Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 202

Edit: Leia

 

Kha Dữ đẩy cửa ban công tiến vào, mỉm cười với Thương Lục, nét mặt có chút chột dạ: "Chuyện gì vậy? Sao lại nhìn anh như thế?"

 

Quả nhiên Thương Lục vạch trần: "Bắt đầu hút thuốc từ bao giờ?"

 

"Sau khi về nước," Kha Dữ âm mưu biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, "Chỉ thỉnh thoảng mới hút, hoặc cuối tuần hút một hai điếu, không nghiện đâu."

 

Áp Tử đang đánh phó bản cũng không quên nhiều chuyện chen ngang: "Thôi đừng bốc phét, nửa bao thuốc của tôi là ma nó vào hút đấy?"

 

Kha Dữ không tiêu hoang đến mức tự mình mua thuốc hút, anh và Áp Tử thỏa thuận thành công, anh giúp cậu ta viết luận văn cuối kỳ, Áp Tử bao thầu thuốc lá cả năm, giao dịch rất công bằng đôi bên cùng có lợi.

 

Quả nhiên sắc mặt Thương Lục sầm xuống. Không biết vì sao mà Kha Dữ rất dung túng hắn, không muốn thấy hắn lo lắng cho mình, chỉ có thể lập tức thề thốt: "Rồi rồi rồi, anh thề, sau này sẽ không hút thuốc lá, hút ít thuốc lá, chịu hết nổi mới hút một điếu, được chưa?"

 

Không chờ Thương Lục kịp nói gì, Áp Tử đã cười ầm lên trước: "Bé cưng ơi, bộ dạng thề thốt của cậu thuần thục quá, éo khác gì một thằng chuyên lừa gái luôn."

 

Kha Dữ mệt với cái miệng cậu ta, "Lo cho thân mình đi, sắp bị boss quật chết rồi kìa."

 

Đoạn nhét máy sấy vào tay Thương Lục: "Sấy khô tóc rồi lên giường trước, anh đi tắm."

 

Tóc ngắn khô rất nhanh, Thương Lục sấy được hai phút đã khô cong. Team của Áp Tử vừa vặn bị boss quét hết, trong khoảng thời gian ngắn không thể đánh tiếp được. Cả team đang r*n r* với nhau hôm nay đen quá, do dự không biết có nên mở ván nữa hay không. Nhân cơ hội này Thương Lục giả vờ bâng quơ bắt chuyện: "Cái anh bên trường Thể thao kia thường xuyên tìm Kha Dữ chơi bóng lắm à?"

 

"Không có," Áp Tử không quá rõ ràng, "Ừm, thỉnh thoảng hai trường gặp nhau đánh mấy trận giao lưu, không có khoa trương như thế đâu. Nhưng mà việc này vẫn gây ầm ĩ lắm, cậu cũng biết ông anh nhà cậu mà, quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt, không giữ nam đức! Cho nên mọi người bàn tán được một thời gian rồi."

 

"... Không giữ nam đức?"

 

"Đúng vậy," Áp Tử cũng đau đớn, "Bao nhiêu gái theo kia kìa? Trứng không nứt thì ruồi đã chẳng bu, cậu nói xem sao không có cô nào tới theo đuổi tôi vậy? Hay là tại tôi quá rụt rè ngây thơ."

 

Thương Lục: "..."

 

Áp Tử nghiêng đầu liếc hắn, "Yên tâm đi, anh cậu thẳng lắm, sẽ không có ý gì xấu xa với cậu đâu. Bên ngoài đầy hoa thơm, việc gì phải treo cổ lên một cái cây, đúng không?"

 

"Có nam sinh theo đuổi mà anh ấy không thấy ghê à?"

 

"Không," Áp Tử đáp rất đương nhiên, "Tôi thấy cậu ta có vẻ bao dung lắm, rất được, chứ đổi thành tôi chắc chắn là ăn đấm rồi. Dữ Nhi là người phóng khoáng, không hẹp hòi, hiểu chưa?"

 

Thương Lục "Ừ" một tiếng, Áp Tử cười ha ha: "Nhưng cũng có khả năng thằng cha bên trường Thể thao quá xấu trai, khổ người cao lớn mà nói chuyện rất nhẹ nhàng. Dữ Nhi nhà bọn anh ngoài miệng không thừa nhận, thực ra trong lòng cũng chỉ khoái người đẹp thôi," Cậu ta đảo mắt, quay sang trêu Thương Lục: "Cỡ cậu chắc được đấy."

 

Thương Lục đè nén khóe môi nhếch cao, "Anh ấy là anh tôi."

 

Lúc Kha Dữ ra ngoài, Thương Lục đã leo lên giường nằm sẵn, đang trả lời tin nhắn với Bùi Chi Hòa. Tình cảnh này quá mức kỳ quặc, cứ như hắn cố ý chờ anh vậy.

 

Áp Tử lục tung phòng tìm khăn lông sạch, Kha Dữ ngồi dưới đuôi giường hỏi Thương Lục: "Em thích nằm trong hay nằm ngoài?"

 

Thương Lục liếc nhìn thanh rào chắn khá thấp, theo bản năng cảm thấy bên ngoài nguy hiểm hơn một chút nên nói: "Để em nằm ngoài, anh nằm trong đi."

 

Áp Tử lại nhiều chuyện: "Hai đứa ngủ chung một giường không thấy chật hả? Hay cứ để cậu nhóc ngủ giường thằng ba đi, dù sao cũng bỏ trống mà."

 

Kha Dữ liếc nhìn Thương Lục, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, quả quyết nói: "Không cần."

 

Kha Dữ bật cười, tống cổ Áp Tử đi: "Không cần, không tiện đâu."

 

"Có gì mà không tiện, không được nữa thì cho cậu ấy ngủ giường cậu, cậu ngủ giường thằng ba, nó không có ý kiến gì đâu."

 

"Tôi có ý kiến." Kha Dữ nhàn nhạt nói.

 

"À," Áp Tử hiểu ngay, "Quên mất anh hai đây là quý công tử xóm nghèo, quen thói ở sạch."

 

Kha Dữ tùy tay ném túi khăn giấy lên đầu cậu ta, ra lệnh lần thứ tư: "Tôi xin cậu mau câm mõm vào đi!"

 

Áp Tử vắt giò lên cổ chạy: "Rồi rồi rồi, ngủ ngủ ngủ, ngủ một giấc dậy thân mật khăng khít, tương thân tương ái!"

 

Cuối cùng Kha Dữ đành mặc kệ cậu ta, ngồi áp vào tường giúp Thương Lục giũ chăn. Ga trải giường vừa được giặt sạch phơi nắng tỏa mùi thơm sạch sẽ, Thương Lục cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, vì hắn luôn ngửi thấy trên người Kha Dữ, là hơi thở chỉ thuộc về làn da anh.

 

Hai thanh niên cùng chen trên chiếc giường rộng 1m2 quả thực rất khó khăn. Kha Dữ nghiêng người, lựa chọn nằm đưa lưng về phía Thương Lục. Trong suy nghĩ của anh, Thương Lục hẳn cũng nên nằm nghiêng đưa lưng như vậy, hai người ngủ dán lưng vào nhau chắc không đến nỗi nào.

