Edit: Leia
Ở thời điểm sinh nhật mười tám tuổi sắp đến, bỗng dưng Thương Lục nhớ tới năm Kha Dữ tròn mười tám tuổi.
Sinh nhật Kha Dữ vào tháng 7. Năm đó anh vừa hoàn thành xong kỳ thi đại học, Thương Lục mười ba tuổi về nhà anh cùng đi hái vải. Giữa đêm hè mát mẻ, bởi vì được ôm anh mà lần đầu tiên trong đời hắn có giấc ngủ yên ổn trên chiếc giường xa lạ. Nhưng rồi sau đó nhận ra mình không phải người bạn qua thư duy nhất của anh, hắn đơn phương chiến tranh lạnh, bỏ dở bức tranh đang vẽ mà nổi giận đùng đùng trở về Hồng Kông.
Chính vì lẽ đó, hắn đã bỏ lỡ sinh nhật mười tám tuổi của Kha Dữ.
Không phải hắn không biết, cũng không phải không chuẩn bị quà tặng, nhưng mọi bất ngờ và lời chúc đều theo cơn giận chảy ra biển Đông hết. Cho dù mấy tháng sau hai người lại hòa thuận, cả hai cũng rất ăn ý không nhắc gì đến lần chiến tranh lạnh vớ vẩn đó nữa.
Hiện giờ Thương Lục sắp đón sinh nhật thứ mười tám, hắn thản nhiên hỏi Kha Dữ trên WeChat rằng năm anh mười tám tuổi đã đón sinh nhật thế nào, có vui vẻ không.
Lễ thành niên của người bình thường sao có thể lấy ra so sánh với quý công tử trâm anh thế phiệt nhà giàu đỉnh cấp như hắn? Kha Dữ trả lời: [ Trưởng thành đương nhiên rất vui, nhận được rất nhiều bao lì xì. Bà tự tay làm mì trường thọ cho anh, nhận được laptop của dì Tiểu Ôn và bút máy của chú Minh, nhưng món quà anh thích nhất vẫn là của em. ]
Thương Lục hoài nghi anh đang mượn cớ giễu cợt mình, hoặc là đã nhớ nhầm sự kiện nào đó, loại khả năng nào cũng khó chịu như nhau. Hắn hoài nghi: [ Em tặng quà anh lúc nào? ]
Kha Dữ kinh ngạc: [ Bức tranh đó không phải quà à? Tuy đúng là nó chưa được vẽ xong. ]
"Sao có thể!" Thương Lục trực tiếp gọi video.
"Không phải sao?" Kha Dữ có vẻ không mấy để ý, "Nghĩa là năm đó em không chuẩn bị quà tặng?"
"Có chuẩn bị."
"Món gì?"
"Giày thể thao."
Kha Dữ hơi ngước mắt, ung dung hỏi: "... Chúc anh mau cút đi à?"
Thương Lục: "... Là muốn anh đi đường thuận lợi!"
Kha Dữ bật cười thành tiếng: "Thế giày đâu rồi?"
"Số bị nhỏ, cũng lỗi thời rồi." Thương Lục đương nhiên không thể cho anh xem. Đó là gu thẩm mỹ năm mười ba tuổi của hắn, hiện giờ nhìn lại có vẻ hơi ấu trĩ và phù phiếm, hơn nữa qua nhiều năm, nó đã sớm lỗi mốt rồi.
"Không sao, từ năm mười bốn tuổi gặp được em, con đường anh đi luôn thuận lợi bằng phẳng." Kha Dữ mỉm cười, nhân tiện dời đề tài qua hắn: "Bao giờ em mới về nước? Trực tiếp về Hồng Kông luôn sao?"
"Ừ, về ngày 19, nhưng không mua được vé bay thẳng."
Kha Dữ ngẩn người, "Phải transit?"
Thương Lục là loại người không nằm trong quy tắc của thị trường hàng không dân dụng mà người bình thường biết đến. Nói tóm lại, hắn muốn bay đến nơi nào, bằng cách nào đều sẽ được như ý muốn. Không mua được vé bay thẳng mà phải transit? Khả năng này không tồn tại. Tuy nội tâm Kha Dữ hơi cảm thấy sai sai nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Chuyển chuyến ở đâu? Phải chờ bao lâu?"
Thương Lục đáp: "Ở Ninh Thị."
