Edit: Leia
*Từ chương này trở đi là tuyến thời gian tiếp nối sau khi chính truyện kết thúc.
--
Bộ phim truyện dài thứ ba《 Tạm biệt, Angela 》của Thương Lục công bố đã qua cửa xét duyệt. Trong thông báo chính thức, hàng chữ "Đạo diễn: Thương Lục, @Kha Dữ – diễn viên chính" trở nên cực kỳ thu hút sự chú ý.
Bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý. Bất ngờ vì từ sau Liên hoan phim St.Helena, tuy toàn thế giới đều biết bọn họ đã hóa giải hiềm khích, nhưng nửa năm sau đó Kha Dữ vẫn chạy theo dự án kịch sân khấu, Thương Lục quay về đại lục bận rộn với công tác chuẩn bị lập đoàn phim. Hai người chưa bao giờ bị tuồn ra ảnh chụp lén gặp riêng nhau, cho nên nhiều blogger đoán già đoán non rằng cùng lắm Kha Dữ chỉ vào vai khách mời đặc biệt để ủng hộ Thương Lục thôi. Thế là suốt một thời gian dài sau đó fan các nhà đều rục rịch háo hức chuẩn bị tinh thần l**m bánh hoặc hóng hớt drama.
Nhưng thông báo trên làm ai nấy đều cảm thấy rất hợp tình hợp lý. Đúng vậy, không thì sao? Ngoại trừ Kha Dữ, vai chính còn có thể là ai?
"Thời gian trước đoàn phim của anh vừa công bố diễn viên chính là Kha Dữ, chuyện này tất cả chúng tôi đều biết rồi. Thế nhưng gần đây tin đồn về mối quan hệ giữa hai người cũng lan truyền khắp nơi. Lúc lựa chọn nhân vật chính cho bộ phim mới, liệu có một giây nào anh do dự hoặc cân nhắc đến yếu tố tị hiềm không? Hay là, quyết định chọn Kha Dữ làm diễn viên chính của anh vẫn kiên định như ba năm trước đây?"
Hội trường hội thảo chật kín người, đây là một sự kiện Liên hoan phim thanh thiếu niên trong nước. Bên tay phải, người dẫn chương trình ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, đôi chân thon dài bắt tréo, hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều tò mò.
Thương Lục mỉm cười, không trả lời trực tiếp mà cố ý lòng vòng: "Không một đạo diễn nào có thể từ chối một vị ảnh đế Cannes gia nhập vào đoàn phim mình cả."
"Cho dù đối phương là bạn trai tin đồn của anh."
Hiện trường tràn ngập tiếng cười thiện chí và thoải mái, Thương Lục cũng cười theo, thậm chí còn phất tay một cách duyên dáng: "Nếu tôi tị hiềm, sợ các anh các chị ngồi đây càng cho rằng đó là sự thật thôi."
Dẫn chương trình nghiêng đầu, cảm giác bầu không khí rất quen thuộc. Cô ta đã dẫn chương trình cho cả ngàn cuộc phỏng vấn, là một vị phóng viên có tiếng trong giới. Trong ký ức phức tạp của mình, đột nhiên cô nhớ ra rằng phong cách phỏng vấn lần này của Thương Lục quá giống Kha Dữ: Lòng vòng, khéo léo đùa giỡn, tưởng đã trả lời nhưng thực tế chẳng có nội dung thực chất gì, không phải Kha Dữ thì là ai?
Xem ra đạo diễn trẻ tuổi đã bị diễn viên chính của mình dạy hư rồi.
Sự kiện được phát sóng trực tiếp trên internet, bình luận nhao nhao lên: [ Giỏi thật, có đủ logic của dân đu CP giới giải trí trong nước luôn! ]
Liên hoan phim tổ chức trong một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh. Để tiện cho công tác tổ chức, tất cả các nhân vật tham gia đều được sắp xếp nghỉ luôn trong khách sạn. Thương Lục rời khỏi hội trường, đi thang máy VIP lên sảnh hành chính. Cơn mưa tuyết dày đặc hiện rõ mồn một bên ngoài khung cửa sổ sát đất, hắn nhấc tách cà phê lên, chờ đợi người mình đã có hẹn từ trước xuất hiện.
Nhân viên phục vụ để ý trên ngón áp út tay trái hắn rõ ràng có một chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh.