 

Nhưng Thương Lục lại ôm anh từ phía sau.

 

Hơn nữa hắn ôm theo cách quá tự nhiên và thành thạo, quá đường hoàng. Thân thể Kha Dữ vẫn còn cứng đờ mà Thương Lục lại hành động quá bình tĩnh.

 

Hai người chỉ mặc áo thun và quần đùi đi ngủ, Kha Dữ bị hắn ôm như thế, lưng dán chặt vào ngực hắn, cảm nhận được vùng cơ ngực hơi nhô lên và trái tim đang đập đều đặn. Hai cặp chân dài không thể không áp sát vào nhau, đầu gối Thương Lục chống lên khoeo đầu gối Kha Dữ tạo thành sự v**t v* ấm áp.

 

Đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân thể nhiều như vậy, hồ nước trong lòng Thương Lục vẫn yên lặng và trong vắt, nhịp tim hỗn loạn cũng không xuất hiện như dự đoán. Hắn ủ mưu đã lâu, luôn thận trọng từng bước như hổ rình mồi trong suốt tuổi dậy thì, sao có thể căng thẳng làm hỏng chuyện được? Không đâu, đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu cho món quà sinh nhật mười tám tuổi mà thôi.

 

"Đừng ôm." Kha Dữ hơi quay đầu, nói với Thương Lục.

 

"Không biết để tay vào đâu." Thương Lục vô tội thật sự, trong lúc nói chuyện không biết là vì chật quá hay do hắn cố ý, mà hơi thở nóng rực như phả hết vào sau gáy Kha Dữ.

 

Anh mất tự nhiên dịch người lên như muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, nhưng không gian quá hạn chế, cử động nhiều ngược lại như đang cọ cọ. Thương Lục lẳng lặng hít sâu: "Anh đừng lộn xộn."

 

Kha Dữ phiền muốn chết, căng da đầu nói: "... Em ngủ đi, anh xuống dưới đọc sách."

 

Nói rồi anh toan làm bộ ngồi dậy, Thương Lục lập tức đè chặt cánh tay, "Không cho."

 

Trong phòng tắm có tiếng nước truyền ra, cuối cùng Áp Tử cũng bắt đầu tắm. Cậu ta tắm rất chậm, luôn xem việc tắm rửa là thú vui cuộc đời nên mỗi ngày không tắm đủ nửa tiếng sẽ không chịu đi ra, châu Phi khan hiếm nước ngọt chắc hẳn có một phần công rất lớn của Áp Tử.

 

"Chật quá, ngủ không được."

 

"Không chật." Thương Lục nói ngắn gọn, "Em nói chuyện với anh một lát là ngủ được ngay."

 

Kha Dữ "Ừ" một tiếng, thử thả lỏng thần kinh xuống.

 

"Lúc ở bên bạn gái cũ, là anh chủ động ôm cô ấy hay cô ấy ôm anh?"

 

Kha Dữ: "..."

 

Thân thể vừa có dấu hiệu thả lỏng chợt căng cứng và cảnh giác trở lại.

 

Trước khi ngủ thảo luận chuyện này, bộ đầu óc có vấn đề hả!

 

"Kiếm chuyện nói chút thôi." Ngữ khí Thương Lục rất bình thản.

 

"Chưa từng ôm như vậy."

 

Thương Lục nhướn mày: "Anh nghĩ em là trẻ con à?"

 

"Thật mà," Kha Dữ hơi cụp mắt, "Sợ không nhịn được sẽ làm ra chuyện sai trái, cho nên luôn giữ gìn chừng mực."

 

"Làm chuyện thân mật với bạn gái cũng gọi là sai trái sao?"

 

"Bọn anh chưa quá trưởng thành." Kha Dữ có hệ thống quy tắc giá trị của riêng mình, có lẽ nó không hợp với môi trường đại học hiện giờ, nhưng anh không thẹn với lương tâm, "Có một số việc, để đến lúc trưởng thành hoàn toàn mới có ý nghĩa."

 

Thương Lục thở dài bên tai anh, làm vành tai anh nhanh chóng nóng theo.

 

"Bảo thủ quá, nhưng mà rất ngoan."

 

Nghe đến chữ "Ngoan", lòng anh chợt run lên một cách khó hiểu, như có một dòng điện tê dại từ cơ thể truyền thẳng đến đầu ngón tay. "Em nói chuyện bình thường chút đi." Kha Dữ cố ý dùng ngữ khí gây mất hứng, nhưng âm cuối rất yếu ớt như đã cạn kiệt sức lực.

 

Thương Lục không buông tha chút phản ứng nhỏ nào của anh. So sánh với ánh mắt bối rối của Kha Dữ, đôi mắt hắn trầm tĩnh, sắc bén và bình thản. Là lưỡi dao bén nhọn nhất của con sư tử vừa thành niên bước ra khỏi lãnh địa của mình, cũng là một vị lãnh chúa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông. Hắn không trả lời trực tiếp mà cười khẽ, "Ai không bình thường?"

 

Áp Tử vừa tắm vừa nghêu ngao hát, chất giọng lạc tông át tiếng nước quanh quẩn bên tai hai người như ma thuật đen. Thương Lục chăm chú nghe một lát mà không thể nghe ra cậu ta đang hát bài gì. Ở thời điểm Kha Dữ cho rằng hắn đã ngủ rồi, Thương Lục chợt dán bên tai anh hỏi: "Vậy anh cảm thấy em đã đủ trưởng thành chưa?"

 

"Suy xét rõ ràng việc mình muốn làm, hơn nữa có cả năng lực chuẩn bị và gánh vác toàn bộ hậu quả thì tính là trưởng thành rồi."

 

Thương Lục cong khóe môi như rất thích câu trả lời này, hỏi ngược lại anh: "Vậy còn anh? Hiện giờ anh đã đủ trưởng thành chưa?"

 

"Ừm."

 

"Làm sao anh biết được?"

 

Kha Dữ nhớ tới trận cá cược du học Pháp xa xỉ của mình, nghiêm túc nói: "Anh đang thử làm một chuyện sẽ thay đổi cả cuộc đời mình, cũng đã chuẩn bị tinh thần gặp thất bại, hoặc không có hiệu quả, nhưng anh không hối hận."

 

Trực giác Thương Lục mách bảo anh đang nhắc đến chuyện du học, bởi vì điều này đối với Kha Dữ đúng là rất khó khăn và quá tuyệt vọng.

 

"Thế nào mới tính là thất bại? Thế nào mới tính là không hiệu quả?"

 

"Thất bại... nghĩa là không thành công," Kha Dữ nghĩ thầm, có lẽ thành tích anh không đủ, hoặc là tài chính không đủ, hoặc bà gặp chuyện gì bất ngờ nên không thể ra nước ngoài được, "Không hiệu quả, tức là không đạt được mục đích ban đầu."

 

"Mục đích của anh là gì?"

