Edit: Leia
"Con nghe rồi, ôi phiền chết mất, mẹ biết mà, thần kinh ông ngoại lúc tốt lúc xấu, con trông chừng không cho ông đi lung tung thôi cũng đủ kiệt sức! Thôi con cúp đây, bai nhé." A Nhu dùng tiếng Nhật gọi một cuộc điện thoại xong, lại cúi đầu nhắn một dòng tin cho bạn trai. Chớp mắt một cái đã thấy ông ngoại đi đâu mất.
"Ông ơi, không phải bên kia, là bên này."
A Bảo hoảng hốt, thì thầm nói: "Bây giờ các tòa nhà cao hơn trước kia nhiều quá."
"So ra vẫn kém Tokyo của chúng ta mà."
Tuy bây giờ vẫn đang ở vùng nông thôn Nhật Bản, nhưng A Nhu tỏ vẻ rất tự hào vì một siêu đô thị như Tokyo.
Lúc này đang là đầu những năm 90 của thế kỷ trước, nền kinh tế bong bóng huyền thoại của Nhật Bản còn chưa tan vỡ, mà Trung Quốc chỉ vừa bước vào con đường phát triển sau khi cải cách và mở cửa. Đối với những cô gái trẻ sinh ra ở Nhật trong thập niên 80 như A Nhu, Nhật Bản mà cô biết đại diện cho sự giàu có dễ dàng và những câu chuyện thú vị vô cùng vô tận, cũng mang ý nghĩa rằng cô nằm không cũng có một đống tiền tiêu hoài không hết, vô số vật phẩm xa xỉ, kim cương và ô tô trong tay.
Và bởi vì cô là Hoa kiều nhập cư đời thứ ba, dưới "cơn sốt cải đạo", Nhật Bản trong mắt cô có khi còn hoàn hảo không tì vết hơn cả trong mắt người Nhật chính gốc.
"Cháu nghe người ta nói là đến New York cũng không bằng Tokyo đâu nhé. Nếu các nhà tài phiệt Tokyo đồng ý, chắc họ có thể mua sạch New York không chừng." A Nhu nói vậy.
Thế nhưng "cảm giác tự hào" của cô lại không nhận được sự đồng tình của ông ngoại.
Ánh mắt A Bảo vẫn hoảng hốt bất an dừng trên ngã tư đường. Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, ông ta vội kéo tay cháu gái: "Sau này ông chết, phải mang ông về đây chôn."
"Thật á, nhưng nếu làm vậy ông sẽ phải xa bà ngoại đấy." A Nhu dùng ngữ khí ngây thơ hỏi ra một câu hỏi tàn nhẫn.
Cô cố ý làm vậy, luôn thích dùng mấy câu hỏi tréo ngoe này đi hỏi ông ngoại mình, sau đó hứng thú nhìn dáng vẻ ông khó xử không biết đáp thế nào.
Hiện giờ cô cũng đang nhìn ông ngoại bằng vẻ ngọt ngào, thuần khiết đầy hứng thú như vậy.
A Bảo chậm rãi nhấm nuốt những lời kia, đôi môi già nua mấp máy như đang lặp lại. Sau khi chậm chạp hiểu ra, trên mặt ông hiện lên vẻ đau đớn.
A Nhu che miệng bật cười, "Thôi được rồi, lúc bà ngoại còn sống ông cứ bắt nạt bà mãi thôi. Nếu ông đã ghét Nhật Bản như vậy, tại sao còn cưới một phụ nữ Nhật làm gì, lại còn cùng vợ về Nhật an cư lạc nghiệp nữa chứ? May mà bà ngoại là người dịu dàng nên mới để ông nửa nóng nửa lạnh với mình như thế. Tai phải ông bị đạn pháo làm điếc, làm người hay nói chuyện nhỏ nhẹ như bà lúc nào cũng phải gào khản cổ mới nghe."
"Naoko..." A Bảo nhớ kỹ cái tên Nhật Bản đó, "Angela."