Vừa nói vừa vô thức liếc liếc mắt, là biểu hiện nói dối rất điển hình.
Tiếc là Kha Dữ cũng không am hiểu về nhân tướng học, cho nên cơ bản không hề nhận ra Thương Lục đang chột dạ. Nghe hắn sẽ transit ở Ninh Thị, anh thở phào, "Chắc người nhà em có sắp xếp người đón chứ?"
Ninh Thị ở rất gần Hồng Kông. Với phong cách của Ôn Hữu Nghi, hẳn là sẽ trực tiếp phái người tới sân bay đón hắn, sau đó ngồi thuyền hoặc máy bay tư nhân về Hồng Kông.
"Không," Thương Lục nói, "Có cậu bạn học nhà ở Ninh Thị, em chừa chút thời gian đi thăm cậu ta luôn."
Kha Dữ cười quay mặt đi: "Anh tưởng em định qua thăm anh cơ."
Thương Lục mất tự nhiên nói: "Không rảnh."
"Vậy anh đến sân bay đón em nhé," Kha Dữ biểu đạt tâm ý, "Sau đó đưa em qua chỗ bạn học luôn."
Thương Lục lòng vòng nửa ngày chỉ để nghe được mấy chữ "ra đón" kia, hơn nữa nhất định phải để anh chủ động nói mới chịu. Bây giờ tâm ý đã được thỏa mãn, khóe môi hắn không khỏi nhếch cao, lại sợ mình lộ tẩy nên phải ra sức mím môi, "Em không chắc là có thời gian đâu." Hắn vờ vịt nói.
"Thế thôi vậy." Tuy rất tiếc, nhưng Kha Dữ cũng không muốn làm khó hắn.
"—— Em rảnh." Thương Lục nhíu mày, vừa miễn cưỡng vừa sốt ruột nói: "... Vẫn có thể chừa ra chút thời gian gặp anh."
Kha Dữ chống cằm nhướn mày: "Cực kỳ vinh hạnh."
Đến ngày 19, anh ra sân bay từ sớm nhưng chuyến bay của Thương Lục lại tới trễ. May mà Kha Dữ có mang theo máy tính, anh đành bấm bụng vào Starbucks gọi một ly cà phê. Sau ba tiếng bật máy tính viết luận văn, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Thương Lục.
"Đến sớm thế." Kha Dữ đeo ba lô đựng laptop, thân hình mảnh mai đĩnh bạt, hai tay đút vào túi quần jean rộng trông cực kỳ bắt mắt giữa đám đông.
Thương Lục chỉ đi có một mình, toàn bộ hành lý đều nhét cho chú Minh xử lý hết, mình chỉ đeo ba lô, trên người đóng bộ thời trang cao cấp rất ra dáng trai Hồng Kông. Hắn đi đến đâu, phía sau cũng luôn có mấy cô thiếu nữ nhìn theo thì thầm chỉ trỏ.
Kha Dữ nhìn ra sau hắn, "Chú Minh đâu?"
Thương Lục muốn lấp l**m nên ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Hai ngày trước chú ấy bay về Hồng Kông rồi."
Rất hợp lý, bởi vì lễ thành niên của Thương Lục là sự kiện rất trọng đại, chú Minh phải về nhà trước để giúp đỡ Ôn Hữu Nghi.
"Xuống trễ hai tiếng anh còn chê em sớm?"
Kha Dữ lắc lắc cốc giấy đựng vanilla latte trong tay mình, "Mua cái này để chờ em đấy, quá xa xỉ, em phải tới trễ khoảng năm tiếng mới đủ cho anh lấy lại vốn."
"Ngon không?"
"Ngọt lắm."
Thương Lục bật cười, lấy cái ly trong tay anh rất tự nhiên nhấp một ngụm, sau đó gật gù: "Đúng nhỉ."
Ngọt muốn khé cổ.
Bởi vì đến trễ hai tiếng nên không cần dùng đến lý do đã chuẩn bị từ trước, Thương Lục nói rất đường hoàng: "Bạn em bận chuyện khác rồi, hôm nay không gặp được." Hắn thật sự không có kinh nghiệm nói dối, vốn định bịa là bạn học gặp tai nạn giao thông trên đường tới đây —— Tuy nói thế rất mất nhân tính, nhưng dù sao người bạn đó ngay từ đầu đã không tồn tại.
"Ngày mai thì sao?"