 

Kha Dữ im lặng suy nghĩ, rốt cuộc mục đích là gì? Là có cuộc sống tốt hơn, trở nên nổi bật hơn sao? Những cái gọi là thành công theo lẽ thường đó, nếu anh ở lại Trung Quốc sẽ càng thuận lợi hơn. "... Muốn duy trì một mối quan hệ lâu dài."

 

"Là mối quan hệ nào?" Thương Lục dịu dàng hỏi.

 

"Rất quan trọng, là mối quan hệ duy nhất."

 

"Em thấy ghen tị." Thương Lục nói, khuôn mặt chôn hờ vào cổ Kha Dữ. Có lẽ anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên qua một lúc lâu vẫn không đẩy hắn ra.

 

"Không cần ghen." Kha Dữ chỉ trả lời như vậy, còn lại giữ kín như bưng không tiết lộ thêm.

 

"Anh cũng sẽ không thất bại đâu."

 

Kha Dữ cho rằng đây là một câu chúc phúc, lại không biết đó thực ra là một câu hứa hẹn.

 

Tiếng ca khiếm khuyết ngũ âm của Áp Tử có hiệu quả thôi miên bất ngờ. Mí mắt Kha Dữ dần dần nặng trĩu, nửa mơ nửa tỉnh không biết vì sao lại nhớ tới Sophie, anh hàm hồ đe dọa hắn: "Trong lúc ngủ em sẽ không nhận nhầm anh là Sophie đấy chứ? ...Coi chừng anh đá em xuống đất."

 

Tuy Thương Lục nói hắn đã chia tay trong hòa bình với Sophie, nhưng tuổi dậy thì yêu hay không yêu cứ thay đổi xoành xoạch, rất khó khẳng định hoàn toàn.

 

"Xem thành Sophie sẽ thế nào?"

 

"Xem thành Sophie ——"

 

Cánh tay gác bên sườn eo rất không thành thật mà dò xét lên phía trước một chút, nhẹ nhàng bóp lấy vòng eo nhạy cảm của Kha Dữ: "Như thế này à?"

 

Kha Dữ giật thót, cơn buồn ngủ gần như bay biến sạch sẽ.

 

Trước khi anh kịp phát hỏa, Thương Lục rất lịch sự lùi về: "Anh đừng căng thẳng."

 

Kha Dữ nghẹn họng, cơn giận trút không được mà nuốt cũng không xong. Anh phát giác ra hắn cứ rục rịch chần chừ, liền lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì nữa."

 

"Tay em tê rồi." Thương Lục nói nhàn nhạt: "Tay phải không biết đặt vào đâu, bị đè tê rần luôn."

 

Kha Dữ định nói thêm, Thương Lục lại lấy lui làm tiến: "Thật ra anh có thể gối đầu lên tay em, nhưng thôi vậy, em biết anh không muốn."

 

Tuy trực giác mách bảo hắn đang tình gài bẫy ở đâu đó, nhưng trong lòng Kha Dữ vẫn bắt đầu đấu tranh một cách gian nan, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay để lại những dấu móng tay hình trăng non nhợt nhạt.

 

"Em cũng chẳng hiểu anh gặp em là căng thẳng chuyện gì nữa," Thương Lục hơi cúi đầu, đôi môi ấn vào mái tóc đen, "Nhưng em quen rồi, từ thời nhỏ viết thư cũng là anh trốn em đuổi, có lẽ anh cảm thấy giữa chúng ta không có lời gì để nói với nhau thật.

 

"Toàn là em đuổi theo anh.

 

"Sinh nhật hằng năm em đều hy vọng mình ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ lập tức lớn lên, nhanh chóng biến thành người trưởng thành, bước vào thế giới của anh, nghe anh tâm sự về việc học hành hoặc tình cảm, có thể giúp anh bày mưu tính kế."

 

Trong cuộc đời của Kha Dữ, Thương Lục là một sự tồn tại đặc biệt. Hắn ở cao hơn tất cả mọi thứ, cùng một vị trí quan trọng với bà nhưng cũng độc nhất vô nhị. Nghe hắn nhẹ nhàng nói vậy, trái tim Kha Dữ như thắt lại, "Anh không trốn em." Anh cắt ngang lời Thương Lục, qua một giây do dự, anh khó khăn trở mình đối mặt với Thương Lục, đồng thời hơi nâng đầu lên.

 

Thương Lục nhếch môi dưới cực kỳ cực kỳ nhẹ, vươn cánh tay ra lót dưới cổ Kha Dữ.

 

Lúc này là một cái ôm thật sự.

 

Kha Dữ không dám nhìn hắn, chỉ nhắm chặt mắt lại: "Anh mệt quá."

 

Thương Lục vén tóc mái cho anh: "Để em nhìn anh ngủ."

 

Những lời này mang lại tác dụng hoàn toàn trái ngược. Kha Dữ bỗng mở to mắt, ngữ khí giận dỗi lạnh băng: "Em nhìn anh lại không ngủ được."

 

Thương Lục hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Các bạn học đều gọi anh là cục cưng hết à?"

 

"Cục cưng" và "Dữ Nhi" trong lòng hắn là cùng một kiểu, cũng giống như "cục cưng" và "Dữ Nhi" trong miệng Áp Tử tương đương nhau, một bên là đùa giỡn cợt nhả, bên kia cực kỳ đứng đắn nghiêm túc.

 

"Là 'bé cưng', không phải cục cưng." Kha Dữ sửa đúng, "Hai âm nối liền nhau, giỡn chơi ấy mà."

 

Trong lòng anh bắt đầu hoảng, nửa đêm nửa hôm không ngủ phải đi dạy cho một thằng nhóc Hồng Kông cách phát âm tiếng Trung là thế nào?

 

Thương Lục không bắt chước được, vẫn đọc một cách máy móc: "Cục cưng ơi."

 

Nhưng ít nhất vẫn học được một chút, ví dụ như âm cuối luyến nhẹ hơn...

 

Mẹ nó càng nghe càng mập mờ!

 

Kha Dữ bối rối lắm rồi, phải qua loa lấp l**m: "Thôi em đừng học nữa."

 

"Tại sao? Em cũng muốn gọi anh là cục cưng mà."

 

Tim Kha Dữ như sắp nhảy khỏi cổ họng, yết hầu hơi hơi khô ngứa, "Đừng học bậy bạ!"

 

Vẻ khó hiểu trong mắt Thương Lục rất thuần khiết, hắn hơi nhíu mày, không vui hỏi: "Tại sao người khác nói được mà em không được?"

 

"Bởi vì ——"

 

"Em không quan trọng bằng bọn họ sao?"

 

Kha Dữ choáng váng nghĩ thầm, tại sao hắn có thể giăng nhiều hố gài mình như vậy, hết tầng này đến tầng nọ không khác gì chiếc bánh ngàn lớp. Anh không quen phục vụ chiều chuộng hắn, bực bội nói: "Đúng vậy, em ít quan trọng hơn bọn họ nhiều!"