A Nhu nặng nề thở dài, "Ông ngoại, hy vọng ông gặp được Angela rồi sẽ vui lên. Tiếc nuối không còn nữa, ông có thể yên tâm trở về làm một công dân Nhật rồi đúng không? Ông xem ông này, lúc nào cũng luôn miệng nhắc mấy câu tổn thương như nợ nước thù nhà các thứ, làm cả nhà rất khó sống. Ở quê ấy à, ngoài mặt người ta ân cần cười nói thăm hỏi mỗi ngày, thật ra trong lòng vẫn xem chúng ta là người Trung Quốc, là người ngoài đấy."
Bỗng dưng A Bảo phấn chấn và nghiêm túc hẳn lên: "Vốn là người Trung Quốc mà!"
A Nhu lười tức giận với ông, chỉ cười khúc khích trêu chọc: "Phải rồi, Trung Quốc tốt đến thế cơ?"
Đi bộ qua một con đường gạch đỏ dài, những bông hoa gạo đỏ tươi rụng đầy trên mái ngói lưu ly của bức tường bao. Mấy tòa nhà mái vòm hai bên đầy những gian hàng bán buôn, trong không khí thoang thoảng mùi vị mằn mặn của những gian hàng đồ khô từ bắc chí nam.
Nơi này nhiều xe cộ hơn thập niên 30 rất nhiều, tai phải không nghe thấy, tai trái ông qua nhiều năm sử dụng càng lúc càng nhạy bén, A Bảo bị tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường dọa hoảng hốt.
"Trung Quốc tốt lắm." Ông ta cau mày, nhưng vẫn ưỡn ngực nói lớn.
"Tốt chỗ nào?"
"Phong cảnh đẹp, núi sông rộng lớn, văn hóa hay, giọng nói quê hương không đổi, con người tốt, còn tươi cười hỏi khách từ đâu đến."
A Nhu nhìn ông đầy kỳ quặc, "Nhiều khi cháu thật sự hoài nghi ông đang giả ngốc lừa gạt cả nhà đấy."
Đôi chân đi giày vải đen của A Bảo tạm dừng, ông chống gậy nỗ lực cúi người nhặt một bông hoa gạo dưới đất lên.
"Thứ này có thể hầm canh." Ông cười tủm tỉm nói.
"Nguyên liệu gì kỳ lạ quá."
"Cháu không hiểu đâu."
"Cháu không hiểu, nhưng cháu yêu ông nhất, nếu không đã không đưa ông về Trung Quốc rồi." A Nhu giật lấy bông hoa gạo, nhẹ nhàng đặt lại xuống chân, "Ba mẹ lo làm ăn đã đủ bận rộn, ông cứ cả ngày lải nhải kêu Angela Angela, bọn họ không thèm để ý tới ông là đúng."
Có lẽ là nghe hiểu phần ghét bỏ này nên A Bảo im lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt.
Lần đầu tiên Ưng Ẩn đối diễn với Kha Dữ đã bị hành động này gây sốc. Cô cảm giác như linh hồn của "A Nhu", cùng chính linh hồn mình đều đồng loạt buồn bã. Đó là một nỗi buồn tràn ngập trên khuôn mặt và hiện diện đầy cõi lòng.
"Nói thật nhé..." A Nhu hạ giọng xuống, "Mẹ cháu thân thiết với bà ngoại chứ không thân với ông, cũng không thể trách bà ấy được... Hồi đó đất nước chiến bại đã đủ buồn rồi, ông lại còn là cựu binh kháng Nhật, là sĩ quan Quốc Dân Đảng... Ông không biết mẹ cháu ở trường bị người ta nói những gì đâu."
A Bảo không nói gì, A Nhu cũng buông tha không nói nữa.
Hai người rẽ qua một góc, "Thật ra cháu nghĩ cái thím Yến Nhi kia không chắc có tin tức của Angela thật đâu. Nếu ông nghe được tin gì không tốt, nhất định không được phát điên lên đâu đấy."