Để phối hợp với sự kiện, bên ngoài hành lang sảnh hành chính cũng dựng một màn hình LED trình chiếu một vài cuộc phỏng vấn và phóng sự hậu trường tiếp sóng theo thời gian thực, cuộc phỏng vấn vừa được tiếp sóng chính là của Thương Lục. Công việc ở đây khá nhàn nhã, vừa rồi nhân viên phục vụ cũng cố ý ngẩng đầu nhìn mấy lần, rõ ràng nhớ vừa nãy trên tay hắn vẫn trống không chẳng có đeo thứ gì.
Sau khi phải ký tên hai lần và hợp tác chụp mấy bức ảnh, một người đàn ông ngoại quốc vội vàng chạy tới. Ông ta cao và gầy, hiển nhiên đã hơi lớn tuổi, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn quắc thước. Lúc bắt tay với Thương Lục, có thể nhận ra bên trong lòng bàn tay ông ta phủ vết chai rất dày.
Đây là vị chỉ đạo quay phim nổi tiếng nhất Hollywood với bảy lần được đề cử giải Oscar cho Quay phim xuất sắc nhất.
《 Tạm biệt Angela 》được chia theo ba phần như kịch bản gốc với ba bối cảnh thời đại khác nhau và được trình bày bằng ba đoạn one-take. Đây chính là thiết kế đỉnh cấp nhất của bộ phim, nhưng trên thực tế, không có nhiều bộ phim trong lịch sử điện ảnh dùng hình thức quay one-shot từ đầu đến cuối. Kể từ bộ《 Rope 》của Hitchcock, chỉ có một mình tác phẩm《 Russian Ark 》là thực sự xem là phim quay liền mạch, còn lại chủ yếu dùng thủ thuật ngụy tạo.
*Rope (Dây thừng): Bộ phim kinh dị tâm lý tội phạm Mỹ được sản xuất năm 1948 do Alfred Hitchcock đạo diễn. Bộ phim này được quay dựa theo thời gian thực và được biên tập để trình chiếu dưới dạng bốn cảnh one-take ghép nối với nhau.
*Russian Ark: Một bộ phim chính kịch lịch sử thử nghiệm năm 2002 do Alexander Sokurov đạo diễn. Cốt truyện theo chân một người kể chuyện không tên, đồng thời là một hồn ma trôi dạt lang thang khắp tòa Lâu đài Mùa Đông. Trong mỗi căn phòng, anh ta gặp mặt những nhân vật có thật lẫn hư cấu khác nhau trong suốt chiều dài lịch sử 300 năm của nước Nga. Bộ phim sử dụng một cảnh quay steadicam một lần duy nhất dài khoảng 87 phút.
Cái gọi là phim one-take ngụy tạo, ý trên mặt chữ, là dùng nhiều cảnh quay dài nối lại với nhau bằng kỹ thuật chỉnh sửa khéo léo, đạt được hiệu ứng trực quan không có sự chuyển tiếp, không có nhiều góc máy và không có cắt nối biên tập can thiệp, nhìn qua giống hệt một bộ phim chỉ sử dụng một cảnh quay duy nhất.
Nhưng one-take ngụy tạo không có nghĩa là có bất kỳ sự lơi lỏng nào trong độ khó của cảnh quay. Cho dù được chắp nối khéo léo đến đâu, một bộ one-take giả hiệu cũng phải được quay bằng nhiều cảnh quay siêu dài, mỗi cảnh dài khoảng mười đến hai mươi phút. Chỉ có những đội ngũ làm phim hàng đầu, lịch trình nghiêm ngặt nhất và trải qua mấy trăm lần diễn thử mới có thể hoàn thành nổi trọng trách đó.
Nền điện ảnh Hoa ngữ vẫn chưa có tác phẩm one-take tiêu biểu nào như vậy cả.
Tề Đại Nam cảm thấy năng lực mình không đủ. Sau khi suy nghĩ và cân nhắc rất lâu, anh ta đã hiểu sâu sắc về khả năng của mình và đưa ra yêu cầu từ chức với Thương Lục. Dự án hiện đang trong giai đoạn xây dựng lại đội ngũ nhân sự, đề xuất rút lui của anh ta vào lúc này là một hành vi hạn chế rủi ro rất tử tế.
"Thế nào, em nói chuyện với Stephen đến đâu rồi?"