Thương Lục rất bảo thủ: "Để mai tính."
Đúng vậy, cái cớ gặp tại nạn giao thông có thể để dành đến mai, quá cơ trí.
Đột nhiên hắn có quá nhiều thời gian rỗi, cũng khuấy đảo mọi kế hoạch ban đầu của Kha Dữ. Chiều nay anh vốn định sang dự thính một lớp bên khoa Văn, Thương Lục nói: "Không sao, anh cứ đi nghe giảng đi, em đi theo."
Đây là lần đầu hắn bước chân vào làng đại học Ninh Thị, cũng là lần đầu được tham quan trường học của Kha Dữ. Khuôn viên trường rợp bóng cây xanh cao chót vót, cây bồ kết rủ xuống từng trái xanh ngắt dài bẹt, hoa nở tưng bừng, rất giống với ấn tượng của Thương Lục về Ninh Thị. Các tòa nhà trong trường sơn màu đỏ gạch mang cảm giác cổ kính, các sinh viên đi lại trên những con đường rợp bóng cây, ai nấy đều yên tĩnh mà tràn đầy năng lượng.
Nghĩ đến chuyện Kha Dữ đã sinh sống trong khung cảnh này suốt ba năm, trong lòng hắn tràn đầy sự tò mò và yêu thích với từng hòn đá nhỏ và rêu xanh ven đường.
Lớp mà Kha Dưc dự thính là lịch sử văn học Trung Quốc hiện đại và đương đại, giáo sư ăn nói kiểu cách như lão phu tử ngày xưa làm người ta mơ màng muốn ngủ. Có lẽ bình thường thầy phải hướng dẫn rất nhiều nghiên cứu sinh sau đại học và tiến sĩ nên dù đứng lớp bình thường cũng giảng giải rất sâu. Người thường hay giải thích mọi thứ bằng thuật ngữ càng đơn giản càng tốt, riêng thầy bảo thủ kín như bưng ai hiểu thì hiểu. Tiết học kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, tất cả các sinh viên đều muốn bò ra bàn ngủ, chỉ có mình Kha Dữ ngồi hàng phía sau là nghiêm túc ghi chép.
Có lẽ trong ba tháng về nước này học hành rất vất vả nên thị lực Kha Dữ hơi yếu đi, phải đeo kính. Cặp kính tầm thường không có gì nổi bật lại hợp với khuôn mặt anh đến không ngờ. Thương Lục nằm bò ra bàn ngủ bù, mơ màng tỉnh lại thì trông thấy ngay dáng vẻ cúi đầu chăm chú của anh, hắn gần như dùng hết sức lực mới đè nén được h*m m**n hôn lén.
Macbook và máy tính bảng bật đồng thời để tiện cho việc ghi chép, sau này sửa sang lại có thể xem trên nhiều thiết bị khác nhau. Mấy món đồ điện tử cao cấp đó đều do Ôn Hữu Nghi và Thương Lục tặng cho, món nào Kha Dữ cũng trân trọng, dùng nhiều năm rồi mà vẫn bóng loáng như mới.
Giáo sư đặt câu hỏi, yêu cầu một sinh viên đứng lên nói về Thẩm Tùng Văn*.
*Thẩm Tùng Văn – 沈从文: một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh ngang với Lỗ Tấn. Ngòi bút của ông hướng nhiều đến những đặc trưng văn hóa vùng miền, ông được biết đến vì cách kết hợp thổ ngữ với văn phong cổ điển Trung Quốc.
Câu hỏi đưa ra được mấy phút nhưng vẫn rơi vào im lặng.
Giáo sư không có vẻ gì là xấu hổ, có lẽ đã quen với tình cảnh này rồi. Ông cũng không cố gắng làm dịu bầu không khí, chỉ vặn bình giữ nhiệt uống ngụm nước, ánh mắt ngước lên chỉ vào Kha Dữ: "Cái anh ngồi hàng sau cùng kia, tôi thấy anh trông lạ quá, mọi hôm vẫn trốn học hả?"
Kha Dữ bất đắc dĩ đứng lên: "Xin lỗi thầy Từ ạ, em là sinh viên khoa Ngoại ngữ, học chuyên ngành tiếng Anh."
