục quay phim, cứ thế sống tốt phần đời còn lại.
Kiểu tình cảm đó nếu so với vẻ thâm trầm, theo đuổi, cố chấp dù biết không thể giữ lại của Thương Lục có vẻ quá nhạt nhòa, mong manh và ấu trĩ như chơi trò gia đình. Cho nên Bùi Chi Hòa giữ chặt phần tình cảm đó trong miệng, chỉ ôm đàn đung đưa chân nhìn Thương Lục từ từ dấn thân vào thế giới người trưởng thành —— Về phần mình, vẫn là thôi đi.
"Em không biết thật," Chi Hòa dùng tiếng Quảng lạnh lùng nói, "Chỉ biết anh Đảo Nhỏ chạy theo người khác rồi thôi."
Trong lòng Thương Lục lúc này thật ra đầy sóng cuộn biển gầm, nhưng trước mặt Chi Hòa hắn chỉ dám đè nén bộ dạng nghi ngờ xuống, sau đó ngạo mạn hừ lạnh, "Liên quan gì đến anh."
... Quả nhiên tình yêu khiến người ta hoàn toàn thay đổi.
Bùi Chi Hòa lại học được một đạo lý to bự nữa.
Chờ Chi Hòa đi rồi, Thương Lục nhanh chóng mở Facebook lên, cẩn thận lật xem phần bình luận trong mấy bài post mới nhất. Quả nhiên tất cả mọi người đều hỏi đối tượng là ai, rồi xuất hiện thêm vài cái tên khả nghi mà hắn chưa từng nghe tới bao giờ. Trang mạng xã hội phổ biến nhất của sinh viên trong nước là Renren*, Thương Lục biết nhưng vẫn luôn không đăng ký account, bản chất là sợ mình gần với sinh hoạt cá nhân của anh quá sẽ không khống chế nổi bản thân. Nhưng hiện tại đã đến lúc hắn buông bỏ phần dè dặt đó đi ——
*Renren (人人网): một dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc có hình thức tương tự như Facebook, rất phổ biến trong giới sinh viên 8x và 9x. Mạng xã hội này đã dừng hoạt động từ cuối năm 2024.
Hắn mở máy tính download ứng dụng Renren xuống, đăng ký tài khoản trong vài giây rồi mò vào trang chủ của Kha Dữ, lục tục tìm được các nhân vật đàn chị đàn em được điểm danh trong danh sách follow.
Hai hàng lông mày hắn luôn nhíu chặt, bởi vì các nữ sinh viên bị đồn đoán là bạn gái anh đều rất xuất chúng.
Trong lòng Thương Lục không phải muốn so cao thấp với cánh phụ nữ, hắn chỉ không có cảm giác an toàn. Hắn không cạnh tranh vì hắn biết mình ở trên một đường đua khác, cho nên không có tư cách. Kha Dữ trước nay luôn kiên trì bước trên con đường hẹn hò với nữ giới, từng có bạn gái, thậm chí đã tiến triển đến dự định kết hôn.
Gì mà qua mười tám tuổi sẽ thổ lộ tình cảm, chẳng qua đó là ảo tưởng viển vông của chính hắn thôi.
Suy cho cùng, chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa là đến sinh nhật hắn, bây giờ cho dù bên cạnh Kha Dữ đột nhiên có một tình yêu lãng mạn và định mệnh từ trên trời rơi xuống thì hắn có thể làm gì? Cùng lắm là mỉm cười chúc phúc anh lần nữa.
Về phần những khoảnh khắc mập mờ như có như không, có lẽ tất cả chỉ là ảo giác của một mình Thương Lục.
Kha Dữ hoạt động trên Renren nhiều hơn trên Facebook một chút, có lẽ do có nhiều người quen hơn. Bài đăng nào cũng thấy anh đối đáp dưới phần bình luận, nhưng đối diện với tai tiếng ồn ào, anh sẽ không bao giờ trả lời lại.
Thương Lục gập laptop xuống. Trong sáu mươi phút bắn tên liên tục sau đó, hắn chỉ máy móc kéo cung rồi nghe tiếng mũi tên xé gió vang lên trong khu vườn yên tĩnh. Chú Minh đứng trên hành lang, tay bưng tách trà kiểu Anh, vừa thưởng trà vừa nhìn cậu chủ sắp thành niên của mình tâm phiền ý loạn.