Đêm đã khuya, cơn mưa tuyết ngoài cửa sổ không biết đã dừng từ lúc nào, mặt đường ướt sũng phản chiếu ánh trăng mười lăm đầy rét lạnh. Thương Lục nghe thấy tiếng động liền xoay người từ cửa sổ sát đất, "Thuận lợi lắm, ông ta nói điểm trừ duy nhất của tối nay là không thấy diễn viên chính xuất hiện."
Dứt lời, hắn vươn tay kéo Kha Dữ đang thong thả đi tới vào trong ngực mình, thuận thế ngồi xuống tay vịn ghế sô pha. Thương Lục vừa trao đổi với nhà quay phim kỳ cựu Stephen đến gần khuya, lịch trình của đối phương rất bận rộn, lúc này đã bay đi Ninh Thị. Bên đó có Nhiếp Cẩm Hoa và ê kíp đợi sẵn để chiêu đãi Stephen, đồng thời đưa ông ta đi làm quen với các khái niệm và đội ngũ làm phim một lần.
Hơi thở mang theo mùi rượu thoang thoảng, Kha Dữ cởi nút áo sơ mi, nghe vậy bất đắc dĩ bật cười, "Vốn định qua qua tìm em sau khi sự kiện kết thúc, kết quả bị vây kín mít."
"Em nói đùa đấy." Thương Lục giữ cổ tay giúp anh cởi nút áo, sau đó luồn tay vào cổ áo rộng mở. Kha Dữ uống một chút rượu nên nhiệt độ cơ thể rất cao, nhưng lòng bàn tay Thương Lục còn nóng hơn gấp bội. Anh được ủ ấm đến mức buồn ngủ, nhịn không được mà lười nhác dán vào ngực Thương Lục, vừa nhận một nụ hôn lên gáy vừa nghe hắn nói bên tai: "... Thật ra hôm nay ông ta có nhắc tới một chút, nói sở dĩ có hứng thú với dự án này có một phần nguyên nhân là vì anh."
"Vì anh?"
"Ừ, ông ta nói từ sau Liên hoan phim Cannes, anh đã lọt vào tầm mắt của các đại gia Hollywood rồi. Mấy năm nay người phương tây rất hứng thú với những gương mặt và câu chuyện của phương đông. Theo những gì ông ta biết, rất nhiều team viết kịch bản của hãng phim lớn đang cố gắng viết ra mấy câu chuyện có anh làm nhân vật chính."
Kha Dữ thật sự không biết nên phản ứng thế nào, có lẽ cồn làm đầu óc anh không quá nhanh nhạy, cho nên anh không nói được gì.
"Đừng cảm thấy áp lực, " Thương Lục hôn lên vành tai anh, "Nếu có cơ hội thích hợp thì cứ nắm lấy. Trước khi cơ hội tới, đừng để nó quấy rầy tiến độ của bản thân."
"Không có, không phải," Kha Dữ hơi xoay người, vòng hai cánh tay qua cổ Thương Lục, vùi mặt vào gáy hắn nói: "... Tự dưng muốn nghỉ hưu non quá..."
Kết quả vẫn phải tiếp tục theo đuổi giấc mơ Hollywood.
Thương Lục vỗ lên thắt lưng anh, "Không cho."
"Ngày mốt em bay về Ninh Thị. Nếu Stephen đã nói như vậy rồi, có muốn anh cùng em trở về gặp ông ta không ?"
"Không cần," Thương Lục ngẫm nghĩ, "Bên kia có em và Nhiếp Cẩm Hoa là đủ, anh phụ trách thuyết phục Ưng Ẩn."
"... Em định làm thật đấy à?"
"Thật chứ sao."
《 Tạm biệt Angela 》là bộ phim điện ảnh với một diễn viên chính chứ không phải phim truyền hình có một đàn diễn viên phiên này phiên kia, có thể nói tất cả các cảnh đinh đều tập trung hết vào Kha Dữ. Ngoài ra còn có hai vai phụ xem như quan trọng nhiều đất diễn, một nam một nữ. Vai nam là một thiếu niên một lòng muốn tòng quân ra tiền tuyến do Kỷ Duẫn thủ vai; vai nữ xuất hiện trong phần thứ ba, là cô cháu gái đi cùng Kha Dữ lúc về già, tên A Nhu. Cô sẽ đảm nhiệm vai trò đồng hành cùng ông ngoại trên hành trình trở về quê cũ.