Nội dung phim hoàn toàn dựa trên đoạn đối thoại, kết hợp với những cảnh quay dài vô tận mang đến cho khán giả một cảm giác rất bất an như đang mò mẫm tìm lối ra trong một đường hầm tối tăm. Đây cũng chính là cảm giác của A Nhu và A Bảo.
Khán giả cũng giống bọn họ, đều bức thiết muốn tìm ra lối thoát cho cảm xúc của mình.
Là người nhập tịch thế hệ thứ ba và là một nhóm thiểu số trong xã hội Nhật Bản, A Nhu rất háo hức được khẳng định danh tính của mình trước người ngoài, nhưng lúc ông ngoại cứ kể đi kể lại chuyện thời kháng chiến, cô lại không thể không nghe. Trong lòng phiền chán đến phản nghịch, lại không thể bỏ mặc ông ngoại không lo.
A Bảo là một cựu binh xa xứ, những năm cuối đời còn phải ở lại quốc gia của kẻ địch. Một mặt, ông ta và người vợ mồ côi vì chiến tranh của mình thật lòng yêu nhau, nhưng mặt khác, sâu trong thâm tâm vẫn luôn đau khổ tự trách vì hành vi "phản bội tổ quốc" này. Ông ta rất muốn thành lập chút đồng cảm về "bản sắc Trung Hoa" trong chính gia đình mình, nhưng dù là vợ hay con gái, con rể hay cháu ngoại, tất cả mọi người đều tha thiết muốn làm một "người Nhật Bản" chân chính.
Sắp xếp lời thoại trong phần này là một sự sắp xếp kín đáo mà tỉ mỉ. Tất cả những điều trên sẽ không được nói thẳng ra, nhưng khán giả chắc chắn thấu hiểu hết.
Thương Lục hô cắt, không cho diễn tiếp nữa.
"Hôm nay kết thúc ở đây, ngày mai tiếp tục."
Ưng Ẩn vẫn chưa nhận ra vấn đề, "Tạo sao? Thời gian còn sớm, có thể thử lại lần nữa mà."
Thương Lục thản nhiên nói: "Trạng thái không đúng, cứ về cân nhắc thêm đi."
Trợ lý chạy ra đưa khăn lau mặt và bình nước, Ưng Ẩn rất cầu thị: "Tôi muốn nghe xem anh cảm thấy không đúng ở chỗ nào."
"Có phải trong lòng cô rất ghét vai diễn này đúng không?"
"Quả thật."
"Cô diễn A Nhu theo cách quá khuôn sáo," Thương Lục phê bình không chút thương tiếc, "Chiếu theo góc nhìn của khán giả, cô ta không phải một nhân vật gây được thiện cảm, cái này thuộc về bối cảnh nhân vật. Nếu chỉ cần diễn xuất ra tầng đáng ghét đó thì tôi đã không khăng khăng cần cô diễn rồi."
Đối xử với người đẹp cũng không chừa chút mặt mũi nào!
Ưng Ẩn uống một ngụm nước lạnh cho hạ hỏa, "Đảo Nhỏ thì sao? Anh ấy diễn chỗ nào không đúng?"
"Giống cô, cả hai chỉ diễn được mặt ngoài."
Kha Dữ không phản bác.
"Mâu thuẫn giữa các nhân vật về mặt nhận dạng danh tính rất dữ dội, rất sâu sắc nhưng lặng lẽ. Nó không thể giải quyết, không thể trút bỏ hay thay đổi. Đó là nỗi đau khách quan tồn tại qua mỗi một ngày A Bảo và A Nhu sống trên đời, chứ không phải hôm nay đặt chân lên đất Trung Quốc, ra trước ống kính mới xuất hiện. Mỗi một câu nén giận mà A Nhu nói với A Bảo đều không phải đến hôm nay mới nói. Ưng Ẩn, cô đã xử lý lời thoại qua nhiều cấp độ, nhưng cô có cảm thấy mình quá sắc sảo không, như vậy không tốt chút nào."
Ưng Ẩn giật mình, nhưng sau đó nhanh chóng bước vào trạng thái xem xét và suy ngẫm.