Vèo một tiếng, mũi tên cắm phập xuống mặt cỏ, chỉ còn phần đuôi gắn lông vũ rung bần bật. Thương Lục hạ tay xuống, bàn tay cầm cung không ngừng run rẩy. Đó là phản ứng bản năng xảy ra sau khi cơ bắp bị dùng đến cực hạn, hai cánh tay hắn hoàn toàn mất sức, cho nên mới xuất hiện tình huống mất mặt như bắn không trúng bia thế này.
Chú Minh buông chén trà, "Đây là lần đầu cậu bắn không trúng bia."
Thương Lục ném cây cung săn cho chú ta, kéo tay áo thun lên tận vai rồi vô cảm vặn vặn vai mấy cái, miệng nói: "Cháu đi gọi video cho Kha Dữ đây."
Ở trong nước lúc này đang là giữa khuya, Thương Lục chưa từng quấy rầy anh vào khung giờ này.
Kha Dữ đã đổi điện thoại qua iPhone 4, cũng là do Thương Lục tặng, lý do rất đường hoàng —— Để video call được rõ hơn, vì chất lượng hình ảnh của iPhone 3 không tốt lắm. Tiếng chuông thông báo có cuộc gọi không nhỏ, Kha Dữ giật mình bấm tắt, đoạn gõ một hàng chữ gửi sang kêu hắn chờ một lát. Giường bên cạnh phát ra tiếng ngáy rung trời, Kha Dữ ngồi dậy cho bình tĩnh một lúc mới nhẹ nhàng xuống giường.
Cửa ban công đóng chặt, nhưng không biết lú lẫn thế nào mà anh quên mất đang là mùa đông, cho nên quên cầm theo áo khoác.
Mẹ kiếp lạnh quá.
Thương Lục nhận được cuộc gọi video từ anh, mái tóc anh trong bóng đêm rối tung, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
Thậm chí anh còn che miệng trung thực ngáp một cái ngay trước camera, ngữ khí lười biếng: "Tốt nhất là em nên có lý do chính đáng vào."
Thương Lục nhìn anh buồn ngủ díu cả mắt, cơn kích động vừa rồi chợt bay biến hết. Hắn im lặng một lát mới thấp giọng: "Anh ngủ muộn lắm à?"
"Ừ." Kha Dữ nói bằng giọng mũi, "Bận viết luận văn, mới ngủ được khoảng một tiếng thôi."
Tuy lúc này đang là cuối kỳ, nhưng nếu chỉ là luận văn dạng bài tập thì không đáng để Kha Dữ vất vả như thế, trước giờ anh luôn học tập rất thong dong.
Kha Dữ biết hắn muốn hỏi gì, mỉm cười đáp luôn, "Chuẩn bị nộp bài báo."
Từ trước và sau khi về nước anh đã được xuất bản ba bài báo học thuật, đối với một sinh viên chính quy, đó là thành tích học thuật rất chói lọi.
"Cố gắng nhiều thế là muốn học lên tiến sĩ luôn?" Thương Lục nhàn nhạt trào phúng, muốn khuyên Kha Dữ không nên quá nghiêm khắc với bản thân. Ai ngờ Kha Dữ nở nụ cười rất khó hiểu, cơn buồn ngủ bị nhiệt độ lạnh băng thổi bay hoàn toàn, "Đúng vậy, em thấy sao?"
Thân thể Thương Lục dần dần c**ng c*ng, qua hai giây sau lại thả lỏng. Hắn ra vẻ như không có việc gì: "Chỉ học trong nước thôi à? Có suy xét đi du học nước ngoài không?"
Kha Dữ hơi mím môi: "Có suy nghĩ, chắc là đi Mỹ hoặc Anh."
Biểu cảm của Thương Lục lại sầm xuống, nhưng hắn không muốn mình biểu hiện quá rõ ràng, cho nên có vẻ cực kỳ mất tự nhiên.