"Vai nữ" này đã được tiến hành casting từ sớm, Tạ Miểu Miểu cũng tham gia diễn thử. Nhưng cô nàng đã hợp tác với Kha Dữ nhiều lần, từ quan hệ tình nhân đột ngột biến thành ông cháu rất dễ gây mất hứng cho khán giả nên đành tiếc nuối rời đoàn. Sau đó là một khoảng thời gian thử vai rất dài mà không tìm được gương mặt sáng giá triển vọng nào.
Công tác thử vai vẫn do Dư Trường Nhạc và ê kíp của mình phụ trách. Đêm trước ngày diễn ra liên hoan phim, anh ta đã bắt đầu phàn nàn, sau đó Kha Dữ nửa đùa nửa thật nói: "Nếu tuyển mãi không được, hay là mời Tiểu Ẩn diễn thử xem."
Dư Trường Nhạc biết anh nói đùa nên cũng hùa theo: "Chưa nói đến tiêu chuẩn có hợp vai hay không, với địa vị của cô ấy bây giờ, không lý nào lại chịu nhận một vai có đất diễn không kéo dài quá nửa tiếng đâu."
"Hợp."
Mọi người sửng sốt quay đầu, Thương Lục nãy giờ vẫn ngồi ngay ngắn trên sô pha chợt lên tiếng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Kha Dữ, hắn đan mười ngón tay chống cằm, trầm ngâm rồi nói: "Cô ấy hợp vai lắm đấy."
"Em nói giỡn hay nói chơi vậy?" Kha Dữ giật mình, nghẹn họng một lát mới cố xoa dịu tình hình, "... Thôi bỏ đi, anh mới là người đùa giỡn."
"Nhân vật này mang một vẻ ngoan ngoãn và ngọt ngào rất giả dối, thái độ khinh thường và phản nghịch được che giấu kỹ trong xương cốt. Ngoài mặt có thể không nhìn ra, nhưng tiếp xúc lâu ngày anh sẽ cảm thấy vẻ ngọt ngào của cô ta ẩn chứa cao ngạo, đó là vì cô ta lười đãi bôi với anh, cho nên không thèm che giấu ngạo mạn nữa. Ưng Ẩn rất phù hợp với nét tính cách đặc biệt đó."
Kha Dữ: "..."
Hình như không phải một lời khen đâu.
Thương Lục ngước mắt nhìn Dư Trường Nhạc: "Anh có nắm chắc không?"
Thật ra ngay từ đầu khuôn mặt Ưng Ẩn đã kịp lóe qua đầu Thương Lục trong lúc hắn không để ý. Hiện giờ cô nàng vẫn là ngôi sao hàng đầu Thần Dã, có lẽ chính vì nguyên nhân đó mà Thương Lục đã vô thức loại bỏ sự tồn tại của cô ra khỏi giới giải trí nội địa.
Dư Trường Nhạc kiên trì thương lượng nhưng Mạch An Ngôn lại là khúc xương quá cứng không gặm nổi, Kha Dữ đành phải chủ động xin xuất quân giết giặc.
Thương Lục trở về Ninh Thị trong giai đoạn Liên hoan phim đang náo nhiệt nhất để tranh thủ hợp tác với Stephen. Kha Dữ ở lại Bắc Kinh, vừa đảm nhiệm công tác giám khảo vừa nhân cơ hội thuyết phục Ưng Ẩn và người quản lý Mạch An Ngôn.
Giới giải trí không lớn, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, nhưng đến khi ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với nhau vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng. Kha Dữ có ngại hay không không ai biết, riêng Mạch An Ngôn tự thấy xấu hổ cực kỳ, điều này khiến anh ta bàn điều kiện với Kha Dữ có hơi lộ ra chút yếu thế.
"Tiểu Ẩn là diễn viên từng đoạt hai cúp Tinh Vân Ngân Hà, không cần tôi nói thầy Kha cũng biết trên tay cô ấy có bao nhiêu kịch bản hay, mấy năm gần đây phải chọn muốn hoa mắt. Không dối gạt gì cậu, " Mạch An Ngôn nhấp ngụm nước nhuận họng, bộ dạng ra vẻ cao ngạo bất cần: "Lần trước Dư Trường Nhạc tới tìm, tôi cũng lấy lý do này để từ chối. Sang năm vào đoàn, tập luyện ba tháng, quay chính thức khoảng hai tháng nữa. Nghe qua lịch trình có vẻ nhàn rỗi thoải mái, nhưng đạo diễn Thương nhà cậu chuẩn bị tốn thời gian như vậy, ai chẳng biết cậu ta là kiểu người cầu toàn, giữa đường gặp chuyện gì đó chậm trễ, Tiểu Ẩn phải phí thời gian chầu chực với các cậu hay ra ngoài làm việc khác? Có lý nào lại như thế không?"