"Theo cách diễn của cô, đến hôm nay A Nhu mới tìm được cơ hội nên phải khẩn cấp trút hết tâm sự ra trước khán giả, nhưng mà Ưng Ẩn," Ngữ khí Thương Lục lạnh nhạt nhưng nghiêm túc: "Nỗi đau phải chịu đựng ngày qua ngày sẽ khiến cảm xúc người ta tê liệt."
Bởi vì đã tê liệt nên mài mòn hết lời sắc nhọn chanh chua, chỉ còn lại những câu hờn dỗi vụn vặt. Nỗi oán hận cay độc và bất lực đã được che giấu dưới lớp cảm xúc dịu dàng tê liệt này, chỉ trong một vài khoảnh khắc, những cảm xúc chân thực mới bị bán đứng ra ngoài mà chính bản thân cũng không hay biết.
Hôm nay là ngày quay chính thức đầu tiên, Mạch An Ngôn cũng có mặt ở phim trường. Anh ta thấy Ưng Ẩn bị chỉ điểm không nói được tiếng nào, vội tiến lên ngắt lời: "Đạo diễn Thương, Tiểu Ẩn ——"
"Tôi đang giảng diễn," Thương Lục thản nhiên liếc anh ta một cái, "Anh đừng xen vào."
Sắc mặt Mạch An Ngôn cứng lại, nhưng bình phục rất nhanh, anh ta ngượng ngùng nói: "... Đúng thế nhỉ, xin lỗi."
"Kha Dữ," Thương Lục quay sang anh, "Anh phải chịu đau khổ lâu hơn A Nhu, càng tê liệt hơn cô ấy. Nhưng đối mặt với những lời móc mỉa đâu đâu và cằn nhằn của cháu gái từ ngày này qua ngày khác, anh cũng không thể tỏ ra không để ý. Anh mắc chứng alzheimer mà đầu óc chưa đến mức hỗn độn. Em hy vọng anh sẽ có phản ứng chậm hơn, phần đau đớn, tự trách trong anh đã khắc vào tiềm thức và bản năng, viết vào chương trình thần kinh của anh trong nhiều năm. Khi ý thức chưa kịp nhận ra mình đau khổ thì anh đã kịp viết phần đau khổ đó lên mặt rồi. Ngược lại lúc anh ý thức được A Nhu đang chỉ trích mình, vì không muốn cháu gái buồn nên anh bắt đầu khống chế bản thân và cố tỏ ra thờ ơ."
Kha Dữ "Ừ" một tiếng mà không đưa ra phản ứng dư thừa nào, ngốc đến mức đáng yêu.
Thương Lục nhíu mày nhận ra anh không quá ổn. Ngay trước mặt mọi người, hắn đưa mu bàn tay áp lên trán anh, hạ giọng hỏi: "Sốt rồi à?"
Kha Dữ chỉ cảm thấy hơi choáng, mất một lúc mới "Ừm" tiếng nữa.
Thương Lục ngẫm nghĩ lại, ngữ khí vẫn dịu dàng trầm thấp như cũ: "Có phải vì tối qua không?"
Kha Dữ cụp mắt, chậm chạp "Ừm" tiếng thứ ba.
Thương Lục kéo cánh tay anh: "Trên người có đau chỗ nào không?"
Ưng Ẩn càng nghe càng thấy sai sai, ánh mắt cũng trợn càng lúc càng to.
Này, mấy người để ý đến hoàn cảnh một chút được không hả?!
Kha Dữ gật đầu, giọng hơi khàn: "Đau."
"Lỗi tại em."
Bên tai Ưng Ẩn như có tiếng sấm đùng đùng, lỗi tại cậu? Cái gì? Cậu làm gì mà trách?!
"Không nên dung túng cho anh."
Cứu mạng! Kha Dữ lại là người được "dung túng" sao, bộ có chỗ nào bất mãn hay sao!