 

Hơi thở Thương Lục mang theo tiếng cười, "Kha Dữ, Dữ Nhi, cục cưng."

 

Kha Dữ nghẹn họng, khuôn mặt nóng cháy vùi sâu như đà điểu, anh khàn khàn nói: "Rốt cuộc em có định ngủ không!"

 

Thương Lục siết chặt cánh tay, đưa bàn tay xoa xoa mái tóc đen của anh, "Ngủ."

 

Không phải là hắn không mệt, mới ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ sao lại không mệt cho được? Chỉ là hắn không nỡ buông tha Kha Dữ, không nỡ để đêm nay trôi qua quá nhanh. Dù sao đến khi Ôn Hữu Nghi hỏi tới, hắn sẽ phải dùng hết sức để bịa ra lời nói dối. Ngày mai rời khỏi Ninh Thị, hắn phải trở về làm cậu thứ nhà họ Thương cao ngạo lạnh lùng, thuần thục mà lịch sự, không được để mình phạm sai lầm lớn nào.

 

Cái gì mới tính là sai lầm lớn?

 

Quá dung túng bản thân, cho phép mình từ từ phải lòng Kha Dữ, theo đuổi anh, tập trung vào anh, muốn bảo vệ anh, cuối cùng không khỏi rơi vào lưới tình vì anh. Đó chính là hành động chệch hướng nghiêm trọng nhất trong cuộc đời nghiêm túc của Thương Lục.

 

Áp Tử tắm xong đi ra, tiếng hát biến thành tiếng ngâm nga nho nhỏ. Cậu ta ngửa đầu nhìn lên theo phản xạ, thật ra cũng không thấy được gì, nhưng nhìn thái độ Kha Dữ ngày thường luôn ung dung điềm tĩnh với người khác hôm nay trở nên căng thẳng, khiến cho Áp Tử cảm thấy rất mới lạ. Đèn bàn phụt tắt, cậu ta đóng laptop, nhẹ nhàng bò lên giường. Giữa đêm khuya yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở dài và đều đặn của hai người giường đối diện.

 

Giả vờ.

 

Cả hai đều đang giả vờ.

 

Áp Tử không phát hiện ra, Thương Lục không nhận ra Kha Dữ giả vờ, Kha Dữ cũng nghe không ra Thương Lục đang ngủ dối. Cuối cùng chỉ có Áp Tử là ngủ thật, hơn nữa đặt lưng xuống lập tức ngủ ngay, đồng thời còn bắt đầu lẩm bẩm nói mớ.

 

Qua hơn mười phút —— hoặc có thể là ba bốn mươi phút sau —— Tóm lại là một khoảng thời gian lâu không đếm nổi trong lòng Thương Lục, hắn mới nhẹ nhàng nâng cánh tay đã tê mỏi cứng đờ, kéo thắt lưng Kha Dữ để anh dán sâu vào ngực mình hơn.

 

Hắn không dám nuốt nước bọt, sợ âm thanh nuốt trong bóng đêm quá rõ ràng nhưng vẫn không nhịn được khẽ trượt yết hầu, chậm rãi nuốt một cái.

 

Hơi thở Kha Dữ đều đặn như cũ.

 

Thật ra Thương Lục rất muốn hôn anh, đã sớm muốn hôn anh, từ lúc bắt đầu nằm lên giường là muốn hôn anh rồi.

 

Nụ hôn này chưa xảy ra, nhưng dường như đã sớm xảy ra. Cho nên vào lúc hắn cúi thấp đầu đưa môi m*t lấy môi Kha Dữ, trong khoảnh khắc đó hắn không phân biệt được rốt cuộc mình đang mơ hay đang thật sự hôn anh. Nụ hôn này đã được tập dượt hàng nghìn lần trong mơ, hay thật sự diễn ra lần đầu một cách tuyệt vọng ngoài đời thực?

 

Thương Lục phân không rõ, hắn yêu Kha Dữ, yêu đến mức biến thành một bệnh nhân hay thích đoán bệnh.

 

Đôi môi Kha Dữ mềm như trong tưởng tượng, vừa mềm vừa thơm, cọ xát vào còn có độ đàn hồi nhẹ. Điều này khiến Thương Lục không nhịn được mà hơi tách môi ra, ngậm môi dưới anh vào giữa hai môi mình rồi nhẹ nhàng l**m m*t.

 

Nhịp tim quá kịch liệt, hòa lẫn với tiếng ngáy của Áp Tử quả thực là như tiếng sấm bên tai.

 

Bởi vì tiếng tim mình đập quá vang nên Thương Lục không nghe được hơi thở Kha Dữ đã hơi dồn dập, cũng không thể nghe thấy nhịp tim điên cuồng dữ dội của anh.

 

Tình huống tỉnh dậy, kinh ngạc và bị đẩy đã không xảy ra.

 

Thật ra nó có phát sinh cũng không sao, như lời Kha Dữ nói ấy, cái gọi là trưởng thành chính là khi làm một chuyện phải dự đoán được kết quả tệ hại nhất, hơn nữa có thể đối mặt và gánh vác lấy nó. Trước khi quyết định hôn anh, Thương Lục đã dự trù cho tất cả rồi.

 

Nhưng Kha Dữ cũng không tỉnh lại.

 

Thậm chí... Thậm chí anh còn hơi hé môi tiếp nhận đôi môi, lưỡi, và cả nụ hôn của hắn.

 

Trái tim bị nụ hôn này siết chặt đến phát đau. Tứ chi của Thương Lục tràn ngập sự ngạc nhiên và bối rối, cuối cùng cũng tìm đến câu trả lời dẫn vào ngõ cụt ——

 

Nhất định anh thường xuyên bị người khác hôn trong lúc ngủ, cho nên thân thể mới thấy quen thuộc, cũng không có ý chống cự.

 

Mà người có được cơ hội này chỉ có một mình cô bạn gái cũ kia.

 

Kha Dữ tưởng hắn là Doãn Thi Hàm.

 

Một cơn đau đớn lập tức ập vào người Thương Lục tựa như cơn sóng triều dễ dàng phá hủy hết mọi ngọt ngào mơ hồ mà hắn dày công duy trì suốt buổi tối nay. Hắn gần như không chống đỡ được, chỉ có thể vô vọng siết chặt lưng Kha Dữ, ôm lấy đầu và cổ anh càng sâu.

 

Răng Kha Dữ bị hắn hung hăng đẩy ra, đầu lưỡi tiến vào dây dưa, nặng nề đảo qua vòm miệng và hàm răng, sau đó quấn lấy đầu lưỡi anh, m*t lấy toàn bộ vị ướt át ngọt ngào.

 

Nếu bĩnh tĩnh xem xét, nụ hôn của Thương Lục tuy hơi ngây ngô nhưng lại rất có kỹ xảo. Huống chi cảm xúc say đắm và mãnh liệt của thiếu niên có thể đền bù lại tất cả kỹ xảo và nhấn chìm mọi thứ bằng tình yêu.

 

Kha Dữ cảm giác oxy trong phổi mình dần dần biến mất, lý trí như cũng biến mất theo.