Ưng Ẩn đảo mắt nhún vai với Kha Dữ, ý tứ là trong chuyện này cô nàng hoàn toàn không có tiếng nói.
Mạch An Ngôn không ngốc, anh ta biết hiện giờ chưa nhắc đến doanh thu phòng vé, đã có biết bao nhiêu người cầu cạnh để được góp mặt trong phim của Thương Lục, thế mà ê kíp của hắn lại hạ mình đề nghị hợp tác với Ưng Ẩn. Tuy đại thiếu gia mắt cao hơn đầu kia hôm nay không thân chinh đến, nhưng Kha Dữ đã ra mặt, xét theo mức độ nào đó, chuyện này càng biểu đạt thành ý sâu sắc hơn.
Vai "nữ số 1" của《 Tạm biệt, Angela 》casting mấy tháng rồi? Đến giờ vẫn chưa có tiếng gió gì chứng tỏ bọn họ đang gặp bế tắc, mà giờ phút này đột nhiên lại tung cành ô liu cho Ưng Ẩn, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ bọn họ rất hài lòng với cô.
Nhưng Mạch An Ngôn cũng có suy tính của riêng mình.
Những lời vừa rồi của anh ta tuy hơi bảo thủ, nhưng đối với một nghệ sĩ thiên về diễn xuất như Ưng Ẩn, cô đã bước qua giai đoạn phải nghiến răng để người ta chọn mình rồi. Giữ vững tinh thần bảo thủ, từ từ chọn lấy kịch bản tốt nhất trong số các kịch bản tốt mới là con đường đúng đắn nên đi.
Kha Dữ đương nhiên hiểu được Mạch An Ngôn đang lo lắng chuyện gì.
《 Tạm biệt, Angela 》 không phải bộ phim thương mại giải trí bình thường, tuy kỹ thuật quay one-take đủ gây ấn tượng, nhưng ở một trình độ nào đó cũng khiến cho các fan điện ảnh không chuyên phải chùn bước. Không ai muốn buổi tối cuối tuần đang vui vẻ phải chạy đi tiêu tiền mua vé xem một bộ phim có kỹ thuật quay chuẩn chỉnh sách giáo khoa, quá nhàm chán —— Nếu nói theo quan điểm đó, doanh thu của《 Tạm biệt, Angela 》quả thực vẫn còn đang đánh dấu chấm hỏi.
Doanh thu hoặc giải thưởng, trong hai đầu ít nhất phải bảo đảm được một, mà hiển nhiên giải thưởng đầu tiên《 Tạm biệt, Angela 》có thể gặt hái được sẽ là giải quay phim xuất sắc, tạo hình mỹ thuật, hiệu ứng thị giác gì đó, tiếp theo là đến giải đạo diễn, kịch bản, nam chính. Mạch An Ngôn đã xem qua kịch bản sơ lược và kịch bản phần thứ ba, anh ta cảm thấy vai diễn của Ưng Ẩn không có quá nhiều không gian để phát huy, tỉ lệ lấy thưởng cực kỳ thấp.
Với hai nhược điểm trí mạng đó, Ưng Ẩn không đi diễn mấy bộ phim nhiều đất diễn nhân vật hay ho, chạy đi diễn vai phụ cho Kha Dữ chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao? Huống chi bộ phim này của Thương Lục bắt đầu công tác trù bị từ tháng 10, giờ đã là tháng 12, còn cái quỷ gì nữa mà chưa chuẩn bị xong? Biết đâu sau đó xảy ra sự cố gì giống như đợt quay《 Cửa hông 》, kéo dài thêm cả năm trời thì quá lãng phí thời gian, bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền của Ưng Ẩn. Lúc đó mà dại dột ra ngoài nhận phim khác, để người ta phát hiện vụ chạy hai đoàn một lúc thì có bị nói cho tức chết không.
Những lời này không cần trực tiếp nói ra, người thông minh nghe qua một lần là hiểu ngay.