Mặt Ưng Ẩn sắp đỏ bừng, trong nháy mắt đẻ ra một đống suy nghĩ không tiện nói. Thế nhưng ngoại trừ cô, toàn bộ đoàn phim từ trên xuống dưới hình như đã quá quen với cảnh này rồi!
Kha Dữ yên lặng thở dài: "Lần sau không chạy nữa."
Bên ngoài có một cơn bão sắp đổ bộ, nhiệt độ không khí hạ đột ngột, anh muốn rèn luyện nên hôm qua hứng gió chạy hết 20 km, chân đau cổ rát, đầu óc cũng mơ hồ theo, nếu không hôm nay đã không xử lý nhân vật sơ sài như vậy rồi. Có thể thấy nhập vai không phải công việc chỉ làm trong một lần, nếu không sẽ mất nhiều hơn được.
Ưng Ẩn: "..."
Cô nàng thở phào nhẹ nhõm đồng thời mắng thầm: Đồ thần kinh!
"Quả Nhi."
Thịnh Quả Nhi từ đâu chạy tới, "Có!"
"Đưa thầy Kha đi bệnh viện." Thương Lục ra lệnh cho Thịnh Quả Nhi, đồng thời trấn an Kha Dữ: "Em xong việc ở phim trường sẽ qua với anh ngay."
Kha Dữ khá có ý thức với cơ thể mình, anh yên lặng cảm nhận một lát rồi nói, "Không cần đâu, uống viên thuốc hạ sốt, ngủ một giấc là đủ." Anh yên lặng rời phim trường, hơi tùy hứng nói: "... Đi bệnh viện phiền lắm."
Thương Lục chỉ có thể sắp xếp phương án khác: "Vậy cô đi mua cho thầy Kha ít thuốc, lát nữa tôi kêu bác sĩ qua sau."
Quả Nhi gật đầu, "Được." Sau đó cũng nhanh chóng chạy khỏi phim trường.
Đoàn phim ngủ lại khách sạn ngay gần phim trường, Kha Dữ cảm thấy mình có thể tự đi, "Anh về trước..."
Sắp đứng không vững nữa rồi.
Đi được hai bước, anh lại nghe Thương Lục bất đắc dĩ gọi tên mình.
"Kha Dữ."
"..." Kha Dữ dừng lại, xoay người yên lặng chờ hắn nói tiếp.
Các bộ phận đều đang bận rộn kết thúc công việc nhưng vẫn ôm tâm lý nhiều chuyện, hơn nữa vừa rồi đạo diễn mới phê bình ảnh đế, cảnh tượng này không phải hôm nào cũng gặp đâu.
Thương Lục không nói lời nào, chỉ bất đắc dĩ nhìn anh như muốn anh tự hiểu ra vấn đề.
Kha Dữ đứng một lát, xương cốt mình mẩy đau nhức, đầu óc choáng váng nên miễn cưỡng bày ra một biểu cảm lạnh nhạt yếu ớt.
Mấy giây sau, Thương Lục cam chịu đi về phía anh, rút thẻ phòng ra đưa cho anh bằng hai ngón tay.
Mọi người: "..."
"Thẻ phòng của anh này," Thương Lục bình tĩnh nói như không có gì: "... Trước khi quay anh nhờ em giữ hộ, nhớ chưa."
Ưng Ẩn sắp điên rồi.
Cậu bị thần kinh à! Thẻ phòng phải đưa cho trợ lý giữ chứ! Loại lý do này gượng ép quá!
Kha Dữ: "..."
Khuôn mặt chậm chạp nóng lên, anh ho khan một tiếng, "... Quên thật, cảm ơn."
Chết mất, tại sao phải lén ở chung phòng với Thương Lục, sáng ngủ dậy còn quên lấy thẻ phòng nữa chứ!
... Sắp sốt cao hơn mất rồi!
"A, hôm nay tan làm sớm, chúng ta ăn gì nhỉ!" Lão Hứa phó đạo diễn đột nhiên hét to.
"A đúng đúng, ăn gì mới tốt đây?" Lão Đỗ vờ vịt xem lịch trình công tác.