 

Tại sao, tại sao anh có thể dễ dàng tiếp nhận nụ hôn của Thương Lục như vậy? Dù biết hắn đang xem mình là Sophie, nhưng anh vẫn nên đẩy hắn ra, chứ không phải cố ý nhắm mắt mở môi, thậm chí còn đáp lại, quấn lấy lưỡi hắn như sắp chết khát.

 

—— Trừ phi, chính anh cũng khát vọng được Thương Lục hôn.

 

Anh đã sớm muốn được Thương Lục hôn, cảm thấy hắn sẽ hôn mình cho nên mới không hề thấy ngạc nhiên, cũng không thấy khiếp sợ. Tựa như một vị thành chủ ngu ngốc nghênh đón tướng quân dũng mãnh nhất của địch quốc, không thèm chống cự một giây nào đã vứt vũ khí đầu hàng, hân hoan mở cửa thành và chào đón sự bao vây chiếm đóng của hắn.

 

Kha Dữ, thân là người trưởng thành, mày có thấy xấu hổ không?

 

Cái hôn kịp dừng lại trước khi mất khống chế. Thương Lục chôn mặt vào cổ anh, cố ý đè nén hơi thở dồn dập nóng rực, hơi nóng ẩm ướt liên tục phả vào cổ Kha Dữ rất lâu không biến mất.

 

Không biết qua bao lâu sau, Thương Lục hôn lên cổ anh, lên cằm, chóp mũi và đôi mắt.

 

"Xin lỗi." Hắn nhẹ nhàng nói như vậy, cùng với tiếng th* d*c đưa vào tai Kha Dữ, trực tiếp xuyên thấu trái tim.

 

Đúng rồi, trong lòng Kha Dữ tự giễu, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình lầm người, có phản ứng sai đối tượng, nhiệt tình sai, cho nên hắn mới xin lỗi, mặc kệ Kha Dữ có nghe thấy hay không. Đây chính là sự thẳng thắn và lịch thiệp của Thương Lục.

 

Kha Dữ trở mình, ôm Thương Lục vào trong ngực như chỉ thuận tay.

 

Sáng hôm sau, Áp Tử nhận ra sinh viên xuất sắc nhất phòng bọn họ phá lệ dậy muộn hơn cả mình.

 

"Nè cưng ơi, 9 giờ 10 phút có tiết, đừng ngủ quên nhá." Áp Tử vỗ vỗ vào thành giường nhắc nhở anh.

 

Kha Dữ châm rãi ngồi dậy trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, bên cạnh trống không.

 

"Cậu em kia đi rồi, nhờ tôi báo với cậu một tiếng đấy." Áp Tử vừa khoác áo vừa nói.

 

Kha Dữ ngơ ngẩn: "Đi lúc nào? "

 

"Khoảng hơn 7 giờ? Tôi dậy đi tiểu thì thấy cậu ta chuẩn bị đi," Ngữ khí Áp Tử không quá để tâm, "Tôi tưởng cậu biết chứ. Cậu ấy kêu tôi đừng đánh thức cậu, còn nói gì nhỉ..."

 

Cậu ta vò đầu nhớ mãi không ra, làm tim Kha Dữ như muốn nhảy khỏi cổ họng. "Cái gì?"

 

Áp Tử gặm miếng bánh bao: "Hình như là dặn cậu nhớ ăn sáng."

 

Kha Dữ: "..."

 

Ăn ăn ăn, nghẹn chết cậu đi.

 

Thật ra Thương Lục cũng không muốn đi sớm như thế, chỉ vì Ôn Hữu Nghi phát hiện ra hành động dối trên lừa dưới của hắn, hắn không muốn có thêm rắc rối ngoài ý muốn nên đành vội vàng trở về Cảng nhận câu hỏi chất vấn. Có lẽ vì thời kỳ phản nghịch của hắn cứ chậm chạp không đến, mà Ôn Hữu Nghi cũng không ôm tâm lý cầu may hắn ngoan thật, cứ luôn nghi ngờ hắn sắp gây ra chuyện tày trời gì đó nên giám sát hắn càng chặt hơn trước kia.

 

Kha Dữ mở khóa di động, nhận được tin nhắn của Thương Lục:

 

[ Tình hình có biến, em phải về Hồng Kông trước, anh nhớ ăn sáng đấy. Còn nữa, đừng quên quà sinh nhật mười tám tuổi của em. ]

 

... Đúng là có dặn ăn sáng thật. Kha Dữ thông cảm liếc nhìn Áp Tử.

 

Áp Tử ôm chồng sách chuẩn bị ra ngoài: "Tối hôm qua không biết sao mà tôi mơ thấy hai người hôn nhau ngay trước mặt, mẹ nó tôi sợ quéo luôn, suýt nữa hô to b**n th** rồi!"

 

Kha Dữ nghẹn lời: "Cậu lo đi tìm bạn gái đi."

 

"Thì cũng đang tìm đây thây," Áp Tử lải nhải, mở cửa đi ra ngoài, "Để tôi giữ chỗ cho, nhớ nhanh lên đấy."

 

Thương Lục hành xử rất tự nhiên. Nói cách khác, tối hôm qua anh đã giả vờ rất giống, không để hắn nhận ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy mình đang tỉnh. Cảm giác xấu hổ chỉ sinh ra khi cả hai bên cùng biết, đối phương mà không biết tương đương với không cần xấu hổ.

 

Kha Dữ sắp xếp logic rất rõ ràng, vì vậy sau khi Thương Lục nói câu xin lỗi tối qua xong đã hoàn toàn trút bỏ mọi gánh nặng tâm lý, chỉ có người bị hại là anh càng gỡ càng rối bời hơn.

 

Anh bối rối ngẩn người thêm một lát mới xuống giường ngơ ngác rửa mặt, hậu quả tất yếu đương nhiên là vào lớp muộn.

 

Thật ra trong một khoảnh khắc anh rất muốn lên tiếng lay tỉnh Thương Lục, nói cho hắn rằng hắn nhận nhầm người rồi, sau đó quan sát hết mọi phản ứng.

 

Là sửng sốt, xấu hổ, ngạc nhiên, bối rối, sau đó thì sao? Sẽ bỏ chạy trối chết hay là... tiếp tục hôn anh?

 

Ở thời điểm vấn đề xuất hiện trong đầu Kha Dữ, đột nhiên anh nhận ra rằng đáp án của Thương Lục thế nào không quan trọng —— Quan trọng là, con mẹ nó tại sao trong đầu anh lại xuất hiện vấn đề này?

 

Anh bị bệnh rồi!

 

Vì thế toàn bộ năm lớp chuyên ngành tiếng Anh ngày hôm đó đều phát hiện ra sự bất thường của Kha Dữ. Bạn học được xưng tụng là biểu tượng nhan sắc, ánh sáng tài hoa và mặt tiền xuất sắc của cả khoa luôn thất hồn lạc phách, đờ đẫn, mất tập trung, lúc thì tự phỉ nhổ chính mình, khi thì bật cười tự giễu hoặc tự ghét bỏ, lúc khác lại nắm chặt cán bút nghiến răng nghiến lợi, lúc sau thì đỏ bừng mặt xấu hổ như thể muốn tìm cái hố nhảy vào.