Mạch An Ngôn xoay cổ tay thưởng trà, đó là tư thế thưởng trà theo kiểu giang hồ. Qua nửa bàn tay khép hờ, ánh mắt anh ta lẳng lặng quan sát, chờ Kha Dữ trả lời.
Kha Dữ trầm ngâm, tay gõ gõ nhẹ xuống mặt bàn, mỉm cười rồi nói, "Tiểu Ngôn, tôi nhớ hồi mình còn ở Thần Dã, anh, tôi, Tiểu Ẩn từng cùng đi dự một bữa tiệc của sếp Cố bên Giải trí GC."
Mạch An Ngôn không đáp lời, Kha Dữ cũng không thấy khó xử mà tiếp tục bình tĩnh nói: "Lúc ấy trên bàn tiệc có cả Đường Trác và Thương Lục. Hồi đó Thương Lục vẫn là lính mới tò te, nhưng anh cũng biết cậu ấy vừa nhận giải Buenos Aires, biết GC có kế hoạch bồi dưỡng, cho nên tìm đủ mọi cơ hội để nhét tôi hoặc Tiểu Ẩn vào bộ phim mới."
"Sau đó anh rời đi, người nhận ca đổi thành Chung Bình." Ưng Ẩn chống cằm, lười biếng nhìn Mạch An Ngôn rồi thở dài, "An Ngôn của chúng ta cái khác không nói, nhưng chuyện anh ấy lo lắng cho sự nghiệp của gà nhà là thật đấy."
Mạch An Ngôn trợn mắt: "Đang diễn trò hai mặt với tôi đấy phỏng?"
Ưng Ẩn cười khúc khích: "Tôi đâu dám, anh xem cánh tay khuỷu tay của tôi toàn hướng về phía anh kia kìa?"
"Chuyện anh băn khoăn nãy giờ tôi cũng từng suy xét qua. Lịch trình, tổn thất thời gian, chi phí chìm, lợi nhuận trong tương lai, kết cấu giải thưởng, quả thật mọi thứ đều có rủi ro nhất định. Nhưng mà, thật ra anh có nghĩ tới, thứ khiến anh trở thành quản lý hàng đầu giới giải trí như hiện nay là gì không?"
Mạch An Ngôn giật giật môi, nhưng không trả lời.
"Là năng lực chọn lựa dự án và lòng quyết đoán vượt qua mọi nghịch cảnh." Kha Dữ hơi cúi người châm trà cho anh ta, "Chẳng lẽ anh thật sự không nhìn ra tiềm năng của vai diễn này sao?"
Dứt lời, anh mỉm cười đưa mắt ra hiệu cho Ưng Ẩn.
Ưng Ẩn lập tức hiểu ngay, "Có chứ, sao lại không nhìn ra được? An Ngôn nhà chúng tôi chọn kịch bản là số một, như vai A Nhu này, nhìn qua chỉ là một nhân vật phụ về thăm quê cũ cùng ông ngoại, nhưng nếu biến cô ta thành một khách thể lắng nghe câu chuyện bằng ý chí chủ quan và định kiến sẵn có, không phải tình huống sẽ khác hoàn toàn sao?"
Mạch An Ngôn: "..."
Ưng Ẩn thề thốt bảo đảm: "—— Khách thể, không đơn giản chỉ là công cụ hình người thúc đẩy tình tiết trong kịch bản. Cô ấy là một sự tồn tại bị can thiệp, bị thuyết phục, bị đả động. Là khách thể bị thay đổi tư tưởng, cô ấy nhất định phải trải qua rất nhiều nỗi đau chỉ mình mình biết, đó là không gian phát huy của A Nhu đấy."
Cạch. Mạch An Ngôn đặt chén trà xuống bàn, âm thanh nghe không ra nặng nhẹ.
Kha Dữ không khỏi mím môi cười, gật đầu phụ họa: "... Không hổ là nữ diễn viên đạt ba giải thưởng Song Tinh."
Ưng Ẩn dùng mũi giày cao gót đá anh dưới bàn.
Kha Dữ không đổi sắc mặt: "Vừa rồi anh cảm thấy Tiểu Ẩn không đáng phải mạo hiểm vì dự án này. Nhưng mà... cô ấy đã không lọt đề cử bao lâu rồi?"