Kha Dữ lạnh đến sắp xỉu, nãy giờ nói chuyện toàn phả ra khói trắng. Ống kính nghiêng một phát thình lình quay xuống phần dưới chỉ mặc áo thun trắng. Thương Lục mất một lát mới có phản ứng, lạnh giọng răn dạy anh: "Sao không mặc áo ấm vào?"
"Không lạnh." Kha Dữ nhẹ nhàng nói, "Đêm hôm tìm anh rốt cuộc là có việc gì?"
"Hỏi thăm bạn gái mới của anh."
Vầng trăng non và mấy ngôi sao rải rác treo trên nền trời tháng 12, Kha Dữ ngửa mặt nhìn trăng một lát mới nhếch môi cười, "Sao nào, muốn tặng quà chúc mừng à?"
Thương Lục siết chặt di động, hơi thở như dừng lại nhưng lồng ngực trống rỗng, nó đã sớm biến thành một vùng tối tăm trống rỗng rồi. Trái tim hắn rơi quá nhanh, thậm chí hắn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng đã bị cướp hết nhiệt độ.
"Tại sao?" Thương Lục chỉ có thể hỏi bằng ngữ khí chua chát, nhưng dường như không phải đang hỏi Kha Dữ, "... Rõ ràng chỉ còn hai mươi ngày nữa."
Hắn chớp mắt rồi nghiêng đầu qua một bên, lòng bàn tay ra sức che miệng không thể nói hết câu.
Kha Dữ nhìn thấy Thương Lục hít thở rất vất vả. Anh không biết một câu nói đùa của mình lại khiến Thương Lục kích động đến mức này, "Thương Lục." Anh thì thầm gọi hắn, sắc mặt hoảng hốt vì tự trách, phải hấp tấp nở nụ cười: "Anh nói đùa đấy, không có bạn gái mới."
Sợ câu phủ nhận của mình không đủ thuyết phục, Kha Dữ nghiêm túc nói thêm: "Thật sự không có thời gian, ngày nào cũng vội vàng đi làm thêm với viết luận, làm gì có hơi sức yêu đương, em nói đúng không?"
Ngữ khí dỗ trẻ con kiểu gì thế này? Thế mà Thương Lục cũng được dỗ yên, bả vai vừa cứng đờ lập tức thả lỏng, nhưng hắn vẫn lạnh lùng mất tự nhiên nói: "Bọn họ đang đồn ầm kia kìa?"
"Bởi vì anh nói có người không thích anh hẹn hò, anh có bạn gái người đó sẽ không vui, mà anh lại không muốn nhìn cậu ấy không vui," Kha Dữ chân thành nói, nhưng dứt lời mới nhận ra mấy lời này nghe có chỗ sai sai, vì thế khuôn mặt anh nóng lên, "... Vậy là họ nghĩ người đó là bạn gái anh. Anh lười giải thích..."
Giọng anh thấp dần, sau đó vang lên một tiếng ho khan giấu đầu lòi đuôi. Kha Dữ cố gắng giữ gìn dáng vẻ tùy tiện thoải mái, "Tóm lại là vậy đấy."
Thương Lục không khỏi nuốt nước bọt, vành tai đỏ lên, "Ai không thích anh hẹn hò? Anh không muốn thấy ai buồn cơ?" Hắn nghiêm trang hỏi, cứ như mình không biết đáp án thật.
Bỏ mẹ rồi, bầu không khí càng ngày càng kỳ quặc này là sao? Kha Dữ căng thẳng đến mức không thấy lạnh nữa, anh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, "Đương, đương nhiên là bà anh!"
Toàn thân Thương Lục nóng lên một cách khó hiểu, hắn hung ác nói: "... Vậy tốt nhất anh nên nghe lời bà đi!"
Kha Dữ cúp máy, bối rối ngồi ngoài ban công lạnh ngắt chờ nhiệt độ trong người mình lui đi. Đúng vậy, anh như vừa trải qua một trận sốt cao, từ bàn tay đến vành tai, từ mặt đến ngực đều nóng lên rất bất thường. Nhiệt độ vừa hạ, điện thoại chợt nhận được tin nhắn từ Thương Lục:
[ Bà khen Thương Lục là đứa trẻ ngoan đấy. ]
Hay là anh nghe lời bà, suy xét đến em nhé.