 

... Nói tóm lại là rất nhiều trạng thái, bệnh tình không nhẹ.

 

Tuy nhận được lời mời của Ôn Hữu Nghi nhưng Kha Dữ không tham gia lễ thành nhân của Thương Lục. Một là anh phải đi học, không thể xin nghỉ, cũng không thể mạo hiểm hi sinh điểm chuyên cần, chuyện này sẽ gây bất lợi cho đợt đánh giá cuối kỳ; hai là Kha Dữ chưa hề chuẩn bị sẵn sàng để xuất hiện trong sự kiện đó —— Một sự kiện xã giao quá to lớn, long trọng và hào nhoáng. Anh sẽ không đến mức xuất hiện mất thể diện, vì Ôn Hữu Nghi đã chuẩn bị sẵn lễ phục, nhưng xét về bản chất anh vẫn quá lạc lõng.

 

Quân tử chi giao nhạt như nước, Thương Lục tôn trọng quyết định của anh, cũng không khăng khăng bắt anh phải xuất hiện trong bữa tiệc. Dù sao những dịp xã giao thế này đến chính hắn còn cảm thấy nhàm chán không có gì thú vị.

 

Hắn sắm vai cậu chủ nhà họ Thương hoàn hảo trong yến hội, cử chỉ thành thạo, tai nghe câu khen ngợi "Thiếu niên đoan chính" nhiều đến mức đóng kén. Đoan chính cái rắm, hắn cầm ly rượu, mặc âu phục may đo cao cấp, vóc dáng 1m9 mặt người dạ thú, thật ra trong đầu đầy ý nghĩ mười tám cộng, chỉ muốn ngay lập tức lôi Kha Dữ đến trước mặt hung hăng hôn một trận.

 

Hôn là một hành động gây nghiện.

 

Không cần biết Kha Dữ xem hắn là Thiên Thiên hay Địa Địa, tóm lại người được hôn thỏa mãn vẫn là hắn, hơn nữa hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần trường kỳ kháng chiến cả mềm lẫn cứng —— Nhất định phải giành lấy quyền được hôn Kha Dữ cả đời này.

 

Từ hôm nay trở đi ông đây đã mười tám rồi.

 

Trong lòng Thương Lục nghĩ một đằng, ngoài mặt vẫn cầm ly rượu chạm cốc với người khác một nẻo, sau đó nở nụ cười công nghiệp nhưng không kém phần khiêm tốn, phong độ không thể bắt bẻ.

 

Mười tám tuổi cứng hơn kim cương, mười tám tuổi không cần giai đoạn thử lửa, mười tám tuổi nói về tình yêu một cách quang minh chính đại, đến ông trời cũng không cấm cản được.

 

Chờ cho mọi vị khách đã nâng cốc chúc mừng hết, người trong hội trường bắt đầu khiêu vũ. Vô số người muốn mời hắn nhảy điệu đầu tiên, kết quả tìm khắp nơi không thấy người đâu.

 

Nhân vật chính đang trốn trong toilet video call với Kha Dữ.

 

"Sinh nhật vui vẻ." Kha Dữ chúc hắn.

 

"Qua loa thế."

 

Kha Dữ nói thêm một tràng, "Chúc Thương Lục yêu quý của anh sinh nhật mười tám tuổi thật là vui vẻ, cả đời luôn vui vẻ, có năng lực bay lên không trung hái trăng hái sao hái mặt trời."

 

Thương Lục mở miệng đòi quà.

 

"Không chuẩn bị, tặng anh cho em được không?" Kha Dữ trêu chọc.

 

Thương Lục khoác lên người chiếc áo giáp mười tám tuổi cơ bản là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi cũng không cần kiêng kỵ ai. Hắn nhếch khóe môi, "Nếu anh nghiêm túc, vậy thì em xin nhận."

 

Lúc này đến phiên Kha Dữ cạn lời.

 

"Nói thật không."

 

Kha Dữ chối biến: "Ai nói với em là thật."

 

Cửa toilet bị đá văng, Thương Lục bực bội liếc Thương Minh Bảo: "Ai cho em vào đây!"

 

Thương Minh Bảo rú lên bằng giọng điệu ai oán nũng nịu: "Anh, em giúp anh dàn xếp tới mười tám điệu nhảy rồi, mau ra ngoài chọn vợ đi!"

 

Thương Lục nghiến răng nghiến lợi cười vào điện thoại: "Ngại quá, nhà có đứa em bị não yêu đương."

 

Minh Bảo kéo tay hắn chạy đi, "Anh mau mau cưới vợ đi, để em còn được làm phù dâu."

 

"Sao em không hóng anh cả chị hai cưới vợ cưới chồng ấy?"

 

Minh Bảo biết tỏng: "Bọn họ lớn hơn em nhiều quá, cùng lắm em chỉ được làm bé gái cầm hoa thôi."

 

Thương Lục cười gần chết, hắn quyết định tiết lộ bí mật trong lòng cho Minh Bảo nghe: "Được, anh có đối tượng rồi, đảm bảo sẽ mau chóng cho em làm bé —— phù dâu."

 

Minh Bảo trợn tròn mắt: "Thật không?"

 

"Thật." Thương Lục nghiêm túc nói, "Cơ mà đầu tiên em phải chúc anh tỏ tình thành công mới được."

 

Thương Minh Bảo liến thoắng như chọn đồ ăn: "Chúc anh tỏ tình thành công, chúc anh được như ý nguyện, chúc người có tình sớm thành người một nhà, chúc anh sớm sinh quý tử, khai chi tán diệp ——"

 

"Dừng dừng dừng, hai câu sau không xài được."

 

"Tại sao?"

 

"Anh là DINK*."

 

*DINK – Double income no kids: thuật ngữ để chỉ những cặp đôi có đủ khả năng tài chính, công việc ổn định nhưng không có ý định sinh con.

 

"Em đi méc ba!"

 

Thương Lục: "..."

 

Một ngày sau sinh nhật vẫn phải phí thời gian ở Hồng Kông để gặp mặt ăn uống, trà bánh và chơi bóng với mấy gia đình có quan hệ thân thiết với nhà họ. Sau thủ tục rườm rà đó, Thương Lục mới có thể nghênh đón tự do chân chính.

 

Hắn chạy trốn quá nhanh, đến khi Ôn Hữu Nghi hỏi đến tung tích, chú Minh trả lời rằng hắn đã có mặt ở Ninh Thị.

 

Ôn Hữu Nghi vừa bất ngờ vừa không quá bất ngờ. Ngoại trừ Kha Dữ, quả thật không có một ai đủ khiến Thương Lục buông tự tôn cao ngạo xuống như vậy.

 

"Thằng bé này," Ôn Hữu Nghi cười buồn, "Từ năm chín tuổi đã bắt đầu đuổi theo người ta. Tiểu Dữ đúng là đứa trẻ ngoan nhưng dù sao cũng chênh lệch đến năm tuổi, không biết sao Lục Lục lại kiên định như thế nữa."