"Đúng vậy, ăn gì đây nhỉ?" Kỷ Nam hỏi các tổ trưởng bộ phận.
"Không biết ha ha ha. Này, bên tổ ánh sáng ăn gì đấy?" Tổ đạo cụ cười ruồi.
"Tôi, chúng tôi... à thì..." Tề Đại Nam bất đắc dĩ thở dài, trong lòng âm thầm chửi thề.
Mẹ nó, cái trò đánh trống truyền hoa này chỉ biết bắt nạt người thật thà thôi.
Thương Lục nhớ chú Minh gọi bác sĩ gia đình tới, sau khi kiểm tra xác định sốt không quá cao, chỉ cần uống thuốc hạ sốt, nằm nghỉ ngơi yên tĩnh là được.
Sáng hôm đó Nhiếp Cẩm Hoa đi tham gia một diễn đàn, đến chiều về mới biết tin diễn viên chính bị bệnh khá nặng, ông ta đăng lên group chat:
[ Bị bệnh? Có nặng lắm không? Vừa hay vợ tôi có hầm canh này, thuận tiện qua thăm thầy Kha luôn. ]
Lại chu đáo hỏi: [ Có ai muốn đi cùng không, đỡ phải quấy rầy người ta nhiều lần. ]
Lão Hứa: [ Không đi. ]
Lão Đỗ: [ Không đi. ]
Kỷ Nam: [ Không đi. ]
Lão Tiêu: [ Không đi. ]
Tề Đại Nam: [ Đừng đi. ]
Stephen: [ HAHAHA ]
Nhiếp Cẩm Hoa: [ ? ]
[ Từ khi nào mà đoàn phim chúng ta lạnh lùng thế này? ]
Lão Hứa: [ Không tiện đâu. ]
Lão Đỗ: [ Không biết điều. ]
Kỷ Nam: [ Không cảm thấy thế. ]
Lão Tiêu: [ Không nên. ]
Tề Đại Nam: [ Không tốt đâu. ]
Stephen: [ HAHAHA ]
Nhiếp Cẩm Hoa: [ Thôi được rồi, tôi tự đi, @Đỗ Nhược Đường thầy Kha ở 3001 đúng không? ]
Lão Đỗ khó xử nói: [ Vốn là như vậy, nhưng bây giờ có thể không phải. Nếu ông không đi thì nó phải, nếu ông đi, chưa chắc nó đã phải. ]
Nhiếp Cẩm Hoa: [ ... ]
Trò gì thế này?
Cuối cùng vẫn thức thời lựa chọn không đi.
Kha Dữ không có mặt trong group này nên không biết gì về thái độ ngả ngớn của mọi người, cũng không biết Thương Lục vừa nhảy dù vào thả một câu: [ Nếu rảnh rỗi quá thì tối nay họp thảo luận tiến độ đi. ]
Sau đó nhận được một loạt spam: [ Xin lỗi đã quấy rầy ]
Kha Dữ nửa mơ nửa tỉnh, hít thở khó khăn, giọng mũi cũng rất nặng: "Hôm nay em đưa thẻ phòng cho nh, có phải bọn họ nhận ra hết rồi không?"
Thương Lục khóa màn hình di động, lạnh lùng đáp hai chữ: "Không có."
Kha Dữ bị bệnh chứ không phải bị ngu, nghĩ thầm trong đầu rằng không phải không có đâu, mà là không dám đấy...
Anh mím môi dưới, bàn tay Thương Lục áp lên mặt anh rất nóng, tuy bản thân đang sốt cao nhưng vẫn cảm giác lòng bàn tay đối phương càng khiến mình thoải mái hơn, "Người mù toàn thế giới đều tập trung hết trong đoàn phim này rồi."
Thương Lục bật cười bằng giọng mũi, ôm lấy hai má anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Anh đừng nghĩ nhiều."
Ba ngày sau, Kha Dữ hạ sốt, Ưng Ẩn cũng suy xét lại kỹ càng, phần phim thứ ba chính thức quay lại.