Lời vừa dứt, toàn bộ những người không ngủ đều quay xuống nhìn anh. Cả hai khoa đều ở trong hoàn cảnh "âm thịnh dương suy", thế mà bên khoa Ngoại ngữ lại có gương mặt sáng giá thế này sao? Ông trời thật quá bất công với khoa Văn mà.
Thầy Từ gật đầu: "Vậy chắc anh có học văn học Anh Mỹ chứ nhỉ."
Thật ra hướng nghiên cứu sau đại học của Kha Dữ là văn học Trung Pháp, nhưng trước mắt anh không quá nắm chắc, cũng chưa có ý định cho Thương Lục biết chuyện mình định sang Pháp học cao học, cho nên không giải thích dài dòng mà gật đầu theo ý giáo sư.
"Vậy anh nói cho tôi nghe một chút về Thẩm Tùng Văn đi, xem như trả phí học ké nào."
Kha Dữ im lặng suy nghĩ một lát, "Học giả người Pháp Jules Verbeau đã từng liệt kê bốn cuốn sách nhất định phải đọc cho các sinh viên của mình, trong đó ba cuốn là tác phẩm kinh điển Trung Hoa cổ đại, cuốn cuối cùng là tuyển tập tiểu thuyết Thẩm Tùng Văn. Văn phong của ông súc tích nhưng sâu sắc, đối với người Pháp, cốt lõi trong tác phẩm của Thẩm Tùng Văn mang vẻ đẹp của sông núi, vẻ đẹp này..."
Chất giọng êm tai không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, trữ tình phù hợp, vừa có quan điểm vừa có trích dẫn. Thấy các sinh viên quay đầu nhìn anh mỗi lúc một nhiều, giáo sư cũng thả bình giữ nhiệt xuống, đứng dựa vào bục giảng nghe Kha Dữ trình bày, khuôn mặt dần dần hiện lên ý cười. Kha Dữ cũng không cố khoe khoang kiến thức, nói khoảng ba phút đã đi đến tổng kết.
"Anh là sinh viên hệ chính quy à?"
"Em sắp lên năm tư ạ."
Giáo sư gật gù, "Anh tên gì?"
"Kha Dữ."
"Tôi nghe nói bên khoa Ngoại ngữ có cậu sinh viên học văn học triển vọng lắm, trong vòng một năm được xuất bản ba bài báo nghiên cứu, cậu ấy tên Kha Dữ." Giáo sư Từ ấn tay ra hiệu cho anh ngồi xuống, "Đáng khen."
Thương Lục ngồi dưới đã kịp mở CNKI lên tìm thông tin về Kha Dữ. Sau khi đọc lướt qua tiêu đề ba bài báo cùng các bài phê bình văn học đăng trên các tạp chí văn học cấp tỉnh khác, hắn nhạy bén hỏi: "Không phải anh nghiên cứu văn học Anh Mỹ à? Sao toàn viết về Sartre, Camus, chủ nghĩa hiện sinh với chủ nghĩa phi lý thế này?"
Trong lòng Kha Dữ hơi hoảng, nhưng vẫn khéo léo treo đầu dê bán thịt chó: "Đối với anh, văn học hiện thực phê phán như Hugo, Balzac, Flaubert khó nắm bắt hơn nhiều. Chủ nghĩa hiện đại chú trọng vào ý thức, logic và bản chất trừu tượng hơn là hiện tượng, cũng thích hợp với người mắc bệnh tâm manh như anh."
Thương Lục nhíu mày vì cảm giác sai quá sai, mãi đến hôm sau mới kịp có phản ứng, hắn đâu có hỏi anh những việc đó? Rõ ràng hắn chỉ hỏi người đang lập chí đi Anh hoặc Mỹ du học tại sao lại chạy đi nghiên cứu văn học Pháp thôi mà?
Kết thúc tiết học, giáo sư Từ gọi Kha Dữ lại trao đổi thêm một lát, lại nhét địa chỉ email công việc xong mới chịu thả người. Kha Dữ mời Thương Lục đi ăn cơm trong nhà ăn để hắn được lĩnh hội tinh thần sáng tạo của giới đầu bếp căng tin trường đại học trong nước. Thương Lục khen đúng vào trọng tâm: "Anh dễ nuôi quá nhỉ."
"Làm gì, nói cứ như em muốn nuôi anh ấy." Kha Dữ cười như không cười liếc hắn.
Nhịp tim Thương Lục đập nhanh như sắp phát bệnh, hắn miễn cưỡng ra vẻ: "Cũng không phải không được."