Ưng Ẩn không ngờ màn anh xướng tôi họa tự dưng biến thành đòn đánh lén trí mạng, cô trừng mắt cảnh cáo Kha Dữ.
"Hình như ba năm rồi không được đề cử vào giải thưởng uy tín nào đúng không?" Kha Dữ vạch trần luôn sự thật không mấy vẻ vang kia.
"Năm nay có hai bộ hy vọng đạt giải." Mạch An Ngôn nói không quá chắc chắn.
"Hy vọng nhiều cỡ bao nhiêu? Có bộ nào anh chọn mà không hy vọng lấy giải thưởng đâu?" Giọng điệu Kha Dữ vẫn đều đều, không có vẻ muốn gây sự, "Sao nữ cạnh tranh không giống sao nam, các nữ diễn viên trẻ chiến đấu tàn khốc biết bao nhiêu không cần tôi nói nữa, anh biết rõ hơn tôi. Fan của sao nữ chủ yếu là fan sự nghiệp, Tiểu Ẩn giậm chân tại chỗ suốt ba năm, dưới khu bình luận của trang chủ phòng làm việc người ta nói những gì, anti châm chọc khiêu khích thế nào, chắc các anh đọc được còn đau hơn tôi nhiều."
Ưng Ẩn bị nói trúng tim đen, hai tay che mặt phối hợp "hu hu" mấy tiếng.
Mạch An Ngôn xem hai bậc thầy diễn xuất diễn phát mệt, "Thầy Kha, có chuyện gì cậu nói thẳng đi xem nào."
Kha Dữ nhướn mày, không vội trả lời mà cúi đầu uống trà, cuối cùng mới nói: "Vai diễn này rất có triển vọng giành giải thưởng. Tôi sẽ không nói xác suất nó là một trăm phần trăm, nhưng có thể đảm bảo nó được đề cử trong năm tới. Tiểu Ẩn sẽ đứng phiên một, đất diễn trên dưới hai mươi phút. Hoạt động công bố, quảng bá, poster các kiểu đều được nhận đãi ngộ của nữ chính. Nếu các anh ký bộ này, chúng tôi khuyến mãi thêm hợp đồng quảng cáo và thân phận đại sứ một nhãn hàng nội địa nữa."
Đây là con át chủ bài chưa lật mà Thương Lục đưa riêng cho anh, còn phiên vị thứ nhất là Kha Dữ tự mình hứa hẹn. Anh biết, đó là điều kiện Mạch An Ngôn coi trọng nhất.
Trong lòng Mạch An Ngôn tính toán thật nhanh. Cho Ưng Ẩn đứng phiên một? Nhưng rõ ràng trước đó đã thông báo Kha Dữ là diễn viên chính rồi, bây giờ công bố nữa chẳng phải người ta sẽ đồn Ưng Ẩn tranh phiên sao. Có điều tranh thì tranh, có thể tranh được phiên vị với Kha Dữ đã chứng tỏ được bản lĩnh và địa vị của cô rồi.
Anh ta hoài nghi xác nhận lại: "Cậu chắc chưa? Diệp Cẩn chịu cho cậu xuống phiên hai á?!"
"Tôi là vai đặc biệt, không tính phiên, Kỷ Duẫn phiên hai." Kha Dữ nở nụ cười, "Đương nhiên, tôi quên nói với anh mất, hiện giờ tôi tự chịu trách nhiệm hợp đồng phim ảnh."
Mạch An Ngôn vỗ bàn: "Cái gì! Cậu hủy hợp đồng với Ngang Diệp từ lúc nào?! Sao tôi không biết gì hết?!"
"Chuyện anh không biết nhiều lắm." Kha Dữ trả lời đầy hứng thú, đoạn thúc giục: "Thế nào, có suy xét không?"
"Vừa rồi cậu nhắc đến hợp đồng người phát ngôn thương hiệu nội địa..." Mạch An Ngôn vắt óc nghĩ, "Là thương hiệu gì thế?"
Thời buổi bây giờ đến mấy hãng bé như mắt muỗi cùng dám tự tin to mồm tuyên bố nào là đại sứ nội địa đại sứ khu vực tiếng Hoa đủ cả. Dưới tình huống nhiễu nhương như vậy, còn nhãn hàng lớn nào mà chưa công bố đại sứ khu vực tiếng Hoa nữa đâu? Mạch An Ngôn nghĩ không ra cũng đúng.