Trong lúc A Bảo kể về tình cảnh đổ máu và hy sinh trong chiến tranh, cuối cùng A Nhu không chịu nổi nữa, cảm xúc bùng nổ nên mắng liên thanh bằng tiếng Nhật:
"Đánh giặc đánh giặc đánh giặc, ông ngoại chỉ nhớ mỗi chuyện đánh giặc, chỉ nhớ mỗi chuyện người Nhật giết chiến hữu giết cha giết mẹ ông thôi. Ông căn bản không thèm quan tâm bà ngoại là người Nhật, mẹ cháu ba cháu cũng là người Nhật! Đúng rồi! Chúng cháu là kẻ thù của ông đây! Ông chỉ cần mỗi Angela! Angela dù lập gia đình hay đã chết rồi cũng không cần ông! Ông yêu Trung Quốc như thế, còn rời khỏi Trung Quốc làm gì! Nếu nước Nhật khiến ông đau khổ, ông cần gì phải vất vả ở lại Nhật những bốn mươi năm!"
Chuyến hành trình "về cội" của A Bảo trong mắt A Nhu lại là một "chuyến đi xa lạ" đầy ghét bỏ, thậm chí cô còn nhìn quê hương của ông ngoại mình bằng ánh mắt tò mò khinh khỉnh.
Cô ngồi xổm xuống đất bướng bỉnh kìm nén nước mắt, nhưng càng mím môi, nước mắt càng chảy dài. Ống kính tập trung đặc tả khuôn mặt cô, khóc được một lúc, cô lấy tay lau nước mắt nhưng càng lau càng chảy. Lướt qua bờ vai A Nhu, bóng dáng gầy gò trong chiếc áo khoác của A Bảo hiện lên rõ mồn một.
Đây là cảnh quay cuối cùng.
Sau lưng A Nhu vang lên tiếng huýt sáo nhẹ nhàng ngắt quãng. Đó là giai điệu mà trước đây cô thường hay nghe.
Ông ngoại đang dùng cách thức ngu ngốc nhất để an ủi cô.
Hồi đi học bị bạn bè bắt nạt, cô khóc chạy về nhà, ông ngoại luôn ngâm nga bài hát này cho cô nghe.
Ngày bà ngoại qua đời, bên tấm bia mộ đơn độc, ông đứng thẳng người trong gió, chiếc áo vải đen và quần dài của ông bị gió thổi bay phấp phới, ông cũng lặng lẽ ngâm nga bài hát đó.
Trông thấy biển xanh, thấy con thuyền, thấy những người nông dân cấy lúa trên đồng, khuôn mặt ông hiện lên ý cười mờ mịt, cũng hát bài hát đó lên.
A Nhu không biết tên bài hát đó, cũng chưa bao giờ hỏi qua. Cô nghĩ thầm, có lẽ đó là một bài đồng dao mà ông thường hát thời còn ở vùng nông thôn Trung Quốc.
Nhưng mỗi một khán giả ngồi trước màn ảnh đều biết tên, đều biến hát bài hát đó. Nó tên là 《 Tiễn biệt 》, là "Ngoài đình nghỉ, bên đường cũ, cỏ thơm nối với trời xanh", là "Cuối chân trời, nơi góc đất, một nửa bạn bè tôi đã ngã xuống", là "Bao giờ bạn mới về, trở về đừng ngại ngần".
Chuyến này đi khó lòng trở lại, khi về vừa do dự vừa bồi hồi, chỉ mỗi chuyện cố gắng nhớ nguồn cội của mình thôi đã đủ lấy đi toàn bộ sức lực của ông.
Bộ phim kết thúc trong tiếng kèn harmonica và đoạn điệp khúc hợp xướng giọng trẻ em.
---
Lời tác giả:
Đại khái chính là "Tiễn biệt" bản đồng ca giao hưởng trên Võng Dịch Vân đó.
Dòng nước lũ phức tạp của thời đại đã cuốn trôi hết thảy mọi thứ, kể cả con người
--
"Tiễn Biệt" đây nha:
https://youtu.be/CyQHQ1ixFto