Kha Dữ gõ đầu hắn, nhàn nhã nói: "Cảm ơn, không cần."
Thương Lục nghiêm túc hỏi: "Nếu em muốn nuôi anh thật thì sao?"
Kha Dữ giật mình, phải vội vàng quay mặt đi chỗ khác: "Tưởng bở."
Vàng tai đỏ lên, anh ảo não nghĩ thầm mình đang trả lời kiểu gì thế này? Nghe có khác gì tán tỉnh không? Bộ anh điên thật rồi sao?!
Thương Lục đang nhai nuốt, nghe anh nói vậy, nhịp tim trong ngực truyền thẳng lên cổ tay và đầu ngón tay. Hắn ném thìa xuống khay, sau đó đưa tay lên che môi. Thật sự không muốn cười, nhưng làm sao hắn nhịn nổi? Khóe môi hắn điên cuồng nhếch lên, toàn bộ cơ mặt cũng mất khống chế.
Kha Dữ bưng khay của mình: "... Anh đi mua nước đây."
Chờ người đi khuất, Thương Lục nằm bò ra bàn, giấu mặt dưới khuỷu tay cười ngặt nghẽo. Kha Dữ ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn hắn cách nửa cái căng tin và hàng đàn sinh viên qua lại, có lẽ anh ấm đầu rồi, cho nên mới càng ngắm càng thấy Thương Lục đẹp trai. Mẹ kiếp, anh có phải con gái đâu!
Cơm nước xong, hai người cùng tản bộ trong khu chợ đêm nổi tiếng bên cạnh trường. Các quán nướng và xe bán quà vặt dựng san sát nhau, khói than củi bốc lên tận trời cùng với ánh đèn đuổi muỗi và đèn neon biển hiệu lập lòe. Bên đường giăng đầy các quầy hàng, hội con gái chỉ đi được mấy bước đã hô to gọi nhỏ nhau sà vào hàng trang sức váy áo, lại có người sắp tốt nghiệp dựng sạp thanh lý đồ dùng second-hand.
Kha Dữ cảm giác như Thương Lục chỉ tới đây trải nghiệm và quan sát dân tình cho vui, cứ thế cùng hắn dạo chơi một vòng. Đứng trước quán rượu giăng đèn nhấp nháy, Thương Lục mời anh một cốc bia hơi Đức, nhưng hình như mua nhầm đồ giả.
Kha Dữ cảm giác mình bị cốc bia giả chơi một vố rồi, cho nên lúc này mới phải trầm mặc đứng nhìn cổng ký túc xá cửa đóng then cài kín mít.
Thương Lục cũng cảm thấy mình bị sốc bia giả, mới có thể bỏ lỡ cơ hội trời ban mà ngu ngốc hỏi anh: "Có thể trèo tường lẻn vào không?"
Kha Dữ được hắn nhắc nhở bừng tỉnh: "Có thể chứ."
Thương Lục hỏi thêm một câu không nên hỏi: "Anh được không thế?"
Kha Dữ cũng đáp một câu không nên đáp: "Ừ, trước kia đi hẹn hò với Thi Hàm từng trèo qua mấy lần ——"
Mau im đi.
Thương Lục vô cảm nhìn anh.
Kha Dữ ném ba lô cho hắn, cúi đầu nói: "Chờ anh nhảy xuống thì ném cho anh nhé."
Nói rồi lập tức làm động tác chạy lấy đà.
Bức tường vốn không quá cao, anh chỉ cần nhẹ nhàng lấy đà hai bước là trèo qua được rồi, động tác uyển chuyển lưu loát, thành thạo không khác gì dân chuyên trèo tường trốn học. Người đã qua đến nơi, nhưng Kha Dữ chờ mãi mà không chờ được cặp sách của mình đâu.
"Thương Lục?"
Dưới bóng đêm, Kha Dữ nhẹ giọng gọi hắn.
Không ai trả lời. Qua lát sau, một bóng người từ trên trời đáp xuống. Thương Lục đứng thẳng dậy, vai đeo ba lô chứa laptop và máy tính bảng quý giá của Kha Dữ, tay vỗ vỗ bụi đất vào nhau.
Kha Dữ ngẩn người: "Em qua đây làm gì?"
Thương Lục cười: "Mượn ký túc xá anh ngủ tạm một đêm."