 

Chú Minh cười lên đã xuất hiện nếp nhăn ở đuôi mắt, điều này khiến nụ cười của chú ta cung kính nhưng vẫn mang vẻ ôn hòa: "Cậu chủ đã nói mà, là nhất kiến chung tình."

 

·

 

Kha Dữ học đại học ở Ninh Thị, cuối tuần đi làm thuê ở quán cà phê và hiệu sách, cách hai tuần mới về thăm bà dưới quê một lần. Thương Lục tới vừa vặn là ngày anh về quê.

 

Đã một thời gian dài bà lão không gặp mặt Thương Lục: "Hình như hai năm rồi không gặp đúng không nhỉ?"

 

Thương Lục đỡ lấy bà: "Trí nhớ bà tốt quá!"

 

Thật ra không phải hai năm mà là ba năm, nhưng Thương Lục biết trí nhớ của bà ngày càng kém, cho nên chỉ thuận miệng nói để dỗ bà vui.

 

Bà nheo mắt cười, nói bằng tiếng Quảng Đông: "Bà nhất định phải nhớ chứ, mấy món đồ nhỏ của con vẫn còn ở đây, bà đang chờ xem bao giờ con mới về lấy đấy?"

 

"Thứ gì ạ?" Kha Dữ hỏi rồi liếc Thương Lục, "Em với bà có cả bí mật riêng cơ à?"

 

Bà hô "suỵt" một tiếng, thần bí nói với Thương Lục: "Con qua đây với bà, Thao Thao ở yên đó đi."

 

Kha Dữ chỉ có thể chờ trong phòng khách, nhìn Thương Lục đi theo bà bước từng bước, dìu bà leo cầu thang xi măng dẫn lên tầng hai.

 

Anh ngồi xuống bàn bát tiên, bắt đầu tự lột bưởi ăn.

 

Bà dẫn Thương Lục đến phòng ngủ của Kha Dữ, đoạn tiến đến trước kệ sách: "Lần trước chính con nói muốn bà trả lại số thư đã giấu mà?" Bà vừa lẩm bẩm vừa cúi người cẩn thận tìm kiếm giữa chồng giấy tờ sạch sẽ, sau đó lôi ra một chồng thư buộc dây thun từ trong quyển từ điển bát tự.

 

Thương Lục giật giật môi, muốn nói bà nhớ nhầm rồi. Lần trước hắn chỉ lén oán trách với bà, nói tại bà giấu thư hắn làm hắn không nhận được hồi âm của Kha Dữ, chứ không nói bà phải trả lại số thư đó.

 

Chỉ là không biết bà lão hiểu theo ý nào, lại còn nhớ suốt ba năm. Tóm lại, bà đã luôn chờ đợi đến ngày Thương Lục trở về nhận.

 

"Suỵt, bà lén giấu ở chỗ này, chính Thao Thao cũng không biết đâu," Bà cười tủm tỉm mở dây thun, "Con biết cái này gọi là gì không?"

 

Trái tim Thương Lục đã đứng sững lơ lửng trong lồng ngực từ lâu, chỉ có thể hỏi theo: "... Gọi là gì ạ?"

 

"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cách ngôn người ta hay nói là... bóng dưới chân đèn ý."

 

Sợ Thương Lục là người Hồng Kông không hiểu, bà chủ động mở rộng ý nghĩa không có trong từ điển, "Ý nghĩa của nó là, càng ở nơi sáng sủa, càng thấy rõ ràng thì rất dễ nhìn không rõ, càng giống người mù."

 

Thương Lục nói: "Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần, chợt quay đầu lại, người đã đứng ngay dưới ngọn đèn chập chờn."

 

Bà gật gù tán thành, không biết có hiểu hết được không mà chỉ cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi, "Ui con xem này, không dính một hạt bụi."

 

Bởi vì Kha Dữ rất thường xuyên lấy ra xem, sau đó chà lau bằng khăn mềm, bởi vì anh luôn bảo quản chúng rất tốt.

 

Thương Lục từ từ xem từng phong thư, nét chữ khải cố gắng nắn nót của học sinh tiểu học, tem tự tay dán dưới sự hướng dẫn của chú Minh, cùng với phong thư và giấy viết thư đẹp đẽ mua từ nước ngoài được cẩn thận chọn lựa.

 

Chồng thư này đương nhiên không phải do bà giấu, Thương Lục chỉ liếc qua một cái liền biết ngay là Kha Dữ tự giấu.

 

Anh nhận được mọi lá thư của hắn, giữ gìn cẩn thận rất cả, sau đó nói dối mình không nhận được.

 

Tại sao?

 

Bà đỡ tay vịn chậm rãi bước xuống lầu. Kha Dữ vội thả quả bưởi xuống: "Bà đứng đó đi, để con đỡ cho."

 

Bà xua tay: "Bộ bà vô dụng đến thế à?"

 

Kha Dữ đỡ tay bà, khá bất đắc dĩ với thái độ cậy mạnh, "Lục Lục đâu? Sao cậu ấy không đưa bà xuống?"

 

Bà ngẫm nghĩ một lát, "À, nó đang ở trên lầu xem thư đấy."

 

"Thư? Thư gì ạ?"

 

"... Ui chao." Bà chợt im bặt.

 

Sắc mặt Kha Dữ biến đổi, thu nụ cười lại mà chạy hai ba bước xông lên lầu. Anh nhìn thấy Thương Lục ngồi xếp bằng trước kệ sách, đang từ từ gỡ mấy cái phong bì không biết từ năm nào tháng nào, đôi lông mày giãn ra vì chăm chú đọc.

 

Thôi tiêu rồi.

 

Thương Lục làm như không nhìn thấy anh, xem xong trang này lại lật trang kế tiếp. Đến khi xem xong hết, hắn mới giơ cao mấy lá thư lên: "Trước kia em kiên nhẫn thật đấy, có thể viết cho anh những năm trang giấy toàn chữ."

 

Kha Dữ: "..."

 

"Anh trước kia cũng thật tàn nhẫn," Thương Lục nhướn mày, "Cậu bạn nhỏ viết cho anh mấy ngàn chữ tâm sự phiền não và hoài nghi nhân sinh trong giờ giải lao, thế mà anh có thể nhịn không trả lời, còn làm như chưa từng nhận được."

 

Ai là người hoài nghi nhân sinh?

 

"Kha Dữ, Khổng Tử nói có bạn từ phương xa ghé chơi là chuyện cực kỳ mừng vui, còn anh tại sao không viết hồi âm cho em?" Là kiểu nghi ngờ này sao?

 

Kha Dữ không giả vờ nổi nữa, phải vội ụp nồi lên đầu Mai Trung Lương, "Thật sự không nhận được, bị Mai trung Lương giấu đi, về sau anh mới tìm thấy."

 

Thương Lục cười lạnh: "Em không ngại lôi lão ta ra khỏi tù để hỏi cho rõ ràng đâu."