"Đại sứ toàn cầu của tập đoàn khách sạn Khởi Lệ Hồng Kông, đủ chưa?"
"—— Vãi lò ——" Mạch An Ngôn biến giọng, "Cậu nói thật á?!"
Đây là thương hiệu xa xỉ hàng thật giá thật, là đại sứ toàn cầu! Trước kia Khởi Lệ từng mời hai ngôi sao hàng đầu thế giới về quay quảng cáo, nội dung hình thức phim quảng cáo vừa xa hoa vừa lãng mạn y hệt như cặp đôi minh tinh đó vậy. Nếu Ưng Ẩn được công bố là đại sứ toàn cầu, nghĩa là được đứng chung mâm với hai vị siêu sao kia, địa vị đương nhiên không thể xem thường.
"Thật một trăm phần trăm."
Mạch An Ngôn chậm rãi ngồi xuống ghế, suy nghĩ trong đầu đã bắt đầu lạch cạch tính toán, hai mắt cứng đờ, chỉ có đồng tử là lóe lên ánh sáng khiếp sợ và bất an.
Kha Dữ nhìn anh ta dùng sức nuốt nước bọt, đoạn đưa mắt qua Ưng Ẩn, ngữ khí dịu lại: "Tiểu Ngôn, hợp đồng này đương nhiên rất có sức nặng, nhưng anh cũng đừng nên lấy gùi bỏ ngọc."
Mạch An Ngôn vuốt mặt, "Được, bây giờ tôi quyết định ngay."
Sắc mặt Kha Dữ không đổi, nhưng ánh mắt hơi nhìn qua chỗ khác: "Không cần xin chỉ thị ông chủ nhà anh à?"
"Không cần." Mạch An Ngôn ngập ngừng một cách hiếm hoi, "Sếp Thang ——"
Kha Dữ lập tức cắt ngang: "Có một điều kiện nữa, tôi muốn anh lập giao ước quân tử."
"Nói đi."
"Trong lúc Tiểu Ẩn quay phim, cấm Thang Dã dùng bất cứ hình thức gì bước vào phim trường thăm ban."
Mạch An Ngôn: "..."
"Sao thế," Kha Dữ mỉm cười: "Sếp Thang ru rú trong nhà cả ngày, bộ không đi thăm ban sẽ chết à?"
Mạch An Ngôn hít sâu một hơi: "Được, không thành vấn đề, tôi đồng ý giao ước quân tử này."
Mùa đông ở Bắc Kinh trong nhà luôn rất ấm áp, ấm đến mức hơi nóng. Mạch An Ngôn vừa rời đi, Ưng Ẩn đã không nhịn được nhoài người qua cầm tay Kha Dữ, tay kia vịn vai anh: "Thầy Kha!"
Lúc này Kha Dữ mới nhận ra lòng bàn tay Ưng Ẩn ướt đẫm mồ hôi.
"Có nghiêm trọng đến thế không?" Anh cười như không cười.
Vốn biết Ưng Ẩn rất muốn vào đoàn, nhưng anh không ngờ vừa rồi cô lại căng thẳng đến mức này.
"Có mà có mà, người ta muốn làm việc với anh chết đi được." Ưng Ẩn cầm tay anh tiếp tục khoe mẽ, "Có phong phạm ông chủ quá, đừng nói anh lén lập công ty sau lưng tôi nhá?"
Kha Dữ khe khẽ thở dài, gỡ tay đối phương ra khỏi vai mình rồi nhẹ nhàng phủi phủi lớp bụi không hề tồn tại: "Nghe tôi khuyên một câu này ——"
"Ừ ừ."
"Vào đoàn nhớ đừng làm như thế nữa —— Sẽ chết người thật đấy."
"... Hả?"
---
Lời tác giả:
Lâu rồi không gặp.
Phần ngoại truyện này cũng là một chuỗi những câu chuyện nhỏ kể về chuyện hàng ngày trên phim trường, về cuộc sống ngọt ngào của đôi chim c*, một ít tình tiết chưa kịp kể hết trong chính văn nữa. Chương đầu tiên hôm nay chỉ là kể sơ lược để chuyển tiếp, chương thứ 2 trở đi mới vào nội dung chính, mọi người nhớ đón xem nha!
(Không update hàng ngày, phải xem tình hình, nhưng tần suất sẽ không vượt quá ba bốn ngày đâu.)