 

Kha Dữ: "..."

 

"Tại sao không hồi âm?"

 

"Bởi vì anh cảm thấy mối quan hệ này sẽ không kéo dài, cho nên không muốn đáp lại. Anh không muốn mỗi tuần đều chờ mong, sau đó một mình thất vọng." Kha Dữ nhanh chóng trả lời.

 

"... Bây giờ thì sao?" Thương Lục cẩn thận gấp giấy thư, trong lòng không tránh khỏi lạnh lẽo. Mỗi khi hắn cho rằng mình đã đủ hiểu biết Kha Dữ lại tiếp tục bị biểu hiện xa cách tự vệ của anh làm tổn thương.

 

"Bây giờ anh cũng cảm thấy như vậy sao?" Thương Lục nâng mắt, ngẩng đầu nhìn Kha Dữ.

 

Hiện giờ anh cũng đang tự vệ, giả vờ như không nhận ra tình cảm ái mộ của thiếu niên, là "bóng dưới chân đèn" như lời bà nói? Không phải anh nhìn không thấy, mà là cố tình nhắm chặt mắt lại.

 

"Ngày hôm đó em hôn anh."

 

Thương Lục không đoán được anh sẽ nhắc đến chuyện này, không thể né tránh, vẻ hoảng hốt và trống rỗng của hắn hiện hết trong mắt Kha Dữ.

 

"Em còn xin lỗi nữa, anh nghe thấy hết." Kha Dữ tiếp tục nói.

 

"Anh ——" Thương Lục nuốt nửa câu sau xuống.

 

Đáp án không nói cũng hiểu, Kha Dữ không ngủ.

 

"Anh vẫn luôn tỉnh táo, tuy biết lúc đó em chỉ xem anh là Sophie."

 

Não của Thương Lục dường như đang không hoạt động.

 

Kha Dữ nghĩ hắn nhận nhầm anh là Sophie nên mới hôn, nhưng anh vẫn đáp lại.

 

—— Anh vẫn đáp lại...?

 

"Em có cảm thấy kỳ quặc không? Có thấy ghê tởm không?" Kha Dữ hỏi hắn.

 

Thương Lục chống hai tay ra sau, chỉ biết lắc đầu.

 

"Ngày đó em hôn anh, tuy anh biết em nhận nhầm, nhưng chính anh vẫn biết rõ người hôn mình là em." Ngữ khí vẫn hơi thở của Kha Dữ dồn dập lên, anh không thể không cố gắng hít thở mới tiếp tục nói, "Mấy ngày nay anh cứ luôn tự nghĩ lại mãi."

 

Nghĩ lại...? Nghĩ lại chuyện gì? Ánh mắt Thương Lục nghiêm trang, gần như muốn nhảy dựng lên.

 

Mẹ nó anh đừng có nghĩ lại!

 

"Anh luôn suy nghĩ xem tại sao mình biết rõ đối tượng là em nhưng vẫn đáp lại, tại sao cùng em hôn lâu như vậy mà không thấy ghê tởm, chỉ cảm thấy..."

 

"Cảm thấy..." Thương Lục bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt vừa ngơ ngác vừa thấp thỏm dừng trên mặt Kha Dữ.

 

Kha Dữ không mở miệng nổi, cuối cùng dùng dũng khí cả đời để nói: "Cảm thấy rất thích, muốn tiếp tục được hôn nữa."

 

Đệt mẹ.

 

Thân thể mười tám tuổi vì những lời này mà lập tức có phản ứng.

 

Kích cỡ quá rõ ràng cơ bản không trốn được đôi mắt Kha Dữ. Anh đỏ bừng mặt, "Em ——"

 

Thương Lục vươn tay kéo cho anh lảo đảo ngã vào lòng mình, "Thế bây giờ hôn luôn."

 

Đôi môi bị lấp kín, rất lâu sau đó Kha Dữ mới có thể biểu đạt hoàn chính ý tứ của mình ——

 

Bây giờ anh không sợ nữa, không sợ bắt đầu một mối quan hệ có khả năng chết non bất cứ lúc nào, không sợ phải theo đuổi một đoạn quan hệ tình cảm có lẽ sẽ không được mọi người chúc phúc, không sợ tình yêu của mình không được đáp lại, không sợ hải đăng không chờ nổi tín hiệu, không sợ đảo nhỏ không đợi được con thuyền.

 

Anh đứng dưới chân đèn mò mẫm rất lâu, thật ra mọi thứ đều ở ngay phía trước, chẳng qua anh không chịu mở to mắt mà thôi.

 

"Mọi dũng khí của anh đến từ em, mọi dũng khí của anh cũng chỉ dành cho em."

 

Lầu hai yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng gà gáy chiều từ sân vườn nhà bên cạnh.

 

Thương Lục thở hồng hộc, ôm mặt Kha Dữ: "Anh bị ngốc à, làm sao em nhận nhầm anh là Sophie được? ... Em chưa từng hôn cô ta bao giờ."

 

"Vậy em..."

 

"Em tưởng anh xem em là Doãn Thi Hàm." Thương Lục nhớ lại một đêm thân thể cứng đờ không dám rục rịch cũng không thể ngủ yên, "Sáng hôm sau rời đi vẫn đau lòng lắm."

 

"Em không nói gì đã bỏ đi, anh cũng..." Kha Dữ khó lòng mở miệng.

 

Thương Lục nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, chờ đợi.

 

"Anh cũng rất buồn."

 

Khóe môi cuối cùng không nhịn được mà nhếch cao, Thương Lục hôn lên má và khóe môi anh, "Cục cưng."

 

Toàn thân Kha Dữ run lên, cơn chua xót nóng bỏng và yêu thích len lỏi qua tứ chi.

 

Thương Lục lại hôn anh một lần nữa, không hề là hiểu lầm, cũng hoàn toàn thừa nhận lẫn nhau không còn chút khúc mắc nào.

 

Bà đứng dưới lầu gọi với lên, "Mì chín rồi! Ăn mì trường thọ thôi! Lâu lâu dài dài!"

 

Tiếng th* d*c nhiệt tình và trong trẻo quanh quẩn trên tầng lầu.

 

Hóa ra cảm giác hôn môi với anh là như thế này.

 

Khiến người ta muốn nhét anh vào trong xương thịt mình, cả hai cùng biến thành hai khúc củi khô vùi trong đống lửa, đến khi được người ta tìm thấy đã không còn phân biệt ai với ai, phải táng chung trong một phần mộ, sau đó dựng một tấm bia qua loa viết:

 

Đây là nơi an nghỉ của hai con người,

 

Hoặc chỉ có một;

 

Đều như nhau,

 

Đây có lẽ là nơi mai táng hai cuộc đời,

 

Nhưng thật ra chỉ có một đoạn tình yêu.

 

——fin——

Lời tác giả:

 

Nghỉ ngơi thêm thời gian nữa là bắt đầu viết ngoại truyện chính văn nha.

 

---

 

Ngày mai nghỉ, thứ hai bắt đầu đăng NT2 nha quý dzị

Bình Luận (0)
Comment